Chó ngoan…

Tả Ức xanh mặt nhìn chằm chằm Tổ Thanh, tay phải nắm thành quyền đánh thẳng tới mặt đối phương!

"Con mẹ nhà mày còn là miệng chó không phun được ngà voi đấy!"

Đáng tiếc, Tả Ức vừa vung nắm tay Tổ Thanh đã hơi ngả ra sau. Tả Ức đánh hụt, buồn bực vung chân đá tới, ý đồ khiến Tổ Thanh nếm thử chiêu ‘đoạn tử tuyệt tôn’ trong truyền thuyết!

Tổ Thanh nghiêng người tránh đi, Tả Ức suýt mất đà ngã sấp như chó ăn cứt.

Thanh niên tuấn tú, thon gầy trắng trẻo đeo một sọt củi, tay ôm đầy bách hợp dại đứng trước mặt núi chợt nở nụ cười.

Tả Ức nhìn thấy nụ cười của cậu thì sửng sốt, không ngờ ranh con ốm yếu này cười rộ lên còn rất dễ nhìn…

À xùy!

Tả Ức nhanh chóng tỉnh táo lại, sao có thể bị nụ cười của tên nhóc thối tha láo toét này mê hoặc chứ!

"Bỏ củi xuống, là đàn ông thì thẳng thắn mà đánh đi!"

Tả Ức siết nắm tay xông lên, còn chưa thấy rõ Tổ Thanh dùng chiêu gì, nắm tay đã bị đối phương bắt lấy, tiếp theo chỉ cảm thấy bàn tay đối phương chợt trượt lên trên, trực tiếp khống chế cánh tay anh. Sau đó cả người anh bị lật ngược lại, đưa lưng về phía Tổ Thanh, tay còn bị Tổ Thanh bẻ quặt sau lưng.

Tả Ức giãy dụa thế nào cũng không thoát được, thẹn quá thành giận đang muốn dùng chân thì Tổ Thanh đã nhẹ nhàng đá vào đầu gối anh. Cơ thể Tả Ức tê rần, chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ một gối xuống đất!

Mà Tổ Thanh cũng thuận tư thế của anh ngồi xổm xuống.

Nhìn thanh niên tuấn tú đỏ bừng cả hai tai, Tổ Thanh buông tay ra: "Xin lỗi."

Bách hợp dại đong đưa trong gió, mùi hoa nhàn nhạt theo đó mà tới, làm Tả Ức không khỏi nhớ đến hình ảnh vừa rồi đối phương đứng ở kia cười.

Nhận ra mình đang nghĩ vẩn vơ cái gì, Tả Ức lập tức nhảy phốc lên cách Tổ Thanh hai mét, bỏ lơ vài phần không được tự nhiên kia, thở phì phò trừng mắt nhìn cậu: "Cậu dùng chiêu gì đấy? Chú Tổ dạy cậu à?"

Tả Ức sẽ không khờ dại cảm thấy mình có thể thắng được sức lực của Tổ Thanh, nhưng vừa rồi đối phương chỉ dùng sức rất nhẹ đá mình một cái, sao có thể khiến mình quỳ xuống được chứ?

Tưởng tượng đến mình lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên chật vật thế này, Tả Ức hận đến cắn răng.

Tổ Thanh nghe vậy thì nhìn thoáng qua cái chân Tả Ức vừa bị mình đá.

"Nhìn cái gì!"

Tả Ức không hiểu sao dâng lên cảm giác thẹn thùng, vội thay đổi tư thế. Nhưng vừa thay đổi lại cảm thấy hối hận, thế nên lại đổi ngược về, làm Tổ Thanh xem mà vui vẻ.

Người này rất thú vị.

"Tôi là Tổ Thanh, tôi có nghe sư phụ nhắc tới anh." Tổ Thanh không nhìn nữa, ngước đầu nhìn đôi má đỏ hồng của Tả Ức, nhẹ nhàng hắng giọng: "Lần ở cửa thôn anh nói anh họ Ức, nhưng tôi nghe anh nói chuyện điện thoại, đối phương rõ ràng gọi anh là anh Tả. Thế nên trong thời gian ngắn không kịp nhớ tới, mới đùa anh một phen."

Tả Ức càng tức giận, hôm đó lúc anh về thôn chật vật vô cùng, vốn lửa giận bừng bừng, anh em nhà mình còn gọi điện đến mách lẻo. Lúc nhận điện thoại anh không cẩn thận bấm phải chế độ rảnh tay, cũng vì thế nên chờ cúp máy mới phát hiện dưới tàng cây có người, đối phương còn vừa vặn thấy toàn bộ dáng vẻ nhếch nhác của mình. Khi ấy anh quá xấu hổ, đương nhiên lửa giận bùng lên, dứt khoát chạy tới khiêu khích.

Không ngờ không chiếm được gì tốt.

Tả Ức nghĩ đến hạt táo ném vào trên mặt mình, lại nhìn Tổ Thanh vẻ mặt áy náy phía trước, nhìn sao cũng cảm thấy đối phương nhất định là cố ý.

"Nếu xin lỗi là được thì còn cần cảnh sát làm gì?"

Tả Ức hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn Tổ Thanh: "Chẳng qua anh đây không phải người không nói lý. Còn không phải cậu luôn nói năng xấc láo hay sao? Nể tình chú Tổ, anh đây bỏ quá cho, không truy cứu cậu nữa, chẳng qua…"

Tả Ức cố ý dừng một chút, nhìn tới nhìn lui trên người Tổ Thanh.

Tổ Thanh làm bộ như không phát hiện, cậu còn đang gánh củi đây này, nắng nóng vô cùng, vẫn nên về nhà sớm một chút thì hơn.

Mà ngay khi Tả Ức thầm mắng Tổ Thanh nghe không ra ám chỉ của mình, lại xem không hiểu sắc mặt của mình thì một thằng nhóc hơn mười tuổi xuất hiện ở đầu con sông nhỏ, vừa thấy Tổ Thanh đã há mồm gọi lớn.

"Anh Tổ Thanh! Có khách đến nhà anh này!"

Tổ Thanh đáp lời, khó xử nhìn bách hợp dại đầy cõi lòng, lại quay đầu nhìn bó củi vừa đặt ở chân núi.

"Khụ khụ, tôi giúp cậu khiêng bó củi kia." Tả Ức cảm thấy sợ là Tổ Thanh nghĩ mang một ôm hoa về nhà tiếp khách sẽ xấu hổ, lập tức nói muốn giúp đỡ.

Anh cũng chẳng có lòng tốt đâu, chẳng qua muốn nhìn người này mất mặt thôi.

Vài lần giao phong không chiếm được nửa điểm ưu đãi thì thôi, lần này chẳng phải buồn ngủ có người tặng gối đầu đấy sao?

Vì thế, anh không chờ Tổ Thanh gật đầu đã sải chân dài tiến tới, thoải mái khiêng bó củi kia lên vai, hất cằm với Tổ Thanh đang nhìn mình: "Đi thôi, đừng để khách đợi lâu."

Tổ Thanh mỉm cười, đi ở đằng trước.

Tả Ức cười gian như ăn trộm theo sau Tả Thanh, cứ như đã thấy vẻ mặt kinh ngạc của vị khách kia.

Không chỉ có đứa bé này đi tìm Tổ Thanh, chờ nó trở về báo tìm được Tổ Thanh rồi, bọn trẻ con khác cũng chia ra tìm người đều bị ba mẹ rống gọi về nhà.

"Tổ tiên sinh."

Bởi vì sân bên này khóa lại nên khách chờ tạm trong sân nhà họ Trần, vừa nghe đứa trẻ kia về báo tin đã vội vàng tiến tới trước cửa nhà Tổ Thanh.

"Chờ lâu rồi." Tổ Thanh khẽ gật đầu, bình tĩnh lấy chìa khóa ra mở cổng, mời đối phương vào nhà chính ngồi tạm, mình đi dỡ củi.

Vị khách này thật đúng là ngạc nhiên với bó hoa to trong lòng Tổ Thanh, nhưng không hề giễu cợt như Tả Ức tưởng tượng, bởi vì vị khách là một cô gái hơn hai mươi.

Tả Ức héo rũ đi theo Tổ Thanh đến phòng củi nhỏ để củi, đang định rời đi thì Tổ Thanh bất chợt nói: "Anh giúp tôi khiêng củi, trưa nay tôi mời anh ăn cơm được chứ?"

Nhìn mặt Tổ Thanh, Tả Ức vốn định từ chối, nhưng ngẫm lại đối phương là đồ đệ chú Tổ thì đáy mắt xoay chuyển đáp: "Được, là chính cậu mở miệng mời đấy, không phải tôi tự ý lưu lại."

Nói xong, anh đĩnh đạc đi múc nước rửa tay, sau đó vào phòng khách.

Tổ Thanh thấy vậy cười tủm tỉm, cũng đi rửa sạch tay. Bách hợp dại kia bị cậu đặt trên thớt trong phòng bếp, đây chính là một món ăn cho bữa trưa.

Lúc cậu về tới phòng khách còn bưng theo hai cốc nước bạc hà mới ngâm sáng nay.

"Xin lỗi, trong nhà không có sẵn trà."

Tả Ức nhận nước bạc hà, thuận miệng nói: "Chỗ tôi có, tặng cậu một ít."

"Vậy cảm ơn anh Ức."

Tả Ức vốn lại hối hận vì hành vi tặng trà của mình, vừa nghe xưng hô của đối phương đã vui sướng: "Khách sáo làm gì."

Mà cô gái kia nhìn tới nhìn lui giữa Tả Ức và Tổ Thanh.

Khi Tổ Thanh nhìn qua, cô gái lập tức nói chính sự: "Tôi họ Văn, tên là Văn Văn, ở đại viện Văn gia bên kia. Đầu tuần trước ba tôi phát sinh tình trạng tay chân cứng ngắc, đưa đến bệnh viện thị trấn lại nói không có bệnh gì cả, còn nói với chúng tôi rất có thể là tác dụng tâm lý."

"Nhưng khoảng tám giờ hôm nay còn chưa thấy ba tôi rời giường, trước nay ông ấy đều kiên trì thức dậy lúc bảy rưỡi. Tôi phát hiện không đúng nên đi gõ cửa, kết quả ba tôi không đáp lại…"

Văn Văn nóng nảy, đi tìm chìa khóa mở cửa ra, nhưng mặc kệ cô ấy làm như thế nào đều không mở được cửa. Ba mẹ cô ly hôn từ năm cô lên cấp hai, trong nhà chỉ có hai ba con, tiếng ồn khiến những người khác trong viện chú ý.

Mấy người anh em của bác cả Văn chạy tới, dùng ghế gỗ phá mở cửa, thấy được ba Văn Văn đưa lưng về phía bọn họ, cuộn mình ở giường.

Văn Văn nắm chặt cái chén, mặt trắng bệch: "Khi bác cả lật người ba tôi lại, mặt ông ấy xanh lét, là màu xanh thật ấy, xanh như cỏ vậy!"

Cô ấy nói hơi gấp gáp, bức thiết muốn diễn tả cho Tổ Thanh hiểu rõ bộ dáng ba mình.

Tổ Thanh dịu dàng nói: "Tôi hiểu mà, cô nói tiếp đi."

Văn Văn thấy cậu không có vẻ sợ hãi hoặc khác thường thì thoáng an tâm, cũng biết chuyến này đến đúng rồi.

"Hơn nữa, tay chân ông ấy đều cuộn cùng một chỗ." Nói xong, Văn Văn đặt cốc nước lên bàn, nâng tay mình lên múa máy diễn tả: "Mặc kệ chúng tôi dùng sức ra sao đều không cách nào gỡ tay ông ấy ra được, gọi người cũng không tỉnh."

"Tôi vốn định đưa ông ấy đi bệnh viện, nhưng mấy bác trai đều nói tình huống của ba đưa đi viện cũng vô dụng, bảo tôi tới bên này mời Tổ tiên sinh qua nhìn xem."

Không phải bọn họ không muốn đến, mà là mời người thủ thôn cũng có quy củ, phải theo quan hệ từ thân đến xa, nếu ba Văn Văn không có con cái thì do ba mẹ, vợ hoặc anh em trong nhà tới mời. Nếu cả vợ, anh em đều không có thì do cháu ruột tới…

Nói chung chính là quy củ này.

Tổ Thanh gật đầu, nhìn về phía Tả Ức từ lúc Văn Văn lên tiếng đến giờ đều không chen vào một câu: "Anh Ức, tôi phải đi đại viện Văn gia nhìn xem, anh…"

"Tôi đi với cậu." Tả Ức nhìn cậu: "Đã nói muốn mời tôi ăn cơm rồi, không thể trốn."

Tổ Thanh nghe vậy cười, nhìn về phía Văn Văn, Văn Văn nhìn thoáng qua Tả Ức, gật đầu đáp: "Đương nhiên là được."

Tổ Thanh không mang gì cả, cứ thế xuất phát với Văn Văn.

Văn Văn lái xe tới, đi về đại viện Văn gia mất khoảng hai mươi phút lái xe.

Tổ Thanh ngồi ghế sau với Tả Ức, Tả Ức nghiêng đầu nhìn cậu, Tổ Thanh nghi hoặc nhìn lại, Tả Ức thấy vậy chỉ có thể gục đầu xuống, cúi người thì thầm bên tai Tổ Thanh, làm Tổ Thanh cứng còng cả người.

Bên tai là giọng nói nghi hoặc trầm thấp của thanh niên: "Cậu không mang đạo cụ gì à?"

Tổ Thanh mím môi, hai mắt nhìn thẳng phía trước: "Không."

Tả Ức chắt lưỡi, hơi lùi lại một chút. Tổ Thanh thoáng thở phào, cậu không quen thân cận với người khác như vậy.

Sau đó lại nghe người bên cạnh hỏi: "Là nghèo quá không mua nổi hay là không có?"

Tả Ức hỏi như vậy cũng không phải không có nguyên nhân. Nghe ông ngoại nói, người thủ thôn đều rất nghèo.

Tổ Thanh dở khóc dở cười: "Cả hai đi."

Không ngờ một bàn tay trực tiếp choàng qua bả vai cậu, còn dùng sức vỗ vỗ cánh tay phải của cậu: "Cậu đã gọi tôi là anh Ức rồi, anh đây cũng không phải người keo kiệt. Muốn công cụ gì? Chúng ta chọn cái thời gian vào thành phố xem thử."

Vốn anh định nói mai đi luôn, nhưng nhớ đến ông ngoại nói người làm cái này rất để ý ngày hoàng đạo, vì thế sửa miệng.

Tổ Thanh hơi nghiêng đầu nhìn bàn tay trên cánh tay phải mình, nâng tay nhấc nó lên, đặt lại trên đùi Tả Ức: "Vậy thì cảm ơn."

Tả Ức ngơ ngác nhìn một loạt động tác của cậu: "Hả? À, không cần cảm ơn."

Rất nhanh đã tới đại viện Văn gia.

Nhà Văn Văn ở vị trí trung tâm nhất, lúc này ngoài cửa nhà có không ít người ngồi, đều là người của đại viện Văn gia.

Đám người bác cả Văn đều đứng dậy nhìn về phía Tổ Thanh.

"Tổ tiên sinh."

Tổ Thanh cười với bọn họ: "Cháu đi xem người trước."

"Mời qua bên này." Bác cả Văn đã gặp qua Tổ Thanh vài lần, cũng không dám xem nhẹ đối phương. Vậy nên mới bảo cháu gái đi mời Tổ Thanh tới xem em út nhà mình.

Tả Ức giống như cái bóng, một tấc không rời Tổ Thanh.

Khi anh thấy rõ tình huống của ba Văn Văn thì hai tròng mắt thoáng trầm xuống, nghiêng đầu nhìn Tổ Thanh, lại thấy đối phương lạnh nhạt vô cùng.

Ba Văn Văn bây giờ không chỉ có mặt mày xanh lét, ngay cả khoảng tay chân lộ ra ngoài đều xanh cả rồi. Hai tay ông ta đều quặp vào một chỗ như móng gà. Tay như vậy còn bình thường, nhưng chân cũng thế mới đáng sợ.

Dù sao ngón chân ngắn như vậy, lại cuộn chặt vào với mông, nhìn cứ như có người bẻ gãy xương chân ba Văn Văn, sau đó cưỡng chế đè ép vậy, quỷ dị vô cùng

App TYT & Thảo Vân team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play