Editor: Bông Bi

Tất cả mọi người ở đây đều không nhìn thấy Ngự Hàn ra tay lúc nào.

Gần như chỉ trong nháy mắt, răng cửa Lâm Vũ Thành đã văng ra đất.

Lâm Vũ Thành ngây người, thậm chí gã còn chưa kịp trốn đã ăn một cú đấm của Ngự Hàn ngay mặt, tiếng gió khi nắm tay đến gần mặt thổi rát cả mặt gã.

Mặt Lâm Vũ Thành bị đánh lệch sang một bên, có chất lỏng âm ấm chảy khỏi miệng gã, nhỏ từng giọt lên mặt đất.

Trong chớp mắt, Lâm Vũ Thành cảm thấy hình như có cái gì bay ra khỏi miệng mình, mà còn là kiểu bay cái vèo như sao băng.

"Ui chà, người anh hờ này, may cho anh là tôi dùng tay trái đó." Hai hôm trước lúc Ngự Hàn lăn xuống cầu thang đã bị gãy xương tay phải, đến bây giờ vẫn còn bó thạch cao treo vào cổ.

Nhưng mà...

Ngự Hàn thu tay lại, anh khẽ nhíu mày.

Thân thể này quá yếu, cho dù dùng tay trái cũng không nên chỉ đánh rớt có một cái răng cửa, xem ra anh phải nhanh chóng rèn luyện mới được.

"Mày!..."

Lâm Vũ Thành muộn màng phát hiện ra bãi máu trên đất cộng với chiếc răng cửa trắng bóng của mình, vẻ kinh hãi chợt lóe trên mặt gã. Hai mắt Lâm Vũ Thành vừa lật, gã đã lăn đùng ra bất tỉnh.

Ngự Hàn nhìn Lâm Vũ Thành ngất xỉu trên sàn nhà bèn chậc lưỡi tiếc nuối: "Ồ, yếu xìu."

Vệ sĩ ngoài cửa trợn tròn mắt nhìn, tận đến lúc Ngự Hàn lên tiếng, bọn họ mới lấy lại tinh thần.

"Gã này sợ máu, các anh tìm người khiêng gã đi đi."

Chỉ là sợ máu thôi mà. May ở đây là bệnh viện, dù Lâm Vũ Thành có ngất cũng chẳng vấn đề gì.

Lâm Vũ Thành bị hai vệ sĩ khiêng ra ngoài như khiêng một cái xác, sau đó có y tá đi vào lau sàn nhà sạch bong. Không bao lâu sau, cả phòng bệnh sạch sẽ tinh tươm như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ngự Hàn đắc ý hỏi Hệ Thống: "Vừa rồi anh đây có đẹp trai không?"

Hệ Thống: ''....''

Hệ Thống: "Anh có thể làm ơn đừng nói chuyện với tôi được không?"

Nó sợ bản thân không kìm được mà phun nước miếng đầy mặt Ngự Hàn.

Ngự Hàn cười mấy tiếng, dường như tâm trạng đang rất tốt.

Hệ Thống hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại được: "Ký chủ, anh có nghĩ tới chuyện mình đánh Lâm Vũ Thành sẽ gây ra hậu quả gì không?"

Ngự Hàn ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc một lúc: "Tôi sẽ rất sướng."

Hệ Thống: ''....''

Hệ Thống: "Không đúng! Người như Lâm Vũ Thành âm hiểm xảo trá, nhất định gã sẽ nhân cơ hội làm ầm chuyện anh đánh gã, anh sẽ gặp phải phiền toái lớn đó!"

Ngự Hàn: "Thế thì đúng lúc quá."

Anh còn đang lo không có ai cùng luyện tập với mình, cảm giác phải nằm yên trong bệnh viện chán muốn chết.

Hệ Thống: ''....''

Nó suýt nữa đã quên ký chủ đến từ phân bộ Long Ngạo Thiên này chẳng sợ cái gì.

Câu lúc nãy nó nói quá ư là dư thừa.

Còn Ngự Hàn, anh vốn không để bụng chút phiền phức cỏn con này. Lúc còn là Long Ngạo Thiên, anh chỉ sợ phiền phức không đến tìm mình thôi.

Vừa nghĩ, Ngự Hàn vừa vẫy tay với vệ sĩ: "Giúp tôi làm một chuyện."

Tuy vệ sĩ không cho Ngự Hàn đi lung tung, nhưng nếu anh có bất cứ yêu cầu gì thì bọn họ sẵn sàng thỏa mãn. Nghe nói đích thân Tạ Tư Hành đã ra lệnh như vậy.

Bởi vậy cho nên ấn tượng của Ngự Hàn về Tạ Tư Hành đã tốt hơn một chút, ít nhất hắn không đối xử với anh như phạm nhân.

Ngự Hàn nhỏ giọng dặn dò vệ sĩ mấy câu.

Hệ Thống nghe được hết toàn bộ: "....Ký chủ à, anh thật sự đâm đúng tim đen đó."

Ngự Hàn cười lạnh một tiếng.



Đã nhiều ngày trôi qua, hôm nay là lần thứ hai Tạ Tư Hành bước chân vào bệnh viện.

Lần trước tới đây là để giải quyết vụ Ngự Hàn ngã xuống cầu thang, còn lúc này hắn tới là vì Ngự Hàn đánh Lâm Vũ Thành.

Người nhà họ Lâm gọi điện cho Tạ Tư Hành, lúc đó hắn mới biết Ngự Hàn đánh bay cả răng cửa của Lâm Vũ Thành.

Ngự Hàn còn thuộc kiểu người đã làm thì làm cho chót, đánh người ta xong lại còn cho người đóng gói cẩn thận chiếc răng kia rồi gửi qua bưu điện về nhà họ Lâm.

Nghe nói sau khi nhìn thấy chiếc răng cửa ấy, Lâm Vũ Thành tức giận không thôi, đập vỡ biết bao nhiêu là đồ trong nhà. Ngay cả việc phải giả bộ hiền hòa lễ độ, gã cũng quên béng đi mất.

Sở dĩ Tạ Tư Hành biết rõ như vậy là vì người Ngự Hàn nhờ đi bưu điện gửi đồ chính là vệ sĩ của hắn. Vệ sĩ đó đã chứng kiến toàn bộ quá trình từ lúc bắt đầu răng rơi cho đến khi nó được vận chuyển tới trước mặt Lâm Vũ Thành, tất nhiên là được bonus thêm cả vẻ mặt phát điên của Lâm Vũ Thành nữa.

Ông Lâm nói giảm nói tránh: "Tạ tổng ngài xem, nói sao thì Lâm Hàn cũng được coi là người của nhà họ Tạ rồi. Lần này nó đánh Vũ Thành, chuyện này ngài nói xem nên giải quyết thế nào đây?"

Tạ Tư Hành hoàn hồn: "À, chuyện này tôi cũng mới nghe nói."

Ông Lâm mừng thầm: "Vậy ngài xem...."

Ý của ông Lâm đã quá rõ ràng, công ty của Lâm Vũ Thành xảy ra chuyện, có một nhà đầu tư đột ngột rút vốn dẫn tới tài chính đứt gãy. Hơn nữa theo tin đồn nghe được thì nhà đầu tư ấy đang định bám vào quan hệ với con thuyền lớn Tạ Tư Hành này.

Lâm Vũ Thành đi tìm Ngự Hàn xin giúp đỡ chính là vì chuyện lần này.

Chỉ cần Tạ Tư Hành chịu nể mặt nhà đầu tư kia thì người đó sẽ quay lại đầu tư vào hạng mục công ty của Lâm Vũ Thành, như vậy gã sẽ thoát khỏi nguy cơ tài chính đứt gãy, bằng không chỉ sợ công ty sẽ đại loạn.

"Chuyện của quý công tử, tôi cũng rất lấy làm tiếc....."

Tạ Tư Hành cố ý nói lấp lửng, quả nhiên ông Lâm gấp không chờ nổi: "Ngài muốn làm sao đây? Lâm Hàn ở bên chỗ ngài, ngài muốn làm gì cũng...." cũng được.

Vế sau còn chưa kịp ra khỏi miệng, Tạ Tư Hành đã đánh gãy lời ông ta, giọng điệu đều đều nhưng không khó để nghe ra sự lạnh lẽo: "Chuyện này tôi còn phải hỏi ý kiến của Lâm Hàn."

Ông Lâm: ??

Không chờ ông Lâm định nói thêm điều gì, Tạ Tư Hành đã dứt khoát ngắt máy, chỉ để lại ông Lâm không hiểu ra sao ở đầu bên kia.

Hỏi ý kiến của Lâm Hàn?

Sao ông ta chưa bao giờ nghe nói Tạ Tư Hành chịu tham khảo ý kiến Lâm Hàn? Không phải nói hai người này chẳng khác gì người xa lạ, hơn nữa nghe đâu Tạ Tư Hành còn rất ghét Lâm Hàn sao?

Cúp máy xong, ánh mắt Tạ Tư Hành chợt lạnh xuống.

Cả nhà họ Lâm đều là lũ dối trá.

Tạ Tư Hành không có bất cứ tình cảm nào với người nhà họ Lâm, bất kể là Lâm Vũ Thành đã bày kế để gả Lâm Hàn cho hắn, hay là ông bà Lâm luôn ghét bỏ Lâm Hàn, hoặc là chính bản thân Lâm Hàn, không một ai xứng lọt vào mắt hắn.

Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy ghét hành vi của cả nhà bọn họ.

Người nhà họ Lâm rõ ràng biết Lâm Hàn chẳng là gì ở nhà, vậy mà vẫn yêu cầu Lâm Hàn phải giải quyết rắc rối giúp bọn họ. Đối với chuyện này, dù Tạ Tư Hành đã chứng kiến bao nhiêu lần nhưng vẫn thấy nực cười.

Đây là lần đầu tiên có người xuyên sách từ chối yêu cầu của Lâm Vũ Thành, sau đó còn chọc tức gã tới nỗi đập phá đồ đạc không màng hình tượng.

Vốn Tạ Tư Hành còn cho là những người xuyên sách kia đều ngu ngốc giống nhau, không ngờ lại có một người khác biệt như vậy. Vậy nên hắn sẵn lòng đi thăm Ngự Hàn lần thứ hai, hắn muốn chính tai nghe xem anh giải thích như thế nào.

Lần này Tạ Tư Hành không cần ai dẫn đường, tự hắn đã tìm được đến cửa phòng bệnh của Ngự Hàn.

Vệ sĩ trông cửa khom lưng chào: "Tạ tổng, phu nhân ở bên trong."

"Ừ."

Tạ Tư Hành đẩy cửa bước vào, vốn hắn còn nghĩ sẽ nhìn thấy tư thế đả tọa trên giường của Ngự Hàn.

Nhưng nằm ngoài dự kiến của Tạ Tư Hành, trong phòng bệnh không có một ai.

Ánh mặt trời nhu hòa xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, cả không gian là luồng sáng ấm áp. Rèm trắng nhẹ lay động theo làn gió, thoạt nhìn khung cảnh là một mảnh bình yên, chỗ thiếu sót duy nhất là bóng dáng của một người.

Tạ Tư Hành nhướng mày, trong lòng có dự cảm không ổn.

Hắn quay đầu hỏi vệ sĩ ở cửa: "Người vẫn luôn ở trong phòng bệnh?"

Vệ sĩ thấy trong phòng không có ai, trong lòng chợt lạnh: "Vâng, chúng tôi không thấy phu nhân ra ngoài lần nào."

Bọn họ vẫn luôn canh giữ trước cửa phòng bệnh, một giây cũng không dám lơ là.

Đôi môi mỏng của Tạ Tư Hành mím thành một đường thẳng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về cửa sổ đang mở rộng, còn có hàng dấu giày mờ mờ bên kia sân thượng.

…..

Mười phút sau, Tạ Tư Hành ngồi trong văn phòng viện trưởng xem video giám sát.

Trong băng ghi hình, thanh niên mặc đồ bệnh nhân trắng xanh nhanh nhẹn men theo sân thượng, một tay chống lan can nhảy sang một sân thượng khác.

Khoảng cách giữa hai sân vượt qua một mét, độ cao mười tầng không phải nói giỡn, nếu là người bình thường thì có lẽ hai chân đã run bần bật rồi.

Vậy mà thanh niên này lại nhảy qua nhảy lại dễ như trở bàn tay, hơn nữa còn không dùng tới bất cứ công cụ hỗ trợ nào.

Sau khi đặt chân xuống đất, thanh niên vuốt tóc mái về đằng sau làm lộ ra cái trán trơn bóng, nhìn cực kỳ tự do tự tại.

Nếu không nhìn tay phải còn đang bó thạch cao treo trên cổ của thanh niên, cả quá trình lúc nãy chắc đã khiến không ít người phải gào thét chói tai.

Nhìn thấy một loạt động tác nguy hiểm như vậy, ngay cả người bình tĩnh như Tạ Tư Hành cũng không nhịn được nhíu mày.

Ngự Hàn không nán lại lâu, anh tiếp tục xuất phát về hướng một sân thượng khác, động tác nhảy vừa nhanh vừa ổn định.

Anh tránh né vệ sĩ ở hành lang, không lựa chọn đi thang máy mà đi thang lầu lên sân thượng.

Giây cuối cùng của băng ghi hình, lúc Ngự Hàn mở cửa lên sân thượng, anh đã quay người nhìn về phía camera.

Khóe môi Ngự Hàn cong lên, nở một nụ cười cực kỳ khiêu khích.

Tạ Tư Hành nhìn nụ cười của Ngự Hàn, vẻ mặt hắn như có điều suy tư.

Viện trưởng ngồi đối diện căng thẳng: "Phu nhân đi đã nửa giờ, đây là sơ suất của chúng tôi....."

"Không phải lỗi của mọi người."

Không ai ngờ được Ngự Hàn sẽ trốn đi từ sân thượng, dù sao người bình thường chẳng ai lại chọn cái tuyến đường này.

Chỉ có thể nói là -- Ngự Hàn không phải người bình thường.

Tạ Tư Hành cong môi, hắn rũ mắt xuống che giấu sự hứng thú dưới đáy mắt.

Hắn đứng dậy định đi lên sân thượng bắt người.

Trên sân thượng, Hệ Thống kiểm tra được vị trí của vai ác càng ngày càng gần thì phục sát đất: "Ký chủ, thật ra anh cố ý đánh Lâm Vũ Thành để dẫn Tạ Tư Hành tới tìm anh đúng không?"

Rõ ràng mỗi một ký chủ trước kia của nó đều đồng ý thỉnh cầu của Lâm Vũ Thành, sẵn lòng quấn lấy muốn tạo quan hệ với Tạ Tư Hành, nhưng không một lần nào Tạ Tư Hành chủ động đi tìm bọn họ.

Chỉ có Ngự Hàn làm được.

Khó trách anh được gọi là nhân viên đầu bảng -- Hệ Thống nghĩ thầm. Người giỏi thì ở đâu cũng giỏi, ký chủ của nó chắc chắn đã sớm tính toán hết thảy, chỉ không nói ra miệng mà thôi.

"Hắt xì!" Ngự Hàn vừa lên sân thượng đã bị gió lạnh thổi cho hắt xì: "Cậu vừa nói cái gì? Tôi nghe không rõ."

Hệ Thống: "....Không có gì."

Quả nhiên là nó bị ảo giác mới thấy anh giỏi.

Ký chủ Long Ngạo Thiên của nó chỉ đơn thuần ngứa mắt Lâm Vũ Thành mà thôi.

Ngự Hàn tiến lên mấy bước, tới bên cạnh rào chắn của sân thượng, anh quan sát toàn cảnh từ trên cao.

Bệnh viện tư nhân được xây lưng chừng núi, vừa đảm bảo được sự bảo mật vừa đảm bảo có phong cảnh đẹp. Nhất là khi nhìn xuống từ trên cao, có thể thu hơn nửa thành phố A vào tầm mắt.

Ngự Hàn đứng trên sân thượng ngắm cảnh.

Anh nheo mắt, ý đồ nhìn xa thêm một chút.

Cơ thể của nguyên thân gầy yếu, gió mạnh thổi bộ đồ bệnh nhân phồng lên, ngón tay tái nhợt nắm vào lan can, thoạt nhìn anh như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay đi mất.

Bất kể là ai nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng sẽ cho rằng Ngự Hàn định làm điều dại dột.

Tạ Tư Hành cũng nghĩ như vậy.

Hắn đi lên sân thượng, vừa đẩy cánh cửa sắt ra đã thấy bóng lưng gầy yếu cô quạnh của Ngự Hàn.

Anh đứng sau rào chắn sân thượng, mái tóc bị gió thổi hỗn loạn, đôi mắt nhìn chằm chằm nơi xa.

Đôi mắt trời sinh dịu dàng nay nhuốm chút bi thương.

Tạ Tư Hành hơi nhíu mày, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong lòng là: Chẳng lẽ người xuyên sách này thấy nhiệm vụ bất khả thi nên định trở về?

Tạ Tư Hành không rõ Ngự Hàn nghĩ gì, hắn đi vòng ra đằng sau anh.

Ngự Hàn còn chưa nhận ra có người đến gần vì đang mải nói chuyện phiếm với Hệ Thống.

Hệ Thống rất tò mò Ngự Hàn sao vẫn đứng không nhúc nhích ở đây: "Ký chủ, anh đang nhìn cái gì thế?"

Ngự Hàn: "Nhìn giang sơn mà tôi sắp chinh phục, đẹp thật đấy!"

Hệ Thống: ''....''

Tạ Tư Hành vừa vặn nghe thấy câu này: ''....''

Cả hai không hẹn mà cùng nghĩ: Không nên ôm bất cứ ảo tưởng gì với Long Ngạo Thiên/ người xuyên sách!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play