Tổ Thanh vừa về thôn mấy ngày, căn nhà này lâu quá không có người ở, trong ngoài đều cần dọn dẹp lại.
Sau nhà có một khối đất nhỏ, vốn là chỗ sư phụ trồng rau khi còn sống, nhưng sư phụ đã qua đời nhiều năm, vườn rau cũng thành đất hoang, mà mùa này đúng là mùa rau dền dại tươi non.
Tổ Thanh làm một đĩa nộm rau dền trộn tỏi, ăn cùng cháo khá ngon.
Cậu vừa rửa sạch bát định đi thu dọn sân thì nghe ngoài sân có tiếng hai thím nói chuyện.
"Bệnh viện huyện không nhận, nói là kiểm tra không ra bệnh gì, bảo Thành Bân đón người về rồi. Chắc bọn họ bị cái người lần trước giả bệnh lừa bịp bệnh viện dọa sợ."
"Đang yên đang lành sao tự nhiên lại hôn mê bất tỉnh thế không biết? Chắc không thành người thực vật chứ?"
"Nhưng lúc trước đi bán rau chợ sáng còn chào hỏi với tôi mà. Nhìn không có vẻ bệnh tật gì cả…"
Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện dần đi xa, Tổ Thanh mài sắc lưỡi liềm, bắt đầu cắt cỏ dại trong sân. Dọn xong sân còn phải đi chở ít xi măng về sửa lại tường viện một chút, còn phải chuẩn bị chuồng lợn nữa. Rất nhiều việc.
Trời mông lung không rõ, xung quanh đều là sương mù dày đặc, lối vào chợ thị trấn truyền đến tiếng bước chân nặng nề, không lâu sau, một người phụ nữ hơn bốn mươi khiêng đòn gánh tiến vào.
Hai bên đòn gánh là hai cái rổ trúc hình vuông lớn, một rổ đựng quả mướp, một rổ đựng ớt đậu đũa thím Lâm mới xuống ruộng hái sáng sớm nay.
Năm nay mướp và ớt đậu đũa tươi tốt vô cùng, nhất định có thể bán giá tốt. Thím Lâm vui vẻ nghĩ thầm. Thím ấy dừng bước lại, nghĩ hôm nay đến sớm hơn mấy người bán rau khác, có thể chọn được vị trí tốt.
Nhưng thím ấy nhìn trái nhìn phải, lại phát hiện sáng nay sương dày quá, chỉ có thể nhìn rõ phạm vi quanh mình một mét.
Về phần đèn trong chợ, chỉ cần trời le lói sáng là đã tắt rồi. Thím Lâm nghĩ ngợi một lát, vẫn là đi tới chỗ mình thường bán rau, thím ấy là người không thích gây chuyện. Nếu thật sự đi chỗ khác thì không chừng sẽ nảy sinh cãi cọ với người thường ngồi đó.
Hòa khí phát tài, thím Lâm niệm hai lần câu con trai hay nói.
Thím Lâm đặt đòn gánh sang một bên, chỉnh sửa giỏ trúc, sau đó cứ đứng như vậy.
Chờ thật lâu cũng không thấy sương mù tản ra, ngoại trừ thím ấy thì trong chợ không còn ai nữa. Thím Lâm có chút luống cuống, lấy chiếc di động secondhand con trai cho mình ra, bấm nút trung gian chờ màn hình sáng lên, lại phát hiện đã chín giờ rồi.
"Chín giờ sao còn tối thế này? Còn không có ai nữa chứ…"
Thím Lâm nuốt nước miếng, nắm chặt di động. Hiện tại là mùa hè, chín giờ sao lại chưa hừng đông được?
Đúng lúc này, lối vào chợ vang lên một giọng nói thím Lâm hơi quen thuộc: "Mẹ Thành Bân! Mau về nhà! Mẹ Thành Bân, nghe thấy không?"
Thím Lâm đi về phía trước hai bước, thấy sương mù xung quanh càng thêm dày đặc nên lại lui về: "Đừng hòng gạt tôi! Hôm nay mình đụng phải tà! Phụt!"
Thím Lâm vừa dậm chân vừa nhổ toẹt mấy bãi nước miếng với hướng có tiếng nói kia. Đây là cách các cụ truyền dạy, dậm chân trấn tà, nước miếng đinh quỷ.
Như vậy mấy thứ bẩn thỉu sẽ sợ thím ấy.
"Sao gọi không tỉnh?"
Lâm Thành Bân nhìn mặt thím Lâm nằm trên giường càng thêm tái nhợt thì sốt ruột nhìn ông cụ bên cạnh: "Ông nội, làm sao bây giờ?"
Ông nội Lâm mím môi, nhìn về phía người phụ nữ trung niên bên cạnh Lâm Thành Bân: "Thím Tam gọi tiếp đi. Thành Bân, đi mời Tổ Thanh qua đây."
"Tổ Thanh?" Lâm Thành Bân sửng sốt, sau đó càng thêm nóng nảy: "Cậu ấy mới về vài ngày, có thể…"
"Đi nhanh!" Ông nội Lâm dằn mạnh gậy chống.
Tổ Thanh đang lợp ngói trên nóc nhà, lúc sư phụ qua đời cậu đang học đại học năm nhất, sau khi xử lý xong tang lễ sư phụ thì mỗi năm chỉ về vào dịp năm mới thắp nén hương. Trong nhà lâu không có người ở, ngói cũng bị vỡ nhiều.
Năm nay Tổ Thanh tốt nghiệp, vừa cầm được chứng nhận tốt nghiệp là hôm sau cậu về đây luôn.
Lâm Thành Bân cưỡi xe máy tới, vừa lúc thấy một thanh niên tuấn tú trên mái nhà đang leo thang xuống: "Tổ Thanh!"
"Anh Thành Bân."
Tổ Thanh quay đầu lại.
Ngũ quan cậu thanh tú vô cùng, gương mặt hơi tái nhợt, thân hình gầy yếu, thoạt nhìn sức khỏe không được tốt cho lắm.
"Mẹ anh gặp chuyện, ông nội bảo anh qua mời cậu sang xem."
Lâm Thành Bân vẫn có điểm nghi ngờ quyết định của ông nội Lâm.
"Được." Tổ Thanh cũng không hỏi nhiều, rửa sạch tay ngồi lên yên sau xe máy Lâm Thành Bân.
Đều là một cái thôn, chưa đầy hai phút đã tới nhà họ Lâm rồi.
"Ông Lâm, thím ba Ngô." Tổ Thanh theo Lâm Thành Bân đi vào phòng thím Lâm, lên tiếng chào hỏi hai người bên trong.
Ông nội Lâm gật đầu.
"Ừ." Thím ba Ngô ngồi cạnh giường gọi khô cả miệng, nhận lấy cốc nước Lâm Thành Bân đưa qua, đứng dậy nhường vị trí lại cho Tổ Thanh.
Tổ Thanh đi tới bên giường, xoay người nhìn hắc khí trên người thím Lâm: "Thím Lâm gặp phải người vừa qua đời, quan hệ của thím ấy với thím ba Ngô tốt quá, ngược lại thành ra gọi không về tới. Cũng có thể nói là chỉ cần giọng nói thím ấy từng nghe qua gọi hồn thím ấy đều vô dụng."
Cậu chỉ vào gương mặt thím Lâm đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: "Giọng thím ba Ngô dọa sợ thím Lâm rồi, không được nửa ngày nữa sẽ gặp chuyện không may."
Lúc Tổ Thanh về thôn thì gặp thím Lâm đầu tiên, hai người đương nhiên có nói chuyện qua lại. Thím Lâm nhớ rõ giọng của cậu, nên cậu cũng không phải đối tượng được chọn.
"Thế phải làm sao bây giờ!"
Mắt Lâm Thành Bân đỏ lên, năm năm trước, ba anh ta ngoài ý muốn qua đời, giờ trong nhà ngoại trừ anh ta cũng chỉ còn ông nội Lâm và thím Lâm thôi. Lâm Thành Bân đã mất ba, không muốn lại mất cả mẹ nữa.
Ông nội Lâm cũng nóng nảy, nắm chặt gậy chống nhìn Lâm Thành Bân: "Đi… đi…"
Đi nơi nào tìm người không quen biết đây?
Thím Lâm là người nổi danh tốt tính, hơn nữa thường lên trấn bán rau, từng gặp, từng nghe tiếng biết bao người chứ!
"Đừng nóng vội!"
Thím ba Ngô đứng lên nói với bọn họ: "Cậu nhóc nhà họ Ức mới về hôm qua đấy, đi nhờ người ta xem!"
Hai mắt Lâm Thành Bân sáng ngời: "Đúng đúng đúng, mẹ cháu hôn mê từ hai ngày trước. Cháu đi mời cậu ấy!"
Nói xong đã chạy ra ngoài.
"Ngồi đi…" Ông nội Lâm cũng thấy được hy vọng, nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó nhìn Tổ Thanh: "Hôm cháu về ông cũng chưa xem kỹ đâu. Nhìn cháu thế này là khỏe hơn rồi chứ?"
Lúc Tổ Thanh về thôn đã đi lần lượt từng nhà, từng hộ thôn Bình Sơn chào hỏi.
"Khá hơn nhiều ạ." Tổ Thanh cười khẽ, ngồi xuống ghế trúc cạnh ông nội Lâm.
"Vẫn gầy quá." Thím ba Ngô nhìn bộ quần áo hơi rộng trên người Tổ Thanh: "Cũng may đã về rồi. Sau này sẽ ngày càng tốt."
"Đúng vậy." Ông nội Lâm gật đầu theo: "Trong nhà thiếu cái gì cứ việc nói, đừng khách sáo với ông Lâm."
Tổ Thanh nghe vậy thì cười: "Cháu nghe ông Lâm, nhất định sẽ không khách sáo với anh Thành Bân."
Vừa dứt lời, mấy người đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng xe máy, sau đó Lâm Thành Bân dẫn một thanh niên cao lớn tuấn lãng tiến vào.
Nhìn quần áo trên người thanh niên là biết không phải người bình thường có thể mua được.
Anh hơi mất kiên nhẫn khuyên: "Ông nội Lâm, vẫn là đưa thím Lâm đi bệnh viện mới đáng tin đấy."
Giọng người này hơi trầm, nghe thôi cũng cảm thấy thư thái lỗ tai.
"Đương nhiên vẫn phải đi bệnh viện chứ. Cháu qua đây, gọi thím Lâm vài tiếng, bảo nó mau về nhà!"
Ông nội Lâm đứng dậy, vươn tay kéo thanh niên đến cạnh giường. Thanh niên rốt cuộc kính già, cũng biết tư tưởng người lớn tuổi không phải có thể thay đổi bằng một, hai câu. Thầm nghĩ cứ làm theo lời đối phương nói sau đó nhanh nhanh đưa người đến viện là được.
"Thím Lâm! Về nhà thôi!"
Thanh niên hắng giọng, gọi thím Lâm đã bị mồ hôi làm ướt đẫm tóc trên giường.
Thím Lâm lại nghe thấy âm thanh gọi mình về nhà, âm thanh này rất xa lạ, thím ấy cẩn thận nhìn về phía lối vào chợ, lại chợt phát hiện lối vào vốn không nhìn thấy giờ xuất hiện một tia ánh sáng!
Thím Lâm vui vẻ, đang định đi qua thì lại thấy hai rổ rau dưới chân mình, sinh ra do dự.
Gọi vài tiếng cũng không thấy người trên giường có phản ứng gì, đám người Lâm Thành Bân nóng nảy.
Tổ Thanh thấy vậy hỏi: "Trước khi hôn mê thím Lâm đang làm gì?"
"Bán rau trên thị trấn!"
Lâm Thành Bân lập tức trả lời: "Vẫn là anh đưa mẹ đi trên trấn, đưa người đến nơi thì bà ấy đuổi anh đi phụ người ta xây nhà. Kết quả anh vừa tới nhà người ta đã có người dùng di động của mẹ gọi cho anh, nói bà ấy ngất xỉu ở chợ."
Thanh niên nghe thấy giọng nói này thì quay phắt đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt mang ý cười của Tổ Thanh. Anh nghiến răng nghiến lợi: "Ây da, Phật bé quá, tôi không nhìn thấy."
Tổ Thanh nhẹ nhàng ‘xùy’ một tiếng, chỉ vào thanh niên nói: "Nói với thím Lâm anh bao trọn rau của thím ấy, bảo thím ấy đi về bên này."
Thanh niên lại nghiến răng, cực kỳ khó chịu thái độ của Tổ Thanh: "Còn trẻ mà không học cái gì đàng hoàng, lại đi học người ta làm thần bịp à?"
"Tả Ức!"
Ông nội Lâm ôm cánh tay thanh niên: "Mau… mau làm theo lời của Tổ Thanh, coi như ông Lâm xin cháu…"
Tả Ức trừng mắt, không ngờ ông nội Lâm lại nghe lời Tổ Thanh như vậy. Thấy ông thật sự sốt ruột, Lâm Thành Bân trông như muốn khóc đến nơi thì mới hít vào một hơi thật sâu, hung hăng lườm Tổ Thanh một cái, sau đó nghe theo gọi thím Lâm.
Thím Lâm vừa nghe đối phương muốn mua rau của mình thì vội vàng nhấc đòn gánh, bước chân dồn dập đi về phía ánh sáng, càng đi càng cảm thấy người như nhũn ra, đầu óc cũng choáng váng chóng mặt, bên tai lại vang lên tiếng con trai và ba chồng.
"Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!"
Ông nội Lâm thấy thím Lâm chậm rãi mở mắt ra, mừng đến mức quăng luôn gậy chống. Lâm Thành Bân và thím ba Ngô cũng tới cạnh giường.
"Tỉnh rồi! Mẹ Thành Bân, chị biết chị dọa người ta chết khiếp không hả!" Ngày thường thím ba Ngô và thím Lâm thân nhau nhất, lúc này thấy vậy cũng thở phào một hơi.
"Mẹ…" Lâm Thành Bân nắm tay thím Lâm, xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt: "Cuối cùng mẹ cũng tỉnh."
"Con biết mình đụng phải tân hồn không hả? Trước khi con ra cửa ba dặn thế nào rồi? Vía con yếu, nhà họ Lưu lại vừa có người chết. Không phải đã bảo hai đứa vòng đường mà đi à?"
"Tại cháu, tại cháu…" Lâm Thành Bân vội vàng nhận sai về phía mình. "Tại cháu sốt ruột qua bên kia giúp đỡ nên quên mất…"
"Cháu đấy! Mau đưa mẹ đi bệnh viện đi, ngủ lâu như vậy không có gì vào bụng, phải truyền mới được."
"Vâng vâng." Lâm Thành Bân cõng thím Lâm chạy ra ngoài, nhà bọn không chỉ có xe máy, còn có xe ba bánh, vừa lúc dùng xe ba bánh đưa thím Lâm đi bệnh viện.
Tả Ức nhìn hồi lâu, thấy Tổ Thanh khép hờ mắt như ngủ gà ngủ gật một bên thì đi qua, đứng trước mặt Tổ Thanh khụ mạnh một tiếng.
Mi mắt Tổ Thanh rung rung: "Hạt táo hôm qua không đủ thơm à?"
Tả Ức nghe vậy tái cả mặt. Hôm qua anh vừa quay về thôn đã gặp người này, chính mình khi đó chật vật không thôi, vốn định đi ngang qua, ai ngờ đối phương lại cười với mình!
Đến hôm nay anh còn nhớ nụ cười nhạo báng kia. Nhưng xông lên cũng chẳng chiếm được cái gì hay, Tổ Thanh mắt lé nhìn anh nói:
"Tôi họ Tổ, Tổ trong tổ tông nhà anh!"
Sau đó đối phương nghe mình mắng thì rất dứt khoát ném thẳng hạt táo vào mặt anh!
"Cậu còn nhắc tới!"
Tả Ức đặt mông ngồi xuống cái ghế ông nội Lâm vừa ngồi, kéo áo Tổ Thanh kéo tới gần, suýt nữa mũi kề mũi, giọng nói âm trầm: "Ông nội tôi còn chưa tính sổ đâu!"
"Ông nội không cần tính sổ, cháu trai đừng hiếu thuận như thế."
Tổ Thanh nhìn Tả Ức, chờ đối phương đang định buông tay mới chợt cười, thì thầm đáp lại.