Thập Phương đỉnh trong suốt tỏa ánh hào quang thập sắc, chiếu sáng cổng trấn giữ trước mặt.

Cửu Thiên cảm thấy sức mạnh của mình bị Thập Phương đỉnh cuốn đi như cơn lũ. Và khi ánh sáng càng lúc càng chói mắt, từng đường vân nối tiếp nhau bỗng sáng lên trên cổng trấn giữ trước mặt.

Những đường vân này chảy thành hai chữ Thập Phương màu vàng kim. Ngay sau đó, cánh cửa mở bung ra.

Hàn Liên kinh ngạc hỗ toáng lên.

“Mở ra rồi. Đệ thật sự không phải siêu đẳng bình thường đâu, Cửu Thiên ạ!”

Sở Trực ngạc nhiên cũng thốt lên: “Cửu Thiên sư đệ, đệ sử dụng nó như thế nào vậy? Võ giả chúng ta cũng có thể sử dụng pháp khí của luyện khí sĩ à?” b

Sở Chính nhìn thấy vẻ đau đớn trên gương mặt Cửu Thiên, đi lên trước mấy bước, đập vào tay Cửu Thiên cho Thập Phương đỉnh rơi ra.

Cửu Thiên lùi về phía sau, canh khí trên người đột nhiên biến mất. Ngoái đầu lại nhìn Sở Chính, Cửu Thiên lên tiếng: “Cảm ơn nhị sư huynh. Suýt thì bị nó hút cạn. Thập Phương đỉnh này đã bị đặt cấm chế. Có vẻ sau này phải luyện hóa dần dần mới ổn được.

Sở Chính nhặt Thập Phương đỉnh lên, đưa trả lại cho Cửu Thiên: "Món đồ của một tiên khí sư thì đâu dễ điều khiển như thế. Nhưng tại sao đệ lại có thể sử dụng được nhỉ?”

Cửu Thiên chớp mắt: “Có lẽ là vì canh khí của đệ tương đối đặc biệt chăng?"

Sở Chính mỉm cười, không hỏi gì thêm.

Sở Trực nghe thấy vậy cũng chỉ cười, bảo: “Đi thôi. Cửa đã mở ra rồi.

Thấy Sở Chính và Sở Trực không có ý định tiếp tục gặng hỏi, trong lòng Cửu Thiên hơi ngạc nhiên.

Hàn Liên tiến tới vỗ vai Cửu Thiên, thì thầm: “Ai mà chẳng có đôi chút bí mật đấy. Cửu Thiên sư đệ, đệ không muốn nói, các sư huynh cũng sẽ không hỏi nhiều. Hề hề, xem ra Nhất Nguyên viện đúng là khác hẳn. Mỗi học viên đều có một sự khác thường riêng. Ha ha.



Lời của Hàn Liên khiến Cửu Thiên ngẫm nghĩ. Sau đó, hắn cất Thập Phương đỉnh lại. Cả nhóm tiếp tục đi về phía trước.

Ra khỏi phòng dược liệu, trước mặt là một nơi trống trải.

Mặt đất dưới chân đã biến thành nền đá màu đen cứng cáp. Loại đá này còn đen hơn cả hắc thạch dùng để đo cấp bậc của võ giả, một màu đen thăm thẳm như sắp hút linh hồn người ta vào trong.

Đi trên nền đá, bốn xung quanh đều vang vọng lại tiếng bước chân của nhóm Cửu Thiên.

Quan sát kĩ càng còn có thể thấy được bóng người giữa những luồng khí này, đang nhấp nháy giữa màn sương như huyễn cảnh.

Bốn người tiến lên phía trước, qua lớp sương mù nhìn thấy một người quen thuộc.

“Ơ tên khốn này, sao ông ta lại ở trong đó?”

Hàn Liên chỉ vào bóng người trong huyễn cảnh và rú lên. Người bị gọi là tên khốn kia chính là Trúc lão quỷ.

Cửu Thiên cũng đã nhận ra, cười khẽ: “Đây là cửa tử mà. Chân thực và hư ảo. Thì ra ông ta cũng ở đây. Còn có thêm một tên ranh nữa...

Hàn Liên thắc mắc: “Cửu Thiên sư đệ, đệ nói gì thế?”

Cửu Thiên còn chưa đáp lời, Sở Trực đã nhìn quanh và nói: “Ý của Cửu Thiên sư đệ là, thực ra họ cũng đang ở đây, chỉ khác vị trí hư không chỗ chúng ta đang đứng thôi. Đệ có thể hiểu là chỗ chúng ta đứng là trong thế giới thực, còn họ đang ở trong thế giới của hồn phách”

Hàn Liên hiểu ra thì ồ lên: “Hư không trùng lặp thôi chứ gì? Đệ hiểu mà. Thế thì hai tên đó gặp nạn rồi. Theo như Cửu Thiên sư đệ nói thì chúng ta vào cửa sinh, họ vào cửa tử. Chúng ta ở đây bình an vô sự, họ bên kia chắc là cạm bẫy rình rập rồi. Ha ha, trận pháp hình nhân, họ bị hình nhân tấn công rồi.”

Cửu Thiên tập trung quan sát, quả nhiên trong huyễn cảnh lúc này, Trúc lão quỷ đã gặp phải trận pháp hình nhân đáng sợ.



Một đám hình nhân khổng lồ bằng đá như phát điên đang tấn công Trúc lão quỷ cùng một người khác. Còn hình nhân đá nào cũng đều to hơn Trúc lão quỷ ít nhất mấy chục lần.

Hàn Liên chau mày bảo: “Sao trông thẳng ôn con kia cũng quen thế nhỉ? À, nhớ ra rồi. Diêm Từ Vũ của Âm Dương viện. Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh,

hai huynh xem có phải hắn ta không.”

Sở Trực gật đầu: “Đúng vậy, chính là hắn ta. Sao hắn ta vào được đây?"

Sở Chính đáp: "Không cần biết hắn ta làm thế nào vào được. Tốt nhất là chúng ta đừng tiếp xúc gì với hắn ta.

Cửu Thiên cảm thấy cái tên Diêm Từ Vũ này nghe khá quen. Ngẫm nghĩ giây lát, hình như Huyễn Tầm đã từng nhắc riêng cái tên này với hắn rồi, còn dặn hẳn phải cẩn thận.

Cửu Thiên cất tiếng hỏi: “Diêm Từ Vũ là ai thế?”

Hàn Liên nghiến răng: “Thằng ôn con mất dạy của Âm Dương viện, còn là thằng mất dạy nhất nữa. Hắn ta là đại sư huynh của Âm Dương viện, được gọi là Huyết Thủ Diêm Từ Vũ.

“Huyết Thủ Diêm Từ Vũ?”

Cửu Thiên càng cau mày chặt hơn, nghe tên gọi đã biết đại khái Diêm Từ Vũ là người như thế nào rồi.

Sở Chính bổ sung: “Cửu Thiên sư đệ, về sau nhìn thấy tên này thì đệ cứ tránh đi. Ngoài học viên của Âm Dương viện là hắn ta không giết ra, học viên của các học viện khác hễ đụng độ hắn ta ở nơi hoang vu hẻo lánh và xung quanh không có mặt đạo sư nào thì cầm chắc sẽ bị hắn ta hà hiếp, rồi sau đó giết hại tàn nhẫn. Ngay cả trong những trận đấu xếp thứ hạng ở học viện, số học viên chết dưới tay hắn cũng quá một bàn tay rồi.

Cửu Thiên sửng sốt: “Chẳng lẽ các đạo sư không quản sao?”

Sở Trực nói: “Quản? Quản kiểu gì? Hắn ta là học viên thiên tài của Âm Dương viện. Có thể tu vi hiện giờ đã sắp đạt đến Ngoại Canh đỉnh phong rồi. Được mệnh danh là thiên tài ngàn năm hiếm gặp của học viện Võ Đạo cơ mà. Đạo sư bình thường còn không ghê gớm bằng hắn ta. Tinh Uyên sự tôn của Âm Dương viện còn bao che cho hắn ta như con nữa chứ.

Cửu Thiên hiểu ra, gật đầu. Có vẻ như tên Diêm Từ Vũ này là một nhân vật coi trời bằng vung đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play