Edit: Khoai
Ánh nắng ban mai lướt qua, lười nhác rơi xuống bên ngoài điện, cung điện nguy nga tiếp đón ba ngày một lần lên triều như thường lệ.
Đại Tĩnh lập quốc mấy chục năm, uy danh của vua Gia Ninh lẫy lừng, nhưng trước nay ông đều biết tiếp thu lời khuyên từ các cận thần. Lúc lên triều quần thần thường tranh luận không ngớt, ai cũng tự cho mình đúng. Chỉ có điều, tình huống hôm nay hơi đặc biệt, chúng thần đều nhíu mày, đưa mắt nhìn chằm chằm vị phó tướng người đầy bụi bặm đứng giữa điện, miệng mím chặt như một bức tượng Bồ Tát.
"Triệu ái khanh, ngươi nói lại lần nữa những điều vừa bẩm tấu cho trẫm nghe"
Thần sắc của vị hoàng đế ngồi trên ngai vàng uy nghiêm, tay đặt trên đầu rồng, sắc mặt trước nay đều rất nghiêm nghị có chút hoang đường.
Phó tướng Triệu Cẩn Thạch thân mặc khôi giáp bôn ba ngàn dặm đang nửa quỳ trên triều đường, liếc nhìn về phía bên trái điện. Nam tử uy vũ từng trải qua trăm trận chiến hỏa bỗng chốc nín thinh, nghẹn lời thấp giọng bẩm báo.
"Khởi bẩm bệ hạ..."
"Triệu khanh, nói cho rõ!" Vua Gia Ninh trầm giọng quát, ánh mắt hơi trợn lên
"Bệ hạ, An Lạc trại sai người tới báo tin, đồng ý nhận thư chiêu hàng của triều đình, quy thuận Đại Tĩnh. Mặt khác, trại chủ Nhậm An Lạc nghe nói tướng mạo của Thái tử Đại Tĩnh ta đứng đầu Trung Nguyên, nói trên dưới An Lạc trại không cần Đại Tĩnh xoa dịu, chỉ cần một chức phi trong Đông cung là có thể đổi lấy ba vạn thuỷ quân thề chết trung thành của nàng"
Giải thích: "Chiêu hàng": Đầu hàng, kêu gọi đầu hàng
Bị vua Gia Ninh quát, Triệu Cẩn Thạch nhất thời run sợ, âm thanh hùng hồn vang lên khắp đại điện, vọng lại thành từng đợt.
Lời vừa nói xong, chúng thần đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên trái điện, sắc mặt lạ thường, cố không nghĩ đến những suy nghĩ kỳ quái.
Triệu phó tướng là một người thành thật, câu "Tướng mạo của Thái tử Đại Tĩnh đứng đầu Trung Nguyên" có lẽ là Nhậm An Lạc kia nói. Trong lòng mọi người đều rõ, lời nói như vậy sao có thể tùy tiện nói ra trên triều đường.
Nam tử quỳ bên trái điện rũ mắt xuống, toàn thân mặc triều phục màu đỏ, dáng vẻ trầm mặc yên tĩnh ngăn lại những ý đồ dò xét bất minh của quần thần.
Bên trong điện Sùng An vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ nhẹ vào ngai vàng của hoàng đế, vẻ mặt có chút thay đổi khi nghe phó tướng bẩm báo nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
"Ồ? Ba vạn thuỷ quân thề chết trung thành? Lời này của Nhậm An Lạc có thể coi là thật không?"
Lời nói của vua Gia Ninh có chút kỳ lạ, một câu này lại càng thêm chấn động, khiến cho các đại thần đều không quan tâm những điều khác, chăm chú suy xét câu nói này của hoàng đế.
"Khởi bẩm bệ hạ, trong thư được đưa tới viết như vậy. Quý tướng quân sai vi thần cưỡi ngựa hồi kinh để bẩm báo lại với bệ hạ, nói là cơ hội hiếm có, kính mong bệ hạ và... điện hạ suy xét"
Triệu Cẩn Thạch đã ở trong quân đội mấy năm, là một hán tử thô kệch, mấy câu này nói không rõ ràng mạch lạc, giống như học thuộc lòng vậy, muốn tới cũng nên để Quý lão tướng quân tới mới phải.
Nếu không phải do điều kiện hoang đường mà An Lạc trại chủ nhắc đến kia thì việc giành công hồi kinh bẩm báo lần này cũng không đến lượt hắn, một đại thần lắc đầu, đáy mắt tỏ vẻ đã hiểu.
Đại Tĩnh binh hùng tướng mạnh, lãnh thổ rộng lớn. Hai nước Bắc Tần và Đông Khiên nằm ở đất Bắc hoang vu, không tính là hoạ lớn gì. Chỉ có duy nhất bọn thổ phỉ hoành hành ở Nam Hải, xâm chiếm các thành trì ven biển. Có điều hải quân của Đại Tĩnh yếu ớt, vì thế mấy chục năm nay vẫn chưa tìm được cách giải quyết.
Đối với Đại Tĩnh mà nói, An Lạc trại là một sự tồn tại vừa kỳ quái vừa đặc biệt. Ba mươi năm trước, Trung Nguyên đại loạn, các chư hầu thế gia hỗn chiến. Hàn gia ở phương Bắc thống nhất thiên hạ, An Lạc trại vốn chỉ là một góc nhỏ ở ven biển Đông Nam, khi đó không được Thái tổ để mắt đến nên tiếp tục tồn tại ngoài ý muốn. Nhưng không ngờ trải qua mấy chục năm lớn mạnh, mấy trăm thổ phỉ nhỏ chiếm núi xưng vương năm đó nay đã có uy thế của ba vạn thuỷ quân, cũng chính là An Lạc trại tự xưng mười mấy năm trước, bình định một phương.
Triều đình đã mấy lần vây quét nhưng đều phải rút lui vì đám thuỷ quân này, đến nay đã biến thành tâm bệnh của triều đình. Cũng may, tuy An Lạc trại chưa quy thuận triều đình nhưng cũng không hề quấy nhiễu bách tính, chỉ chiếm núi xưng vương, làm một hoàng đế đất.
Nhưng vua Gia Ninh không phải là một vị hoàng đế ăn chay, sao có thể nhường giường cho người khác ngáy? Những năm gần đây, An Lạc trại bị vây quét không ít nhưng đều vô ích, nếu lần này An Lạc trại quy hàng thì vừa có thể nâng cao hoàng uy, vừa có thể lợi dụng ba vạn thuỷ quân để ngăn chặn thuỷ tặc ở Nam Hải, quả thực là một mũi tên trúng hai đích!
Chúng thần suy nghĩ như vậy, chợt cảm thấy việc An Lạc trại quy hàng đã thành đến tám chín phần, vì vậy đồng loạt nhìn về phía thái tử gia thường ngày ôn nhuận mà tỏ vẻ thương cảm.
Mười mấy năm trước, An Lạc trại vốn không có cái tên như vậy, chỉ đơn giản gọi là ổ thổ phỉ. Năm đó, sau khi lão trại chủ sinh được một nữ tử thì quá đỗi vui mừng, đổi tên trại thành An Lạc. Mấy năm trước cố lão trại chủ mất, nữ tử này tiếp nhận vị trí trại chủ, năm nay khoảng hơn mười tám tuổi, nghe nói tính tình thô lỗ, ngang ngược kiêu ngạo, là một nữ cường đạo không biết khuôn phép.
Ba vạn thuỷ quân đổi lấy một chức phi, lại nhìn đến vị Thái tử gia trẻ trung nhu hoà trên triều, chúng thần thực sự không nghĩ ra chuyện này rốt cuộc là triều đình chiếm tiện nghi, hay là nữ thổ phỉ tiếng xa vạn dặm kia được món hời.
"Triệu khanh, đây là chuyện hệ trọng, nếu An Lạc trại đã có ý quy hàng, vậy thì trẫm thấy vị cô nữ kia cũng có lòng thành, ngược lại là chuyện tốt. Có điều chuyện này còn cần sự đồng ý của thái tử, hoàng nhi, con cảm thấy...?"
Vua Gia Ninh hạ mắt nhìn xuống bên dưới, trên mặt mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại có vài phần âm trầm.
Trong lòng quần thần giật thót, bệ hạ, nếu ngài muốn ba vạn thuỷ quân anh dũng thiện chiến của người ta thì nói thẳng đi, còn cố tình để Thái tử gia đường đường chính chính gật đầu đồng ý. Nếu không muốn bị người trong thiên hạ quở trách là không coi quân và cha ra gì, thì hỷ sự của Thái tử Đông cung e là không tránh khỏi.
Ngoài một nhóm đại thần có suy nghĩ khác nhau thì vài vị hoàng tử cũng bắt đầu xem kịch hay, bị một nữ thổ phỉ vì tán thưởng dung mạo mà cầu hôn giữa văn võ bá quan trong triều, lần này Thái tử xem như là mất hết mặt mũi rồi.
"Phụ hoàng, nếu như An Lạc trại thực lòng quy thuận Đại Tĩnh, ba vạn thuỷ quân nguyện ý gia nhập doanh tướng Sùng Nam, An Lạc trại từ giờ giải tán, vậy thì nhi thần nguyện lấy một vị trí trong Đông cung để nghênh đón Nhậm An Lạc vào kinh"
Hàn Diệp bước ra một bước, hành lễ với vua Gia Ninh, bình tĩnh đáp.
Mấy vị đại thần già nhìn thấy vẻ mặt lập tức dịu đi của vua Gia Ninh thì thầm tán thưởng, lời nói này của Thái tử thực sự rất đáng khen ngợi. Không chỉ nhắc đến việc chỉ khi An Lạc trại thực lòng quy thuận thì mới cưới, mà còn phải nhập ba vạn thuỷ quân vào doanh tướng Sùng Nam dưới sự khống chế của bệ hạ. Bằng cách này, việc Thái tử cam tâm tình nguyện hi sinh, hạ mình lấy một nữ thổ phỉ càng có được cảm tình của hoàng đế và bách tính.
Mấy vị hoàng tử cũng nghĩ đến điều này, thầm hừ vài tiếng, sắc mặt có chút mỉa mai.
"Hoàng nhi nhân hậu yêu dân, trẫm rất hài lòng!" Đúng như dự đoán, vua Gia Ninh cười lớn, sắc mặt nghiêm nghị lập tức biến mất, nhìn sang Lễ bộ Thượng thư: "Cung ái khanh, ngươi xem có thể sắp xếp tước vị gì cho vị An Lạc trại chủ kia thì tốt, nàng ta từ ngàn dặm xa xôi đến, không được bạc đãi"
Đây là lần đầu tiên triều đường Đại Tĩnh thảo luận về một vị trí trong Đông cung. Lễ bộ Thượng thư Cung Quý Chá vừa bị gọi tên thì vội vàng bước ra, khuôn mặt chính trực hơi suy tư, sau đó cung kính lên tiếng: "Bệ hạ, thần thấy vị trí Nhụ nhân là thích hợp nhất."
Tuy Nhậm An Lạc mang ba vạn thuỷ quân tới chiêu hàng, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ thổ phỉ. Nếu muốn gả cho Thái tử đương triều, hoàng đế tương lai, dựa vào thân phận của nàng ta thì làm Nhụ nhân đã là coi trọng nàng rồi. Nếu không phải thấy hoàng đế đang vui vẻ thì Cung Quý Chá cũng không dám mở miệng nói ra câu này, quả nhiên, vài viên quan để ý đến thân phận thế gia đã nhíu mày, chuẩn bị khuyên can.
"Bệ hạ..." Triệu phó tướng nãy giờ không được để ý, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó quên chưa bẩm báo, liền vội vàng tiến lên trước một bước, ngăn lại lời muốn nói của các viên quan. Vua Gia Ninh bị hắn làm cho giật mình, không vui nói: "Triệu khanh có chuyện gì?"
"Bệ hạ, trên thư chiêu hàng, Nhậm An Lạc có nói thân phận mà nàng muốn..." Triệu phó tướng nhíu mày quay sang một bên, nhìn vị Thái tử phong thần tuấn lãng một cái, sau đó dứt khoát quay đầu về: "Là vị trí Thái tử phi"
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.
Bên trong điện Sùng An, ba chữ "Thái tử phi" như một kỳ tích khiến tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả những viên quan bình thường thích cãi nhau đến đỏ bừng mặt cũng ngậm chặt miệng, đáy mắt chôn chặt xuống có chút sợ hãi.
Hoang đường, hoang đường, quả thực là... hoang đường, một đám văn thần suy nghĩ rất lâu cũng không thể nghĩ ra được gì ngoại trừ hai chữ này, còn từ gì có thể miêu tả được nữ thổ phỉ An Lạc trại to gan lớn mật kia.
Thái tử là trữ quân một nước, nàng ta lại muốn chức vị Thái tử phi, khác nào muốn làm quốc mẫu của Đại Tĩnh? Trong đế đô Đại Tĩnh, các tiểu thư thế gia cao quý được nuôi dạy trong hầu phủ đếm không hết, nhưng không hề có một ai dám cả gan nói xằng nói bậy rằng muốn vào Đông cung, huống chi là chức vị Thái tử phi!
Giải thích: "Trữ quân": Người kế vị ngôi vua, tương đương Thái tử
Thái tử lui về phía sau một bước, rũ mắt xuống, vẻ mặt thờ ơ bình tĩnh, nhưng khoé mắt lại có chút dao động nhẹ.
Vị trại chủ An Lạc trại này lại dám đưa ra điều kiện như vậy, ngược lại có chút thú vị.
Quả nhiên, vua Gia Ninh ngồi trên ngai vàng cũng đổi giọng, vẻ mặt tối sầm lại.
"Hay cho một Nhậm An Lạc, nàng ta coi Đại Tĩnh của trẫm là cái gì..."
"Bệ hạ, Nhậm An Lạc có nói, nếu bệ hạ không muốn phong nàng làm Thái tử phi thì nàng cũng không cần vào Đông cung nữa, chỉ mong bệ hạ có thể phong cho nàng một chức vị trong quân ngũ, để nàng có thể lập công... đổi lấy cơ hội vào Đông cung sau này"
Mặc dù uy thế của hoàng đế trên ngai vàng khiến cho người khác sợ hãi, ánh mắt thờ ơ của thái tử cũng có chút chói mắt, nhưng Triệu phó tướng vẫn dùng tinh thần bất khuất trên chiến trường để tiến lên một bước, hít sâu một hơi, hoàn thành bẩm báo.
Nói trắng ra thì, Nhậm An Lạc chỉ có một ý đó, có thể bây giờ ông không cho ta vị trí Thái tử phi, nhưng đường đường là vương triều Đại Tĩnh, nhất định phải thể hiện một chút thành ý để đổi lấy ba vạn thuỷ quân trung thành của ta. Nhậm An Lạc biết cái gì, mấy thứ cầm kỳ thi hoạ thêu thùa gì đó chỉ là chuyện vớ vẩn, chỉ có vác đao đánh trận, thăng chức trong quân ngũ mới là cách trực tiếp nhất.
Có điều như vậy khác nào công khai tranh giành? Quả nhiên là một nữ tử đã quen làm thổ phỉ, ngay cả gả cho một phu quân cũng khó mà thay đổi tính nết.
Địa vị của các nữ tử Đại Tĩnh khá cao, nữ tử gia nhập quân ngũ trong các triều đại trước tuy ít nhưng cũng không phải là hiếm. Trong lòng chúng thần đều sinh ra khinh thường với vị An Lạc trại chủ ngang ngược kiêu ngạo này, nhưng bây giờ nghĩ đến ba vạn thuỷ quân dũng mãnh tinh nhuệ kia thì cũng không dám nói bậy, sợ làm phật ý.
"Ồ? Không được vị trí Thái tử phi thì sẽ không vào Đông cung? Khẩu khí của nàng ta cũng thật lớn! Cung khanh, thay trẫm lập thánh chỉ, chiêu cáo thiên hạ" Thái độ vua Gia Ninh khác thường, vậy mà lại không quở trách yêu cầu đại nghịch bất đạo của Nhậm An Lạc, ngược lại còn vỗ tay cười lớn
"An Lạc trại chủ kiên cường mạnh mẽ, nguyện giao ba vạn thuỷ quân cho Đại Tĩnh, phong làm phó tướng Sùng Nam. Người trong An Lạc trại đều được đối đãi cẩn thận, trẫm niệm tình nàng ta là một cô nhi, đặc biệt cho vào kinh phụng chức"
Lễ bộ Thượng thư lĩnh chỉ lùi sang một bên, đáy lòng hơi dao động. Nhậm An Lạc được triệu vào đế đô, ba vạn thuỷ quân mất đi thủ lĩnh, sớm muộn gì cũng sẽ bị Lý lão tướng quân thuần hoá. Không đến mấy năm, ảnh hưởng của An Lạc trại ở ven biển Đông Nam sẽ dần biến mất. Khi đó, một nữ tử như Nhậm An Lạc tự khắc sẽ bị triều đình gây khó dễ.
Lời này của hoàng đế vừa nói ra, không một ai dám nhắc lại việc Nhậm An Lạc cầu hôn Thái tử nữa, chỉ coi như vua Gia Ninh tình nguyện dùng một chức quan Tam phẩm rỗng để đổi lấy ba vạn thuỷ quân của An Lạc trại.
Hoàng đế vừa xua tay, tiểu thái giám liền hắng giọng hô một tiếng "Bãi triều!". Sau khi lui hết khỏi đại điện, các vị đại thần mới phát hiện ra Thái tử đã bị thái giám tổng quản Triệu Phúc bên cạnh bệ hạ dẫn đến thượng thư phòng.
"Phụ hoàng thật là coi trọng Tam ca, vừa mới bãi triều đã gọi huynh ấy đi rồi" Người nói lời này là Cửu hoàng tử Hàn Chiêu, lớn lên mắt to mày rậm, khá có khí chất võ tướng. Mẫu phi của hắn là con gái của Tả tướng, thích chuyện chiến trường, cũng ít xung đột với Thái tử, nhưng một thiếu niên vương gia mười lăm tuổi lại bị nuôi dưỡng thành người nóng nảy như vậy
"Cửu đệ, Tam đệ là trữ quân, được phụ hoàng xem trọng cũng là lẽ đương nhiên" Đại hoàng tử Hàn Thuỵ không nặng không nhẹ trách một câu, bày ra vẻ mặt uy nghiêm
Hàn Chiêu hừ một tiếng, lông mày hơi nhếch lên, rõ ràng không để trong lòng.
Hàn Thuỵ tuy là con trưởng nhưng lại không phải con vợ cả, nhà mẹ cũng không cao, vốn không được vua Gia Ninh xem trọng, ở trong thân phận hoàng tử cũng rất gượng gạo. Cũng may, mấy năm nay hắn luôn hết mực trung hiếu với vua Gia Ninh, luôn giữ lễ nghĩa với Thái tử Hàn Diệp, nhiều năm lập được công lớn trong triều. Ngoại trừ Thái tử, hắn chính là vị vương gia nhận được nhiều sự kính trọng của các triều thần nhất, ba năm trước còn được vua Gia Ninh phong làm Mộc vương.
Ngũ hoàng tử Hàn Việt thấy hai người như gươm đã tuốt vỏ thì vội hoà giải: "Cửu đệ, đại hoàng huynh nói đúng đấy, Tam ca là thái tử, tất nhiên không giống với chúng ta. Có điều ta cho rằng phụ hoàng gọi Tam ca đến không chỉ vì chuyện của An Lạc trại"
Trong số các hoàng tử, Ngũ hoàng tử là người khó hiểu nhất, rõ ràng sinh ra trong hoàng tộc nhưng lại thích ăn chay lễ Phật, mười tuổi đã tới Quốc tự bái Tịnh Nhàn đại sư làm thầy. Cả đời vua Gia Ninh sinh được mười mấy người con trai, nhưng đến nay yên ổn cũng chỉ có bốn người, vì sợ hắn nhất thời nghĩ không thông, cạo đầu làm hoà thượng nên ông đã cưỡng ép gọi hắn về triều. Có điều cũng vì vị Ngũ hoàng tử này từ nhỏ đã thờ phụng Bồ Tát nên hắn rất thanh thuần hiểu chuyện, chưa từng nói dối, nghĩ gì nói nấy, trước giờ đều chưa từng khiến bản thân chịu ấm ức.
"Ngoại trừ An Lạc trại, còn có thể có chuyện gì?" Hàn Chiêu thấy vẻ mặt thờ ơ của huynh trưởng, liền ngoan ngoãn theo Ngũ hoàng tử bước xuống bậc thang
Hàn Thuỵ khẽ nhướng mày, có chút âm trầm nhìn về phía thượng thư phòng.
Chỉ là một An Lạc trại nhỏ bé, cho dù Nhậm An Lạc đem ba vạn thuỷ quân tới đầu hàng thì cũng không phải là việc lớn gì với Đại Tĩnh, nhưng vua Gia Ninh lại xem trọng đến mức này, chẳng qua là vì An Lạc trại giải tán, cũng đồng nghĩa với việc... thời kỳ dưới sự cai trị của Thái tổ đã hoàn toàn kết thúc mà thôi.
An Lạc trại được xây dựng cách đây ba mươi năm, gần như có cùng niên đại với vương triều Đại Tĩnh, bị khuất sâu về phía Đông Nam của Đại Tĩnh, đây mới là chuyện khiến vua Gia Ninh không thể khoan nhượng nhất.
"Tam ca đã ngoài hai mươi tuổi rồi" Thấy Hàn Thuỵ và Hàn Chiêu đồng thời nhìn mình, Hàn Việt nhàn nhạt nói một câu: "Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có con trưởng"
Không có Thái tử phi, lấy đâu ra con trưởng!
Nghe vậy, hai người định phản bác lại, nhưng cũng nhất thời ngẩn ra, Hàn Thuỵ khẽ quát: "Ngũ đệ, đừng có ăn nói xằng bậy" Nói xong câu này, hắn liền phất ống tay áo xoay người rời đi.
"Hừ, cả ngày bày ra vẻ mặt chính nhân quân tử, một chút khí chất cũng không có" Hàn Chiêu bĩu môi, nhưng cũng không lảm nhảm nữa: "Ngũ ca, đệ có hẹn xuất cung dạo chơi, nếu phụ hoàng có hỏi đến thì huynh cứ nói là đệ đến đại doanh Tây Giao, giúp đệ che giấu một chút nhé"
Hắn vừa nói vừa chạy xuống bậc đá, thoáng chốc đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Hàn Việt cười cười, không hổ là lớn lên trong cung, ngay cả người khó nắm bắt như Cửu đệ cũng biết là có vài chuyện không thể nói.
Hoàng gia có rất nhiều điều cấm kỵ, nhưng vua Gia Ninh chỉ có duy nhất một điều cấm kỵ chân chính.
Thái tử phi? Đương nhiên không phải, điều cấm kỵ sâu sắc nhất của ông chính là vị Thái tử phi đại diện cho dòng họ kia.
Đế gia Tấn Nam. Đại Tĩnh tôn hoàng gia Hàn thị làm vua, nhưng nói về cao quý thì chưa chắc chỉ là hoàng thất.
Có điều, toàn bộ vinh nhục được lưu truyền về dòng họ này đã tan thành mây khói từ mười năm trước rồi, những gì còn lại trên thế gian này cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi của Đế gia, đại diện cho danh hão Thái tử phi mà thôi.
Mặt trời thiêu đốt trên đỉnh đầu có chút chói mắt, Hàn Việt thầm cười bản thân nhiều chuyện, xoay người rời cung về phủ, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.