Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện

Chương 21: Lật ngược tình thế


1 năm

trướctiếp

Bên trong xe ngựa im lặng hết nửa nén hương, Uyển Thư há hốc miệng nhìn tiểu thư thổ phỉ nhà mình làm ra vẻ thẹn thùng, lần đầu tiên cảm thấy thái độ tôn kính mà không gần gũi của bách tính Tấn Nam đối với Nhậm An Lạc quả thực là nhìn xa trông rộng, tiểu thư nhà cô dường như từ khi sinh ra đã không biết hai chữ "sợ hãi" viết thế nào. Cô cẩn thận quay sang nhìn Thái tử gia, chỉ thấy một đôi mắt đen láy thâm trầm, lập tức cúi đầu, vô cùng chăm chú nghịch mấy đầu ngón tay. Cô cái gì cũng chưa nghe thấy, cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Tuy vẻ mặt Uyển Cầm cũng đang căng thẳng, nhưng sau cử động nhỏ không chút tiền đồ của Uyển Thư, nàng đột nhiên bình tĩnh lại, chỉ có điều ánh mắt cũng dán chặt vào bộ ấm trà trong tay, không hề ngước mắt lên nhìn.

Hàn Diệp nheo mắt, những trang sách khép hờ trong tay vang lên sột soạt. Vị trí hắn đang ngồi có thể thấy rõ nửa người Nhậm An Lạc đang quấn trong chăn, mái tóc đen buông xõa, đáy mắt mang theo sự mơ màng vừa tỉnh ngủ cùng vẻ khiêu khích, lười nhác mà sắc bén.

Khóe miệng hắn nhếch lên, vứt sách sang một bên, đột nhiên đứng dậy. Trước khi mọi người kịp định thần lại, cách một chiếc bàn gỗ, hắn vén mái tóc dài của Nhậm An Lạc lên, ngón tay thon dài lướt qua từng sợi tóc đen, dừng ở trên cổ Nhậm An Lạc, cả người từ từ tiến lại gần, cuối cùng ánh mắt thâm trầm nhìn nàng không chớp mắt. 

Uyển Thư che mắt lại, nhưng kẽ hở giữa những ngón tay cũng đủ khiến cô mắt tròn mắt dẹt nhìn rõ cảnh tượng ở bên ngoài, không dám hít thở mạnh. Tay Uyển Cầm run run, mấy giọt trà trong chén sứ cũng bị sánh ra ngoài.

Cách một bước chân, quá nguy hiểm rồi! Lão đầu tử đã nói người đời xảo trá, gặp người phải giữ lại ba phần, tuyệt đối không thể nhẹ dạ tin tưởng người khác, trên sa trường càng không được để người khác thoát khỏi mũi kiếm của mình.

Nhậm An Lạc chớp chớp mắt, lặp lại trong lòng lời giáo huấn của tổ tông An Lạc trại mười lần, nhưng vẫn là không nỡ thoát khỏi bàn tay trông có vẻ yếu đuối của Hàn Diệp. Hơi thở thiêu đốt phả lên mặt, khí tức nam tử quấn quýt, môi mỏng mím nhẹ, mày đen như mực, mắt phượng nhướng lên vô cùng thâm tình.

Ai da, cha à, sao trước khi tắt thở người không nói cho con biết nam tử đế đô lại dũng mãnh như vậy, con gái của người thực sự không ứng phó được!

Bên trong xe ngựa im lặng không một tiếng động, Hàn Diệp nhìn gò má ửng hồng át cả cần cổ trắng nõn của Nhậm An Lạc, khóe miệng nhếch lên thành một đường vòng cung, nói rõ từng câu từng chữ.

"Nhậm đại nhân, ba nghìn phi tần của Đông cung dịu dàng như nước, tuy không phóng khoáng như đại nhân, nhưng người nào cũng ôn nhu nho nhã, dung nhan thoát tục, ta đều rất thích. Nếu đã như vậy, đại nhân muốn vào Đông cung, e rằng sẽ có sự khác biệt rất lớn."

Ý là chỉ có những tiểu thư thế gia tài năng dung mạo đều phải xuất chúng mới có thể vào được Đông cung, một nữ thổ phỉ dung mạo bình thường, tính tình thô bỉ ở biên cương như nàng thì đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa!

Ngay cả người từ trước đến nay không biết được vài chữ như Uyển Thư cũng nghe ra ý tứ bên trong câu nói cùng lời chế nhạo không nặng không nhẹ của Thái tử, cô thở dài "tự tạo nghiệt không thể sống", rồi lẳng lặng nắm tay lại.

Nhậm An Lạc trừng mắt nhìn Hàn Diệp bình thản lui về chỗ ngồi, bĩu môi ra vẻ uỷ khuất, trong lòng lẩm bẩm, người của hoàng gia quả nhiên được nuông chiều, một câu nói đùa thôi mà cũng giống như là vuốt râu hùm.

Thái tử điện hạ vinh quang lật ngược tình thế, tuy vẻ mặt không chút biểu tình, nhưng lần đầu tiên ý cười nơi khoé mắt lại lọt vào đáy mắt.

Xe ngựa lắc lư cuối cùng cũng kéo được tâm trí đang bay bổng trên mây của Nhậm An Lạc lại, lúc này nàng mới tịnh tâm quan sát khung cảnh bên trong xe ngựa, hài lòng phát hiện bản thân đã ăn mặc chỉnh tề, sau đó tuỳ ý dùng một miếng vải buộc lại mái tóc dài, vén rèm cửa nhìn ra bên ngoài. Non xanh nước biếc, còn có vài phần dân dã, hiện ra trước mắt không còn là một kinh thành phồn hoa, nàng nhướng mày, nhìn về phía Hàn Diệp.

"Phụ hoàng hạ xuống thánh chỉ, lệnh cho hai ta làm khâm sai đến Giang Nam cứu trợ thiên tai, Đại lý tự tạm thời giao cho Hoàng Phổ tiếp quản." Hàn Diệp lật sách: "Chắn hẳn bây giờ thánh chỉ đã được truyền đến Nhậm phủ rồi."

Nhậm An Lạc giơ ngón tay ra đếm số người bên trong xe ngựa, khó tin nói: "Điện hạ, ngài đang nói mấy người chúng ta?"

"Chúng ta đi trước, Tranh Ngôn sẽ dẫn Cấm vệ quân và ngân lượng tiếp tế đi sau nửa ngày." Hàn Diệp dừng một chút, hiếm khi lộ ra vài phần tán thưởng: "Tiền Quảng Tiến quả là một nhân tài, trong một tháng ngắn ngủi đã có thể khiến cho trên dưới Hộ bộ ngoan ngoãn nghe lời, chưa đến một ngày đã tập hợp đủ số bạc để đi cứu tế."

"Nếu như bất tài thì cũng sẽ không được bệ hạ coi là trọng thần khi còn trẻ như vậy, nếu điện hạ thu phục người này, nhất định sẽ có được một trợ thủ đắc lực." Nhậm An Lạc chớp chớp mắt, tiếp tục nói: "Điện hạ, nếu ngài muốn lặng lẽ vào Giang Nam thì xe ngựa này cũng chói mắt quá rồi."

Nhìn xe ngựa bài trí sang trọng tiện nghi, Nhậm An Lạc lắc đầu than thở, nhưng tay thì không hề rảnh rỗi, chỉ trong vài câu nói đã thuận tay quét sạch mấy loại thức ăn trên bàn.

Uyển Cầm đưa một ly trà nóng qua, nàng liền cầm lấy uống vài ngụm, dáng vẻ thoải mái.

Hàn Diệp khẽ nhíu mày, nhìn nữ tử ham ăn đang ồn ào ở trước mặt, bắt đầu nghi ngờ quyết định chọn Nhậm An Lạc cùng đến Giang Nam là một quyết định sai lầm, nhưng vừa định mở miệng, Nhậm An Lạc đã ợ một cái, tiếp tục luyên thuyên: "Thần nghĩ rằng điện hạ sẽ thay đồ tại trấn Tam Khẩu."

Bàn tay đang cầm sách của Hàn Diệp khẽ ngừng, trầm mặc nhìn Nhậm An Lạc. Đêm qua hắn mới quyết định đường đi, tại sao Nhậm An Lạc lại biết?

"Ngoại trừ một con đường chính thì còn có hai đường khác đến Mộc Thiên phủ là dốc Thập Lý và trấn Tam Khẩu, dốc Thập Lý bằng phẳng rộng rãi, trấn Tam Khẩu hiểm trở gập ghềnh. Thái tử điện hạ là con cưng của trời, lại còn ngồi trên một chiếc xe ngựa như vậy xuất kinh, nếu thần là Mộc vương, thần nhất định sẽ sai người chặn điện hạ ở đường chính và dốc Thập Lý."

Đáy mắt Hàn Diệp khẽ đổi, cầm sách lên: "Ồ? Vì sao Mộc vương lại muốn chặn đường ta?"

"Điện hạ, sau mười ngày tin tức về trận lũ ở Mộc Thiên phủ mới được đưa tới kinh thành, thậm chí còn sau cả khi nạn dân cáo trạng, chuyện này không phải rất kỳ lạ sao? Chỉ có nhanh chóng đến Mộc Thiên phủ mới có thể điều tra ra được dấu vết, mặc dù đường đi từ trấn Tam Khẩu nguy hiểm trùng trùng, khó khăn gian khổ, nhưng lại tốn ít thời gian nhất." Nhậm An Lạc đặt chén trà nóng trong tay xuống, vẻ mặt thư thái thông suốt.

Hàn Diệp yên lặng nhìn nữ tử đang cười nhạt ở phía đối diện, tán thưởng: "Xem ra Nhậm đại nhân rất giỏi mưu tính."

Ánh mắt Nhậm An Lạc giảo hoạt: "Điện hạ, tuy Đông cung của ngài có ba nghìn mỹ nhân, nhưng người có thể lên trên triều đường, xông pha giang hồ như thần quả thực khó kiếm."

Nói rồi kiêu ngạo nhướng mày, bộ dạng thề chết cũng phải dũng cảm bảo vệ kinh thành. Hàn Diệp khẽ mím môi, quả thực lười quan tâm đến nàng, chỉ phân phó một câu "đến trấn Tam Khẩu thì gọi ta" rồi nhắm mắt lại tĩnh dưỡng.

Nhậm An Lạc khẽ hừ một tiếng, xe ngựa xa hoa sang trọng chậm rãi hướng về phía trấn Tam Khẩu.

Xe ngựa đến trấn Tam Khẩu sau nửa ngày, đoàn người liền tìm một quán trọ nhỏ để nghỉ ngơi. Hàn Diệp một thân khí chất xuất hiện ở đây, vậy nên ngoại trừ Hàn Diệp, tất cả đều bị giáng xuống thành gia nhân, Nhậm An Lạc hậm hực hồi lâu rồi mới vào phòng đổi sang nam trang, nháy mắt liền biến thành một nam tử. Hàn Diệp cho nàng nghịch ngợm, còn mình chỉ ngồi ngay ngắn bên cửa sổ uống trà, Uyển Cầm yên lặng đứng phía sau hắn, vẻ mặt cười khổ. 

Sau khi Hàn Diệp nếm thử tách trà mà nàng thuận tay đưa trên xe ngựa, một thị nữ của Nhậm phủ như nàng tạm thời bị Đông cung trưng dụng. Nhậm An Lạc muốn phản đối, nhưng Thái tử gia chỉ vứt lại một câu "phung phí của trời" rồi đuổi nàng đi.

Gần chập tối, trời lại bắt đầu mưa, tí tách rơi trên bệ cửa sổ, Hàn Diệp khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi trầm xuống. Nếu mưa mãi không ngừng, toàn bộ đê điều sông Giang Nam bị vỡ, thì tai hoạ của lão bách tính sẽ càng lớn hơn.

Nhậm An Lạc dựa vào cầu thang gỗ ở lầu hai, phất quạt ngắm người đẹp thưởng mưa, vô cùng hạnh phúc.

"Buông ta ra!" Một giọng nói kèm theo tiếng thở gấp vang lên phía sau hành lang, âm thanh hết sức quen thuộc. Hàn Diệp và Nhậm An Lạc nhất thời sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Trường Thanh tay cầm kiếm sắt, mặt không cảm xúc, tay đang áp giải một người mặc áo tơi đội nón mưa vào trong, thiếu niên vùng vẫy, nón mưa rơi xuống đất, lộ ra vẻ lúng túng, Trường Thanh giải hắn ra giữa đại sảnh, ấp úng nói: "Tiểu thư, Ôn Sóc công tử theo sau chúng ta nửa ngày rồi, ta thấy mưa lớn nên đã đưa cậu ấy vào trong."

Ôn Sóc nghe vậy thì không vùng vẫy nữa, vô cùng kinh ngạc: "Ngươi đã biết ta ở phía sau từ lâu rồi?"

Trường Thanh gật đầu, cụp mắt lui sang một bên, tựa vào cây cột gỗ.

An Lạc phẩy quạt: "Ồ, Ôn tiểu công tử, tân khoa Hàn Lâm tốt như vậy mà cậu không làm, đi theo chúng ta chịu khổ làm gì?"

Ôn Sóc ho khan một tiếng: "Ở viện Hàn Lâm cũng không còn cái gì để học, không bằng theo các người tới Giang Nam..."

"Hồ nháo." Hàn Diệp lạnh lùng quát: "Ngươi là mệnh quan triều đình, tân khoa Trạng nguyên, nào có đạo lý tự ý bỏ lại chức quan mà chạy đi như vậy."

Ôn Sóc đi đến bên cạnh Hàn Diệp: "Điện hạ, sáng nay ta đã thỉnh cầu bệ hạ, bệ hạ đồng ý rồi ta mới đi theo."

Vẻ mặt Hàn Diệp càng lạnh hơn, Ôn Sóc dè dặt đáp: "Nếu ta nói trước, điện hạ nhất định sẽ không cho ta đi theo, thế nên ta mới phải theo sau cả đoạn đường."

"Quay về." Hàn Diệp đứng dậy, lạnh nhạt phân phó, không thèm quay đầu đi lên lầu hai.

Ôn Sóc nhất thời sốt ruột, vội vàng nói: "Điện hạ, Đông cung đã có Triệu Nham canh giữ, mọi việc đều rất tốt. Chuyến đi Giang Nam này có quá nhiều nguy hiểm, ta ở bên cạnh điện hạ mới có thể bảo vệ ngài mọi lúc mọi nơi."

"Lẽ nào hộ vệ của ta đều để trang trí, phải cần một Trạng nguyên như ngươi bảo vệ mới được sao." Đáy mắt Hàn Diệp lộ rõ vẻ tức giận.

Ôn Sóc cúi đầu, đứng im tại chỗ, thái độ không chịu hợp tác.

"Điện hạ, cứ để hắn đi theo đi." Giọng nói lười nhác của Nhậm An Lạc vọng xuống từ trên lầu: "Có Trường Thanh ở đây, ngài không cần lo lắng cho sự an toàn của hắn."

Ôn Sóc liếc nhìn Trường Thanh một cái, có chút khó chịu, nhưng ánh mắt nhìn Nhậm An Lạc lại loé lên một tia cảm kích.

Hàn Diệp quay đầu, lạnh lùng lãnh đạm: "Ôn Sóc, sự việc của Mộc Thiên phủ nghiêm trọng, liên quan đến hàng vạn bách tính, ngươi có gì chứng minh mình sẽ không gây rối?"

Ôn Sóc mím môi, tiến lên phía trước một bước, thấp giọng đáp: "Điện hạ, thần đã điều tra rồi, trong hai mươi lăm quan viên của Mộc Thiên phủ thì có mười ba người đã tham gia vào việc phân chia khoản tiền tu sửa đê điều năm ngoái, trong đó Chung Lễ Văn là người cầm đầu, tất cả đều thuộc phe của Mộc vương. Thần từng nghe nói rằng các quan viên ở Giang Nam có một cuốn sổ sách nội bộ, trong đó mỗi người sẽ được gọi bằng một biệt hiệu, thường ngày mỗi người sẽ ghi chép một bản, đợi đến cuối năm sẽ tổng hợp hết tất cả sổ sách lại."

Giang Nam có sổ sách nội bộ không phải là chuyện bí mật, nhưng bên trong sổ sách hoàn toàn không có tên huý, cho dù lấy được thì cũng không thể phân biệt được các quan viên trong đó.

"Vậy thì làm sao?" Hàn Diệp nhướng mày.

"Mộc Thiên phủ có hai mươi lăm vị quan, hai mươi bốn vị xuất thân Tiến sĩ. Hôm qua thần đã ở lại viện Hàn Lâm cả đêm, xem qua một lượt từng bài thi của mỗi vị quan trong kỳ thi..." Ôn Sóc ngẩng đầu, khuôn mặt thiếu niên tuy mệt mỏi nhưng lại tràn đầy ý chí: "Thần đã ghi nhớ chữ viết của từng người bọn họ, những việc lớn nhỏ liên quan đến sổ sách nội bộ ở Giang Nam nhất định sẽ do bọn họ đích thân viết, chỉ cần lấy được chỗ sổ sách đó, thần có thể phân biệt được những người có liên quan."

Chỉ trong một đêm mà nhớ được hết bút tích của hai mươi bốn người, chuyện khó tin này, cũng chỉ có thiếu niên mười lăm tuổi đã đỗ Trạng nguyên trước mặt có thể làm được.

Không chỉ Hàn Diệp, ngay cả cái quạt đang lắc lư trong tay Nhậm An Lạc cũng ngừng lại, một lúc lâu sau, nàng quay sang cười với Hàn Diệp sắc mặt phức tạp, vẻ mặt có chút sầu não: "Điện hạ, ngài đã dạy được một đệ tử tốt."

Hàn Diệp không đáp lại, xoay người trở về phòng, coi như là đã đồng ý chuyện này.

Đêm khuya, tiết trời ngột ngạt, Hàn Diệp vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Nhậm An Lạc ôm bầu rượu nhỏ, khoanh chân ngồi trên bệ cửa sổ, vẻ mặt ẩn hiện dưới ánh trăng thoáng qua chút trầm ngâm.

Hắn dừng một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi qua đó.

"Nhậm đại nhân..."

"Nhậm An Lạc." Nhậm An Lạc quay đầu, lắc lư bình rượu trước mặt Hàn Diệp, nghiêm túc sửa lại: "Thế nào, điện hạ có chuyện?"

Hàn Diệp đi đến bên cạnh nàng, hỏi: "Tại sao lại muốn giữ lại Ôn Sóc, nếu ngay từ đầu ngài đã biết hắn đi theo phía sau, thì không nên đến tận đây rồi mới nói cho ta."

"Điện hạ, Ôn Sóc lo lắng cho người nên mới một mình bám theo từ kinh thành, hơn nữa triều đình thay đổi liên tục, đi nhầm một bước là không thể quay đầu. Tư chất hắn thông minh, để hắn trải nghiệm sớm hơn một chút thì cũng sẽ nhanh trưởng thành hơn."

Hàn Diệp biết Nhậm An Lạc nói rất có lý, nhưng hắn vẫn nhíu mày nói: "Ta sẽ bảo vệ hắn."

"Ngài có thể bảo vệ hắn bao lâu? Cuối cùng cũng sẽ có một ngày hắn học được cách chui ra khỏi đôi cánh của điện hạ, trên thế gian này, ngoại trừ bản thân, không ai có thể bảo vệ được cho ai."

Ánh mắt Nhậm An Lạc quá mức kiên định, Hàn Diệp nheo mắt: "Nhậm An Lạc, ngài dường như quá để ý đến Ôn Sóc... Vì sao?"

Nhậm An Lạc ngẩn người, nhìn ra bóng đêm mênh mông mờ mịt, hồi lâu sau mới khẽ nói: "Thần từng có một tiểu đệ..." Nàng quay đầu, nhìn Hàn Diệp: "Đáng tiếc cơ thể yếu ớt, hồi nhỏ đã bị chết yểu. Nếu nó vẫn còn sống, chắc hẳn cũng cùng tuổi với Ôn Sóc."

Hàn Diệp nhìn thấy rõ ràng, nỗi buồn sâu sắc thoáng qua đôi mắt của nữ tử luôn cười đùa với thế gian này, đó chỉ có thể là cái lạnh thấu xương có được khi người thân thiết nhất rời khỏi thế gian này. Nàng lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt đen láy vô cùng quen thuộc, giống như là, hắn đã nhìn thấy ở đâu đó...

"Điện hạ." Nhậm An Lạc thấp giọng gọi một tiếng, Hàn Diệp ngơ ngẩn khôi phục lại thần trí, hai tay đặt phía sau lưng nắm chặt. Hắn nhìn Nhậm An Lạc, khẽ mím môi.

Nữ tử nhảy xuống từ trên bệ cửa sổ, vừa lắc lư bình rượu rỗng vừa đi về phía gian phòng sáng chói.

"Điện hạ, người còn sống đã là phúc, ngài phải trân trọng."

Thanh âm nhàn nhạt truyền tới, Hàn Diệp quay lại, chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh lẻ loi biến mất phía cuối hành lang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp