Kinh đô xảy ra chuyện lớn, mở đầu cho cuộc tranh đấu trong triều đầy biến động sau mười bảy năm trị vì của vua Gia Ninh.

Nói một cách dễ hiểu thì, sự việc này đủ lớn để cứu lấy Nhậm An Lạc đang sống trong dầu sôi lửa bỏng dưới con mắt soi mói của bách tính trong thành.

Hai ngày trước, vào đêm trước khi có kết quả kỳ thi Hương, mấy tên nho sinh say rượu ở lầu Linh Tương chỉ vì tranh giành hoa khôi Lâm Lang mà xảy ra xung đột, trong lúc lỡ tay, một tên nho sinh rơi từ lầu hai xuống, chết ngay tại chỗ. Sau khi nghe tin, mấy tên thị vệ đã đưa đám nho sinh tụ tập gây chuyện này về Đại lý tự thẩm vấn.

Vì ở dưới con mắt của thiên tử, hơn nữa phần lớn những người liên quan đều là thí sinh tham gia kỳ thi, Đại lý tự khanh Bùi Triêm còn đúng lúc phải dự tiệc tại phủ Hộ bộ Tả thị lang Tiền Quảng Tiến, vì vậy chỉ đành để lại Đại lý tự Thiếu khanh Hoàng Phổ thẩm vấn cả đêm. Nhưng không ngờ, ngay khi cổng cung chuẩn bị đóng, Hoàng Phổ lại nửa đêm nhập cung cầu kiến thánh thượng, điều này hiếm khi xảy ra trong suốt mười sáu năm trị vì của vua Gia Ninh.

Nửa đêm, đèn đóm ở Thượng thư các được thắp sáng. Các triều thần biết tin, nhưng suy nghĩ nát óc cũng không đoán ra, vì sao một Thiếu khanh nhỏ bé của Đại lý tự lại dám nhập cung vì chuyện ẩu đả cỏn con của các nho sinh, hơn nữa còn nửa đêm nhập cung làm kinh động thánh thượng.

Lẽ nào Nhậm An Lạc từ xa tới không chỉ khuấy động mặt hồ yên ả của kinh thành, mà còn đưa theo một tên thổ phỉ không biết sống chết vào Đại lý tự sao?

Ngày hôm sau lên triều, khi vua Gia Ninh tức giận ném tấu chương mà Hoàng Phổ dâng lên vào đầu của Lễ bộ Thượng thư phụ trách kỳ thi, chúng thần mới biết được đã xảy ra chuyện gì.

Đại lý tự thẩm vấn vụ ẩu đả suốt cả đêm, nhưng không ngờ trong lúc khám nghiệm tử thi lại tìm thấy một tờ giấy ghi tất cả đáp án của kỳ thi trong tay áo của nho sinh bị rơi xuống, nghĩa là thí sinh này sau khi thi xong đã đến hoa lâu vui chơi, nhưng quên huỷ bằng chứng gian lận. Khi viên quan khám nghiệm hoảng sợ dâng chứng cứ lên cho Hoàng Phổ, Hoàng Phổ đã cho lục soát tất cả các thí sinh được đưa về, phát hiện trên người ba thí sinh khác cũng có mảnh giấy gian lận. Một trong số đó còn là con trai của Hộ bộ Hữu thị lang, lúc này hắn mới cảm thấy sự việc nghiêm trọng, vì vậy một bên mời Bùi Triêm trở về, một bên vào cung bẩm báo ngay trong đêm.

Chuyện này vừa xảy ra, triều đình liền được một phen xôn xao, khoa cử ba năm mới được tổ chức một lần, là nền tảng của việc tuyển chọn nhân tài cho Đại Tĩnh. Gian lận thi cử không chỉ làm triều đình rối loạn mà còn khiến sĩ tử cả nước lên tiếng chỉ trích. Đại Tĩnh lập quốc hai mươi năm, chưa hề có một vụ bê bối nào như vậy.

Vì vậy, trên buổi triều sớm vua Gia Ninh đã rất nổi giận, lệnh cho Đại lý tự khanh Bùi Triêm nội trong ba ngày phải xử lý xong vụ này, niêm phong đề thi, nghiêm cấm tất cả các thí sinh rời khỏi kinh thành, cách chức Hộ bộ Hữu thị lang Ngô Viên, đồng thời hạ lệnh cấm túc hai vị học giả nội các phụ trách kỳ thi trong phủ.

Kỳ thi ba năm mới tổ chức một lần, sĩ tử trong thiên hạ, thanh lưu bần hàn, thế gia tôn quý đều có. Thánh chỉ này của vua Gia Ninh đã trực tiếp đẩy Đại lý tự lên trước đầu sóng ngọn gió.

Giữa trưa ngày hôm sau, Nhậm An Lạc hiếm khi mới được cung kính mời vào nội đường Đại lý tự. Đại lý tự khanh Bùi Triêm bình thường khôn ngoan thị uy, lúc này chỉ biết đi đi lại lại trong sảnh đường, còn người đã vạch trần việc này là Thiếu khanh Hoàng Phố ngồi ở một bên lại vô cùng trầm tĩnh.

Nhìn thấy Nhậm An Lạc tới, Bùi Triêm cũng lười mở miệng, chỉ tuỳ ý khoát tay mời nàng ngồi xuống.

"Du An, ngươi bảo ta phải nói thế nào đây, chuyện đã lớn đến nước này, ngươi nói xem nên kết thúc như thế nào!"

Rõ ràng Bùi Triêm đã cằn nhằn những lời này nguyên cả buổi sáng, lông mày nhíu chặt, sắc mặt không vui.

Hoàng Phổ ho khan một tiếng, thấy Nhậm An Lạc ngồi ở một bên, gương mặt nghiêm nghị vừa rồi hiện lên chút lúng túng, nhưng vẫn quay sang nói với Bùi Triêm: "Đại nhân, gian lận thi cử là việc trọng đại, vốn không thể che giấu được, nếu không tấu lên bệ hạ, chỉ sợ trên dưới Đại lý tự đều sẽ bị liên luỵ."

Bùi Triêm há hốc mồm, nghẹn họng không nói lên lời. Ông ta đương nhiên biết việc Hoàng Phổ làm là không sai, nhưng... nhưng tai hoạ này rơi xuống đầu ông ta, đến bây giờ ông ta vẫn không hiểu, chỉ là đi tham gia một buổi yến tiệc, vậy mà chỉ trong một đêm ông ta lại trở thành kẻ xui xẻo nhất kể từ khi Đại Tĩnh lập quốc đến giờ.

Có quyền điều tra vụ việc gian lận thi cử, nghe thì rất vẻ vang, nhưng nói trắng ra không phải vẫn là tìm đường sống trong kẽ ngón tay của các thế gia Đại Tĩnh sao?

"Tra, bản quan phải tra thế nào? Ôn Sóc công tử, con trai Tả tướng, tiểu công tử của phủ Trung Nghĩa Hầu, còn có Tề Nam Hầu... đều là thí sinh của kỳ thi lần này. Trên dưới triều đình có bên nào không mượn kỳ thi này để trèo cao, lẽ nào ngươi muốn bản quan giam từng người bọn họ vào Đại lý tự để thẩm tra sao?"

Cho dù liên quan đến ai thì con đường làm quan của ông ta cũng đều kết thúc, vì vậy mặc dù vua Gia Ninh đã hạ thánh chỉ từ hôm qua, nhưng đến hôm nay ông ta vẫn chỉ biết đi qua đi lại trong sảnh đường, còn chưa nghiêm túc thẩm vấn mấy thí sinh mang theo phiếu gian lận.

"Đại nhân, đây là chức trách của Đại lý tự ta, chỉ có điều tra rõ việc gian lận thi cử mới khiến bệ hạ nguôi giận, cũng là cho các sĩ tử trong thiên hạ một lời giải thích." Hoàng Phổ trầm giọng nói, vẻ mặt nghiêm túc.

Nhậm An Lạc nhìn hắn một cái, có chút ngạc nhiên. Hoàng Phổ gia cảnh bần hàn, nhưng ba mươi tuổi đã leo lên được chức quan Tứ phẩm Đại lý tự Thiếu khanh, hẳn đã phải trải qua không ít khó khăn. Không ngờ hắn lại dám đánh cược cả con đường công danh điều tra rõ chân tướng, chỉ vì cho sĩ tử thiên hạ một lời giải thích.

"Bùi đại nhân." Nhậm An Lạc lắng nghe hồi lâu, cũng coi như hiểu được lập trường của hai người này hoàn toàn khác nhau, dẫn đến việc điều tra bị bế tắc, gọi nàng tới chắc cũng chỉ vì Đại lý tự bây giờ chỉ có nàng mới có đủ tư cách tham gia vào.

Bùi Triêm quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt không chút áp lực nào của Nhậm An Lạc liền lập tức xụ mặt xuống, hừ một tiếng: "Nhậm đại nhân có cao kiến gì? Đại nhân đừng quên ngài cũng là quan của Đại lý tự."

Ý của Bùi Triêm là, nếu ông ta đã xui xẻo, vậy thì những người khác cũng đừng hòng sống yên ổn.

Nhậm An Lạc nhướng mày, rủ mắt: "Đại nhân, hiện nay bệ hạ rất để ý đến vụ án gian lận thi cử này, cả thiên hạ cũng đã biết hết, không thể làm làm bừa cho qua..."

"Điều này bản quan tự biết." Bùi Triêm tức giận nói.

"Nhưng hạ quan đã có cách giải quyết."

Bùi Triêm mắt sáng lên, vội vàng tiến tới gần vài bước.

"Chi bằng đại nhân giao việc thu thập chứng cứ và thẩm vấn cho ta và Hoàng đại nhân, việc thăng đường phán quyết cuối cùng sẽ giao cho đại nhân." Thấy Bùi Triêm không hiểu, Nhậm An Lạc tiếp tục nói: "Đại lý tự lấy đại nhân làm trọng, nếu để Hoàng đại nhân tới thẩm vấn, vậy thì ba vị thí sinh kia sẽ cho rằng còn chưa bị làm lớn chuyện, để bảo vệ gia tộc, bọn họ tự khắc sẽ không làm liên luỵ đến người khác, hơn nữa nếu là ta đến thu thập chứng cứ... Đại nhân chắc hẳn đã biết danh tiếng của ta ở kinh thành, mấy thế gia quyền quý kia ắt sẽ cho ta mặt mũi để vào phủ tìm chứng cứ, đến khi phán quyết cuối cùng, đại nhân chỉ cần định tội những người này là được. Như vậy, đại nhân vừa không sợ đắc tội với Thái tử và Tả tướng, mà trên dưới Đại lý tự chúng ta cũng sẽ được an toàn." 

"Để Nhậm đại nhân thay bản quan gánh vác..." Vẻ mặt Bùi Triêm có chút do dự.

Thân phận của Nhậm An Lạc đặc biệt, vua Gia Ninh sẽ không dễ dàng trách tội nàng, vậy tại sao nàng ta lại phải giúp ông ta? 

"An Lạc mới vào kinh thành, kiến thức còn nông cạn. Tháng trước ăn nói hàm hồ ở trong cung nên đã đắc tội Tả tướng, nghe nói đại nhân rất được Tả tướng coi trọng, An Lạc chỉ hy vọng đại nhân có thể thay ta hoà giải trước mặt Tả tướng."

Bùi Triêm bỗng nhiên bừng tỉnh, mặt mày phấn khởi, đám mây mù mấy ngày qua cũng được tản ra, cười nói: "Hoá ra là như vậy. Nhậm đại nhân không cần buồn phiền, chỉ cần bản quan yên ổn, chắc chắn sẽ thay đại nhân nói tốt vài câu trước mặt Tả tướng."

"Ngày trước không biết Nhậm đại nhân chính trực như vậy, là bản quan không đúng." Bùi Triêm nói xong, lại khom người về phía Nhậm An Lạc: "Bùi Triêm ta còn ở một ngày, chắc chắn sẽ không quên công lao ngày hôm nay của đại nhân."

Nhậm An Lạc vội đứng dậy đỡ ông ta, cười nói: "Bùi đại nhân nặng lời rồi, giúp đại nhân cũng là giúp bản thân An Lạc, sau này ta còn phải dựa dẫm nhiều vào đại nhân."

Nhậm An Lạc thầm phỉ báng, cái tên Bùi Triêm này quả thực là một đại nhân vật, nói ông ta khôn ngoan thị uy là oan ức cho ông ta rồi.

Hai người quyết định cục diện cuối cùng của vụ án này, Hoàng Phổ ở bên cạnh trừng to mắt, tràn đầy tức giận, nhưng hắn biết dù có thánh chỉ của vua Gia Ninh, muốn điều tra rõ vụ gian lận thi cử này để cho sĩ tử thiên hạ một lời giải thích cũng rất khó, cả triều đình đều bị kéo vào bên trong, vũng nước này quá bẩn, một tiểu quan Tứ phẩm như hắn có thể làm được gì?

Nếu thực sự liên lụy đến Thái tử và Tả tướng, thì ngay cả bệ hạ cũng chưa chắc đã mắt nhắm mắt mở được.

"Bùi đại nhân, ngày kia sẽ là ngày cuối cùng mà bệ hạ chỉ định, ta nghĩ đại nhân không nên về phủ để tránh sinh thêm chuyện, e rằng đại nhân phải chịu uất ức ở lại Đại lý tự nghỉ ngơi hai ngày." Nhậm An Lạc nói, vẻ mặt ý vị sâu xa.

Bùi Triêm là một người tâm cơ, nháy mắt đã hiểu hàm ý sâu xa trong lời nói của Nhậm An Lạc.

Hai ngày này các triều thần cao quý đến tìm ông ta chắc chắn sẽ không ít, địa vị ông ta không cao, không thể từ chối được. Tuy hoàng đế giao cho ông ta quyền phá án, nhưng chắc chắn sẽ phái thị vệ giám sát, ông ta ở lại Đại lý tự cũng sẽ ít bị đàm tiếu, có điều... đề nghị của Nhậm An Lạc quá đường đột, ông ta vẫn chưa kịp thương thảo cùng Tả tướng...

"Có phải Bùi đại nhân đang lo lắng cho tể tướng không?" Nhậm An Lạc lại tiến sát thêm, thấp giọng nói: "Có điều chuyện này chỉ cần hai ngày là có thể giải quyết, đại nhân làm như vậy sẽ chỉ có lợi cho tể tướng thôi, tể tướng sẽ không trách tội đại nhân. Hơn nữa... nếu bệ hạ biết hành động của đại nhân, trong lòng nhất định sẽ rất tin tưởng đại nhân."

Còn gì có thể so được với việc được hoàng đế một nước nhìn trúng chứ, Bùi Triêm liên tục gật đầu, vẫy tay: "Lời Nhậm đại nhân nói rất chính xác. Đây là lệnh bài của bản quan, Nhậm đại nhân hãy cầm lấy, ta ở Đại lý tự chờ tin tốt của đại nhân. Hoàng đại nhân, hai ngày này ngươi hãy cố hết sức giúp đỡ Nhậm đại nhân xử lý tốt vụ án, sau phiên thăng đường ngày kia, bản quan sẽ dâng kết quả lên cho thánh thượng."

Bùi Triêm nói xong liền bước vào phía sau sảnh đường, dáng vẻ nhẹ nhõm.

Bên trong đại sảnh chỉ còn lại hai người là Hoàng Phổ và Nhậm An Lạc, không khí hết sức yên tĩnh.

Rất lâu sau, thanh âm kìm nén sự tức giận của Hoàng Phổ mới vang lên: "Bản quan đã nghe danh đại nhân ở Tấn Nam từ lâu, nghe nói tuy đại nhân là nữ tử nhưng cũng có thể sánh ngang với nam nhi, hôm nay mới biết đại nhân quả thật danh bất hư truyền, thổ phỉ thì chỉ là thổ phỉ. Nhậm đại nhân, ngài có biết một sĩ tử bần hàn mười năm học tập gian khổ khi rớt bảng sẽ như thế nào không? Kỳ vọng của phụ lão trong nhà bị huỷ trong phút chốc là như thế nào không?"

Hắn đứng dậy, không đợi Nhậm An Lạc đáp lại, phất tay áo đi ra ngoài nội sảnh.

Nhậm An Lạc đứng ở trong sảnh, bên tai dần không nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Hoàng Phổ nữa. Nàng ngắm nghía tấm lệnh bài Đại lý tự mà Bùi Triêm để lại, khóe miệng nhếch lên, đột nhiên mở miệng: "Uyển Thư."

Vừa dứt lời, Uyển Thư một thân y phục mạnh mẽ liền xuất hiện ở góc nội đường, nhíu mày oán trách: "Tiểu thư, tên Hoàng đại nhân này thật không biết tốt xấu, người rõ ràng đang bảo vệ hắn. Nếu không phải người tự ôm việc này vào mình, nói không chừng hắn còn xui xẻo hơn nữa."

"Hắn là một vị quan tốt, Đại lý tự không thể thiếu hắn."

Nhậm An Lạc trầm giọng nói, hiếm khi nhìn thấy sự nghiêm nghị, nàng ném lệnh bài ra phía sau, Uyển Thư liền bắt lấy.

"Hai trong số ba thí sinh đang bị giam giữ là người không có địa vị cao, chỉ là con của tiểu quan Lục phẩm, không cần thiết phải tra hỏi. Có điều tên được gọi là Ngô Việt kia, cha là Hộ bộ Hữu thị lang Ngô Viên, lần này con trai của Hộ bộ Thượng thư Đỗ Đình Tùng cũng tham gia kỳ thi, ngươi đi điều tra xem, trong việc này chắc chắn có vấn đề."

"Vâng, tiểu thư." Uyển Thư gật đầu, nhanh chóng biến mất khỏi nội đường.

Nhậm An Lạc vung tay như một trưởng quầy, phủi mông rời khỏi Đại lý tự. Trên xe ngựa quay về Nhậm phủ, Uyển Cầm đang cầm một tập tranh của Lỗ Phái, mỉm cười nhìn nàng: "Tiểu thư, không phải người quý trọng cái mạng này của mình nhất sao, tại sao lần này lại lội xuống vũng nước đục rồi?"

Nhậm An Lạc lười nhác duỗi người, dựa vào gối mềm ngáp một cái: "Ai bảo tên tiểu tử Ôn Sóc kia cũng bị kéo vào. Hắn là tâm can của Hàn Diệp, nếu như có chuyện gì thì sao. Lần này ta giúp đỡ hắn, hắn chắc chắn sẽ ghi nhớ điểm tốt này của ta!" 

Nói xong, Nhậm An Lạc nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Uyển Cầm lắc đầu cười khổ, vén rèm vải của xe ngựa lên, liếc nhìn đường phố kinh thành náo nhiệt, sau đó lại bắt đầu ôm lấy tập bản vẽ lên nghiên cứu.

Bên trong nội đường phủ Tả tướng.

Tả tướng sắc mặt lạnh lẽo, tức giận trừng đứa con trai đang quỳ trên mặt đất, vung tay tát vào mặt hắn, rất lâu sau mới nhịn lại: "Nghiệt tử, ta đã căn dặn ngươi thế nào, vậy mà ngươi lại mang đến cho ta tai hoạ này!"

Trên mặt thanh niên kia tràn đầy sợ hãi: "Cha, người phải cứu con, Đình Tùng và con xưa nay thân thiết, con thấy hắn ngày đêm phát sầu vì chuyện thi cử nên nhất thời không nhịn được mà nói chuyện đề thi cho hắn. Con đã nói với hắn là tuyệt đối không được nói chuyện đề thi này cho người khác biết, cha phải tin con, con thực sự đã nói như vậy!"

"Ngươi dặn thì có tác dụng gì, bây giờ đề thi đã bị phát tán giữa các thí sinh, nếu không phải hắn tiết lộ thì còn có ai!"

"Cha, con thật sự không biết đang xảy ra chuyện gì." Giang Hạo quỳ gục dưới đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tả tướng đến bốn mươi tuổi mới có được một đứa con trai như vậy, hắn lớn lên trong lòng bàn tay ông, mọi việc đều thuận theo ý hắn. Đáng tiếc Giang Hạo từ nhỏ đã yếu đuối, học hành cũng không xuất chúng, vì thế kỳ thi Hương lần này ông ta mới lấy trước đề thi cho con trai, không ngờ con trai vì lòng tốt nhất thời mà gây ra hoạ lớn.

"Hạo nhi, con đứng lên trước đã." Suy cho cùng thì xót con trai vẫn như xót mạng, Tả tướng thở dài, kéo thanh niên lên, trầm giọng hỏi: "Việc con tiết lộ đề thi cho Đỗ Đình Tùng, ngoài con ra còn ai biết nữa không?"

"Không có người khác, con chỉ âm thầm đưa cho hắn, tuyệt đối không có người thứ ba biết chuyện."

"Con về phòng đi, mấy ngày này không được ra khỏi phủ, những chuyện khác để cha giải quyết." Tả tướng khoát tay, vẻ mặt hơi trầm xuống.

"Cha, bệ hạ coi trọng chuyện này như vậy, nếu như điều tra ra..." Vẻ mặt Giang Hạo vẫn rất lo sợ.

"Sợ cái gì!" Tả tướng quát khẽ: "Hạo nhi, cha sẽ không để cho con xảy ra chuyện. Đừng lo lắng quá, về phòng đi."

Giang Hạo gật đầu, cúi đầu ra khỏi nội đường.

Tả tướng ngồi trong nội đường suy ngẫm một lúc, khi ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện ra vài phần hung ác, khoát tay nói.

"Người đâu, đi mời Đỗ đại nhân qua đây, nói là bản tướng có chuyện quan trọng cần thương lượng"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play