"Cậu mẹ nó…"

Tay Tả Ức thoáng dùng sức, đang định cho Tổ Thanh một bài học thì ông nội Lâm vừa ra ngoài tiễn thím ba Ngô hô to.

"Tổ Thanh, Tả Ức! Tối hôm nay ăn cơm nhà ông Lâm nhé."

Tiếng ông hòa vào tiếng bước chân ngày càng gần, như là vừa nói chuyện vừa đi về phía bên này.

Tổ Thanh thấy Tả Ức tức giận đến mặt đỏ phừng thì cười khẽ, nâng tay nhẹ nhàng gỡ tay Tả Ức xuống: "Có chuyện từ từ nói, chúng ta đều là người phân rõ phải trái."

Tả Ức không dám tin nhìn bàn tay mình, từ nhỏ sức lực của anh đã lớn hơn người bình thường, nếu không phải tự anh thả tay ra thì người khác có dùng hết sức bú sữa mẹ cũng không cách nào thoát khỏi tay anh!

Ấy thế mà thanh niên gầy tong teo, ốm o trước mắt lại nhẹ nhàng kéo là tay mình lỏng ra rồi?

"Ông nội Lâm, cháu còn phải về sửa nốt mái, chờ thím Lâm khỏe thì cháu lại đến quấy rầy."

Chờ Tả Ức lấy lại tinh thần, nhấc chân dài đuổi ra tới thì Tổ Thanh đã đi rồi.

Thím Lâm không sao, ông nội Lâm rất vui, đang nhồi thuốc lá vào tẩu. Thấy Tả Ức vẻ mặt mờ mịt đi ra thì cười nói:

"Ngồi xuống nói chuyện với ông đi. Mọi năm cháu chỉ về vào lễ mừng năm mới cơ mà? Sao năm nay về sớm thế?"

Tả Ức gãi gãi đầu, cũng rất tùy tiện đặt mông ngồi xuống cái ghế gỗ cạnh đó: "Ông nội Lâm, họ Tổ kia có quan hệ gì với chú Tổ thế ạ?"

Ông nội Lâm vừa rít xong một hơi thuốc, nghe vậy vừa nhả khói vừa nhẹ giọng nói: "Thằng bé là đồ đệ của chú Tổ cháu. Hàng năm giao thừa cháu mới về, đầu năm mùng một đã đi rồi, không quen là bình thường. Giờ thằng bé chính là thủ thôn của thôn chúng ta."

"Người thủ thôn? Chỉ bằng cậu ta?"

Tả Ức cười nhạo, khoanh hai tay trước ngực: "Sao chú Tổ lại chọn người như thế làm học trò chứ?"

"Thằng bé trời sinh ăn chén cơm này." Ông nội Lâm cười nhạt, lại đặt tẩu thuốc lên miệng.

Tổ Thanh ‘trời sinh ăn chén cơm thủ thôn’ về đến nhà lại tất bật cầm ngói mới lên mái, bận rộn hơn một tiếng mới trèo thang xuống, cầm lấy đòn gánh gác cạnh tường, gánh thùng nước đi ra ngoài.

Ra khỏi sân rẽ trái là có một con đường mòn nhỏ, đi thẳng theo đường mòn sẽ thấy một con sông, nước sông chảy từ sau núi xuống. Bởi vì sau núi thôn Bình Sơn không có người ở, còn đều là núi lớn nên nước sông rất trong, người trong thôn thà uống nước sông chứ không thích nước máy dẫn từ trấn trên về.

Tuy nói dùng nước máy tiện hơn nhiều, nhưng có nước suối ngọt lành tự nhiên thì có ai lại thích uống nước trong bể chứa đâu.

Trên đường gặp vài thôn dân, bọn họ đều nhiệt tình chào hỏi Tổ Thanh, chờ Tổ Thanh đến bên rìa sông nhỏ còn gặp mấy đứa trẻ con choai choai đang vểnh mông nhặt đá cuội chơi.

"Muộn rồi đấy, nhớ về nhà sớm, nghe chưa?"

Tổ Thanh múc nước xong, thấy mấy đứa bé còn đang chơi không biết trời trăng gì thì lớn tiếng nói.

"Vâng, anh Tổ Thanh!" Đám trẻ con trăm miệng một lời đáp.

Tổ Thanh cười tủm tỉm, gánh nước về nhà.

Lúc đi là xuống dốc, lúc về lại là lên dốc, còn thêm hai thùng nước, Tổ Thanh về đến nhà thì trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Thân thể vẫn quá yếu.

Tổ Thanh đổ nước vào vại chứa, lấy thùng gỗ ra chuẩn bị nấu cơm, cơm hấp bằng thùng gỗ cực kỳ thơm, lúc sư phụ còn sống thích nhất cơm hấp, luôn cảm thấy cơm nấu bằng nồi cơm điện đánh mất cả linh hồn của cơm.

Củi lửa trong nhà không còn dư nhiều lắm, Tổ Thanh nhóm bếp, sau đó thầm nghĩ hôm sau muốn lên núi lấy thêm củi về.

Sau khi đổ cơm đã sôi vào thùng gỗ, Tổ Thanh lại thả hai khúc củi to vào bếp rồi cầm một ít tiền lẻ chạy sang nhà hàng xóm cách vách.

Hàng xóm cách vách họ Trần, hai ông bà đã hơn sáu mươi tuổi, bọn họ có hai con trai, một con gái, con cái đều dọn lên thị trấn ở. Con gái và con dâu ông bà đi làm công bên ngoài, một năm mới về trong thôn một lần.

Ông cả Trần đang dọn dẹp sân, cửa sân mở rộng, Tổ Thanh vừa đi tới ông đã nhìn thấy.

"Tổ Thanh à, mau vào ngồi đi."

"Thôi ạ, ông cả Trần, cháu đến mua rau." Tổ Thanh cười bước vào cửa, bà Trần nghe thấy tiếng động lập tức ra khỏi bếp, cướp lời ông cả Trần.

"Mua cái gì mà mua, đều là một thôn, cháu lấy gì bà hái cho!"

Tổ Thanh xua tay: "Không được đâu ạ. Cháu chỉ mua, nếu không cho cháu trả tiền thì cháu thà ăn cơm trắng còn hơn."

"Cái thằng bé này, rõ thành thật!" Bà Trần cười tủm tỉm đưa Tổ Thanh tới đất trồng rau nhà bọn họ, ông cả Trần thì xanh mặt đứng ở trong sân.

Chờ bà Trần nắm mười đồng tiền vào sân, ông cả Trần ném cái chổi đánh ‘đét’ xuống trước mặt bà: "Thằng bé đến hái ít rau ăn mà bà còn đòi tiền nó!"

"Tôi đòi hay sao?"

Bà Trần nhét tiền vào túi, trợn trắng mắt đáp trả: "Người ta cho tôi mà tôi không được nhận à? Có phải bón phân rẫy cỏ không mệt hay không? Thế thì mấy người bán rau ngoài chợ cũng đừng sống nữa, cứ tặng luôn rau cho người khác ăn là được!"

Nói xong, bà Trần hừ một tiếng, không thèm nhìn ông cả Trần thêm cái nào, trực tiếp xoay người vào phòng.

"Bà… bà…"

Ông cả Trần thấy bạn già còn có lý có cớ hơn mình thì tức đau cả gan.

Mà bên này, Tổ Thanh đã đặt bí đỏ non, mướp, dưa chuột và hai quả ớt đậu đũa lên thớt, múc một chậu nước rửa đồ ăn.

Trời này đúng lúc mấy món như bí đỏ rất non, vậy nên tối nay Tổ Thanh định làm bí đỏ non thái sợi xào, mướp nhồi tỏi băm và ớt da hổ, về phần canh, vừa hay chử cơm thùng, có nước cơm thơm nồng để uống.

Đừng nhìn cậu gầy tong teo như vậy, lượng ăn uống lớn hơn người bình thường nhiều. Trông có vẻ nhiều món ăn thật, nhưng chỗ này đối với Tổ Thanh là vừa vặn.

Nhà họ Ức.

Ông Ức vừa lấy chén rượu nhỏ ra đã bị một bàn tay khớp xương rõ ràng cướp lấy. Ông Ức xụ mặt, quay đầu nhìn lại.

"Ranh con, phản đấy hả!"

"Ông ngoại!" Tả Ức cầm chén rượu trong tay, ngồi xuống cạnh ông Ức, vẻ mặt không tán đồng: "Bác sĩ dặn ông phải kiêng rượu. Ông quên đấy à?"

"Thật á?" Ông Ức bày ra vẻ mặt mất trí nhớ: "Bác sĩ nào dặn? Sao ông không biết?"

"Bác sĩ Ngô dặn. Hay để cháu gọi điện hỏi lại xem?"

Tả Ức ra vẻ muốn gọi điện thoại cho bác sĩ Ngô, ông Ức vội vàng đè tay anh lại: "Không uống! Không uống nữa!"

"Ông đấy!" Tả Ức rót cho chính mình một chén, chậm rì rì nuốt vào bụng trong ánh mắt phẫn hận của ông ngoại.

"Ông chẳng nghe người ta khuyên bảo gì cả. May là cháu về rồi đấy, sau này ông đừng hòng giấu cháu uống rượu nữa!"

"Hừ!" Ông Ức xoay mặt đi, không thèm nhìn cháu trai.

Tả Ức thấy thế thì ‘khụ’ một tiếng, nghĩ đến thanh niên kiêu ngạo kia, anh buông chén rượu rỗng xuống, hỏi ông mình: "Ông ngoại, chú Tổ có đồ đệ từ hồi nào thế?"

Nghe anh nhắc tới sư phụ Tổ Thanh, ông Ức quay đầu trả lời: "Hơn hai mươi năm rồi. Sao thế? Gặp Tổ Thanh à?"

"Hơn hai mươi năm á?" Tả Ức cau mày, cẩn thận nhớ lại một phen: "Sao cháu chưa gặp cậu ta bao giờ?"

"Năm nào cháu chẳng giao thừa mới về, mùng một lại đi? May là chú Tổ của cháu thích tìm ông già cô quả này uống rượu, nếu không tối giao thừa cháu có thể gặp chú Tổ chắc?"

Bị ông ngoại nói như vậy, Tả Ức cũng vừa vặn nhớ tới. Hình như thời gian anh gặp chú Tổ cũng đều là sau bữa cơm đoàn viên đêm Tất niên. Hai ông đều thích uống rượu, cuối năm nào cũng uống với nhau.

Nghĩ đến dáng vẻ ốm yếu của Tổ Thanh, Tả Ức ‘xùy’ một tiếng, lại rót cho chính mình một chén, uống mà nghiến răng nghiến lợi.

Ông Ức ngồi cạnh nhìn anh uống rượu của mình lại càng nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi ăn cơm, Tổ Thanh rửa sạch bát đũa, sau đó cầm chiếc quạt hương bồ to hơi cũ lên, lại chuyển ghế trúc vào trước hè, nằm trên ghế trúc vừa phe phẩy quạt hương bồ vừa híp mắt tận hưởng gió đêm se sẽ.

Ngoài sân vang lên tiếng côn trùng rả rích, lại có tiếng muỗi vo ve bên tai Tổ Thanh, hai ông bà họ Trần không biết sao lại cãi nhau rồi, lại nghe kỹ hơn, đâu đấy không xa có tiếng người lớn đang mắng trẻ con nữa…

Trời vừa tảng sáng, Tổ Thanh đã dậy.

Cậu dùng cơm hấp tối qua làm cơm rang trứng, có sẵn lại nhanh gọn, hôm nay còn muốn lên sau núi đốn củi, thời gian rất chặt.

Tổ Thanh khóa cửa sân, sau đó lên núi, từ nhà đến trên núi phải đi bộ mất hơn bốn mươi phút, hơn nữa qua sông nhỏ vẫn là đường dốc, chờ đến chỗ đốn củi thì Tổ Thanh đã mồ hôi mồ kê đầm đìa.

Cậu lại cứ như đã quen rồi, lưu loát lấy khăn tay trong túi ra lau mồ hôi trên trán. Từ đây nhìn xuống là có thể thu gọn cả thôn vào trong mắt.

Thôn Bình Sơn ước chừng có hơn tám mươi hộ gia đình, nhưng rất nhiều người trẻ tuổi sau khi vào thành phố mua nhà đều muốn đón người lớn trong nhà ra ngoài ở. Vậy nên số hộ ở lại trong thôn thực tế chỉ có hơn năm mươi.

Chân trời phiếm ánh vàng, tỏ vẻ hôm nay là một ngày nắng đẹp. Tổ Thanh đứng ở chỗ cao, gió mát tạt ngang qua, không lâu sau đã xua tan hơi nóng toàn thân.

Nghỉ ngơi chốc lát, Tổ Thanh lấy dao bổ củi trong sọt ra, tiếp tục vào rừng.

Ngọn núi lớn sau thôn Bình Sơn không thuộc sở hữu tư nhân của dân trong thôn mà là của nhà nước. Tục nữ nói dựa núi ăn núi, ngọn núi lớn này không chỉ rất nhiều tài nguyên củi đốt, còn có con mồi nhỏ. Nhưng thời buổi này lợn rừng cũng được đưa vào diện bảo hộ động vật, thế nên đa số thời gian thôn dân đến sau núi chỉ để chặt củi thôi.

Tổ Thanh cũng không vào quá sâu trong núi, cậu chỉ tới chặt củi, không phải đi săn.

Đầu hạ nắng lớn, rất nhiều củi đốt, Tổ Thanh bận việc một giờ đồng hồ, sọt đã nhét đầy củi gỗ.

Cậu chỉ chặt cây thông nhỏ bị khô, nhìn thì nhiều nhưng không nặng bao nhiêu, ngoại trừ sọt, Tổ Thanh còn định bó thêm một bó, kéo xuống tới chân núi lại chạy hai chuyến là được.

Bó củi phải dùng lạt trúc, Tổ Thanh nhìn trái nhìn phải, cầm dao chặt củi đi về một phía mình nhớ, không lâu sau đã thấy một mảnh rừng trúc nhỏ. Cậu giơ tay chém xuống, một cây trúc lớn nhỏ vừa vặn đổ rạp.

Đang định kéo trúc về lại chợt ngửi được hương hoa thoang thoảng, Tổ Thanh bỏ trúc xuống đi về phía bên kia, phát hiện thật nhiều bách hợp dại bên khe suối.

Có bông nở toe toét cả rồi, cũng có bông mới chớm hé nụ, nhiều nhất chính là nụ hoa còn khép chặt.

Tổ Thanh hái thật nhiều, cảm thấy mỹ mãn kéo lê cây trúc về chỗ đặt sọt.

Vì thế, khi Tả Ức tâm tình phiền muộn dạo tới sau núi, vừa vặn gặp phải Tổ Thanh một tay ôm một bó bách hợp dại lớn, một tay nâng bó củi không lớn không nhỏ, trên người còn đeo một sọt củi.

"Há há há."

Tả Ức không chút khách khí cười khằng khặc trước mặt Tổ Thanh.

Tổ Thanh hơi nhướng mày, bình tĩnh tìm chỗ không chặn đường đặt bó củi xuống, sau đó đi ngang qua bên người Tả Ức.

Tả Ức thấy cậu không để ý tới mình thì tiếng cười ngưng bặt.

"Này!"

Tả Ức thấy Tổ Thanh không nhìn mình thì khó chịu ra mặt, nhấc chân dài chắn trước mặt Tổ Thanh.

Mà khi bách hợp dại đập vào mắt, Tả Ức lại không nhịn được giật giật khóe miệng, tiện đà không chút che lấp bỡn cợt: "Không nhìn ra cậu còn là hoa hoa công tử nha."

Thấy Tổ Thanh nhìn mình không nói lời nào, Tả Ức lại bổ sung: "Đã bao giờ nghe câu không được tàn hại hoa dại ven đường chưa?"

Tổ Thanh nghe vậy mỉm cười, chợt ghé tới gần, sợ tới mức Tả Ức lui vài bước ra sau. Rõ ràng anh cao hơn Tổ Thanh nửa cái đầu, làm thế cứ như anh sợ Tổ Thanh vậy. Vì thế Tả Ức đanh mặt, nhanh chóng bước lại trước mặt Tổ Thanh.

Vị trí vừa vặn là khoảng cách lúc Tổ Thanh tới gần.

Vốn cho rằng Tổ Thanh cũng sẽ bị bất ngờ dọa sợ như mình vừa rồi, ai biết Tổ Thanh còn chẳng chớp mắt.

"Vậy anh có nghe qua câu này chưa?"

Tổ Thanh thấy hành động ngây thơ của người này thì thoáng rũ mi nhìn bách hợp dại nở vừa lúc trên tay.

"Câu gì?"

Tả Ức vừa hỏi ra miệng đã hối hận, quả nhiên, chỉ thấy Tổ Thanh nâng mắt lên, khẽ hé môi mỏng: "Chó ngoan không cản đường."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tả Ức: Cậu mới là chó! Cả nhà cậu đều là chó!

App TYT & Thảo Vân team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play