Sau khi ăn cơm ở nhà bác cả Văn, lại trò chuyện chốc lát, Tổ Thanh chuẩn bị rời đi. Văn Văn đưa hai người về thôn Bình Sơn, lúc hai người Tổ Thanh xuống xe còn vội vàng đưa một phong bao đỏ, cảm kích vô cùng: "Lần này may mà có Tổ tiên sinh."
Đại viện nhà họ Văn không thuộc thôn Bình Sơn, mà Tổ Thanh là người thủ thôn của thôn Bình Sơn, cho nên muốn mời Tổ Thanh làm việc cũng không phải miễn phí.
Tổ Thanh cười nhận lấy.
Chờ Văn Văn đi rồi, Tả Ức tò mò nhìn phong bao đỏ trong tay Tổ Thanh.
"Tò mò à?"
Tổ Thanh xoay chuyển bao đỏ trong tay, nhìn Tả Ức hỏi.
Tả Ức gật đầu: "Mời cậu làm việc cần bao đỏ bao nhiêu?"
Tổ Thanh mở phong bao ngay trước mặt Tả Ức, bên trong là một ngàn hai trăm tệ, ở nông thôn, phong bao này xem như khá lớn.
Nhưng Tả Ức lại nhíu mày: "Có phải ít quá không?"
Theo anh thấy, với tình huống của ba Văn Văn thì dù đưa tới bệnh viện lớn hoặc tìm người khác trong huyền môn thì nhất định không chỉ có nhiêu đây.
"Không ít."
Tổ Thanh nhét tiền trở lại, bỏ bao đỏ vào túi: "Chú sáu Văn làm nghề nông, một năm cùng lắm cũng chỉ có một, hai vạn thu vào. Mà Văn Văn vừa tốt nghiệp không lâu, mỗi tháng khấu trừ năm hiểm một kim* mới có trên dưới hai ngàn lương gì đó."
*/ Năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở: Bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm thai sản và công quỹ nhà ở.
Có thể cho bao đỏ một ngàn hai đã rất có thành ý rồi.
Tả Ức nghe vậy, nghĩ đến chiếc xe Văn Văn lái tới, tuy nói là bốn bánh, nhưng không phải xe hãng, còn là hàng second hand.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Tổ Thanh đi về phía con đường bên phải thôn, anh sửng sốt, lên tiếng nhắc nhở: "Cậu đi ngược đường."
Tổ Thanh không buồn quay đầu lại: "Tôi định đi mua hai con cá, tối nay mời anh ăn cơm."
Vừa lấy được tiền đã muốn đi mua cá cho mình ăn?
Tả Ức thư thái cả người, vừa theo sau vừa nghĩ: ‘Tuy nhóc con này nói chuyện hơi khích bác nhưng công phu giỏi hơn mình một chút, con người cũng không tồi.’
Trong thôn Bình Sơn chỉ có một nhà nuôi cá, họ Lý, nhà có ba người, vợ chồng họ Lý và con trai Lý Kiến.
Lý Kiến năm nay hai mươi lăm tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp hai là nghỉ học, không phải trong nhà không đủ tiền để lên lớp, chủ yếu là anh ta không phải mầm đọc sách.
Một học kỳ còn chẳng dùng hết một cái bút là biết anh ta đi học đau khổ thế nào rồi, cũng làm khổ thầy cô dạy anh ta nữa.
Sau khi nghỉ học, Lý Kiến lên một nhà sửa chữa cơ khí trên thành phố làm phụ học nghề sáu năm. Khi về mở một nhà sửa chữa trên thị trấn, làm vài năm, kỹ thuật khá lại giỏi ăn nói, rất nhanh đã tích cóp được vài hộ khách quen.
Nghĩ đến người trong nhà thích ăn cá, Lý Kiến dứt khoát biến khối ruộng nước trước cửa thành ao cá.
Nhờ đó, người dân thôn Bình Sơn muốn ăn cá cũng nhanh chóng và tiện hơn nhiều. Nếu là ngày mùa, không có thời gian lên thị trấn mua thịt thì đến nhà họ Lý mua hai con cá béo về cũng không tệ chút nào.
Vừa lúc hôm nay Lý Kiến ở nhà, giờ trong cửa hàng của anh ta đã có hai phụ nghề, dù không tự mình tới cửa hàng cũng không có chuyện gì.
"Tổ Thanh đến đấy à?"
Lý Kiến đang dọn dẹp cỏ dại trên rìa ao cá, nghe thấy tiếng nói chuyện thì ngẩng đầu lên xem, vừa vặn thấy hai người Tổ Thanh đi về phía bên này.
"Anh Lý Kiến." Tổ Thanh nhỏ hơn Lý Kiến vài tuổi, bởi vì thân thể không tốt, khi còn nhỏ hay bị bọn trẻ khác bắt nạt, Lý Kiến là một trong những đứa choai choai sẵn sàng vung nắm tay đánh người giúp cậu.
Lý Kiến nhìn về phía Tả Ức bên cạnh Tổ Thanh, trong mắt toát lên kinh ngạc: "Đây là bạn cậu à?"
"Tôi là Tả Ức nhà họ Ức." Tả Ức tự giới thiệu.
"Nhà họ Ức?"
Lý Kiến suy nghĩ cẩn thận, lại họ Tả….
"Dì Ức là…"
"Là mẹ tôi." Tả Ức nói.
Lý Kiến cười rộ lên: "Chẳng trách tôi thấy anh quen mắt như vậy, anh giống dì Ức lắm đấy."
Nghe người khen như vậy Tả Ức cực kỳ vui. Lúc anh ở bên kia, ai thấy anh cũng thích nói anh giống người nọ, làm anh tức đến mức mắng thầm mấy người này bị mù.
Hai người thoáng chốc đã quen thuộc, Tả Ức giỏi ăn nói, chờ Tổ Thanh vớt hai con cá trắm cỏ lên thì hai người này đã bắt đầu xưng anh gọi em rồi.
"Khi nào có thời gian uống với nhau hai chén."
"Được đấy, đến nhà tôi đi, tôi còn vài món nhắm không tồi."
Lý Kiến nhìn qua thì cảm thấy con người Tả Ức khó tiếp xúc, ai biết tán gẫu vài câu lại hợp cạ vô cùng.
"Có giết không?"
"Không giết." Tổ Thanh lắc đầu.
Lý Kiến lưu loát lấy cá: "Ăn cá gì?"
Tổ Thanh nhìn về phía Tả Ức, Tả Ức nói: "Tùy cậu."
Anh cũng không biết nên ăn gì.
"Vậy dưa chua đi, " Tổ Thanh gật đầu.
"Dưa chua nhà cậu chắc không đủ đâu. Để anh lấy cho ít dưa mẹ anh muối."
Lý Kiến nói xong quay về sân, không lâu sau đã cầm một túi dưa chua nhỏ đi ra. Không phải anh ta keo kiệt, trời nóng thế này, lấy nhiều hơn cũng không ăn hết.
Lý Kiến vốn không định lấy tiền cá của Tổ Thanh, nhưng Tổ Thanh khẽ chau mày, anh ta cũng biết tính cậu nên lập tức nhận lấy.
Trời còn sớm, dù về bên nhà Tổ Thanh cũng không thể lập tức ăn cơm chiều. Tả Ức nhớ đến ông ngoại không thành thật trong nhà nên về một chuyến, mà ông Ức vừa cầm rượu ra bị bắt tại trận.
Thấy cháu trai âm trầm mặt mày, ông Ức khụ một tiếng, "Nghe nói cháu đi với Tổ Thanh đến đại viện nhà họ Văn à?"
Lúc Văn Văn tìm đến Tổ Thanh động tĩnh rất lớn, ông Ức đương nhiên nghe nói, dù sao Tổ Thanh và Tả Ức đều lên xe.
Tả Ức dùng một tay cầm cả chai rượu và chén rượu đi, gật đầu nói: "Ông ngoại nói đúng, Tổ Thanh là mầm ăn chén cơm kia."
"Ái chà." Ông Ức đau lòng nhìn rượu bị cháu trai cầm đi, cười chọc ghẹo: "Là ai lúc trước nhìn không vừa mắt người ta thế? Giờ đã sửa miệng rồi?"
Tả Ức không để ý đến ông, khóa rượu vào phòng mình.
Tổ Thanh về đến nhà lập tức thả cá vào lu nước nhỏ trước, sau đó lấy thang gỗ ra tiếp tục dọn góc mái nhà phía sau.
Trong lúc đó bà Trần đến một lần: "Tổ Thanh! Tối nay ăn rau gì thế? Tối nay ông bà lên thị trấn ăn mừng thọ, cháu lấy rau gì thì qua lấy sớm nhé."
Tổ Thanh giương cao giọng: "Cháu xuống bây giờ!"
Cậu theo bà Trần đến đất trồng rau tìm một ít dưa chuột non và gừng gì đó, trả tiền xong vừa về tới đường nhỏ bên cạnh nhà họ Trần thì nghe thấy tiếng xe máy từ xa mà tới.
Là Lâm Thành Bân và thím Lâm vừa về nhà tắm rửa xong.
"Anh Thành Bân, thím Lâm."
Tổ Thanh bước nhanh hơn.
Lâm Thành Bân cười bảo cậu từ từ, thím Lâm thoạt nhìn đã hồng hào như trước, vừa xuống xe vừa cầm một túi rau lớn từ yên sau ra.
"Biết cháu vừa về, trong nhà không có rau gì ăn. Thím Lâm chẳng có gì khác cả, riêng rau là nhiều đến ăn không hết…" Thím Lâm nhìn rau trên tay Tổ Thanh: "Về sau không đủ rau thì đến nhà thím Lâm lấy, đừng mua."
Thím Lâm lại chẳng biết rõ tính tình bà Trần quá đi chứ.
"Sau này sáng sớm anh đưa rau qua cho cậu." Lâm Thành Bân giúp thím Lâm nhấc túi rau vào nhà Tổ Thanh.
"Không được đâu ạ, nếu sư phụ dưới suối vàng biết được thì chẳng về đánh cháu một trận à?"
Tổ Thanh nghĩ đến ông già cố chấp yêu rượu kia, cười nói.
"Cháu cứu thím Lâm một mạng, dù thế nào cũng phải ăn rau thím trồng mấy ngày chứ, bằng không thím không vui đâu. Sư phụ cháu mà đánh cháu thì thím chạy ra mộ nói lý với ông ấy!"
Thím Lâm vung tay lên, chuyện này cứ thế định rồi.
"Vậy cùng lắm là nửa tháng ạ. Nhiều hơn thì không được." Tổ Thanh nghĩ ngợi một chút, đáp lời.
"Hai mươi ngày." Thím Lâm vươn hai ngón tay.
"Nửa tháng." Tổ Thanh lắc đầu.
Lâm Thành Bân buồn cười, đè tay Tổ Thanh: "Hai mươi ngày đi, mẹ anh bướng lắm, cò kè nữa cũng chỉ là con số này thôi."
Trên đường về nhà, thím Lâm chợt nói: "Mai con đi đưa rau cho Tổ Thanh thì đi đường nhỏ."
Bọn họ lái xe máy hoặc xe ba bánh đều cần đi đường lớn, mà đường lớn thì đến nhà Tổ Thanh trước rồi mới qua nhà họ Trần. Còn đường nhỏ thì từ nhà họ Lâm đến nhà Tổ Thanh phải ngang qua cửa nhà ông bà Trần.
"Con biết rồi." Lâm Thành Bân lập tức hiểu ý mẹ.
Chờ Tả Ức lắc lư tới nơi, Tổ Thanh đang giết cá, cửa sân mở rộng, Tả Ức trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"Cơm chưng xong rồi, nhiều nhất nửa giờ là được ăn cơm." Tổ Thanh cũng không ngẩng đầu, dao trong tay vừa nhanh vừa chuẩn, lát cá vừa mỏng vừa đều tăm tắp.
"Anh không vội." Tả Ức lắc lắc hộp trong tay. "Mang cho cậu hộp trà đây. Anh đặt trên bàn nhé." Nói xong, anh đi tới bên nhà chính.
Tổ Thanh sửng sốt, lại nhớ tới trưa nay rót nước bạc hà cho Tả Ức thì anh có thuận miệng nói như vậy, không ngờ anh mang trà tới thật. Giống với cảm nhận của Tả Ức, lúc này Tổ Thanh cũng cho rằng tuy người này hơi ngơ ngơ một chút, nhưng người không tồi.
Nếu Tả Ức biết chính mình trong mắt Tổ Thanh là một thằng ngốc thì kiểu gì cũng phải tìm cậu liều mạng mới được.
Tinh túy của canh cá chua là dưa chua.
Tay nghề muối dưa của mẹ Lý Kiến rất tốt, lại thêm thím Lâm mang tỏi, gừng tươi và rau thơm tới, như vậy nước canh càng đủ vị.
Lúc Tổ Thanh làm cá, Tả Ức đi bộ trong sân. Thật ra cái sân trụi lủi xấu hoắc này cũng không có gì mà dạo, nhưng anh không biết nấu cơm, chui vào bếp cũng chỉ tổ vướng chân vướng tay, còn không bằng đợi ở ngoài.
"Ăn cơm đi."
Rất nhanh, giọng Tổ Thanh từ bếp vang lên.
Tả Ức đã sớm bị mùi vị làm cho thèm đến bụng réo ùng ục, nghe vậy lập tức vào nhà chính.
Tổ Thanh bưng canh cá chua hương vị cực kỳ ngon lên bàn, lại đi bưng một đĩa ớt đậu đũa không biết là nướng hay trộn, cuối cùng là một đĩa rau xào…
Tả Ức nhìn chằm chằm cái đĩa kia, khóe miệng giật giật: "Đây là hoa dại sáng nay cậu ôm về đấy à?"
"Bách hợp dại xào." Tổ Thanh cười tủm tỉm bưng thùng cơm hấp tới đặt ở ghế nhỏ cạnh bàn: "Nếm thử đi, hương vị không tồi."
"Ăn được thật à?" Tả Ức cảm thấy mình hỏi một câu vô nghĩa.
Tổ Thanh ngồi xuống, gắp một đũa bỏ vào trong miệng, tùy tiện cười nói: "Tôi thấy ngon mà."
Món này là món sư phụ khi còn sống rất thích, sư phụ đi rồi, chỉ cần là mùa hoa bách hợp nở là Tổ Thanh sẽ làm một, hai lần ăn.
Thấy Tổ Thanh không như nói đùa, Tả Ức chậm chạp vươn chiếc đũa, cực kỳ cẩn thận, chỉ gắp một chút xíu cho vào miệng: "Cũng được!"
Đũa thứ hai nhanh chóng hạ xuống.
Chờ Tả Ức ăn tới cá, hai mắt lại sáng ngời. Không cần Tổ Thanh mời, tự mình ăn uống thả cửa.
Trong lúc ăn cơm không ai nói thêm gì, Tả Ức chỉ kém úp luôn mặt vào trong bát. Chờ đến khi anh vuốt cái bụng tròn xoe lấy lại tinh thần thì Tổ Thanh đã thu dọn bát đũa xong rồi, còn pha trà Tả Ức mang tới.
"Giải ngấy." Tổ Thanh đặt bát trà trước mặt Tả Ức.
Khóe miệng Tả Ức giật giật nhìn bát trà trước mặt, đây không phải là bát anh vừa dùng để ăn cơm à?
Thấy anh ngây ngốc nhìn bát trà, Tổ Thanh cười tủm tỉm: "Không phải sáng nay anh chê chén trà kia của tôi xấu à?"
Tả Ức: “...”
Cái này càng không đẹp.
Nhưng nghĩ đến mình vừa ăn một bữa cơm ngon lành người ta nấu, Tả Ức áp chế phỉ nhổ, lười biếng dựa vào lưng ghế: "Tay nghề của cậu rất tốt, tự học à?"
"Ừ."
Tổ Thanh nghĩ đến kiếp trước, vì báo thù mà tiếp cận người kia, cái gì cũng học, chỉ vì một ngày có thể khiến ba mẹ uổng mạng an tâm nhắm mắt. Sau khi báo thù lớn, tiến vào thế giới này, tuy hận đã tiêu tan, nhưng những thứ từng học dù sao đều khắc sâu trong xương cốt.
Thấy cậu không muốn nhiều lời, Tả Ức cũng không hỏi lại, ngược lại nói đến chuyện khác.
"Từ lúc anh bắt đầu biết nhớ việc, mỗi năm đều gặp chú Tổ ở nhà ông ngoại, lại chưa gặp cậu bao giờ. Với tính của chú Tổ lẽ ra không nên để cậu một mình đêm Tất niên chứ?"
Theo cách nói của ông Ức, ông và chú Tổ đều là hai ông già đáng thương yêu rượu và cô đơn, lễ mừng năm mới tụ tập cùng qua năm là chuyện bình thường.
"Tôi giống anh." Tổ Thanh trả lời. "Tối đêm ba mươi tôi đều về nhà ba mẹ, chiều mùng một mới về bên này với sư phụ."
Tả Ức trợn tròn hai mắt: "Cậu có ba mẹ à?"
Nói xong lại cảm thấy lời này quá đáng: "Anh không có ý đó, ý anh là sao cậu không ở cùng ba mẹ?"
"Anh muốn biết à?"
Tổ Thanh nhướng mày.
Tả Ức lại cảm thấy hình như mình hỏi nhiều quá, nhưng nhìn Tổ Thanh gầy ốm đối diện, lại nhìn căn nhà rách nát này, luôn cảm thấy lồng ngực nghèn nghẹn.
"Thôi bỏ đi, đừng nhắc chuyện quá khứ." Tả Ức đĩnh đạc vỗ ngực mình: "Tốt xấu gì cậu cũng gọi tôi là anh, sau này anh bảo kê cậu."
"Anh không đi nữa à?" Tổ Thanh bưng bát trà uống một ngụm.
Trà ngon thật.
Tả Ức nghe vậy cứng đờ một thoáng, sau đó hừ lạnh: "Đi cái gì mà đi, tự anh đây cũng gây dựng sự nghiệp được. Với cả ông ngoại lớn tuổi rồi, hai năm nay sức khỏe cũng không tốt."
Nói tới đây, trong mắt Tả Ức mang theo vài phần lo lắng.
"Ông Ức tướng trường thọ, sống thêm mười mấy năm là chuyện nhỏ." Tổ Thanh đặt bát trà xuống nói.
Hai mắt Tả Ức sáng ngời, nhìn cậu hỏi: "Cậu còn biết xem tướng à?"
"Biết một ít." Tổ Thanh gật đầu.
Tả Ức lập tức ngồi nghiêm chỉnh, cũng không nghi ngờ năng lực của Tổ Thanh. Chuyện nhà họ Văn hoàn toàn đổi mới cái nhìn của Tả Ức về Tổ Thanh, nghe Tổ Thanh nói ông ngoại sống thọ, tâm tình anh tốt hẳn lên.
"Anh thì sao? Tướng anh thế nào?"
Tổ Thanh lắc đầu: "Chịu đấy."
Tả Ức: “?”
Tổ Thanh không biết thật: "Dương hỏa trên người anh quá vượng, quỷ quái dơ bẩn đều không dám tới gần, nhưng tướng mạo anh thâm sâu, tôi nhìn không thấu."
Dương hỏa quá vượng.
Tả Ức xoa xoa cằm mình: "Không đúng nha, dương khí nặng thì đám yêu tinh quỷ quái gì đó không phải có thể bắt về thải dương bổ âm à?"
"... Xem tivi ít thôi."
"Anh không xem tivi." Tả Ức nhíu mày.
Tổ Thanh đỡ trán: "Vậy đọc tiểu thuyết vừa thôi. Xưa nay đều không có cái gì gọi là thải âm bổ dương hoặc là thải dương bổ âm, âm dương vốn là cân bằng. Còn nữa, âm dương giao hợp cũng chỉ là một loại tính giao tốt đẹp mà thôi, không tồn tại thải ai bổ ai."
"Thế… thế dương dương giao hợp thì sao?"
Tả Ức buột miệng.
Tổ Thanh giương mắt nhìn Tả Ức, nhìn đến nỗi anh mất tự nhiên: "Nhìn anh làm gì?"
"Tôi cảm thấy anh đang ám chỉ tôi cái gì." Tổ Thanh đáp.
Tả Ức bật người nhảy dựng lên: "Nói linh tinh! Không phải! Anh không hề!"
Tổ Thanh cúi đầu uống trà: "Thế à, chắc tôi nghĩ nhiều quá."
Tả Ức nghe là biết người này có lệ mình, nhưng chuyện này càng bôi càng đen, Tả Ức nghĩ đến mình vừa nói cái gì, chỉ có thể đỏ mặt tìm cớ chuồn mất.
Tổ Thanh nghe tiếng bước chân bối rối của đối phương, nhìn bát trà trong veo thấy đáy: "Ngu ngơ."
Sáng sớm hôm sau.
Bà Trần vừa mở cổng đã thấy Lâm Thành Bân xách một bọc rau to từ đường nhỏ đi tới, bà sửng sốt: "Thành Bân à? Đi đâu đấy?"
Bà nghĩ Lâm Thành Bân muốn đi thị trấn cũng sẽ không đi về phía bên kia đường mới phải. Mà đối phương có xe máy với xe ba bánh cơ mà? Đi đường nhỏ làm gì?
Lâm Thành Bân cười lắc lắc túi rau trong tay: "Không phải hôm trước mời Tổ Thanh đến xem giúp mẹ cháu đấy sao? Mẹ cháu thấy Tổ Thanh vừa về mấy ngày không có rau ăn, bảo cháu mang một ít đến cho cậu ấy."
Bà Trần nghe vậy thì phản ứng đầu tiên là sau này Tổ Thanh sẽ không mua rau nhà mình nữa.
Bà Trần cau có, chờ Lâm Thành Bân đi sang bên kia đường nhỏ mới dùng sức đóng mạnh cổng sân vào.
"Xùy!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tổ Thanh: Tôi nghi ngờ anh ấy quyến rũ tôi.
Tả Ức: Cậu nói bậy, anh làm gì có!
App TYT & Thảo Vân team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT