Tổ Thanh vươn tay kéo tay trái ba Văn Văn lên, dùng ba thành lực cũng không thể bẻ ra ngón tay cuộn thành trảo kia.
Đối với Tổ Thanh mà nói ba thành lực không nhiều lắm, nhưng nếu đặt ba thành lực này của cậu ở người hoặc vật khác đã là mười thành lực của người ta rồi.
Tổ Thanh thả tay ba Văn Văn ra, xoay người nhìn về phía đám người Văn Văn: "Đây là kê trảo sát."
Văn Văn có hơi mờ mịt, nhưng thật ra mấy người anh em bác cả Văn đều biến sắc.
Bác cả Văn nhìn về phía Văn Văn, trầm giọng hỏi: "Bao lâu rồi ba cháu không thắp hương bày đồ cúng?"
"Cháu… mấy hôm nay cháu bận quá, không để ý." Văn Văn cau mày suy nghĩ: "Nhưng cháu nhớ rõ mùng một tháng trước bác hai có tới nhắc nhở ba cháu, nhưng chờ bác hai đi rồi, ba cháu vừa uống rượu vừa xem tivi, đến mười một rưỡi về phòng. Hôm đó cháu ngủ muộn, nhớ là ông ấy không làm."
Về phần Văn Văn, cô ấy vốn không tin mấy thứ này, hơn nữa chuyện cung phụng tổ tiên vẫn luôn do ba Văn Văn làm, cô cũng không quan tâm.
Bác cả Văn quay ngoắt sang nhìn bác hai Văn, vẻ mặt bác hai Văn cũng rất khó nhìn, thấy anh cả và mấy người em trai nhìn qua thì tái mặt đáp lời:
"Em sợ thằng sáu quên nên mới cố ý đến nhắc!"
Kết quả vẫn là một chuyến tay không, biết thế ông ấy phải ở lại nhìn chằm chằm đối phương cúng xong mới đi!
"Khụ khụ, kê trảo sát là cái gì?"
Thấy người nhà họ Văn không chú ý tới bọn họ bên này, Tả Ức tò mò tiến đến bên tai Tổ Thanh hỏi nhỏ.
Tổ Thanh lặng lẽ dịch sang bên cạnh nửa bước, kéo giãn khoảng cách: "Đây là một loại nguyền rủa, người trúng sát ban đầu sẽ cảm thấy miệng lưỡi vô vị, tay chân hơi cứng đờ, mặt vàng vọt."
"Để càng lâu ngày, tay chân mềm nhũn sẽ cuộn thành vuốt gà, sau đó cứng còng bất động, mặt và người cũng từ vàng biến thành xanh lá. Mà người trúng sát cũng chỉ cảm thấy tay chân kỳ quái thôi, không có cảm giác gì khác."
Tả Ức nghe mà ngạc nhiên, không ngờ mấy bác Văn bên này bắt đầu tranh cãi. Cũng không tính là tranh cãi, hẳn là đang mắng một người trong số đó.
"Chú cũng quên?" Bác cả Văn hận không thể đánh cho bác năm Văn một trận!
Bác năm Văn là đàn ông độc thân, một bó tuổi vẫn chưa kết hôn, đau khổ bối rối nói: "Chỉ quên đúng một ngày, em thật sự mệt quá, về tới nhà ngã đầu ngủ li bì, còn không ăn cơm chiều. Ai… ai biết thật sự có loại trớ sát này chứ…"
"Chú còn có lý?" Bác hai Văn cũng mắng.
Lúc này Văn Văn cũng hiểu ra, cô nhìn bác cả Văn: "Nghĩa là vì ba cháu chưa cung phụng tổ tiên nên mới… thành ra quái dị thế này ạ?"
"Tôi cảm thấy không chỉ một lần đâu, có thể là thật lâu mới bày đồ cúng một lần." Tổ Thanh nói.
Mà bên này, Tả Ức nghe vậy trợn trừng hai mắt: "Cái đệch. Tôi cũng không nghe lời ông nội bày đồ cúng thắp hương vào mùng một, mười lăm hàng tháng. Nhiều năm như vậy tôi cũng không sao mà? Không sao đâu nhỉ?"
Câu cuối cùng là nhìn về phía Tổ Thanh xin xác nhận.
Tổ Thanh cười: "Đừng khẩn trương, đại khái là có vị tổ tông nào đó nhà họ Văn trước khi qua đời có dặn con cháu, mỗi mùng một, mười lăm hàng tháng phải thắp hương cung phụng tổ tiên họ Văn, nếu không sẽ dạy bọn họ làm người. Cháu nói đúng chứ?"
Mấy người bác cả Văn đưa mắt nhìn nhau, sau đó bác cả Văn tiến lên gật đầu: "Đúng là như vậy, dù là những ngày gian khổ nhất các trưởng bối đều làm theo, mà mấy anh em chúng tôi được căn dặn chuyện này từ nhỏ, lại thường xuyên xem các trưởng bối thắp hương bày đồ cúng, thế nên mặc dù phân gia cũng biết nên làm như thế nào."
"Nói cũng không thể hoàn toàn trách chú sáu được." Bác ba Văn thở dài, nhìn về phía ba Văn Văn quỷ dị trên giường: "Ba mẹ chúng tôi đông con quá, khi đó cuộc sống khó khăn, ăn không đủ no còn nói chi nuôi trẻ con. Vì muốn chú sáu có thể sống tiếp, ba mẹ tặng chú ấy cho người ngoài nuôi."
"Chờ cuộc sống khá hơn rồi, bên kia cũng có cốt nhục của mình, chú sáu bị đuổi về tới. Khi đó chú ấy đã hơn mười tuổi, không giống chúng tôi tử nhỏ biết rõ cung phụng tổ tiên, nhưng chú năm không giống. Sao chú cũng quên chứ!"
"Đúng vậy. Chú bao nhiêu tuổi rồi mà còn quên?"
"Nhìn chú sáu đi, anh xem chú giải quyết thế nào bây giờ!"
Kể xong, mấy người lại bắt đầu quở trách bác năm Văn đang tái mặt một bên.
"Em sai rồi, em sai thật rồi." Bác năm Văn mặt trắng bệch.
"Tổ tiên sinh, thế… ba tôi còn có thể khôi phục như thường chứ?"
Sau khi tiêu hóa lý do kỳ quái này, Văn Văn khẩn trương hỏi Tổ Thanh.
"Không khó." Tổ Thanh nhìn cô ấy: "Kê trảo sát là một loại tiểu sát, dù không làm gì thì một tháng nữa ông ấy cũng khôi phục bình thường thôi. Nhưng nếu sau này còn quên bày đồ cúng thì thời gian khôi phục lần sau sẽ kéo dài gấp đôi."
Nói cách khác, trạng thái này của ba Văn Văn vốn chỉ kéo dài một tháng, lần thứ hai vi phạm sẽ là hai tháng, cứ thế suy ra.
"Trông ông ấy thế này chắc không ăn uống được đi? Người bình thường có thể nhịn một tháng không ăn không uống à?" Tả Ức vẻ mặt cổ quái, nhìn sao cũng cảm thấy chuyện này khó.
Người nhà họ Văn lại trắng mặt.
"Tôi… tôi chỉ nghe các cụ nhà nói qua, nếu bất kính với tổ tông sẽ bị phạt. Nhưng tôi có truy vấn, không ai bị phạt mà chết cả!" Bác cả Văn nuốt nước miếng.
Trước kia ông ấy cũng tò mò, quấn lấy người lớn trong nhà hỏi thăm, chỉ nghe nói phải nhớ kỹ quy củ mùng một mười lăm, bằng không sẽ bị tổ tông trừng phạt rất nặng.
"Vậy chứng tỏ lúc trước không ai dám quên quy củ nhà họ Văn, nhưng chú sáu Văn lại không cho là thật." Tổ Thanh nói vậy khiến Văn Văn mềm nhũn ngã xuống đất, vẫn là vài cô em họ chạy đến nâng cô ấy lên.
"Một tháng…"
Răng nanh Văn Văn run lên, nước mắt chảy ròng: "Ba tôi có thể chịu được một tháng sao?"
Nếu ba Văn Văn cứ thế này thì thật ra có thể truyền dịch dinh dưỡng, nhưng như vậy là phải đưa đến bệnh viện, không biết sẽ gây nên sóng gió cỡ nào,Văn Văn không dám đánh cuộc.
"Tôi nói việc này không khó mà, không cần sợ." Tổ Thanh dịu giọng nói, mọi người lập tức nhìn cả về phía cậu.
Tổ Thanh nhướn môi: "Cháu cần một con dao, hai bát máu gà, bàn thờ cũng cần bố trí theo quy củ của nhà các vị."
Mấy người bác cả Văn lập tức lên tinh thần, nhanh chóng làm theo.
Văn Văn thấy hy vọng, suýt thì quỳ gối trước mặt Tổ Thanh nói cảm ơn.
Tả Ức nhìn Tổ Thanh bên cạnh bằng vẻ mặt phức tạp.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, các bác nhà họ Văn đuổi bọn trẻ ra ngoài, ngoại trừ trưởng bối thì cũng chỉ có mình Văn Văn là bối con cháu.
"Tôi cần lấy máu của cô."
Tổ Thanh cầm dao chặt thịt nhìn về phía Văn Văn, thật ra cậu có hơi bất đắc dĩ, dao này khủng bố quá, biết vậy nói rõ ràng lấy dao gọt hoa quả là được.
Văn Văn hít vào một hơi thật sâu, sau đó đi tới trước mặt Tổ Thanh, vươn tay của mình.
"Muốn giải sát kê trảo sát, chất dẫn quan trọng nhất là máu của huyết nhục chí thân."
Văn Văn chỉ cảm thấy ngón tay tê rần, máu nhỏ thẳng vào bát máu gà kia. Cô mím môi, nhìn Tổ Thanh tiếp sáu giọt máu rồi đổi sang bát khác.
Tổng cộng mười hai giọt máu.
Theo lý thuyết, ngón tay chỉ có vết thương nhỏ, máu sẽ không nhỏ giọt nhanh và nhiều như thế.
Tả Ức lẳng lặng nhìn hết thảy.
Mà Văn Văn thu tay lại cũng phát hiện tay mình không chảy máu nữa, có nặn cũng không ra, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Tổ Thanh đang cúi đầu cầm bát máu gà.
Tổ Thanh dùng bút lông bọn họ chuẩn bị dính máu trong bát kia, lần lượt vẽ chú văn lên hai tay, hai chân của ba Văn Văn, chú này thoạt nhìn xa xưa mà thần bí.
"Nâng ông ấy dậy, sang quỳ gối bên này."
Mấy người bác cả Văn vội vàng nghe theo, cứng rắn ấn ba Văn Văn quỳ xuống đất, mà phía trước ba Văn Văn là bàn thờ, trên bàn thờ đã đốt nến, tiền giấy đốt thành tro tản ra mùi trầm thoang thoảng.
"Cô giúp ba mình dập đầu đi, đến khi nào nến tắt mới được ngừng."
Văn Văn nhìn ngọn nến đang cháy vượng, nhìn sao cũng phải nửa tiếng đồng hồ mới đốt xong đi?
Mà khi gương mặt xanh lè của ba rơi vào mắt, Văn Văn lập tức lên tinh thần, quỳ gối cạnh ba Văn Văn, đỡ cánh tay cứng rắn của ông ấy dập đầu xuống phía trước.
"Lòng mang kính ý, không được thất thần."
Tổ Thanh thấy cô phân thần ổn định cơ thể ba Văn Văn thì lên tiếng nhắc.
"Văn Văn, cháu nhịn một chút." Bác cả Văn vội vàng nói.
Văn Văn gật đầu, sửa sang lại nét mặt một phen, nghiêm nghị dập đầu.
Ba Văn Văn dù gì cũng là một người đàn ông cao lớn thô kệch, mới năm phút đồng hồ mà Văn Văn đã toát mồ hôi đầy đầu, thậm chí tay và eo đều tê mỏi, đau đớn không thôi. Nhưng cô ấy vẫn nhớ kỹ lời Tổ Thanh, không dám phân thần nhìn xem khi nào nến tắt.
Mãi cho đến khi Văn Văn cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi mới nghe Tổ Thanh gọi dừng, mấy người bác cả Văn vội vàng tiến lên đỡ hai người.
Mà Văn Văn mệt đến mức ứa mồ hôi lạnh lúc này mới ngước nhìn lên bàn thờ, kết quả thấy thân nến vẫn dài như lúc mình quỳ xuống, trông như không thay đổi chút nào, nhưng ánh nến thật sự đã tắt.
"Cháu quỳ bao lâu rồi?"
Văn Văn nắm chặt tay bác hai mình, run giọng hỏi.
Bác hai Văn đương nhiên hiểu được ý tứ của cô, cũng nhìn thân nến nói: "Hai mươi phút. Văn Văn, sau này nhất định phải nhớ rõ quy củ cúng tế nhà họ Văn chúng ta."
"Nến đã tắt chứng minh tổ tiên hạ sát cho ba cô đã tha thứ cho ông ấy, nhưng nếu lại sai nữa sẽ phải bồi thường. Nào, qua đây ký tên."
Tổ Thanh lại cầm một tờ khế ước vừa dùng máu loãng viết đưa cho Văn Văn, ý bảo cô ấy ký tên vào. Văn Văn nhìn xem thử, ý tứ đại khái là bọn họ đã biết sai lầm rồi, sau này mỗi mùng một mười lăm đều sẽ nhớ thắp hương bày đồ cúng, bày tỏ sự hối cải của bọn họ. Từ năm sau bắt đầu, mỗi mùng một và mười lăm hàng tháng tuyệt sẽ không quên nữa.
Bác cả Văn dựa theo yêu cầu của Tổ Thanh, dính máu lên trán ba Văn Văn, ấn đầu ông ấy lên tờ giấy, giấy vàng kia cứ vậy thêm một dấu trán đỏ.
Tiếp theo, Văn Văn ném khế ước vào chậu than, rõ ràng trong chậu than đã không còn đốm lửa, nhưng khi giấy vàng rơi xuống lại cháy bùng lên.
Ban ngày ban mặt, ai nấy đều rùng mình.
Mà đúng lúc này, ba Văn Văn vừa được đặt lên giường chợt nhúc nhích hai chân, sau đó tay chân cuộn lại quái dị kia chậm rãi tản ra.
Cùng với động tác của ông ấy, chú văn trên tay chân cũng biến mất không thấy.
Đồng thời, màu xanh khắp toàn thân ông cũng từ từ khôi phục lại màu da cũ.
"Ba!"
Văn Văn nghẹn ngào nhào qua, ba Văn Văn suy yếu vô cùng, sau khi đáp một tiếng thì chưa mở mắt đã tiếp tục mê man.
"Không cần lo, đại khái là cơ thể hư thoát. Cho ông ấy ăn ít cháo, nằm vài ngày là ổn."
Tổ Thanh vừa nói xong, bác năm Văn ré lên quỳ xuống trước mặt cậu.
"Tổ tiên sinh! Cứu tôi với!"
Giờ ông ấy hối hận vô cùng. Ngày đó lẽ ra có bỏ ngủ cũng phải hầu hạ tổ tiên cho tốt mới phải!
Mấy người bác cả Văn cũng nhìn về phía Tổ Thanh.
Tổ Thanh nâng bác năm Văn dậy: "Hôm đó bác không phải cố ý quên, không cần sợ. Lần sau bày đồ cúng nhớ bù thêm chút cúng phẩm, hương tiền là được."
Nhà họ Văn đều thở phào một hơi, bác năm Văn đỏ vành mắt, tổ tiên vẫn rất nói lý.
Bởi vì nhà Văn Văn bị làm cho hơi loạn, bác cả Văn liền mời Tổ Thanh và Tả Ức đến nhà mình nghỉ tạm, mà ba Văn Văn sau khi được con gái bón chút cháo thì đúng là trông khá hơn nhiều.
Khi ăn cơm ở nhà bác cả Văn, Tả Ức nhỏ giọng thì thầm với Tổ Thanh: "Cơm trưa không được ăn ở nhà cậu rồi, đổi thành tối nay nhé?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vị tổ tiên nào đó nhà họ Văn: Ranh con vô liêm sỉ, lại có lần sau ông ngoi lên hù chết mi!
App TYT & Thảo Vân team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT