Trăng tròn treo cao, một canh giờ sau, Nhậm An Lạc ngó nhìn biển người trên đường. Ánh đèn đang dần tắt trên phố Trường Liễu chiếu vào ánh mắt tủi hờn của Uyển Thư, lúng túng ho khan một tiếng.
"Nghe bách tính trên phố nói hôm nay Thái tử không đến tham gia hội thơ, cũng không phải do chúng ta đến muộn."
Uyển Thư thở dài một tiếng, ngồi xổm trong góc xe ngựa vẽ vòng tròn, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Nhậm An Lạc từ trước đến nay luôn là một thủ lĩnh thổ phỉ chân thành hào sảng, vừa mềm lòng đã hứa với Uyển Thư sẽ cùng cô dạo chơi kinh thành vào lễ hội tháng sau, mấy người liền vui vẻ đánh xe về phủ.
Kinh thành về đêm rộng lớn trái ngược hoàn toàn với sự phồn hoa náo nhiệt của lễ hội khi nãy, một cảm giác được gột rửa sạch sẽ phả lên mặt.
Tiếng bánh xe lộc cộc nghe rất rõ ràng trên đường phố yên tĩnh, đột nhiên một tràng tiếng vó ngựa chạy thẳng về phía này.
Nhậm An Lạc mở mắt, có chút nghiền ngẫm, ngoắc tay với Uyển Thư đang ngáp mãi không thôi: "Xem ra bổn đương gia trời sinh may mắn, đêm nay có lẽ không ra ngoài vô ích rồi."
Vừa dứt lời, xe ngựa chợt dừng lại, giọng Trường Thanh trầm ổn vang lên.
"Người nào chặn xe ở phía trước?"
"Chủ nhân nhà ta muốn mời Nhậm tướng quân qua phủ một chuyến." Người đến vừa lịch sự vừa khách khí, nhưng trong lời nói không hề có sự cung kính.
"Tiểu thư?" Trường Thanh vén rèm vải lên, thấp giọng hỏi.
Mấy nam tử bên ngoài mặc y phục xanh nhạt, thân đeo trường kiếm, sắc mặt nghiêm nghị, lạnh lùng quan sát khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Khóe miệng Nhậm An Lạc hơi nhếch lên, tay gõ nhẹ lên đầu gối: "Nếu quý nhân đã có lời mời, An Lạc từ chối thì bất kính."
Nói xong liền phất tay áo, rèm vải lại buông xuống.
Nghe được câu trả lời vô cùng tuỳ ý của Nhậm An Lạc, đáy mắt của người đứng đầu thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó vẫy tay, dẫn xe ngựa của Trường Thanh đi vào sâu trong phố.
Bên trong xe ngựa, Uyển Thư gãi đầu: "Tiểu thư, người quen hắn ta...?"
Uyển Cầm gõ lên trán cô một cái: "Đồ ngốc, kinh thành về đêm có giờ giới nghiêm, ngươi cảm thấy trong kinh thành có mấy người dám sai thị vệ đường đường chính chính chặn người lúc nửa đêm!"
Uyển Thư xoa xoa trán, chợt bừng tỉnh, sau khi hiểu ra thì nghịch ngợm nháy mắt với Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc lười để ý đến cô, nhắm mắt bắt đầu tĩnh dưỡng.
"Mời tướng quân xuống xe."
Xe ngựa vững vàng dừng lại, tiếng nói từ bên ngoài vang lên. Nhậm An Lạc duỗi eo, ném cho hai người đang định xuống xe là Uyển Thư và Uyển Cầm ánh mắt "bớt làm mất hứng", sau đó tự mình xuống xe ngựa.
Cung điện sang trọng quý phái bất ngờ hiện ra trước mắt, cảnh cửa phía sau hơi tối khiến Nhậm An Lạc khẽ nhíu mày.
Ai, vang danh Tấn Nam như nàng, giờ đây gặp mặt cũng phải lén lút!
Thị vệ dẫn Nhậm An Lạc vào trong cung, băng qua hậu viện quanh co rồi dừng lại bên ngoài một đình nghỉ mát.
Nhậm An Lạc chớp chớp mắt, sau đó lười nhác dựa người lên hòn non bộ ở một bên, dịch đến một vị trí thoải mái.
Trên bàn đá trong đình bày một bàn cờ, Hàn Diệp mặc một bộ thường phục hoạ tiết cá Thanh Long, ngồi trong đình tự chơi cờ. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên người hắn, lộ ra khuôn mặt dịu dàng, Nhậm An Lạc nheo mắt nhìn, cảm thấy vùng khỉ ho cò gáy như Tấn Nam quả thực không thể nuôi dưỡng được một cực phẩm như vậy.
Không hề để ý đến ánh mắt táo bạo của Nhậm An Lạc, Hàn Diệp cúi đầu nhìn bàn cờ, đặt xuống một quân cờ: "Nhậm tướng quân, mời ngồi."
Nhậm An Lạc miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng rồi đi vào trong đình, ngồi xuống vị trí đối diện với Hàn Diệp, nhấp một ngụm trà do cung nữ dâng lên, sau đó khoát tay ra hiệu lui xuống.
Khí thế của Nhậm An Lạc lấn át mọi người, một loạt động tác đều có vẻ đáng lý phải làm. Hàn Diệp ngẩng đầu, nhìn thấy cung nữ không tự chủ được mà lui khỏi đình nghỉ, khoé miệng liền mang theo ý cười.
"Tính khí của tướng quân vẫn như mọi khi."
Cục diện trên bàn cờ đang dần đi đến hồi kết, hai bên đen trắng rơi vào thế bí, nhất thời không có lời giải.
Hàn Diệp đặt quân cờ xuống, nhìn về phía Nhậm An Lạc.
"An Lạc cho rằng đây cũng là suy nghĩ của điện hạ, điện hạ đêm khuya cho mời, không biết là có chuyện gì?"
Sắc mặt Nhậm An Lạc hồng hào, dáng vẻ thản nhiên hào phóng, không hề có sự ngượng ngùng khi gặp một nam nhân lúc nửa đêm, trên mặt còn tràn đầy sự hiếu kỳ.
"Thiết nghĩ đêm nay Nhậm tướng quân nổi hứng dạo chơi, đã nhìn thấy vài thứ."
Lời của Hàn Diệp mang theo hàm ý, Nhậm An Lạc suy nghĩ một lúc mới bừng tỉnh hiểu ra: "Điện hạ đang muốn nói... Ôn Sóc công tử?"
Hàn Diệp không trả lời, tay gõ nhẹ lên bàn cờ, vang lên âm thanh lanh lảnh. Hắn nhìn Nhậm An Lạc, ánh mắt thâm trầm lành lạnh.
"Ta không muốn biết vì sao Nhậm tướng quân muốn vào kinh, nếu tướng quân thực lòng quy thuận Đại Tĩnh, ta đảm bảo sau này nhất định sẽ không làm khó tướng quân ở kinh thành, có điều... ta không thích Nhậm tướng quân để ý quá nhiều đến những người bên cạnh ta."
Nhậm An Lạc nheo mắt, đánh giá vị Thái tử ôn nhuận nho nhã trong lời đồn này, đột nhiên phá lên cười: "Nếu như An Lạc tự đại hơn một chút, chắc chắn sẽ cho rằng điện hạ đang mắc tính ghen tuông của mấy phu nhân khuê các."
Hàn Diệp nghe vậy thì hơi ngẩn người, sự tức giận mong manh trong khoé mắt chợt tan biến khi nhìn thấy nụ cười đắc ý trên khuôn mặt Nhậm An Lạc.
"Tướng quân nói đùa rồi."
"Nếu như ngày thường điện hạ luôn bày ra bộ dạng khó ở, vậy thì sao có thể khơi dậy sự ngưỡng mộ của các nữ tử cao quý ở đế đô, gánh nặng trên vai An Lạc thiết nghĩ cũng sẽ nhẹ đi không ít. Điện hạ yên tâm, hôm nay trên phố chỉ ngẫu nhiên gặp được Ôn Sóc công tử, hơn nữa ta đã có người trong lòng, tuyệt đối sẽ không để ý đến vị tiểu công tử này."
Với tính cách của Nhậm An Lạc, nàng nhất định không phải là người ăn nói bừa bãi. Đáy mắt Hàn Diệp có chút nhẹ nhõm, cười nói: "Với tài năng của tướng quân, một kinh đô nhỏ bé sao có thể níu chân ngài, hà tất phải lấy ta ra làm lá chắn."
"Ồ? Sao điện hạ lại nghĩ như vậy? Ta ngưỡng mộ điện hạ, cầu hôn ngài trên điện Kim Loan, không ngại đường xa vào kinh, đây là chuyện cả thiên hạ đều biết." Nhậm An Lạc cầm chiếc chén sứ lên, ánh mắt cách làn khói mỏng rơi trên người Hàn Diệp.
Hàn Diệp lắc đầu: "Từ khi gặp tướng quân trên bãi săn, ta đã biết tướng quân không phải là người như vậy."
Giọng của hắn quả quyết mà độc đoán. Nhậm An Lạc hơi ngẩn người, im lặng hồi lâu, sau đó đặt chén sứ xuống, đột nhiên ngồi thẳng người, lẳng lặng nhìn Hàn Diệp, ánh mắt thâm sâu.
"Vì sao điện hạ lại không tin? Điện hạ dễ dàng có được sự ngưỡng mộ của các nữ tử trong thiên hạ, vì sao lại không tin Nhậm An Lạc ta vào kinh chỉ vì ngươi."
"Ngươi"...? Hàn Diệp vì sự hoang đường này mà suýt chút bật cười, hắn gần như đã bật ra một tiếng "Tốt lắm" với nữ tử trước mặt. Khắp thiên hạ ngoại trừ hoàng đế, còn ai có đủ tư cách gọi Thái tử một nước như vậy?
Tuy nhiên, hắn cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào nghiêm túc và cố chấp như vậy, khi nàng nhìn hắn, dường như hắn chính là ký ức cả đời nàng hướng về.
Cho dù Hàn Diêp là Thái tử của một nước nhưng cũng không thể không thừa nhận, tình cảm trong đôi mắt này quá sâu đậm và mãnh liệt.
Sâu đậm đến mức... hắn thiếu chút nữa đã tin vào điều đó.
Hàn Diệp cúi đầu, bật cười giống như Nhậm An Lạc khi nãy, tự do phóng túng.
"Nhậm tướng quân, Tấn Nam núi cao sông dài, có một vài chuyện vẫn chưa kịp truyền đến đế đô, nhưng nhân lúc An Lạc trại quy hàng, ta đã phái ám vệ đi Tấn Nam, thay ta mang về một vài tin tức."
"Ồ? Tin tức gì?" Nhậm An Lạc nhướng mày.
"Ám vệ có nói, nam tử khắp Tấn Nam đều gọi tướng quân là thiên nhân chi tư (*), người người ngưỡng mộ. Có điều tướng quân phong lưu phóng khoáng, kéo đến không ít nợ đào hoa, lúc này mới cách xa vạn dặm truyền đến kinh thành, ta cũng coi như hiểu được lời đồn không sai. Tướng quân tình sâu nghĩa nặng như vậy với một người thì quả là điều tốt, nhưng nếu đối với người nào cũng như vậy, ta quả thực không có phúc nhận lấy."
(*) Thiên nhân chi tư: Phong thái giống người trên trời, mang hàm ý ngợi khen tán thưởng.
Nhìn vào khoảng không trong veo nơi đáy mắt Hàn Diệp, Nhậm An Lạc nghe xong, thâm tình trong ánh mắt đột nhiên biến mất, lộ ra ý cười, nhún vai nói: "Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, cổ nhân nói không sai! Không ngờ điện hạ lại biết rõ về Tấn Nam đến vậy, khó trách hôm nay cố ý cho mời, ngài lo lắng ta sẽ làm hại Ôn tiểu công tử sao?"
Nhậm An Lạc nói chuyện thẳng thắn trực tiếp, Hàn Diệp ngược lại thêm phần hảo cảm với nàng, khoát tay nói: "Tướng quân nặng lời rồi, hôm nay ta mời tướng quân vào Đông cung, còn có một chuyện nữa."
"Điện hạ mời nói thẳng."
"Một nữ tử khí thế ngất trời như tướng quân quả thực hiếm thấy, nếu tướng quân đã có lòng vì thiên hạ, có tài làm tướng, chi bằng canh giữ biên cương thể hiện hoài bão. Gia chủ Đế gia năm đó đức hạnh muôn dân, người đời ca tụng, tướng quân sao không noi theo?"
Mười bốn tuổi, Nhậm An Lạc tiếp quản An Lạc trại, Bắc chống đại quân triều đình, Nam đánh hải tặc trộm cắp, trăm trận trăm thắng, thanh danh hiển hách. Đại Tĩnh lập quốc hai mươi năm, ngoại trừ Đế Thịnh Thiên ẩn dật không rõ sống chết từ mười sáu năm trước, chưa có một nữ tử nào uy phong lẫm liệt như nàng.
Một nhân vật như vậy lại cam chịu sống những ngày tháng bình thường, quả thực quá đáng tiếc!
Không thể không nói, thái độ của Hàn Diệp với Nhậm An Lạc hoàn toàn giống với Ngụy Gián, thầy trò hai người có sự hiểu ngầm đáng kinh ngạc.
Trời đêm lạnh dần, Nhậm An Lạc không biết từ khi nào đã thu lại nụ cười, đầu hơi cúi xuống, đôi mắt bị che không nhìn ra cảm xúc, chỉ có thể nghe thấy giọng nói bình tĩnh đến mức lãnh đạm của nàng.
"Điện hạ, Đế Thịnh Thiên quả thực đức độ muôn dân, nhưng mà... kết quả thì sao?"
Hàn Diệp ngẩn người, nhíu mày ngẩng đầu.
"Đế gia nhường lại một phần thiên hạ, Đế Thịnh Thiên được bách tính ca tụng, vậy thì có sao? Thắng làm vua thua làm giặc, giang sơn thịnh thế ngày nay, liệu có còn ai nhớ đến tất thảy những gì năm đó Đế gia và Đế Thịnh Thiên đã làm? Tường lỗ hôi phi yên diệt (*), chẳng qua chỉ là câu nói của đế vương mà thôi."
(*) Nguyên văn là 羽扇纶巾,谈笑间,樯橹灰飞烟灭 (Vũ phiến quan cân, đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt). Đây là câu thơ trích trong bài "Niệm Nô Kiều - Xích Bích Hoài Cổ" của Tô Thức, miêu tả phong thái của Gia Cát Lượng: đầu đội khăn quân, tay cầm quạt lông, thong dong tiêu sái như đang đàm luận chuyện phiếm trong khi chiến thuyền của địch tan thành tro bụi.
"Nhậm tướng quân!"
Rõ ràng là ánh mắt không chút cảm xúc nhưng lại khiến cho người khác sinh ra cảm giác lạnh lẽo như trời đông tháng Chạp, lời khiển trách này quá khí thế. Hàn Diệp thấp giọng trách móc, tay cầm quân cờ siết chặt.
Nhậm An Lạc ngẩng đầu, đáy mắt thản nhiên bình tĩnh, giống như không hề nhìn thấy sự thất thố của Hàn Diệp, tiếp tục cảm khái: "Vậy nên... làm một người như Đế Thịnh Thiên quá mệt mỏi, điện hạ liệu có biết vì sao từ trước đến nay ta chưa từng thất bại không? Ta trời sinh đã tham sống sợ chết, vì để giữ được cái mạng nhỏ này, tất nhiên không thể bại trận trên chiến trường. Nay triều đình chiêu an, ta phận là nữ nhân, ở kinh thành làm một chức quan nhỏ sống qua ngày, sau đó tìm một phu quân tốt gả cho là được rồi, có tham vọng lớn để làm gì chứ, e là phải phụ lòng tốt của điện hạ rồi."
Hàn Diệp yên lặng nghe Nhậm An Lạc nói, thần sắc nghiêm túc nghe một lý do mà người khác sẽ cho là vớ vẩn, rất lâu vẫn không nói lời nào.
Uống xong ngụm trà cuối cùng trong chén sứ, Nhậm An Lạc lười nhác duỗi eo, đứng dậy hành lễ với Hàn Diệp rồi bước ra đình đá. Đi được mấy bước, nàng chậm rãi dừng lại, quay lưng lại với Hàn Diệp, trong tay không biết từ khi nào đã cầm một quân cờ đen, lặng lẽ xoay tròn trên đầu ngón tay.
"Hôm nay được điện hạ mời đến là điều vinh hạnh, đây coi như là quà tạ lễ của ta."
Nhậm An Lạc thuận tay ném, quân cờ đen xẹt qua một đường trên không trung, vững chắc rơi trên bàn cờ đá.
Hàn Diệp nhìn về phía bàn cờ rồi lại ngẩng đầu nhìn theo hướng Nhậm An Lạc đã biến mất, vẻ mặt thâm trầm phức tạp.
Ván cờ vừa rồi của hắn đã rơi vào thế chết, vị trí quân cờ của Nhậm An Lạc rơi xuống mặc dù không thể khiến cho quân đen thắng, nhưng lại có thể phá giải cục diện, chỉ một quân cờ đã có thể không phá mà giải.
Nghe đồn Tấn Nam Nhậm An Lạc thô lỗ ngang ngược, không biết văn thơ, nhưng... Hàn Diệp dám khẳng định rằng, trên thế gian có thể trong thời gian một tách trà giải được thế cờ chết này, không có mấy người.
Đêm đã về khuya, Đông cung vẫn sáng đèn, Nhậm An Lạc bước đi thong dong nhẹ nhàng. Chỉ tội nghiệp cho cung nữ dẫn đường ở phía trước, dường như cảm thấy Nhậm An Lạc không đáng sợ như lời đồn, cung nữ thỉnh thoảng lại lén lút quay đầu nhìn một cái, ánh mắt tràn đầy tò mò.
"Tiểu cô nương, ngươi nhìn cái gì? Lẽ nào ta còn có ba đầu sáu tay ư?"
Cung nữ đỏ bừng mặt vì xấu hổ, rụt đầu rụt cổ lại, sải bước hướng nhanh ra phía ngoài, đi một mạch đến lối vào hành lang, nàng ta mới chợt nhận ra phía sau không có tiếng bước chân, hết cách đành phải quay đầu lại nhìn.
Cách đó không xa, Nhậm An Lạc lặng lẽ đứng ở giữa hành lang, một thân huyền y tan vào màn đêm. Nữ tử nhìn về phía một lầu các ở sâu trong Đông cung, ánh trăng mờ ảo rơi trên người nàng, nhìn thoáng qua có một cảm giác lạnh lẽo không thể xoá bỏ.
Cung nữ lùi lại vài bước, nói với Nhậm An Lạc: "Nhậm đại nhân." Thấy nàng không đáp, cung nữ nhìn theo ánh mắt của Nhậm An Lạc, khẽ giật mình, lập tức nói với giọng đầy cảm khái: "Nơi đại nhân đang nhìn chính là Bắc Khuyết các."
Nhậm An Lạc quay đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Bắc Khuyết các?"
"Nghe nói năm đó vì đón vị kia vào kinh, bệ hạ đã đặc biệt mời Sầm Bắc đại sư đến tu sửa lại Đông cung. Bắc Khuyết các có thể ngắm nhìn toàn cảnh kinh đô, đối diện với núi Bồi Lăng, lộng lẫy hoa lệ, rất nổi tiếng ở đế đô. Không ít quan thần đã từng thỉnh cầu điện hạ cho vào Bắc Khuyết các ngắm cảnh, ngay cả mấy vị chủ tử vào Đông cung cũng tâm niệm về nơi này. Nhưng điện hạ là người rất chung tình, từ sau vị tiểu thư kia, Bắc Khuyết các đến nay vẫn chưa có ai từng đặt chân vào."
Trong lời nói của cung nữ có sự ngưỡng mộ không thể che giấu với nữ tử có thể bước chân vào Bắc Khuyết các kia.
Mười bốn năm trước, khi quyền thế của Đế gia sánh ngang với hoàng gia, vua Gia Ninh đã hạ chỉ, dùng lễ của công chúa để nghênh đón Đế Tử Nguyên vào kinh, sắp xếp ở trong Bắc Khuyết các của Đông cung.
Nghe đồn quang cảnh năm đó, cho dù là công chúa trong triều cũng không thể so sánh với sự xa hoa tại kinh thành của nữ nhi Đế gia.
Vận mệnh được định sẵn từ khi sinh ra của Đế Tử Nguyên, từng là niềm khao khát cả đời của nữ tử Đại Tĩnh.
"Chung tình? Ngươi rất hâm mộ Đế Tử Nguyên?" Nhậm An Lạc nhìn Bắc Khuyết các ẩn trong ánh trăng, cười như không cười, nhẹ nhàng nói.
Nhậm An Lạc vừa dứt lời, cung nữ mới phát hiện bản thân vừa rồi đã phạm vào cấm kỵ của hoàng thất, sắc mặt trắng bệch, bị doạ đến mức toàn thân khẽ run.
Nhậm An Lạc nhìn cung nữ một cái, xoay người bước ra phía ngoài hành lang, lần này không quay đầu lại nhìn nữa.
Trên đời này làm gì có việc không cần trả giá.
Nếu Đế Tử Nguyên biết có một ngày, toàn bộ Đế gia sẽ tan thành mây khói, tận diệt huyết mạch, liệu có còn muốn có được tám năm hết mực cưng chiều nữa không?