Ngự Hàn vừa tuyên bố xong, tất cả mọi người- bao gồm cả Tạ Tư Hành- đều đồng thời im lặng.

Rốt cuộc vị Lâm tiểu thiếu gia này đang ăn nói khùng điên gì vậy?!

Nhân vật nổi tiếng như Tạ Tư Hành sao có thể không xứng với cậu ta, ngược lại là cậu ta mới là kẻ không ra gì, không xứng với Tạ Tư Hành thì có?

Mọi người điên cuồng phỉ nhổ trong lòng, phòng bệnh im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Tạ Tư Hành tức đến bật cười, vẻ mặt có chút cổ quái: “Tôi không xứng với cậu?”

Ngự Hàn mỉm cười: “Còn phải nói à?”

Đôi mắt anh mang theo vài phần chờ mong nhìn Tạ Tư Hành, anh nghĩ mình đã nói như vậy, việc ly hôn này chắc như ván đã đóng thuyền.

Anh đường đường là Thiên Đế, sao có thể đi làm vợ người khác?

Huống chi vợ đang nằm trong bệnh viện, Tạ Tư Hành làm chồng mà chẳng đi thăm được mấy lần, tình cảm vợ chồng lạnh nhạt đến mức đó thì ở bên nhau có nghĩa lý gì đâu?

Lúc Ngự Hàn nhìn Tạ Tư Hành, Tạ Tư Hành cũng đang quan sát anh.

Đây là người thứ mười chín.

Tạ Tư Hành lẳng lặng nhìn anh, trong lòng không có chút cảm tình nào.

Từ khi hắn có ý thức của riêng mình, cứ cách một thời gian thì sẽ có một linh hồn mới tỉnh lại trong cơ thể Lâm Hàn. Phần lớn tính cách của bọn họ khác nhau, cách nói chuyện và hành động cũng không giống, nhưng điều duy nhất có thể xác định là bọn họ đều có chung một mục đích.

Dựa vào những việc bọn họ đã làm, Tạ Tư Hành lập tức đoán được bọn họ đến vì muốn cảm hóa mình.

Tạ Tư Hành bất ngờ biết được mình đang sống trong một quyển sách, hắn cũng biết mình là nhân vật phản diện trong đó--- Một người có tính cách tối tăm vì những chuyện trong quá khứ, đối nghịch với nhân vật chính khắp nơi, cuối cùng nhận lấy kết cục thê thảm. Vậy nên sau khi thức tỉnh ý thức riêng, hắn đã tự tay giết chết nhân vật chính.

Hắn nghĩ vậy là có thể giải thoát, nhưng hiển nhiên quy tắc của thế giới này không đơn giản như hắn tưởng tượng. Sau khi giết chết nhân vật chính, hắn rơi vào vòng tuần hoàn vô tận, mỗi lần luân hồi đều phải trải qua những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước một lần nữa, còn có một linh hồn hoàn toàn mới đi vào thế giới này.

Tạ Tư Hành biết những người này đều đến từ tổ chức tên là Cục xuyên sách, tất cả có một cái tên thống nhất là “người xuyên sách”.

Bọn họ muốn cảm hóa hắn, khiến hắn trở nên lương thiện, cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới này, để hắn không còn là nhân vật phản diện tàn bạo, sẽ không giết chết nhân vật chính khiến thế giới mất cân bằng nữa.

Nhưng tất cả đều thất bại.

Tạ Tư Hành không thích bị chi phối, lại càng không thích cảm giác bị người ta lừa gạt và đùa bỡn.

Những người xuyên sách thảm bại mà về, nhưng vẫn tre già măng mọc tiến đến khiến người ta bực bội.

Đây là người thứ mười chín.

Tạ Tư Hành mất hết kiên nhẫn, những người này nói gì làm gì thì hắn cũng sẽ không dao động nửa phần.

Nghĩ vậy, sắc mặt Tạ Tư Hành lạnh hơn nửa phần.

Hắn nói với viện trưởng đang khiếp sợ đứng đối diện: “Bệnh của phu nhân không nhẹ, các người chăm sóc cậu ta thật tốt.”

Viện trưởng hoàn hồn: “…. Vâng, Tạ tổng.”

Ngự Hàn: “?”

Công ty của Tạ Tư Hành còn có việc, hắn đã phải rút thời gian để đến bệnh viện, sau đó còn mấy hội nghị video, căn bản không còn thời gian ở chỗ này với Ngự Hàn.

Hắn dặn dò đám vệ sĩ trông chừng Ngự Hàn rồi xoay người bước đi.

Nhìn người đàn ông tới nhanh mà đi cũng nhanh như gió, đôi mắt Ngự Hàn trừng lớn: “Hắn cứ như vậy đi?”

Dường như Hệ thống đã nhẹ thở phào: “May là hắn đi rồi.”

Nếu không nó cũng sợ là Tạ Tư Hành sẽ đồng ý ly hôn thật.

Ngự Hàn buồn bực: “Vì sao?”

Hệ thống: “Nếu muốn cảm hóa hắn thì thân phận “vợ” là thích hợp nhất. Mà ký chủ cũng đừng nói loại chuyện như ly hôn này nữa!”

Ngự Hàn lười sửa lời cho hệ thống, vốn anh không tính đi cảm hóa Tạ Tư Hành.

“Cứ chờ xem.”

Chỉ cần Ngự Hàn muốn, không có chuyện gì là anh không làm được.

Anh nhìn hướng Tạ Tư Hành rời đi, lạnh lùng nói: “Ngày tôi quật khởi cũng là lúc anh phải chịu thua!”

Người này đã khơi dậy ý chí chiến đấu của anh.

Viện trưởng còn đứng ở ngoài cửa chưa kịp đi: “….”

Hình như phu nhân bệnh không nhẹ thật.

…..

Sau khi Tạ Tư Hành rời khỏi phòng bệnh bèn ngồi xe đến công ty.

Trên xe, Trịnh Tư Niên đang báo cáo lộ trình công việc ngày hôm nay. Thấy sườn mặt anh tuấn của giám đốc nghiêng về phía cửa sổ, anh ta nuốt nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: “Phu nhân…. Không có việc gì chứ?”

Anh ta cũng nghe chuyện hôm qua Lâm Hàn đại náo bệnh viện, cảm giác cực kỳ mới lạ.

Nghe nói tối qua một mình Lâm Hàn đánh nhau với bốn năm vệ sĩ mà vẫn có thể chạy thoát khỏi tay những người được huấn luyện như họ, phải thừa nhận là cậu ta khá mạnh, đến anh ta còn phải bội phục.

Nói sao nhỉ… Anh ta từng gặp vị Lâm tiểu thiếu gia kia, dáng vẻ không tồi nhưng lại yếu đuối, nhìn thấy người lạ thì sợ hãi rụt rè, cứ như một con thỏ trắng nhỏ bị hoảng sợ.

Mới đầu Trịnh Tư Niên cũng không tin Lâm Hàn có bản lĩnh gây ra chuyện này, nhưng lúc nhìn thấy camera ghi hình ở hành lang bệnh viện, anh ta đã bị chấn động cực mạnh.

Cho tới bây giờ Trịnh Tư Niên chưa từng thấy ai có thân thủ nhanh như vậy, giờ nhớ lại vẫn thấy vô cùng rung động.

Đoạn video kia có thể sánh ngang với phim võ thuật. Trịnh Tư Niên đã gửi một bản sao cho tổng tài, không biết hắn xem xong có cảm nghĩ gì.

Tạ Tư Hành thản nhiên liếc Trịnh Tư Niên một cái, dường như hắn biết anh ta đang nghĩ cái gì: “Khiến những người nhìn thấy chuyện tối qua im miệng, không được để lộ ra ngoài.”

Nếu để người ngoài biết Lâm Hàn đại náo bệnh viện thì chắc chắn sẽ có thêm nhiều lời đồn nhảm.

Sau khi Lâm Hàn gả cho hắn, những lời đồn nhảm vẫn tăng không ngừng.

Gần đây Tạ Tư Hành muốn gia nhập vào thị trường nước ngoài, hiện giờ là thời kỳ quan trọng, hắn không hy vọng có chuyện làm mình phân tâm.

Trịnh Tư Niên cũng biết tầm quan trọng của việc này nên lập tức gật đầu: “Rõ.”

Tạ Tư Hành ừ một tiếng, lại hỏi: “Sắp xếp bao nhiêu người trông cửa?”

Trịnh Tư Niên đáp: “Ngoài cửa phòng bệnh của phu nhân có bốn, trên hành lang có sáu, cửa thang máy còn có hai người, ngoài cửa chính bệnh viện cũng có người của chúng ta.”

Ngụ ý là: Lần này bọn họ bày thiên la địa võng, phu nhân có lắp cánh cũng không thể trốn khỏi tầng tầng lớp lớp canh giữ của bọn họ.

Tạ Tư Hành vuốt cằm, hắn không nói hài lòng hay không, chỉ nhắm mắt không hỏi nữa.

Hắn dựa vào ghế, hô hấp vững vàng, một vài sợi tóc dán trên lông mày làm bớt đi vẻ sắc bén giữa lông mày và mắt.

Trịnh Tư Niên thấy vậy bèn không quấy rầy nữa.

Anh ta nghĩ có lẽ Tạ Tư Hành mệt mỏi, nhưng trên thực tế hắn không hề buồn ngủ.

Tạ Tư Hành đang tự hỏi, hình như người xuyên sách lần này hơi khác lần trước.

Phát hiện mình khó đối phó nên thay đổi phương pháp sao?

Tạ Tư Hành chợt nghĩ đến một người xuyên sách khác.

Người đó ngoài mặt giả vờ ngoan ngoãn, luôn ra vẻ là một người thông minh, sau khi thử mãi mà không thành công thì đã nghĩ ra cách bất ngờ là tự sát để khiến hắn chú ý.

Tạ Tư Hành vốn muốn chơi mèo vờn chuột với đối phương, ai ngờ người kia lại vừa lúc chạm phải miếng vảy ngược(*) của Tạ Tư Hành.

Hắn mất hết kiên nhẫn, nhanh chóng cho đối phương nhận kết cục của nhiệm vụ thất bại--- ném người xuyên sách vào bao tải, vứt xuống biển.

Hắn biết người xuyên sách không chết thật mà sẽ được truyền tống về một chỗ gọi là Cục xuyên sách, nhưng hắn đã quá chán trò chơi vô tận này.

Lần này cũng giống vậy, hắn tuyệt đối sẽ không cho đối phương một cơ hội nào.

Vậy để hắn nhìn xem, rốt cuộc người xuyên sách mưu mô này có thể bày ra trò hề gì.



“Tự mình hại mình?”

Ngự Hàn cười nhạo một tiếng: “Ký chủ trước của cậu thật sự là một kẻ ngu xuẩn.”

Hệ thống thở dài: “Cậu ta cũng nóng nảy, mấy tháng trời không cảm hóa được Tạ Tư Hành cho nên mới lựa chọn sai lầm.”

Nó cũng thấy đáng tiếc, dù sao ký chủ trước của nó có tiếng đa mưu túc trí ở trong Cục xuyên sách, vốn tưởng rằng cậu ta mà ở đây thì nhiệm vụ sẽ được giải quyết dễ như trở bàn tay, không ngờ vẫn thất bại.

Ngự Hàn không thể gật bừa với quan điểm này: “Cơ thể là của cha mẹ cho, không nên đánh đổi chỉ vì một mục đích nào đó, ký chủ trước của cậu làm sai rồi.”

Dùng hành vi làm hại bản thân để đổi lấy sự chú ý, quả thật quá mức ngu ngốc.

Hệ thống: “Ký chủ, anh nói rất đúng, cho nên anh có kế hoạch gì cho bước tiếp theo không.”

“Không có.” Ngự Hàn lười biếng dựa lên giường.

Anh nhìn nhóm vệ sĩ canh giữ ở ngoài cửa, cho dù anh có kế hoạch gì, những vệ sĩ đang canh chặt anh cũng sẽ không cho phép.

Ngự Hàn không đếm xỉa đến hệ thống nhiều lần yêu cầu anh đi cảm hóa Tạ Tư Hành.

Anh nói: “Tôi khuyên cậu đừng uổng phí thời gian, sớm muộn gì Cục xuyên sách cũng phát hiện lỗ hổng lần này.”

Hệ thống tranh luận với Ngự Hàn lâu đến nỗi sắp bị anh thuyết phục.

Nhưng trách nhiệm của nó còn đó, nó vẫn phải khuyên Ngự Hàn.

Hệ thống: “Ký chủ, cốt truyện là cưới trước yêu sau, anh đã là vợ của Tạ Tư Hành thì có thể dùng tình yêu để cảm hóa hắn. Chẳng lẽ anh không biết dùng tình yêu để cảm hóa một người là một chuyện vô cùng lãng mạn sao?”

“Ngại quá, ngành Long Ngạo Thiên luôn sùng bái “lễ trước binh sau(*)”.”

Ngự Hàn nở nụ cười nguy hiểm: “Tôi đã là vợ của Tạ Tư Hành, hoàn toàn có thể dùng nắm đấm để ép hắn ly hôn. Chẳng lẽ cậu không biết dùng nắm đấm để lật đổ một người là một chuyện vô cùng tuyệt vời sao?”

Hệ thống: “….”

Hệ thống: “Tôi không khuyên anh nữa, ký chủ, ngàn vạn lần xin anh đừng làm chuyện dại dột!”

Thấy hệ thống không ép buộc mình nữa, Ngự Hàn mới bắt đầu tự hỏi chuyện của mình.

Cơ thể lần này của Ngự Hàn thật sự quá kém, hôm nay anh mới ngồi một lúc mà đã cảm giác sự trống rỗng trong cơ thể, hiển nhiên là sức khỏe quá kém.

Chuyện này không được- Ngự Hàn nghĩ thầm.

Tuy không thể mạnh như thế giới trước đây của anh, nhưng tuyệt đối không thể là một con ma ốm gió thổi cũng gục. Chuyện này ảnh hưởng rất nhiều tới nghiệp lớn của anh.

Ngự Hàn muốn thay đổi tình trạng hiện tại thì đầu tiên phải dưỡng cơ thể này cho tốt, vì thế anh ngoan ngoãn nằm viện này hai ngày, bắt đầu tìm cơ hội rèn luyện cơ thể.

Tạ Tư Hành không đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe anh, Ngự Hàn cũng không quan tâm, anh chỉ quan tâm làm sao để khiến cơ thể khỏe mạnh hơn.

Bởi vì phải dưỡng cơ thể cho tốt, mấy ngày nay Ngự Hàn vẫn ngoan ngoãn phối hợp trị liệu, nhưng chưa tìm được cơ hội để rèn luyện thì đã có một vị khách không mời đến phòng bệnh của anh.

Người tới tên là Lâm Vũ Thành, đúng là thiếu gia giả của nhà họ Lâm- đầu sỏ hãm hại Lâm Hàn.

Nguyên nhân gã đột nhiên tới thăm hiển nhiên không đơn giản.

Lâm Vũ Thành bước vào bèn quan sát điều kiện phòng bệnh một chút, gã âm thầm tặc lưỡi Tạ Tư Hành vậy mà vẫn sắp xếp một phòng bệnh tốt như vậy cho Lâm Hàn.

Theo suy nghĩ của Lâm Vũ Thành, Lâm Hàn không xứng ở một phòng bệnh tốt như vậy.

Quan sát xong, gã mới nhìn về phía Ngự Hàn đang ngồi trên giường bệnh.

Thấy tay phải Ngự Hàn bó thạch cao, Lâm Vũ Thành lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Tạ Tư Hành đánh mày?”

Khóe miệng Ngự Hàn cong lên: “Anh cảm thấy như nào?”

Lâm Vũ Thành thấy Ngự Hàn không phản bác bèn theo bản năng nghĩ là như vậy.

Tạ Tư Hành có tiền có thế nhưng nghe nói tính tình rất cổ quái, từ khi Lâm Hàn đi qua đó chưa có một ngày yên lành, bị đánh cũng rất bình thường.

Lúc trước Lâm Vũ Thành hãm hại Lâm Hàn không phải vì muốn đẩy cậu ta sang cho Tạ Tư Hành tra tấn sao?

Lâm Hàn dựa vào giường bệnh, bệnh tật nhiều năm khiến màu da của anh nhợt nhạt hơn người bình thường, một đôi mắt xinh đẹp trong sáng như bảo thạch, dường như chưa bao giờ lộ ra cảm xúc nào ngoài sự dịu dàng.

Đúng, Lâm Hàn là người như thế, từ trước đến nay rất dễ bị bắt nạt, không bao giờ từ chối lời cầu xin của người khác.

Đây cũng là nguyên nhân Lâm Vũ Thành dám tìm anh.

“Tiểu Hàn, công ty của tao có chút việc, mày đi nói một tiếng với Tạ Tư Hành để hắn giải quyết giúp tao.”

Không phải giọng điệu cầu xin mà là mệnh lệnh, bởi vì Lâm Vũ Thành chắc chắn Lâm Hàn sẽ không từ chối mình.

Lâm Vũ Thành hiểu anh, quả hồng mềm(*) này chẳng cần dọa cũng sẽ tự đến lấy lòng gã.

Nhưng gã đợi một lúc mới nghe thấy Lâm Hàn trên giường mở miệng: “Vì sao?”

Giọng của thiếu niên bình ổn, êm tai giống như âm thanh ngọc thạch rơi xuống bàn ngọc.

Lâm Vũ Thành sững người.

Gã nghe thấy cái gì?

Ngự Hàn ung dung nhìn gã, thấy gã lộ ra vẻ mặt sững sờ, dáng vẻ như chưa nghe thấy, anh bèn tri kỷ lặp lại một lần nữa: “Vì sao?”

Lâm Vũ Thành nhanh chóng phản ứng lại, Lâm Hàn muốn biết lý do?

Lâm Vũ Thành nhíu mày: “Đây là chuyện làm ăn, mày không cần biết.”

Ai cũng biết Lâm Hàn là một đứa ngốc, không hiểu chút chuyện làm ăn nào, cho dù có giải thích thì cậu ta cũng không hiểu được

“Anh không nói được lý do mà còn muốn tôi giúp anh?” Ngự Hàn lười biếng nói: “Làm người dù sao cũng phải tự hiểu lấy mình, cầu người giúp thì phải tỏ thái độ chứ.”

“??”

Lâm Vũ Thành bị vẻ mặt xa lạ của anh hù, không nhịn được nói lời thật lòng: “Con mắt nào của mày thấy tao đang cầu xin?”

Ngự Hàn vui vẻ: “Anh không cầu xin tôi? Hay lắm, không giúp!”

Vừa đúng lúc anh cũng lười nghĩ từ chối Lâm Vũ Thành thế nào.

Lâm Vũ Thành: “…”

Bị Ngự Hàn quyết đoán từ chối, vẻ mặt của Lâm Vũ Thành xuất hiện một vết rách, nhưng nhờ kỹ năng diễn xuất tốt nên gã nhanh chóng che giấu, nở một nụ cười: “Tiểu Hàn, mày vẫn còn giận tao? Chuyện kia là tao không đúng thật, nhưng không phải mày cũng có lợi sao?”

Hệ thống đúng lúc đi ra giải thích cho Ngự Hàn: “Lâm Hàn đi uống rượu với gã nên mới hôn mê, sau đó bị gã đưa lên giường Tạ Tư Hành.”

Ngự Hàn: “Tôi biết.”

Cho nên anh mới cảm thấy người này đáng ghét.

Lâm Vũ Thành không cảm thấy mình làm chuyện gì xấu. Tạ Tư Hành chính là người nổi tiếng ở thành phố A, bao nhiêu người muốn có quan hệ với hắn, Lâm Hàn gả cho Tạ Tư Hành mà không biết làm hắn vui vẻ, cả ngày chỉ khóc, quả thật chính là một phế vật.

Gã còn nói: “Chỉ cần mày giúp tao, tao sẽ nói lời hay về mày trước mặt cha mẹ. Không phải mày muốn làm dịu mối quan hệ giữa mày và cha mẹ sao? Có tao ra mặt, cha mẹ nhất định sẽ tha thứ cho mày.”

Lâm Vũ Thành thở dài: “Thật ra cha mẹ nhớ thương mày nhiều năm, tìm mày về cũng rất vui vẻ, nhưng mà hành vi của mày khiến cha mẹ rất đau lòng.”

Ngự Hàn: “….”

Trên đầu của anh xuất hiện mấy dấu chấm hỏi.

Rốt cuộc người này đang tự quyết định cái gì?

Anh nói muốn giúp gã lúc nào?

Hệ thống xuất hiện nói: “Ký chủ, anh nên đồng ý giúp gã rồi đi nói với Tạ Tư Hành, đây là cơ hội hâm nóng tình cảm với hắn.”

Trước kia ký chủ nào của nó cũng đồng ý yêu cầu của Lâm Vũ Thành, sau đó xây dựng mối liên hệ với Tạ Tư Hành.

Dù sao Tạ Tư Hành trời sinh lạnh nhạt, nhất định phải có ràng buộc với hắn mới được.

Chỉ cần có trói buộc, chuyện cảm hóa nhân vật phản diện nhất định thành công!

Ngự Hàn hoang mang nói: “Cái này cần thiết?”

Lâm Vũ Thành hãm hại anh, ngược lại anh còn phải giúp người đã hãm hại mình, đây là đạo lý gì?

Nhận ra tâm trạng của ký chủ có biến, hệ thống lập tức lo lắng: “Ký chủ, anh định làm gì?”

Ngự Hàn dịu dàng nói với hệ thống: “Cậu có biết trong ngành Long Ngạo Thiên chúng tôi, loại cặn bã dám đối xử với chúng tôi như vậy thì sẽ có kết cục gì không?”

Hệ thống: “???”

Hệ thống: “Nooooo!!!”

…..

Tạ Tư Hành vẫn đợi Ngự Hàn gọi cho mình.

Trải qua nhiều lần luân hồi, hắn đã sớm thuộc cốt truyện trong lòng bàn tay. Hắn biết bây giờ là thời gian công ty của Lâm Vũ Thành xuất hiện vấn đề, gã sẽ tới bệnh viện yêu cầu Lâm Hàn xin mình trợ giúp.

Hắn đã tính kỹ thời gian, chỉ đợi người xuyên sách mới tới này sẽ dùng lý do gì để thuyết phục mình giúp đỡ Lâm Vũ Thành.

Đợi một lúc, Trịnh Tư Niên đẩy cửa phòng, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Trịnh Tư Niên muốn nói lại thôi: “Tổng tài…”

Tạ Tư Hành: “Nói.”

Dưới ánh mắt lạnh nhạt của tổng tài, Trịnh Tư Niên do dự nói: “Quả thật như ngài đoán, vị thiếu gia giả nhà họ Lâm đi tìm phu nhân, muốn phu nhân xin ngài giúp đỡ thu dọn cục diện rối rắm của công ty gã.”

Tất cả đều không sai chút nào so với dự đoán, Tạ Tư Hành vuốt cằm: “Cậu ta nói như nào?’

Trịnh Tư Niên: “Phu nhân nói, cậu ấy muốn một quyền đánh bay răng cửa của Lâm Vũ Thành.”

Tạ Tư Hành: “….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play