Sở Chính nói: "Tôn giả Càn Khôn cảnh còn chưa chắc làm được. Có thể khẳng định chủ nhân của phủ đệ này không đơn giản chỉ là một tiên khí sư.

Mấy người Cửu Thiên gật đầu tán thành.

Bước về phía trước, phiến đá đen dưới chân liên tiếp xuất hiện những lỗ sâu, những đường vẫn như mạng nhện trải khắp bốn phía.

Đến lúc này, Cửu Thiên mới có thể thấy rõ những phiến đá dưới chân rốt cuộc là chất liệu gì. Chính màu đỏ thẫm lấp lánh giữa những phiến đá đã khiến Cửu Thiên phát hiện ra.

Những phiến đá này đều là mặc thạch cực phẩm.

Loại mặc thạch tầm thường nhất cũng đã có thể làm thành một dụng cụ thi đấu cho các võ giả đánh tới đánh lui cũng không sứt mẻ gì. Còn mặc thạch cực phẩm thì càng có độ bền bỉ vô đối, hơn nữa còn có khả năng tự lành lại.

Nhưng bây giờ trên những phiến mặc thạch cực phẩm này đều là những lỗ sâu không thể khôi phục.

Có thể tưởng tượng được trận chiến khi ấy quả thực long trời lở đất.

Sở Chính sư huynh nhìn những lỗ sâu ấy, nói: "Xem ra bọn họ đều không phải là tự đi vào mà là bị một sức mạch cực lớn nào đó lôi vào. Nhìn thấy những dấu vết này không, bọn họ đều đang chuẩn bị trốn thoát. Đáng tiếc bọn họ trốn không kịp. Tất cả đều bỏ mạng, sức lực trước khi chết đều giáng xuống mặt đất.

Sở Chính sư huynh giống như một người lớn tuổi tràn đầy kinh nghiệm chiến đấu, giảng giải cho Cửu Thiên và mọi người biết những chuyện có thể xảy ra khi ấy đã hình thành nên những vết tích này. Thỉnh thoảng Sở Trực sư huynh còn ở bên bổ sung đôi ba câu, khiến Cửu Thiên nhanh chóng thông suốt.

Bây giờ Cửu Thiên lại có phần tò mò về lai lịch của Sở Chính và Sở Trực sư huynh, bọn họ đều chỉ lớn hơn hắn có vài tuổi, sao lại có ánh mắt sắc bén và kinh nghiệm phong phú đến vậy.



Hàn Liên đứng bên như thể nhìn thấu suy nghĩ của Cửu Thiên, hạ thấp giọng, nói: “Cửu Thiên sư đệ, ngạc nhiên lắm phải không. Ha ha, sư huynh đã nói rồi mà, người của Nhất Nguyên viện đều có chút bí mật nào đó.”

Cửu Thiên gật gù tán thành.

Cuối cùng Sở Chính sư huynh cũng dừng bước, đập vào mắt là một bộ xương quỳ một chân trên đất.

Khác hẳn với những bộ xương khác, bộ xương này trông có vẻ cũng rất cứng rắn.

Hàn Liên tiến lên dùng kiếm chọc vào bộ xương, kết quả chỉ nghe thấy mấy tiếng lộp bộp, nhưng bộ xương vẫn không có gì thay đổi.

“Ai chà, còn có một bộ xương không tan thành bụi này.”

Hàn Liên cười thành tiếng.

Sở Chính sư huynh nói: “E rằng hắn ta chính là người đã tung ra chiêu này đấy”

Ánh mắt Cửu Thiên dừng trên tay phải của bộ xương.

Thấy trên tay phải hắn ta có một chiếc tháp nhỏ màu đen, cao chừng nửa thước, màu sắc đen nhánh. Trông có vẻ bình thường nhưng lại được điêu khắc tỉ mỉ, sinh động như thật, nhìn kỹ lại, hoa văn trên bề mặt cũng tràn trề sức sống.



Trực giác mách bảo Cửu Thiên rằng đây là một món đồ tốt.

Nhưng Cửu Thiên luôn này sinh cảnh giác, không cầm lấy nó ngay.

Bỗng dưng, Cửu Thiên cảm thấy đai lưng của mình khẽ rung lên.

Đưa tay mò vào bên trong, Cửu Thiên lập tức nhận ra Thập Phương đỉnh đang rung lắc kịch liệt.

Lấy Thập Phương đỉnh ra, chiếc đỉnh trong suốt lung lay dữ dội.

Cửu Thiên cau mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hàn Liên sư huynh đi một vòng quanh bộ xương này, lại nhìn chung quanh rồi nói: “Sao tôi có cảm giác, chính hắn ta đã ra chiêu giết chết tất cả những người này nhỉ.”

Sở Chính nói: “Khả năng quan sát của sư đệ có tiến bộ đấy. Không sai. Có lẽ là do hắn ta làm.”

Hàn Liên nói: “Như vậy có nghĩa là khi còn sống tên này hẳn phải rất lợi hại. Để sư đệ xem thử.”

Hàn Liên tiến lên, gõ một cái vào đầu bộ xương.

Ngay sau đó, đại điện đột nhiên chấn động, bộ xương màu vàng bỗng dưng động đậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play