"Khoa thi này là để chiêu mộ nhân tài cho triều đình, liên quan tới quốc gia, Thái tử..."
Trong thượng thư phòng, vua Gia Ninh đang lật xem các tấu chương gần đây, cúi đầu căn dặn. Thấy con trai rõ ràng đang lơ đãng, ông nheo mắt lại, mang theo một tia ý vị khó lường.
"Thái tử."
Hàn Diệp định thần lại, bắt gặp ánh mắt quỷ dị của vua Gia Ninh, hắn che dấu sự u ám, đáp: "Phụ hoàng nói đúng, nhi thần sẽ lệnh cho binh mã năm thành tăng cường canh giữ kinh thành, tránh cho kẻ xấu làm loạn khoa thi."
Vua Gia Ninh gõ nhẹ lên án, thản nhiên nói: "Trẫm luôn tin tưởng vào sự sắp xếp của Thái tử. Buổi đi săn mấy ngày trước, Thái tử cảm thấy công tử các phủ biểu hiện như thế nào?"
"Rất nhiều công tử các phủ giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nhân tài Đại Tĩnh rất nhiều." Hàn Diệp từ tốn bẩm báo, vừa cung kính vừa ôn thuận.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thái tử, vua Gia Ninh nhướng mày, cuối cùng vẫn nói ra những lời đã cất giấu trong lòng mấy ngày nay.
"Nghe nói các nữ tử thế gia cũng đến tề tựu, xảy ra vài chuyện thú vị. Nếu Thái tử để mắt đến ai, thì nửa năm sau khi hoàng thất tuyển chọn, trẫm sẽ thay con giữ lại."
Chuyện Nhậm An Lạc ngang nhiên động chạm Thái tử trên bãi săn đã được lan truyền xôn xao. Nếu là một nam nhân làm ra chuyện đó, hắn chắc chắn sẽ bị quy vào tội phản nghịch, có điều... Nhậm An Lạc là một nữ tử, truyền tới truyền lui lại mang chút cảm giác phong lưu.
Thái tử lớn lên không chỉ giống Thái tổ, ngay cả vận đào hoa cũng không kém.
Đứa con trai này của ông từ nhỏ đã đức độ, nhân từ, chưa từng phạm phải sai lầm. Lần này tuy là tìm được một đoá đào nát về, nhưng vua Gia Ninh lại vô cùng hả giận, thật lòng muốn xem náo nhiệt.
Vua Gia Ninh vừa dứt lời, Triệu Phúc đứng ở bên cạnh nhìn thấy rõ vẻ mặt hơi khựng lại của Thái tử điện hạ, lại không nhịn được mà quay sang nhìn hoàng thượng đang cười thâm sâu, trong lòng vang lên tiếng trống.
"Tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần vẫn muốn lấy việc triều chính làm trọng, những chuyện khác chưa muốn nghĩ đến." Hàn Diệp cúi đầu, không nặng không nhẹ từ chối.
"Ồ, ra là vậy? Vậy sao trẫm lại nghe nói mười năm nay, lễ vật từ Đông cung gửi đến Thái sơn chưa hề gián đoạn." Vua Gia Ninh bưng tách trà lên nhấp một ngụm, sắc mặt dần an tĩnh lại.
Thái tử làm những chuyện này chưa từng giấu giếm ông, ông cũng chưa từng chọc thủng tầng giấy này.
Hàn Diệp ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng: "Phụ hoàng, nàng ấy là Thái tử phi tương lai của nhi thần. Nhi thần đợi nàng, cũng giống như năm đó phụ hoàng đợi mẫu hậu."
Vua Gia Ninh vô cùng tôn trọng Tuệ Đức hoàng hậu đã mất, đây là chuyện mà cả thiên hạ đều biết.
Triệu Phúc liếc nhìn Thái tử mặt mày nghiêm nghị, có chút cảm khái. Sau khi Tuệ Đức hoàng hậu mất từ mười hai năm trước, điện hạ rất ít khi nhắc tới mẫu hậu trước mặt bệ hạ.
Vua Gia Ninh sững người, trong mắt có chút dao động, ông đặt chén sứ xuống, nhẹ giọng khiển trách: "Hồ nháo, nàng ta sao có thể so sánh với mẫu hậu của con được."
Nhưng sắc mặt cuối cùng cũng dịu đi, không nhắc đến chuyện này nữa.
"Thái tử, trẫm nghe nói Nhậm An Lạc đã gây ra không ít chuyện ở bãi săn? Hôm qua Tả tướng vào cung cũng có chút phàn nàn về việc này, nàng ta vậy mà có thể khuấy đảo tin đồn khắp kinh thành."
Thấy vẻ mặt của vua Gia Ninh hơi trầm xuống, ma xui quỷ khiến, Hàn Diệp lần đầu tiên giải thích một câu: "Phụ hoàng không cần nghe những lời đồn đó. Tính tình của Nhậm tướng quân khá tốt, có lẽ là người không câu nệ tiểu tiết."
Bàn tay đang gõ nhẹ lên án của vua Gia Ninh khẽ ngừng, nheo mắt lại.
Tính tình của Thái tử từ nhỏ đã lạnh lùng, ngoại trừ Đế Tử Nguyên năm đó và Ôn Sóc được đưa vào Đông cung nuôi dạy tám năm trước, từ trước đến nay, hắn chưa hề nói đỡ cho bất cứ ai trước mặt ông.
"Vậy sao? Hôm nay trẫm đã ban thánh chỉ xuống, để nàng ta nhận chức Thiếu khanh của Đại lý tự. Thái tử, như con đã thấy mấy ngày trước, Nhậm An Lạc này là người như thế nào?"
Vua Gia Ninh hỏi với vẻ thờ ơ, Hàn Diệp ngẩng đầu, chợt nhớ tới dáng vẻ của huyền y nữ tử ngày đó lao về phía mình, đáy mắt dường như có một tia ấm áp, trịnh trọng nói với vua Gia Ninh: "Phụ hoàng, theo như nhi thần thấy, nếu Nhậm An Lạc là tướng của Đại Tĩnh ta, vậy thì đây là phúc của triều đình."
Vua Gia Ninh nhướng mày, nhìn Thái tử rất lâu, sau đó mới khoát tay nói: "Trẫm biết rồi, con lui xuống đi."
Vẻ mặt của Hàn Diệp hơi ngơ ngác, khom người hành lễ rồi lui xuống.
Nghe tiếng bước chân xa dần của Thái tử, vua Gia Ninh xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay cái, ánh mắt xa xăm.
"Nó vậy mà lại nhận xét nàng ta như vậy? Xem ra, buổi đi săn năm nay trẫm đã bỏ lỡ không ít chuyện."
Lời của Tả tướng hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai, hôm nay Thái tử lại nói ra những điều hoàn toàn tương phản "Nếu Nhậm An Lạc là tướng, vậy thì đây là phúc của Đại Tĩnh".
Một Nhậm An Lạc nhỏ bé, rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể khiến cho cả hai người đều coi trọng đến vậy? Vua Gia Ninh lần đầu tiên nổi lên hứng thú với nữ thổ phỉ ở biên cương này.
Triệu Phúc thấy vua Gia Ninh tự nói chuyện một mình thì cụp mắt xuống, không nói lời nào.
Đâu chỉ năm nay, kể từ mười năm trước khi Đế gia diệt vong, vua Gia Ninh đã không còn tham dự các buổi đi săn của hoàng thất nữa.
Hoặc nói là, bắt đầu từ mười năm trước, vua Gia Ninh chưa từng bước ra khỏi đế đô một bước.
"Triệu Phúc, mấy năm nay ngươi đã từng thấy Thái tử nói đỡ cho ai chưa?"
Triệu Phúc bất chợt nghe thấy vua Gia Ninh hỏi như vậy thì vô cùng sửng sốt, trong lòng run rẩy, vội bước lên đáp: "Bẩm, chưa từng."
"Nói không chừng, giữ lại Nhậm An Lạc này thực sự có tác dụng."
Vua Gia Ninh như đang cân nhắc điều gì đó, giữa hàng lông mày toát lên vẻ thâm sâu.
"Bệ hạ, Thiều Hoa công chúa đang cầu kiến ở bên ngoài." Triệu Phúc nghe thấy động tĩnh, thấp giọng bẩm báo.
"Không gặp, bảo nó quay về điện Triều Vân suy nghĩ kỹ, không cho xuất cung một tháng. Truyền khẩu dụ của trẫm tới Tề phi, bảo nàng ta quản giáo công chúa cho thật tốt, nếu sau này Thiều Hoa vẫn còn huênh hoang như vậy, trẫm nhất định không nhẹ tay."
Vua Gia Ninh phất tay áo, vẻ mặt hơi tối đi.
Bất luận Nhậm An Lạc đã làm ra chuyện gì, thì suy cho cùng những lời nàng ta nói cũng là đúng.
Công chúa can dự chuyện triều chính, là cấm kỵ của hoàng thất.
Sau khi nhận được thánh chỉ, ngày hôm sau, Nhậm An Lạc liền thay một bộ bào quan mới tinh, vào Đại lý tự báo cáo.
Gần nửa tháng nay, tất cả mọi người đều biết tin Nhậm An Lạc chất vấn công chúa Thiều Hoa ở buổi đi săn. Không ít quan thần cảm nhận được rằng, tuy người này là một nữ tử nhưng lại rất can đảm, dám nói thay cho các mệnh quan triều đình Đại Tĩnh, hơn nữa còn được Hữu tướng khen ngợi, vì vậy bọn họ vô cùng khách khí với nữ thổ phỉ mới nhậm chức này.
Nhưng đó cũng chỉ là vì khách khí, bọn họ không giống với những con cháu thế gia chưa trải sự đời. Thân phận của Nhậm An Lạc nhạy cảm, chuyện Tả tướng không thích nàng vì điều này cũng không phải là bí mật, các triều thần thực sự không muốn mắc kẹt giữa hai bên Hữu Tả tướng chỉ vì một Đại lý tự Thiếu khanh.
Cả ngày làm một bức tượng Bồ Tát ở Đại lý tự, chiều tối, An Lạc hừ nhỏ một tiếng, lên xe ngựa trở về Nhậm phủ.
Uyển Thư đang đứng canh ở cổng lớn, ngó thấy xe ngựa xuất hiện liền vội vàng chạy lên phía trước, thay Nhậm An Lạc vén rèm vải lên, nhe răng cười: "Tiểu thư, người trở về rồi."
Nhậm An Lạc liếc cô một cái, bám vào tay Uyển Thư xuống xe rồi bước vào phủ: "Hôm nay trong phủ thế nào?"
"Một đám con cháu quý tộc tới đưa thiệp mời, đều đã bị ta đuổi đi rồi." Uyển Thư đắc ý tranh công.
Đôi mắt vừa hẹp vừa dài của Nhậm An Lạc nheo lại, cười nói: "Đương nhiên rồi, ban đầu đám mọt sách đó đều không để ý đến bổn đương gia, nay lại muốn gặp ta, sao có thể dễ dàng thế được."
Uyển Thư nhìn tiểu thư nhà mình với vẻ kỳ quái: "Tiểu thư, thiệp mời đưa đến hôm nay đều là mời Uyển Cầm, còn có thư sinh nghèo đến xin tranh, ta thấy không thích nên đã bảo Trường Thanh đuổi đi rồi."
Bước chân chậm rãi của Nhậm An Lạc chợt ngừng lại, đánh giá Uyển Thư từ trên xuống dưới hồi lâu, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ: "Gỗ mục khó khắc."
Uyển Thư bị Nhậm An Lạc nhìn đến mức đổ mồ hôi lạnh, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng bực bội rời đi của Nhậm An Lạc, sau đó quay người đi về phía thư phòng, dáng vẻ ấm ức bĩu môi như một cô vợ nhỏ.
Trong thư phòng, Uyển Cầm giúp Nhậm An Lạc thay sang một bộ thường phục màu đen, thấy nàng tỉ mỉ cẩn thận dùng khăn vải lau mặt, Uyển Cầm nói với vẻ bất lực: "Tiểu thư, tay người đã mấy hôm không dính nước rồi."
Nhậm An Lạc ra vẻ đương nhiên, xua tay: "Tất nhiên rồi, Đông cung canh phòng cẩn mật, lần sau khó mà có cơ hội đụng chạm như vậy nữa."
Nhậm An Lạc vừa nói vừa nhớ lại cảm giác của ngày hôm đó, xoa cằm suy nghĩ: "Người trong hoàng thất quả nhiên rất được chiều chuộng, bàn tay kia trắng nõn mềm mại như của tiểu cô nương ấy."
Uyển Cầm nhướng mày, cảm thấy rất mất thể diện, dưới ánh mắt đầy hồi tưởng của Nhậm An Lạc mà giúp nàng lau sạch tay, chuyển đề tài: "Tiểu thư, hôm nay là lần đầu vào Đại lý tự, cảm thấy như thế nào?"
Nhậm An Lạc lười nhác duỗi eo, sải chân bước đến nằm trên chiếc giường mềm mại, ném đậu phộng vào miệng, nhai hai ba cái rồi mới nói: "Đại lý tự là nơi cai quản hình ngục của kinh thành, hầu hết các quan thần đều là con nhà nghèo thi đỗ được nhậm chức, không cần phải lo lắng, còn về Đại lý tự khanh Bùi Thiêm... khôn khéo xảo quyệt, không phải kẻ dễ bị lừa. Hôm nay hắn để bổn tiểu thư chỉnh lý hồ sơ ở hậu đường cả ngày, xem ra có giao tình khá sâu với Tả tướng."
Uyển Cầm pha một ly trà cho Nhậm An Lạc, cười hỏi: "Nhìn vẻ mặt của tiểu thư không giống như đã phải chịu uất ức, người có cách đối phó?"
Nhậm An Lạc ngáp một cái, trong mắt lộ vẻ thâm sâu, nhưng nhìn vào bên trong lại không thấy được cảm xúc: "Chỉ là sợ giao tình của bọn họ không sâu, hầu hết hạ quan đều chính trực, thuộc phe Hữu tướng, nhưng hắn lại thuộc phe Tả tướng. Không có chuyện gì thì không sao, nhưng nếu dính dáng đến mật thám của hai bên, Bùi Thiêm vì con đường làm quan mà xu nịnh cả hai phe Hữu Tả, âu cũng là nguồn gốc cho sự suy đồi của hắn."
Uyển Cầm trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của Nhậm An Lạc, lại nhớ đến lời thỉnh cầu đáng thương của Uyển Thư, đành nói: "Tiểu thư, hôm nay là mười lăm."
"Mười lăm thì sao?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Nhậm An Lạc vang lên, Uyển Thư đột nhiên từ một góc nhảy ra, kích động đáp lại: "Tiểu thư, ta đã nghe ngóng được rồi, hôm nay trên phố có lễ hội hoa đăng, rất là náo nhiệt."
"Ra ngoài làm gì, còn tốn cả xe ngựa, nếu như ngươi thấy buồn chán thì ra ngoài sân so vài chiêu với Trường Thanh là được." Nhậm An Lạc nhắm mắt, bày ra dáng vẻ vô cùng thành thạo mà nàng đã quen khi còn là một nữ thổ phỉ.
Uyển Thư trợn tròn mắt, lớn tiếng nói: "Nghe bách tính kinh thành nói, ngày mười lăm mỗi tháng Ngũ hoàng tử sẽ tổ chức thi làm thơ ở phố Trường Liễu, nói không chừng Thái tử điện hạ cũng sẽ tới đó."
Câu nói này quả thực có sức cám dỗ, nữ thổ phỉ mới được nếm trải vị ngọt của mấy ngày trước lập tức đứng dậy từ chiếc giường mềm mại, giả bộ nhìn lên bầu trời ánh sắc chiều tà.
"Ta cũng thấy sắc trời hôm nay không tệ, Trường Thanh, chuẩn bị xe ngựa, chúng ta ra ngoài đi dạo." Nói rồi vẫy tay về phía Uyển Thư, nóng lòng bước ra bên ngoài.
Hai người phía sau đưa mắt nhìn nhau, thở dài bước theo Nhậm An Lạc.
Lễ hội hoa đăng tổ chức vào ngày mười lăm hàng tháng đã trở thành một tập tục ở đế đô. Trăng tròn treo cao, đường chính ngõ nhỏ đều đông nghịt người, bởi vì cuộc thi làm thơ do Ngũ hoàng tử tổ chức hàng tháng mà các tửu lâu trên phố Trường Liễu sớm đã tề tựu đầy đủ sĩ tử vào kinh thử sức.
Nếu như trên hội thi có thể được mọi người chú ý đến, cho dù chưa thể vào đến Tam giáp của khoa cử, nhưng cũng coi như là có một chỗ đứng ở đế đô, huống chi người được Ngũ hoàng tử mời tham dự đều là những người giàu sang phú quý, nếu có thể bám vào vài người, vậy thì ngày được thăng quan tiến chức không còn xa nữa.
Xe ngựa của Nhậm An Lạc chậm rãi băng qua đám đông nhộn nhịp, vẫn còn cách phố Trường Liễu một đoạn đường.
Uyển Thư buồn chán vén rèm vải lên, nhìn nơi cách đó không xa rồi nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, người xem..."
Nhậm An Lạc ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ theo hướng của Uyển Thư, hơi nhướng mày.
Một thiếu niên y phục đơn giản đứng trên phố, trên lưng đeo một chiếc túi vải, đang ngược hướng dòng người len lỏi vào một hẻm nhỏ.
Thiếu niên khuôn mặt như ngọc, chính là Ôn Sóc bên cạnh Hàn Diệp lúc ở bãi săn.
An Lạc hơi trầm ngâm, liếc nhìn bộ cung tên ở góc xe ngựa, trên thân mũi tên khắc một chữ "Ôn" ngay ngắn, đó là bộ cung tên nàng thuận tay lấy hôm ở bãi săn.
"Uyển Thư, đi theo hắn."
Tiểu thư lại nỡ không đến phố Trường Liễu trước? Uyển Thư gãi đầu, vén rèm vải lên, dặn dò Trường Thanh đi theo hướng của Ôn Sóc.
Xe ngựa đi theo hắn, cách xa dòng người ồn ào, đến một ranh giới của thành Tây.
Trường Thanh thận trọng dừng xe ngựa lại, Nhậm An Lạc men theo ánh đèn yếu ớt nhìn ra ngoài.
Đây là một con phố rất bẩn thỉu và lộn xộn, những phiến đá bị ăn mòn loang lổ, không khí nặng nề ngột ngạt, phụ nữ và trẻ em quỳ trên mặt đất ăn xin, Ôn Sóc ôm túi vải bước vào bên trong.
Xe ngựa không thể tiến lên phía trước được nữa, Uyển Thư ném cho Nhậm An Lạc một cái nhìn "làm sao đây", Nhậm An Lạc phủi phủi đầu gối, sau đó nhảy ra khỏi xe.
Nàng quả thực rất muốn biết, Ôn Sóc công tử danh chấn kinh thành tại sao lại xuất hiện ở hang ổ của những người ăn xin.
Thiếu niên im lặng tiến về phía trước, bước đi trầm ổn. Nhậm An Lạc đi theo sau hắn, áo choàng đen ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.
Ôn Sóc dừng trước một cái sân nhỏ, men theo ánh đèn mờ ảo, Nhậm An Lạc nhìn thấy hắn nở một nụ cười, đẩy cửa đi vào bên trong.
Nụ cười này quá ấm áp, khiến nữ thổ phỉ nhất thời thất thần.
Cho đến khi những âm thanh huyên náo vui mừng trong sân truyền đến...
"Ôn Sóc đại ca, huynh tới rồi!"
Thanh âm của bé gái kia vừa lanh lảnh vừa ôn nhu, Nhậm An Lạc nhấc chân, nhìn cảnh tượng bên trong qua cánh cửa gỗ đang khép hờ.
Ôn Sóc ngồi xổm trên mặt đất, một đám trẻ vây quanh hắn, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào túi vải trong tay Ôn Sóc.
Ôn Sóc bỏ túi vải xuống, lấy đồ ăn bên trong ra, đặt trước mặt bọn trẻ. Một người phụ nữ lớn tuổi từ trong nhà bước ra, quần áo tuy bình thường nhưng lại rất gọn gàng sạch sẽ.
"Tiểu Sóc." Người phụ nữ gọi một tiếng, vẻ mặt hiền dịu.
"Dì Chung." Ôn Sóc mở miệng, xoa xoa búi tóc của một bé gái ở bên cạnh: "Mấy đứa nhỏ dạo này thế nào?"
"Bình thường con hay giúp đỡ, thế nên so với trước kia đã tốt hơn nhiều rồi." Dì Chung cảm khái, sau đó liền nghiêm mặt: "Nghe nói mấy ngày nữa là đến kì thi rồi, sao con không chăm chỉ ôn tập bài vở mà còn quay về đây?"
"Con tới thăm mọi người." Ôn Sóc đứng dậy, chuyển một băng ghế đến cho người phụ nữ ngồi, cùng bà nói chuyện.
"Tiểu Sóc, Thái tử điện hạ coi trọng con như vậy, sau này con không nên tới đây thì hơn." Dì Chung xoa trán Ôn Sóc, thở dài: "Con xem con cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi, nếu để người khác biết con vẫn còn đến phố ăn xin này, không biết sẽ truyền ra những lời khó nghe như thế nào nữa."
Nhậm An Lạc nhướng mày, xem ra đây là nơi ở của Ôn Sóc trước khi vào Đông cung. Người phụ nữ này tuy nói năng khiêm tốn, nhưng lại rất có lý.
"Dì Chung, mỗi lần con đều lén lút tới, điện hạ sẽ không biết đâu." Ôn Sóc lắc đầu: "Nếu không đến thăm mọi người, con không yên tâm được."
Thấy người phụ nữ muốn nói lại thôi, Ôn Sóc cười nói: "Lúc trước còn lệ thuộc vào Điện hạ, không thích hợp lộ diện. Qua kỳ thi mấy ngày nữa, con nhất định sẽ lọt vào Tam giáp, chờ đến khi con vào triều rồi sẽ làm một vị quan tốt, tuyệt đối sẽ không để bách tính rơi vào cảnh ăn xin nữa, cũng sẽ không để mấy đứa trẻ này phải tha hương, nhà tan cửa nát."
Cho dù vương triều có thái bình bao nhiêu thì vẫn sẽ có bóng tối ẩn nấp dưới sự hưng thịnh. Ví dụ như những đứa trẻ mồ côi, bách tính nghèo khổ trên phố, hay quần thần mờ ám trong triều.
Nếu không phải Ôn Sóc đã cứu Hàn Diệp, thì sinh mệnh của hắn cũng chỉ dừng lại ở đây.
Tham quan triều đình, ác bá dân gian há có thể dễ dàng xoá sạch? Nhậm An Lạc khẽ cười, có chút cảm thán, cũng hơi ngẩn người khi nhìn thấy sự kiên cường trong đôi mắt của thiếu niên kia.
Quyết chí tiến tới, trong sáng thấu đáo, mà vẫn thông minh tuyệt đỉnh.
Thiếu niên trưởng thành ở nơi này, ngày sau nhất định sẽ là tương lai rực rỡ của đế đô, quyền lực khuynh đảo thiên hạ.
Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng, Nhậm An Lạc liền nheo mắt, ánh mắt thâm sâu, nàng dường như... đã quá để ý đến Ôn Sóc rồi.
Trăng trên bầu trời đêm vừa tròn vừa sáng, Nhậm An Lạc ngẩng đầu lên, chợt nhớ ra điều gì đó, xoay người sải bước ra hướng ngoài phố.
Đáng chết, vậy mà nàng lại hoàn toàn quên mất lễ hội. Giai nhân của nàng... tuyệt đối đừng bị đám tiểu thư kiêu ngạo của đế đô làm hại đó nha.