Cửu Thiên cảm thấy mình nên ở lại học viện võ đạo thêm vài năm nữa như Hàn Liên sư huynh, tích được 4-5 tấm phù văn gì đó. Đó cũng là lí do tại sao bọn Hàn Liên, Sở Trực và Đạo Quang sư tôn nhất quyết để Cửu Thiên ra mặt lúc này. Nếu tới muộn thì có thể sẽ không còn phù văn nữa.
Hầu hết những trên đài đều trông rất bình tĩnh, rõ ràng bọn họ đều đã biết tới lợi ích này rồi. Còn những người mới lần đầu tham gia như Cửu Thiên đều ngạc nhiên.
Có tấm võ đạo phù văn này, tốc độ tu luyện của bọn họ lại có thể kéo dài khoảng cách với những đệ tử bình thường rồi.
Khoảng cách này sẽ ngày càng lớn hơn đến khi nó trở thành một cái hố không thể vượt qua.
Một bước không theo kịp thì vạn bước cũng không theo kịp. Đây chính là tu luyện, đây chính là thế giới.
Ở bên dưới, những đệ tử khác không biết những người trên đài đã được nhận được phúc lợi to lớn đến nhường nào. Bây giờ bọn họ chỉ hết lòng cỗ vũ cho tinh anh thuộc phân viện của mình.
Đại sư huynh vỗ vai Cửu Thiên: "Đi thôi, đồ cũng lấy rồi, chúng ta về rồi. Béo phì không tốt như vậy đấy, đứng lâu chút là mệt"
Bọn đại sư huynh cầm theo kim bài bước xuống đài.
Cửu Thiên hỏi: "Vậy là về thôi?"
Hàn Liên nói: "Không về thì còn làm gì, đứng xem bọn họ đánh nhau sao. Cửu Thiên sư đệ, đệ không thấy chúng ta nên quay về hút tấm kim bài này mới tốt à. Còn vụ xếp hạng học viện thì chẳng phải vẫn còn một tháng nữa sao. Từ từ làm, không cần gấp."
Đạo Quang sư tôn gật đầu và nói: "Đúng vậy, đây mới là chính sự."
Cửu Thiên khó hiểu: "Nhưng chẳng phải kim bài dùng để tham gia đấu xếp hạng sao. Nếu chúng ta hút rồi thì sao dùng nó để tham gia thi đấu được nữa."
Bọn đại sư bật cười.
Sở Trực trả lời: "Cửu Thiên sư đệ, đệ vẫn chưa hiểu sao. Chúng ta là học viện hạng chót đấy. Trong trận chiến xếp hạng, chỉ có học viện hạng thấp mới có thể
thách đấu học viện hạng cao hơn. Chúng ta xếp hạng chót thì ai thách đấu chúng ta chứ. Vì vậy, hút thì cứ hút thôi, không ai giành đâu. Năm nào chúng ta cũng làm thế."
Cửu Thiên bừng tỉnh, thì ra hạng chót lại có lợi như thế.
Tấm kim bài này tương đương với việc cho không rồi.
Ai nói phúc lợi của Nhất Nguyên viện không tốt, chỉ riêng tấm kim bài này thôi đã hơn phúc lợi của những viện khác.
Những đệ tử từ các phân viện khác nhìn bọn họ. Không ít đệ tử nhạy bén phát hiện ra nguyên lý này, mọi người đều kinh ngạc hô lên.
"Nhất Nguyên viện chuẩn bị về rồi? Bọn họ lấy kim bài dễ dàng quá."
"Đúng vậy, Nhất Nguyên viện tổng cộng chỉ có năm đệ tử. Tấm kim bài lớn như vậy, mỗi người được chia không ít đâu"
"Hơi không công bằng nhỉ."
"Hay ta cũng đến Nhất Nguyên viện, chôm xong kim bài rồi đi."
"Haha, chỉ vì chút vàng mà ngươi chuẩn bị tới Nhất Nguyên viện luôn sao? Đúng là đồ ngu.
Những tiếng thảo luận cũng không ngăn được bước chân của bọn Cửu Thiên.
Hàn Liên hả hê nói: "Nếu những người này biết được tác dụng thực sự của kim bài, e rằng phải đỏ cả mắt ấy chứ. Đáng tiếc, dù là tấm kim bài nào thì bọn họ cũng chẳng có phần."
Đại sư huynh vỗ đầu Hàn Liên rồi nói: "Nào nào, có kim bài rồi, mau quay về thôi."
Đại sư huynh lập tức đặt kim bài lên đầu Hàn Liên. Hàn Liên cười cười cầm lấy sau đó bước nhanh về phía trước.
Trên đài, Nhất Thanh sư tôn cũng đứng dậy phủi mông: "Được rồi, buổi lễ kết thúc rồi. Ta cũng quay về thôi, dù sao Nhất Nguyên viện chúng ta vẫn luôn như thế, không phải sao?"
Nhất Thanh sư tôn mỉm cười chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy mọi người mang tấm kim bài lớn như vậy về, Nhất Thanh sự tôn cười toe toét.
Thu hoạch năm nay quả thật không nhỏ, bọn nhóc đó lại có phúc rồi.
Những sự tôn khác đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt mọi người đều sầm xuống.
Đặc biệt là Tinh Uyên sư tôn, vẻ mặt của ông ta cực kỳ tệ.
Tinh Uyên vỗ mạnh lên ghế rồi nói: "Viện trưởng, như vậy không công bằng."
Viện trưởng quay đầu nghi hoặc hỏi: "Sao Tinh Uyên lại nói như thế?"
Tinh Uyên nói: "Chúng ta có tám đại phân viện, hơn vạn đệ tử, cả trăm cả nghìn đạo sư, thế mà chỉ chia cho một tấm kim bài và tư cách tham gia cuộc đấu xếp hạng phân viện. Còn Nhất Nguyên viện bọn họ vừa ít người đệ tử lại yếu kém, năm nào cũng xếp hạng chót thì có tư cách gì cầm kim bài chứ."
Tinh Uyên cao giọng, cả võ trường đều nghe thấy.
Bọn Cửu Thiên dừng bước xoay người nhìn lên đài cao.
Ánh mắt của Đạo Quang sư tôn lạnh hẳn đi.
Nhất Thanh sư tôn cũng dừng bước.
Ý cười trên mặt viện trường vẫn không giảm, thậm chí còn tăng lên vài phần, ông ta nhìn Nhất Thanh rồi nói: "Nhất Thanh, Tinh Uyên nói Nhất Nguyên viện của ngươi như thế đấy. Ngươi có muốn nói gì không?"
Nhất Thanh lạnh lùng nhìn sang: "Tinh Uyên, xem ra ngươi muốn đối đầu với Nhất Nguyên viện của ta nhỉ. Được, Nhất Nguyên viện của ta thì sợ gì ngươi chứ. Thế theo ý ngươi thì muốn làm thế nào?"
Tinh Uyên đứng dậy gắn từng chữ: "Ta cũng không bắt nạt Nhất Nguyên viện các ngươi. Tham gia thi đấu, dùng kim bài đánh cược, vài đệ tử của Âm Dương viện bọn ta sẽ giao đấu với đệ tử của ngươi. Yên tâm, không phải mấy người trên đài đâu. Nhất Nguyên viện các người không đáng để bọn họ ra tay. Ta sẽ gọi một vài đệ tử hơi yếu để đánh cược với các người. Dám không!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT