Thời gian trong phủ như dòng nước trôi, thế giới bên ngoài hỗn loạn tơi bời.
Ngay sau khi Cửu Thiên tiếp nhận truyền thừa và bế quan triệt để, cả học viện Võ Đạo náo động bởi một tiếng hét động trời.
“Cái gì? Cửu Thiên bị nhốt trong phủ đệ hư không?”
Nhất Thanh sự tôn giận dữ quát lên, vung tay đập nát chiếc bàn trước mặt, mặc cho đây là chiếc bàn ăn duy nhất của Nhất Nguyên viện.
Tiểu Hắc bò nhoài phơi nắng trước cửa cũng bật dậy, nhìn đám Hàn Liên đang quỳ trên mặt đất.
Hàn Liên nghiến răng nói dõng dạc: “Là Diêm Từ Vũ của Âm Dương viện. Thằng ôn con ấy cưỡng ép dùng phương pháp huyết tế phóng máu tươi của chúng
con để tránh pháp khí của tiên khí sư. Cửu Thiên sư đệ... Cửu Thiên sư đệ vì cứu chúng con nên đã tự sa vào phủ đệ hư không. Thằng ôn con Diêm Từ Vũ thoát được ra ngoài, còn Cửu Thiên sư đệ thì không ra nữa. Có lẽ... có lẽ Cửu Thiên sư đệ đã bỏ mạng trong đó rồi!”
Nhất Thanh sự tôn quát tháo: “Ôn con Diêm Từ Vũ, dám cả gan đến thế là cùng”
Chớp mắt, Nhất Thanh sư tôn bay lên tại chỗ, mang theo một vầng hào quang bay về phía Âm Dương viện.
Đạo Quang sư tôn và đại sư huynh đều không kịp nói một lời.
Đạo Quang sư tôn nhìn Nhất Thanh sự tôn bay vút đi, nghiến răng nói: "Lần này châm ngòi cuộc đại chiến giữa hai viện mất thôi. Hàn Liên, các con mau đưa ta đến nơi chuyện xảy ra. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Đi.
Hàn Liên lập tức đưa Đạo Quang sư tôn đi.
Khuôn mặt mũm mĩm của đại sư huynh nhăn chặt, giữ Sở Trực đang chuẩn bị đi theo lại. Đại sư huynh nói: “Sở Trực sư đệ, là Diêm Từ Vũ của Âm Dương viện đúng không?”
Sở Trực nghiến răng: “Đúng vậy, chính là hắn ta.”
Sở Trực siết nắm tay, quát lên: “Nếu như hắn ta giết chết Cửu Thiên sư đệ thật thì đệ nhất định sẽ giết hắn ta.
Đại sư huynh gắn từng chữ: “Kẻ nào làm sư đệ của ta bị thương ắt phải chết.”
Đại sư huynh chắp hai tay sau lưng, cất bước tiến ra bên ngoài.
Sở Trực nhìn theo bóng lưng của đại sư huynh và nói: “Đại sư huynh, huynh định sang gây chuyện với Diêm Từ Vũ đấy à?”
Trong giọng nói điềm tĩnh của đại sư huynh ẩn chứa sức mạnh: “Huynh phải sang Âm Dương viện làm ầm lên mới được!”
Tại Âm Dương viện, Diêm Từ Vũ đã về đến trạch viện của mình.
Là đại sư huynh của Âm Dương viện, trạch viện của hắn chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ - cung điện.
Chiếm diện tích cả trăm dặm, sừng sững trên đỉnh núi, chìm trong biển mây, vô cùng nhiều thứ trân quý, hiếm lạ. Gần chỗ điện của Tinh Uyên sư tôn.
Riêng nô bộc của hắn ta đã có mấy trăm gần cả nghìn người. Đồ ăn, vật dụng mỗi ngày đều vô cùng xa xỉ.
Đi vào phòng đan dược, Diêm Từ Vũ chọn trong mấy trăm bình đan dược loại bản thân cần rồi nuốt vào.
Trong khi người khác coi một hai viên đan dược là bảo vật trân quý thì đan dược của Diêm Từ Vũ đã có thể bày đầy một căn phòng.
Nuốt tầm hai bình đan dược, Diêm Từ Vũ mới cảm thấy khá hơn một chút.
Hắn ta về phòng luyện công. Đây là lãnh địa tư nhân của hắn ta, trừ Tinh Uyên sư phụ của hắn, bất kể là ai cũng không được tiếp cận. Cho dù là nô bộc hắn ta tin tưởng nhất, nếu dám bước một bước vào phòng luyện công cũng sẽ bị giết.
Cả phòng luyện công đều dùng noãn thạch xây nên.
Thứ gọi noãn thạch, còn được gọi là võ uẩn noãn thạch, có tác dụng bình tâm tĩnh khí, điều hòa thân thể, tăng cường tu vi.
Có thể dùng nhiều noãn thạch như vậy để xây một gian phòng thì đến võ giả Địa Canh bình thường cũng làm không nổi.
Thế nhưng Diêm Từ Vũ có được sự ủng hộ của cả Âm Dương viện lại có thể thoải mái mà làm.
Hắn ta là tương lai, là hy vọng của Âm Dương viện.
Tinh Uyên sự tôn của hắn ta cũng từng nói cho hắn ta biết, chỉ cần hắn ta duy trì tốc độ tu luyện này, sau này ắt có thể trở thành sự tôn của Âm Dương viện.
Mà bản thân Diêm Từ Vù cũng cho rằng việc sau này hẳn ta trở thành sự tôn của Am Dương viện là chuyện ván đã đóng thuyền cả rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT