“Cậu đang làm gì ở đây?”

Tạ Tư Hành không nhịn được lên tiếng.

Cuối cùng Ngự Hàn cũng phát hiện ra có người đang tiến lại từ phía sau. Anh xoay người, liếc mắt nhìn Tạ Tư Hành.

Sắc mặt Tạ Tư Hành không tốt lắm, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm người trước mặt.

“Tìm thấy tôi nhanh thế.”

Ngự Hàn vốn còn tưởng mình phải đứng một mình trên sân thượng lâu hơn nữa.

Anh xoay cả người lại, hai tay tuỳ tiện gác lên lan can, khẽ hất cằm đối mặt với Tạ Tư Hành.

Đôi mắt màu hổ phách sáng rõ ánh lên sự bướng bỉnh ngạo mạn, không hề có một tí buồn bã nào.

Thấy tâm trạng tốt đến không thể tốt hơn của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành không hiểu sao lại có cảm giác như bị lừa.

Giây phút nhìn thấy Ngự Hàn đứng ở trên sân thượng, hắn thật sự lo anh sẽ nhảy xuống dưới.

– – Đến cả việc như trèo lên mười tầng lầu cậu ta còn làm được thì Tạ Tư Hành cảm thấy không có chuyện gì cậu ta không dám làm.

Thế nhưng Tạ Tổng biết đó chỉ là ảo giác của mình, hắn nhất định sẽ không bao giờ lo lắng cho một người xuyên sách mưu mô.

Đặc biệt là cái tên quỷ kế đa đoan trước mặt này.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tạ Tư Hành dừng trên cổ tay phải Ngự Hàn, cười khẩy một tiếng: “Có vẻ tay cậu vẫn ổn nhỉ?”

Nụ cười lạnh lẽo mang ý trào phúng.

Ngự Hàn hừ một tiếng: “Vết thương này thường thôi!”

Ở thế giới khác anh đã từng trải qua việc kinh mạch toàn thân đứt gãy, bị phế bỏ võ công, thậm chí rơi từ trên vách đá xuống, cả người không có chỗ nào lành lặn nhưng vẫn không kêu một tiếng nào.

Chỉ là gãy xương thôi mà, anh hoàn toàn không để trong lòng.

Hơn nữa nếu có thể, anh sẽ biểu diễn màn trồng cây chuối bằng một tay cho Tạ Tư Hành xem.

“Cậu đánh Lâm Vũ Thành?” Tạ Tư Hành nhìn anh, giọng điệu lạnh băng vô cảm, dường như đứng trước mặt hắn chỉ là một người qua đường xa lạ.

Ngự Hàn khẽ mỉm cười: “Còn ai vào đây nữa?”

Thậm chí giọng điệu còn hơi tự hào, trên mặt như viết “nắm đấm của ai có thể nhanh bằng của bổn vương”.

Tạ Tư Hành: “...”

Nhìn qua có vẻ cậu ta không định giải thích gì hết.

Tốt lắm, dám thẳng thắn thừa nhận.

Tạ Tư Hành nhìn anh không chớp mắt, giọng nói lạnh nhạt: “Bọn họ yêu cầu bồi thường thiệt hại, hơn nữa khả năng cao sẽ không chịu để yên chuyện này.”

Thái độ của Tạ Tổng rất rõ ràng, chuyện này do Ngự Hàn gây ra, tốt nhất là anh nên tự mình giải quyết.

Hắn chẳng có tình cảm vợ chồng gì đó với Ngự Hàn, chắc chắn sẽ không giúp đối phương thu dọn đống lộn xộn này.

Thực tế Ngự Hàn cũng không muốn xin Tạ Tư Hành giúp đỡ.

“Bồi thường thiệt hại?” Ngự Hàn cười khinh một tiếng.

Nhà họ Lâm còn dám yêu cầu anh bồi thường thiệt hại?

Anh không đánh Lâm Vũ Thành vào ICU đã coi như vẫn nhớ nơi mình xuyên vào là một xã hội pháp trị rồi.

Nhưng dù sao cũng không thể để mặc chuyện như thế được.

Ngự Hàn suy ngẫm, nói cực kỳ miễn cưỡng: “Tôi sẽ trả tiền cho anh ta đi làm bộ răng mới.”

Tạ Tư Hành: “...”

Ngự Hàn nhướng mày: “Thấy sao? Không hài lòng?”

Đây là cách tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra.

Muốn Long Ngạo Thiên phải nhượng bộ hơn nữa, đó là chuyện không thể xảy ra.

Không biết có phải Tạ Tư Hành bị ý tưởng của anh làm cho choáng váng không mà nửa phút trôi qua vẫn không thấy hắn lên tiếng.

Ngự Hàn cũng không có kiên nhẫn nghe câu trả lời của hắn, anh đã đứng khá lâu trên sân thượng, một bộ đồ bệnh nhân mỏng manh không đủ che chắn khi có gió thổi qua. Anh cảm thấy hơi lạnh, không kiềm được hắt xì vài cái.

Ngự tổng không muốn dây dưa thêm nữa, nói thẳng ra mục đích của mình: “Tạ Tư Hành, chúng ta ly hôn đi.”

Không khí phút chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ có cơn gió thổi trên sân thượng là minh chứng cho thời gian không bị đình trệ.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Tạ Tư Hành cũng mở miệng, giọng điệu bình tĩnh: “Vì sao? Lại là lý do kia à?”

Trong phòng bệnh hôm đó, lời nói của Ngự Hàn như mới vừa thốt ra hôm qua.

Hắn không xứng?

Tạ Tư Hành thừa nhận, lúc đó thực sự hắn đã bị sốc trước khí thế của Ngự Hàn.

Cái vẻ tự tin tỏa sáng ấy, thiên ngôn vạn ngữ chỉ rút gọn thành một câu – – không giống diễn kịch.

Tạ Tư Hành quyết định quan sát anh kỹ hơn.

Ngự Hàn cười khẩy, khịt mũi coi thường trước câu hỏi của hắn: “Long Ngạo Thiên tôi thích làm gì thì làm, mắc gì phải giải thích cho anh!”

“...”

Dù Tạ Tư Hành không hiểu tại sao anh lại nói như vậy, nhưng nếu muốn cảm hoá hắn thì đương nhiên ở bên cạnh hắn mới là điều tốt nhất.

Chưa từng có người xuyên sách nào vừa mới đến đã đòi ly hôn với hắn.

Tuy nhiên, hắn hiểu rõ bản chất mưu mô gian xảo của những người xuyên sách, cậu ta nói như vậy tất nhiên là có mục đích.

Tạ Tổng nhất thời hoang mang trước quyết định khó hiểu của Ngự Hàn, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Nói không chừng Ngự Hàn đề nghị ly hôn là để tìm lối tắt, thu hút sự chú ý của hắn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tạ Tổng càng thêm thâm trầm.

Mặc dù mục đích của những người xuyên sách đều giống nhau, nhưng hành vi của bọn họ đôi khi khó mà đoán trước, chỉ có đặt bọn họ dưới mí mắt mình thì mới có thể khống chế tốt được.

Thế là Tạ Tổng hạ quyết tâm từ chối Ngự Hàn, muốn nghe thử xem cậu ta có thể bịa ra lý do gì.

Hắn che giấu cảm xúc, khẽ nâng mắt: “... Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Không đồng ý? Ha ha.”

Ngự Hàn ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, cứ như vừa nghe chuyện gì buồn cười lắm.

Cười xong, anh bá đạo nói: “Nghịch thiên còn có ngoại lệ, nghịch tôi tuyệt không đường sống.”

Tạ Tư Hành: “...”

Hình như cảm thấy uy lực chưa đủ, Ngự Hàn còn lạnh lùng bổ sung: “Anh tuyệt đối không muốn biết hậu quả của việc chọc giận tôi đâu.”

Yên tĩnh.

Hết sức yên tĩnh.

Giọng Ngự Hàn vừa dứt, không khí xung quanh đột nhiên trở nên lắng đọng trong nháy mắt.

Tạ Tư Hành không nói gì, môi mỏng mím thành một đường, hai mắt đen nhánh nhìn Ngự Hàn chăm chú.

Ánh mắt của hắn cực kỳ áp bức, nó dán chặt lên người Ngự Hàn như thể muốn quan sát kỹ thanh niên kiêu ngạo trước mặt này một lần nữa.

Lúc trước Tạ Tư Hành không hề cảm thấy người xuyên sách mới tới này có gì đặc biệt.

Xảo quyệt, cứng nhắc, tự cho mình là đúng— đó là tất cả đánh giá của hắn về người xuyên sách.

Ban đầu Tạ Tư Hành cảm thấy vô cùng buồn chán, rất lười chơi với bọn họ, càng khinh thường việc nhìn bọn họ thêm một cái.

Nhưng trước những hành động liên tiếp của đối phương, Tạ Tổng không thể không thừa nhận, người xuyên sách lần này có lẽ xứng đáng làm đối thủ của hắn.

Tạ Tổng bắt đầu thấy hơi hứng thú.

“Được thôi.”

Hắn nhếch môi.

“Để tôi xem thử hậu quả của việc chọc giận cậu là gì.”

Ngự Hàn ngạc nhiên.

Cuộc đối thoại trên sân thượng nhanh chóng kết thúc khi nhóm vệ sĩ đuổi tới nơi.

Tạ Tư Hành đứng cách anh vài bước, khóe miệng cong lên: “Cứ làm như thế đi, lấy danh nghĩa của cậu tặng cho Lâm Vũ Thành một bộ răng mới.”

Hắn không quan tâm sau khi nhà họ Lâm biết được tin này sẽ phản ứng thế nào, hắn chỉ muốn xem Ngự Hàn sẽ đối phó như thế nào, nhà họ Lâm cũng không phải hạng dễ xơi.

Tạ Tư Hành nói xong bèn dứt khoát xoay người rời đi, chỉ để lại cho Ngự Hàn một ánh mắt ẩn ý sâu xa.

Ngự Hàn ngơ ngác bị một đống vệ sĩ vây quanh, dẫn về phòng bệnh.

Trên đường trở về, hệ thống giả chết của Ngự Hàn lại xuất hiện: “Chúc mừng ký chủ đã thành công khiến cho vai ác chú ý ~Không hổ là anh!”

Hệ thống chưa từng thấy Tạ Tư Hành hứng thú với ai như thế, đây đúng là một phát hiện lớn!

“Cái gì mà khiến cho hắn ta chú ý?” Ngự Hàn bối rối nhíu mày: “Không phải hắn ta tuyên chiến với tôi sao?”

Ngự Hàn nhớ lại vẻ mặt hơi khiêu khích của Tạ Tư Hành phút cuối, gần như không kìm được ý chí chiến đấu đang cháy hừng hực trong lồng ngực.

Tạ Tư Hành - một trong số ít người không bị khí thế bá vương của anh khuất phục.

“Hừ, tôi sẽ cho hắn ta biết hậu quả của việc chọc giận tôi.” Long Ngạo Thiên đã nói như thế.

Hệ thống: “...”

Trốn thôi.

Ngự Hàn quay về phòng bệnh, anh phát hiện hai ngày nay số vệ sĩ đứng canh ngoài cửa ít hơn một nửa, rõ ràng không định tiếp tục canh phòng anh nữa – – Dù sao giữ cũng chẳng giữ được, không bằng để anh tự do ra vào.

Hành động này vừa hay đúng ý Ngự Hàn.

Mỗi lần muốn ra ngoài đều phải trèo lên sân thượng, Long Ngạo Thiên cũng rất mệt.

Thế nên Ngự tổng rất vui vẻ chấp nhận điều này, thậm chí còn mỗi ngày đều lên sân thượng giải sầu, thỉnh thoảng còn ngồi thiền tập thở trên đó.

Ngự Hàn bị thương không nặng, hơn nữa anh vẫn luôn tích cực trị liệu nên cái tay phải bị gãy xương hồi phục rất khá, ngay cả bác sĩ cũng không nhịn được kinh ngạc cảm thán.

Tuy bác sĩ đã dặn dò phải cẩn thận, cố gắng không sử dụng tay phải nhưng Ngự Hàn vẫn không ngừng quan sát những vệ sĩ Tạ Tư Hành sắp xếp ở bên cạnh để theo dõi anh.

Đúng lúc anh đã xuyên tới đây nhiều ngày, ngoại trừ hôm đầu được hoạt động gân cốt thì những ngày sau toàn bị ép phải nghỉ ngơi lấy sức, mấy ngày liên tục như thế, anh sớm đã ngứa tay lắm rồi.

Huống chi anh phải mau mau mạnh lên mới có thể hạ gục Tạ Tư Hành.

Ngự Hàn híp mắt đánh giá từng vệ sĩ, những người bị ánh mắt của anh quét qua đều lạnh hết cả sống lưng.

Anh chọn người trông có vẻ mạnh nhất ra: “Anh, ra đánh với tôi hai chiêu.”

Vệ sĩ bị chọn hoảng hốt: “Phu nhân, tôi…”

Ngự tổng đã quyết chuyện gì thì không ai có thể thay đổi, đối diện với sự kiên quyết của anh, vệ sĩ được chọn chỉ có thể vừa ngạc nhiên vừa lo sợ đứng trước mặt Ngự Hàn, sau đó bị mấy chiêu của anh quật ngã.

Ngự Hàn nhướng mày, cảm thấy chưa đã ghiền: “Tiếp theo!”

Người này thua, người khác lên tiếp.

Sau khi khiêu chiến toàn bộ vệ sĩ ở đây, cuối cùng anh cũng thấy thỏa mãn.

Tuy cơ thể Lâm Hàn không tốt nhưng Ngự Hàn từng xuyên qua nhiều thế giới, rèn luyện kỹ năng nhiều nên sẽ không bị tố chất cơ thể hạn chế. Đương nhiên, nếu cơ thể tốt hơn thì lại là một chuyện khác.

Quả nhiên cảm hoá vai ác không hợp với anh, anh sinh ra làm Long Ngạo Thiên, chết làm Long Ngạo Quỷ, tuyệt đối không có khả năng làm mấy cái chuyện ấy.

Kể cả chỉ dùng có một tay, Ngự Hàn vẫn đánh bại được tất cả vệ sĩ ở đó. Những người đàn ông vạm vỡ này lúc đầu còn tỏ vẻ kháng cự, sau đó lại bắt đầu sùng bái, bội phục anh sát đất.

Đôi khi Ngự tổng thấy nhàm chán sẽ dẫn bọn họ lên sân thượng đánh quyền.

Mười mấy người đàn ông vạm vỡ cùng nhau lên sân thượng luyện quyền, hơn nữa còn đồng thanh kêu “Hô, ha”, cảnh tượng không thể không nói vô cùng hoành tráng.

Những chuyện Ngự Hàn làm đều được truyền đến chỗ Tạ Tư Hành không sót một câu.

Mặc dù Tạ Tư Hành sớm đã ra lệnh rằng Ngự Hàn muốn làm gì cũng không ngăn cản, nhưng khi Trịnh Tư Niên báo cáo chuyện này, vẻ mặt hắn vẫn cực kỳ khó tả.

Hắn chỉ hời hợt hỏi một câu: “Còn gì nữa không?”

Trịnh Tư Niên đau khổ nói: “Tạ tổng, ngài còn không mau đón phu nhân từ bệnh viện ra, phu nhân sẽ biến bệnh viện thành cái đài luyện võ mất – –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play