Diêm Từ Vũ khoanh chân ngồi xuống, sau đó lấy chiến lợi phẩm của lần này ra.
Vì bị đuổi khỏi phủ đệ hư không nên khiến hắn ta còn thẳng lấy được đan dược của Trúc lão quỷ. Thứ duy nhất hắn ta có được là trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên.
Trọng kiếm đen tuyền được lấy ra từ trong nhẫn, Diêm Từ Vũ cẩn thận quan sát.
Kiếm nặng hơn hắn ta tưởng tượng, Diêm Từ Vũ không hiểu tại sao một võ giả Nội Canh cảnh bé nhỏ lại có thể nhấc nổi thanh kiếm nặng thế này.
Diêm Từ Vũ gõ nhẹ lên thân kiếm, nhìn lướt qua tám chữ “Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công” trên thân kiếm, mắt hắn ta càng lúc càng sáng ngời.
“Kiếm tốt! Đúng là kiếm tốt. Hiếm thấy, hiếm thấy, có lẽ giá trị của thanh kiếm này còn cao hơn mười viên linh đan.
Diêm Từ Vũ nhìn ra sự bất phàm của trọng kiếm Vô Phong, đặc biệt là tám chữ trên thân kiếm càng là bảo vật vô giá.
“Thanh kiếm tốt thế này mà lại rơi vào tay một võ giả Nội Canh cảnh, tội mày quá. Đi theo tao thì mày mới có thể toả ánh hào quang xinh đẹp nhất.
Diêm Từ Vũ cười toét miệng, sau đó đột nhiên lấy mười mấy cái lọ và vài viên đá có hình thù kì lạ từ trong nhẫn ra.
“Ừ, nếu thanh kiếm này đã thuộc về tay mình thì mình phải tăng cường thêm uy lực của nó.”
Diêm Từ Vũ cầm lấy một cái lọ nhỏ rồi đổ một loại chất lỏng đen như mực lên trọng kiếm Vô Phong.
Chất lỏng này tên là linh dịch Tụ Hoa, nó có tác dụng nâng cao tu vi cho con người, nhưng bôi lên binh khí và pháp khí lại có tác dụng tăng linh tính của vũ khí. Chỉ một lọ linh dịch Tụ Hoa này thôi đã có giá trị không thua gì thiên thạch Băng Tâm. Diêm Từ Vũ thực sự thích thanh trọng kiếm này, hắn ta muốn cải tạo nó thành binh khí phù hợp với mình nhất, muốn nâng cao uy lực của vũ khí, tất nhiên phải dốc hết công sức.
Chẳng mấy chốc Diêm Từ Vũ đã đổ ba, bốn lọ linh dịch Tụ Hoa và hai lọ dịch Tu Di, hơn nữa còn biến hai viên kỳ thạch có thể tập hợp Thiên Địa Hoả Chi Lực thành bột rồi bôi lên thân kiếm.
Tất cả những thứ này là tài sản quý giá nhất của Diêm Từ Vũ, nếu không hắn ta đã không mang theo bên mình.
Nếu Cửu Thiên biết trọng kiếm của mình được Diêm Từ Vũ bôi nhiều thứ có giá trị lớn như vậy, không biết hắn nên cười hay cười thật lớn đây.
Diêm Từ Vũ đã làm mọi thứ, nhưng hắn ta không hề phát hiện thanh kiếm này đã được Ngô Tân huyết luyện bằng một loại pháp môn đặc biệt, chỉ Cửu Thiên mới có thể phát huy tác dụng của nó.
Dù Diêm Từ Vũ có cường hoá thế nào cũng không thể phát huy một, hai phần mười uy lực của thanh trọng kiếm.
Tất nhiên tạm thời Diêm Từ Vũ chưa biết những điều này. Với kinh nghiệm của hắn ta thì chỉ biết được rằng kiếm rơi vào tay hắn ta thì là của hắn ta, muốn cường hoá thế nào thì tuỳ thích, thậm chí hắn ta còn định nhờ Tinh Uyên sư tôn của mình rèn lại giúp.
Khi Diêm Từ Vũ đang hào hứng cường hoá trọng kiếm, bên ngoài chợt vang lên một tiếng quát lớn.
“Tinh Uyên, ông ra đây cho tôi!”
Tiếng quát ầm lên, vang vọng khắp Âm Dương viện.
Tiếng quát đáng sợ làm cho không ít phòng ốc ở Âm Dương viện bị tốc mái.
Tất cả đệ tử Âm Dương viện đều đi ra ngoài, ngẩng đầu lên thì thấy Nhất Thanh sư tôn đứng trên không trung, ánh sáng đáng sợ bao quanh người ông ta gần như che khuất một nửa bầu trời.
Tinh Uyên đang tu luyện mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Lại là lão già này, ông ta lại nổi điên gì thế?”
Ông ta lập tức bay lên từ trong viện.
Tóc trắng tung bay, Tinh Uyên vừa nhìn đã thấy Nhất Thanh đang nổi giận.
Tinh Uyên lạnh lùng hỏi: “Nhất Thanh, ông tới Âm Dương viện của tôi để làm gì, muốn chết à?”
Nhất Thanh giơ tay lên cầm lấy một thanh kiếm dài ba thước, khi thanh kiếm này xuất hiện, không gian xung quanh bắt đầu rúm ró.
“Tinh Uyên, đồ đệ ông giết đệ tử của tôi, hôm nay tôi sẽ không để Âm Dương viện các ông yên ổn đâu! Tôi cũng muốn xem thử học viện Võ Đạo có còn phép tắc nữa hay không!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT