Trong huyễn cảnh, Diêm Từ Vũ dẫn theo Trúc lão quỷ hừng hực khí thế đi về phía trước.

Sở Chính sư huynh nói hắn ta có tu vi Ngoại Canh đỉnh phong, nhưng theo quan sát của Cửu Thiên thì chắc chắn không chỉ có như vậy.

Đối mặt với hàng loạt hình nhân đá cao lớn dũng mãnh, tay cầm đủ các loại binh khí mà Diêm Từ Vũ vẫn không phóng ra canh y của mình. Nhưng dựa vào quyền pháp một tay mang theo chấn kình của mình, dọc đường đi về phía trước, những con hình nhân đá này hoàn toàn không thể cản bước hắn ta.

Nhìn bộ dạng thong dong như đi dạo của hắn ta, đến Cửu Thiên cũng tự thấy không bì kịp.

Tên Diêm Từ Vũ này trông có vẻ không nhiều tuổi hơn hẳn là bao, nhưng thực lực lại mạnh hơn hẳn nhiều. Cửu Thiên âm thầm tính toán, e rằng mình phải đạt đến Ngoại Canh cảnh mới có thể đấu một trận với Diêm Từ Vũ.

Sau khi nhìn một hồi, mấy người Cửu Thiên cũng dời tầm mắt.

Cửu Thiên thấy hơi không hiểu, hư không trùng lặp, thực và hư đan xen nhau. Năng lực này không phải là thứ một tiên khí sĩ bình thường có thể nắm giữ.

Cửu Thiên còn nhớ, chuyện này e rằng chí ít phải là luyện khí sĩ đạt đến Càn Khôn cảnh mới có thể làm được.

Chẳng lẽ vị tiên khí sư này thực sự đã đạt đến Càn Khôn cảnh rồi sao?

Hàn Liên bĩu môi nói: “Huyết Thủ Diêm Từ Vũ, tôi thấy cũng chỉ có đến thế là cùng. Mạnh hơn tôi một chút mà thôi. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ vượt qua hắn ta, ừm, sớm muộn..”

Âm thầm có tính toán trong lòng, bốn người tiếp tục đi về phía trước.

Gian phòng này rất lớn, ước chừng đi gần một canh giờ, một khoảng không đáng sợ chợt xuất hiện ngay trước mắt.

Mấy người Cửu Thiên dừng bước, tất cả đều giật mình kinh hãi.

Đập vào mắt họ là một bãi xương cốt, xương trắng chất đống đầy cả gian, hai cây cột đá nhô ra giữa đống xương



Cột đá sứt mẻ trông giống như từng bị vô số binh khí chém vào.

“Xương người, tất cả đều là xương người. Bấy nhiêu đây là bao nhiêu người chết chứ. Chẳng lẽ vị tiên khí sư này chết vì bị các cao thủ của cả học viện Võ Đạo vây đánh sao?”

Hàn Liên tặc lưỡi cảm thán, cầm Bích Thủy Trường Thiên kiếm đụng nhẹ vào một khối xương.

Ngay sau đó, khối xương liền nát thành bụi.

Hàn Liên giật mình, nói: “Chuyện gì thế này.”

Sở Chính sư huynh tương đối điềm tĩnh, ngồi xuống chạm nhẹ vào vụn xương, sau đó nhìn kỹ nhìn toàn bộ đống xương, lạnh lùng nói: “Không phải vì thời gian quá lâu mà là vì những người này đã bị lột sạch da thịt chỉ trong chớp mắt, chỉ còn lại xương cốt. Nhưng xương của bọn họ cũng đều bị làm cho vỡ vụn rồi. Chẳng qua vẫn giữ được hình dạng như trước khi chết thôi.”

Sở Trực sư huynh cũng ngồi xuống, chỉ vào một bộ hài cốt bên trong, nói: "Thấy bộ xương kia không. Xương cốt cũng sắp biến thành màu vàng rồi. Ít nhất cũng là võ giả Thiên Canh cảnh. Còn bộ kia nữa, sau khi chết xương phủ ánh sáng bảy màu, chắc chắn là tiên khí sư.”

Hàn Liên kêu lên: “Chuyện này không thể nào. Chẳng phải chủ nhân của phủ đệ này cũng là một tiên khí sư sao. Một, hai, ba, bốn.”

Hàn Liên vừa đi lên trước vừa đếm, dựa theo những gì Sở Trực sư huynh nói thì trong đống hài cốt này ít nhất phải có hơn mười võ giả Thiên Canh cảnh, năm sáu tiên khí sư.

Với lực lượng như vậy thì cho dù có tấn công học viện Võ Đạo cũng không thành vấn đề.

Nhưng bây giờ đều bỏ mạng ở đây, hơn nữa còn bị giết chỉ bằng một chiêu. Chuyện này quả thực khiến người ta không thể tin nổi.

Sở Chính sư huynh nhẹ nhàng chạm vào một cái xác, trong nháy mắt, cả bộ xương cốt tan thành bụi hệt như gợn sóng lan tràn. Nếu chỉ xương cốt tan thành bụi thì không nói làm gì, nhưng đồng binh khí ở bên cạnh xương cốt cũng y hệt như vậy.

Cửu Thiên ngây người, kinh ngạc nói: “Phải có sức mạnh đáng sợ đến nhường nào mới có thể làm được chuyện này chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play