Tinh Uyên tức giận đến mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng dừng lại ở màu xanh tím.

“Nhất Thanh, đồ đệ nào của tôi giết đệ tử của ông? Ông có gan thì chỉ mặt gọi tên, nói ra sự thật cho tôi nghe xem?”

Nhất Thanh chỉ thẳng vào mặt Tinh Uyên: “Lão lông trắng nhà ông, ông có mấy tên đồ đệ? Chẳng phải là tên đồ đệ Diêm Từ Vũ bảo bối của ông à. Nếu ông không tin thì gọi hắn ta tới đây hỏi xem.

Nghe thấy tên Diêm Từ Vũ, vẻ sắc lạnh chợt thoảng qua trong mắt Tinh Uyên.

Ông ta lạnh lùng nhìn Nhất Thanh: “Diêm Từ Vũ, tôi hiểu rồi. Ông nhân lúc cuộc chiến xếp hạng của học viện chưa diễn ra, cố tình đến đây gây rối với Diêm Từ Vũ chứ gì? Hừ, Nhất Nguyên viện các ông đứng cuối lâu quá nên năm nay không chịu ngồi yên nữa à?”

Ngay cả thịt mỡ trên mặt Nhất Thanh cũng run lên.

“Ông tưởng tôi cũng vô liêm sỉ như Âm Dương viện các ông chắc? Tinh Uyên, ông có chịu giao Diêm Từ Vũ ra đây không?”

Mái tóc trắng phơ của Tinh Uyên tung bay, hai mắt đột nhiên chuyển sang màu trắng phau.

“Nhất Thanh, ông muốn đánh thì đánh, không cần viện cớ nữa. Bắt tôi giao đồ đệ của mình ra á, ông đang nằm mơ giữa ban ngày rồi đấy”

Hai vòng sáng một đen một trắng xuất hiện trên hai tay Tinh Uyên, đây là vũ khí bí truyền để ông ta tung hoành ở học viện Võ Đạo, Âm Dương mệnh luân.

Khi thấy Tinh Uyên bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau, Nhất Thanh cũng không nhiều lời nữa.

“Thần Hồn Phá Diệt Trảm!”



Một kiếm tung ra, sóng gió nổi lên, trời đất tối mịt.

Nhất Thanh không hề khách sáo, xông lên thi triển sát chiêu.

Gió mạnh thổi vù vù trên bầu trời, Thiên Hoàn của học viện Võ Đạo cũng ló cái đầu to sụ ra quan sát trận đấu giữa Nhất Thanh và Tinh Uyên.

Nếu là đệ tử học viện kết bè phái chém giết lẫn nhau, Thiên Hoàn nhìn thấy thì có thể ngăn cản.

Nhưng người đánh nhau là sự tôn của hai phân viện lớn, Thiên Hoàn chỉ có thể đứng một bên khoanh tay mà nhìn.

Kiếm cuốn theo ánh sáng huỷ diệt chém rách không gian.

Sức mạnh đáng sợ xé toạc Thiên Địa Chi Lực trước mặt thành một vùng hư vô, vết kiếm nhanh chóng lao về phía Tinh Uyên.

Tinh Uyên xoay tay ném mệnh luân ra, hai vòng mệnh luân kết hợp thành một quả cầu trong suốt, mạnh mẽ đỡ lấy kiếm quang của Nhất Thanh.

Quả cầu Âm Dương run rẩy kịch liệt, bóng dáng Tinh Uyên ở trong đó trở nên hơi mơ hồ.

Một làn sóng sức mạnh lan rộng ra xung quanh, tất cả đệ tử Âm Dương viện ở bên dưới đều cảm nhận được một áp lực khổng lồ hạ xuống từ trên không trung, tất cả phòng ốc đều không trụ được phát ra tiếng kẽo kẹt.

Tinh Uyên thật sự không ngờ Nhất Thanh lại có thực lực như vậy, chắc chắn là tu vi Thiên Canh cảnh đỉnh phong.



Tinh Uyên coi thường Nhất Thanh không chỉ vì Nhất Nguyên viện của Nhất Thanh luôn xếp hạng thứ chín, điều quan trọng nhất là những năm qua Nhất Nguyên đạo quyết của Nhất Nguyên viện vẫn chưa có người kế thừa.

Nhất Nguyên viện mà không có Nhất Nguyên đạo quyết thì không xứng đáng được ông ta coi trọng. Do đó, Tinh Uyên vẫn luôn cười nhạo và khiêu khích người của Nhất Nguyên viện.

Nhưng bây giờ chiêu kiếm này của Nhất Thanh chẳng khác nào cho ông ta một cái tát thật đau.

Diêm Từ Vũ đang luyện công trong phòng cũng nhanh chóng ra ngoài.

Hắn ta ngước nhìn lên trời với vẻ mặt cực kì khó coi.

Giọng nói to rõ của Nhất Thanh làm tất cả học viên của Âm Dương viện đều nghe rõ mồn một.

Khi nghe thấy Nhất Thanh gọi tên mình, tim Diêm Từ Vũ đập dồn dập.

Hắn ta thực sự không ngờ mình chỉ đối phó với vài tên nhóc Nội Canh cảnh mà lại làm sư tôn của một phân viện nổi giận đánh nhau với Âm Dương viện.

Nhìn thực lực mạnh mẽ và uy danh đáng sợ của đối phương.

Diêm Từ Vũ biết mình hoàn toàn không phải đối thủ, bây giờ hy vọng duy nhất của hắn ta là Tinh Uyên sư tôn của mình có thể thắng.

Không đúng, Tinh Uyên sư tôn là người đứng đầu chín phân viện lớn, làm sao có thể thua được?

Diêm Từ Vũ thở ra một hơi rồi mỉm cười, hắn ta đúng là lo bò trắng răng, Tinh Uyên sư tôn nhất định sẽ có thể dễ dàng đánh cho lão già béo cầm kiếm này về quê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play