Giang Nam là một vùng đất rộng lớn, là nơi trù phú nhất Đại Tĩnh, nhưng nạn dân tràn vào kinh thành lại đến từ vùng đất này, chuyện này truyền ra bên ngoài chẳng khác nào khiến thiên hạ chê cười!
Nhưng, đây là sự thật.
Những vết máu đỏ thẫm vẫn còn dưới cổng Trùng Dương, nạn dân đang hấp hối được đưa đến Đại lý tự, chuyện từ trên người hắn soát được một mảnh giấy ghi tên của một nghìn người đã dấy lên một cơn chấn động, khiến triều đường Đại Tĩnh vốn đã dậy sóng hoàn toàn biến thành một vũng nước bùn.
Giang Nam mưa liền ba tháng, mười ngày trước sông Nguyên Giang bị vỡ đê, mười lăm quận huyện dưới sự cai quản của Mộc Thiên phủ bị nhấn chìm trong biển nước mênh mông, mấy vạn bách tính gặp nạn, bỏ nhà chạy trốn, hoảng sợ bất lực. Người bị kiện trong huyết thư kia chính là Mộc Thiên tri phủ Chung Lễ Văn, sau khi thiên tai qua đi không chịu làm gì nên đã biến Mộc Thiên phủ thành một toà thành chết.
Nạn dân quần áo tả tơi, cáo trạng loang lổ vết máu, đã trở thành bằng chứng thép cho vụ án này!
Bá quan trong triều cùng bách tính kinh thành còn chưa kịp tiếp nhận sự thật kinh thiên động địa này thì vào chập tối cùng ngày, Mộc Thiên phủ đã sai người đem tin cấp báo từ tám trăm dặm vào kinh, bẩm lên rằng Giang Nam gặp lũ nghiêm trọng, khẩn mong triều đình chi cấp cứu trợ thiên tai.
Hai tin tức này nối tiếp nhau chỉ sau nửa ngày, cũng khiến triều đình gần đây im ắng đột nhiên trở lên náo loạn, đồn rằng tri phủ Mộc Thiên gặp thiên tai nhưng không báo, khi tin tức tới rồi thì còn nói gì là vô tội, mãi mười ngày sau mới đến được kinh thành, thậm chí còn chậm hơn cả bách tính chạy nạn.
Triều đình cũng vì vậy mà chia thành hai phe tranh luận không ngớt, Tả tướng và Mộc Vương chủ trương rằng triều đình nên chi tiền cứu tế thiên tai, để các quan viên dưới quyền Chung Lễ Văn ổn định tình hình thiên tai, tránh gây nên sự náo loạn nếu có thay đổi quan phủ Giang Nam. Phe của Hữu tướng lại cho rằng không nên xem nhẹ tấm lòng của những bách tính đã gửi bức huyết thư này, nên bãi chức Chung Lễ Văn và đám quan viên, cử người tài giỏi khác xử lý những chuyện lớn nhỏ của Mộc Thiên phủ.
Hai bên đều ngoan cố tranh chấp không thôi, không khí trong triều đình đang yên ổn nhất thời căng thẳng, vua Gia Ninh lệnh cho hai Thừa tướng trong vòng ba ngày phải tìm được biện pháp, xử lý ổn thỏa trận lụt ở Giang Nam.
"Chung Lễ Văn là tâm phúc của Mộc Vương, các quan viên ở Giang Nam dưới trướng Mộc Vương cũng nhiều. Nếu chuyện này bị truy cứu, phía Mộc Vương nhất định sẽ bị tổn thương nguyên khí, chẳng trách lại náo loạn như vậy."
Sau khi bãi triều, dưới bậc đá điện Thái Hoà, Hoàng Phổ day day cái đầu đau nhức của mình, thấp giọng nói với Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc gật đầu, hỏi: "Hữu tướng có phân phó thế nào?" Hoàng Phổ là người thuộc phe Hữu tướng, hiện tại hai phe tranh cãi thành thế này rõ ràng là muốn nắm quyền quản lý vùng đất Giang Nam trù phú.
Vẻ mặt Hoàng Phổ có chút do dự, nói: "Tướng gia chưa từng phân phó chuyện này, việc bãi chức Chung Lễ Văn và các quan viên đều là vấn đề chúng ta tự thảo luận."
Nhậm An Lạc có chút kinh ngạc, Hữu tướng trước nay vẫn luôn ghen ghét việc xấu, hơn nữa còn là thầy của Thái tử, lẽ nào lại bỏ qua cơ hội đả kích Mộc Vương và Tả tướng?
Trong lúc hai người nói chuyện, có người tiến nhanh đến, lớn tiếng gọi Nhậm An Lạc.
"Nhậm đại nhân, xin dừng bước." Nhậm An Lạc quay đầu, nhìn về phía nam tử mặc triều phục đỏ thẫm phía sau, cười nói: "Tiền đại nhân."
Nam tử nhất thời kinh ngạc, vui mừng nói: "Đại nhân có ấn tượng với bản quan?"
"Danh tiếng ngàn vàng của Tiền đại nhân truyền khắp thiên hạ, An Lạc sao có thể không biết." Nhậm An Lạc trêu đùa, cười rất sảng khoái.
Người vừa tới chính là Hộ bộ Thượng thư mới được thăng chức Tiền Quảng Tiến, là Thượng thư trẻ tuổi nhất từ khi Đại Tĩnh lập quốc đến nay, vị thế gần đây của hắn cũng là trước mắt chưa có người thứ hai.
Tiền Quảng Tiến nhìn Nhậm An Lạc, có vài phần thực lòng cảm tạ: "Bản quan được thăng chức hoàn toàn là nhờ vào đại nhân đã xét xử công minh vụ án gian lận thi cử, ta đáng lẽ nên cảm tạ Nhậm đại nhân từ lâu rồi."
Nhậm An Lạc xua tay: "Tiền đại nhân quá lời rồi, từ khi đại nhân vào Hộ bộ, quốc khố luôn dồi dào dư dật, vị trí Hộ bộ Thượng thư này cũng là xứng đáng."
"Nào có nào có, ài, bản quan vừa mới thăng chức thì Giang nam đã xảy ra chuyện lớn như vậy, quả thực là thất trách."
Một tháng trước, Đỗ Trạch Nho vẫn còn là Hộ bộ Thượng thư, Tiền Quảng Tiến không thể nhúng tay vào công việc ở Giang Nam cũng không phải là lỗi của hắn, có điều vừa mới thăng chức đã bị ném cho củ khoai nóng bỏng tay này, âu cũng là vận mệnh của hắn.
Tiền Quảng Tiến liên tục thở dài, chắp tay với Nhậm An Lạc: "Hộ bộ muốn điều động ngân lượng để tiếp tế, Nhậm đại nhân, bản quan về nha môn trước, nếu tương lai đại nhân cần dùng đến bản quan, chỉ cần tin tưởng, ta nhất định sẽ hết lòng tương trợ."
Tiền Quảng Tiến nói xong liền vội vàng đi trước, Hoàng Phổ có chút cảm khái: "Đại nhân, Tiền đại nhân xuất thân từ gia đình thương buôn, được lòng bệ hạ, nay lại nắm quyền ở Hộ bộ, còn có giao hảo với Lễ bộ Cung lão thượng thư. Hắn đã nguyện cùng đại nhân giao hảo, vậy thì địa vị trong triều của đại nhân sẽ càng được củng cố hơn nữa."
Tiền Quảng Tiến và Lễ bộ Thượng thư đều là phe trung lập, nếu Nhậm An Lạc có được sự giúp đỡ của bọn họ, nói không chừng có thể lập nên một thế lực mới trong triều đình. Mấy tháng ở chung, Hoàng Phổ sớm đã coi Nhậm An Lạc như những trọng thần khác trong triều chứ không còn là một nữ tử nữa.
"Đây gọi là chó ngáp phải ruồi, xem ra lão đầu tử dạy ta thường ngày phải tạo phúc quả thực không sai." Nhậm An Lạc cười nói.
"Lão đầu tử?" Hoàng Phổ là một sĩ tử văn thơ, hiếm khi nghe gọi các trưởng bối trong nhà tự nhiên như vậy.
"À, là phụ thân ta, mấy năm trước đã mất ở Tấn Nam rồi." Nhậm An Lạc khoát tay, giọng nói đột nhiên trầm thấp không rõ lý do, bước xuống bậc đá, từ từ đi xa.
Nhậm phủ.
Vừa vào đến cửa, Trường Thanh đã tiến lên nghênh đón: "Tiểu thư, có khách quý tới thăm."
Nhậm An Lạc nhướng mày, không hỏi là ai, nâng bước về phía đại sảnh. Từ xa đã nhìn thấy bóng người đang ngồi trong đại sảnh, trong lòng nàng cũng lờ mờ hiểu ra.
Khoé miệng mỉm cười, thanh âm thoải mái liền vang lên: "Không biết Hữu tướng tới, An Lạc không kịp nghênh đón từ xa."
Thấy Nhậm An Lạc bước vào, người ngồi trong sảnh ngẩng đầu, vuốt bộ râu hoa râm, cười nói: "Là lão phu mạn phép tới, Nhậm đại nhân không trách tội mới đúng."
"Nào có, đây là vinh hạnh của Nhậm phủ." Trong lúc nói chuyện, Nhâm An Lạc chắp tay với Hữu tướng, ngồi xuống: "Nguỵ tướng tới đây là vì trận lụt ở Giang Nam?"
Nguỵ Gián ngẩn người, khoé mắt hiện lên vẻ hài lòng, nói ẩn ý: "Nhậm đại nhân lòng sáng như gương, chuyến đi này của lão phu quả không uổng phí."
Hữu tướng không phân phó cho Hoàng Phổ can thiệp vào chuyện ở Giang Nam hẳn là có tính toán khác, bây giờ tới đây, tám chín phần là có liên quan đến chuyện này.
"Có thể khiến cho Nguỵ tướng đích thân tới đây, thiết nghĩ chuyện ở Giang Nam còn nghiêm trọng hơn nhiều so với những lời đồn đại trên triều."
Nguỵ Gián gật đầu, trầm giọng nói: "Có lẽ Nhậm đại nhân đã biết Chung Lễ Văn là tâm phúc của Mộc Vương, Mộc Vương và Tả tướng có quan hệ tốt, nhưng trước mắt không chỉ đơn giản là chuyện hai phe tranh giành."
Nhậm An Lạc nhíu mày: "Ý của Ngụy tướng là... chuyện ở Giang Nam còn có điều đáng ngờ?"
Nguỵ Gián gật đầu: "Nhậm đại nhân mới vào triều, có lẽ không biết năm ngoái bệ hạ đã từng chu cấp trăm vạn lượng bạc để Giang Nam tu sửa đê điều sông Nguyên Giang."
Nhậm An Lạc nghiêm mặt, trầm giọng: "Năm ngoái mới tu sửa đê điều? Nếu vậy thì cho dù năm nay có mưa liền mấy tháng cũng sẽ không dễ dàng bị vỡ như vậy."
Chỉ có một khả năng, trăm vạn lượng bạc đó vốn không được dùng để sửa đê mà đã bị các quan viên trên dưới Giang Nam tham nhũng. Lúc này nàng mới hiểu, tai hoạ này không phải do thiên tai, mà là con người tạo ra, mấy vạn bách tính nhà tan cửa nát, trôi dạt khắp nơi, trở thành vật hy sinh để tham quan mưu lợi trong một phủ.
Các quan viên ở Giang Nam phần lớn đều đầu quân cho Mộc Vương và Tả tướng, chẳng trách bọn họ lại cật lực phản đối việc triều đình phái quan khác tới, thiết nghĩ là sợ chuyện này sẽ bị phanh phui, làm lộ tung tích của trăm vạn lượng bạc sửa đê.
"Hôm nay Nguỵ Tướng tới đây hẳn là đã có đối sách?"
"Chuyện này nghiêm trọng, hơn nữa không có chứng cứ, nếu Tả tướng và Mộc Vương khăng khăng phản đối, hơn nữa còn liên luỵ đến hai phe tranh đấu, bệ hạ nhất định sẽ không phái quan viên của hai phe tới Giang Nam, trừ phi..."
Nguỵ Gián bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, nhìn về phía Nhậm An Lạc.
"Trừ phi người được phái đi không thuộc bất kỳ phe nào, Tả tướng và Mộc Vương mới không thể nói gì, bệ hạ cũng sẽ yên tâm." Nhậm An Lạc chậm rãi mở miệng, hiểu ra ý đồ của Hữu tướng: "Tướng gia muốn An Lạc đi Giang Nam một chuyến?"
Nguỵ Gián gật đầu: "Nhìn khắp triều đình không còn ai thích hợp hơn Nhậm đại nhân, cho dù để quan văn bình thường đi thì cũng chưa chắc đã làm nên chuyện." Nhậm An Lạc xuất thân là thổ phỉ, trước nay làm việc đều không kiêng dè, không có quy tắc, hơn nữa sự uy hiếp của vụ án gian lận thi cử vẫn còn đó, nếu phái nàng đi trước, đối phương nhất định sẽ bị rối loạn.
"Tướng gia quá lời rồi, chỉ sợ An Lạc khó nhận trọng trách." Nhậm An Lạc cười nói, hai phe đánh nhau, tìm nàng làm gì?
"Lão phu biết đại nhân không muốn cuốn vào thị phi." Nguỵ Gián ngừng một chút, trịnh trọng nói: "Lũ lụt Giang Nam năm nào cũng trở thành tai hoạ, nếu không loại trừ gốc rễ trong một lần, bách tính sẽ không có ngày nào bình an. Năm nay chỉ phá huỷ một Mộc Thiên phủ, nhưng nếu sang năm toàn bộ đê sông Nguyên Giang bị vỡ, các phủ trong nghìn dặm đều sẽ bị phá huỷ dưới triều Đại Tĩnh ta. Đại nhân có lòng nhân từ, thiết nghĩ sẽ không từ chối lời khẩn cầu của lão phu."
Nhậm An Lạc đã sống mười tám năm, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy người khác nói nàng "nhân từ", hơn nữa lại còn từ miệng Tể tướng của một nước. Da mặt bình thường rất dày đột nhiên ửng đỏ, nàng lúng túng xua tay, thấy lão tướng gia tha thiết nhìn, đành chậm chạp xoa tay gật đầu.
Hữu tướng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cười lớn, không còn dáng vẻ cẩn thận lo âu. Nhậm An Lạc biết bản thân bị lão già nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng bụng đầy xấu xa này lừa rồi, nheo mắt hừ một tiếng: "Tướng gia, An Lạc đồng ý đi Giang Nam, chỉ có điều lũ lụt ở Giang Nam chỉ dựa vào sức của một mình ta thì khó mà giải quyết tận gốc, nếu tướng gia chịu điều thêm một người, An Lạc nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện tham nhũng ở Giang Nam."
"Ồ? Là ai?"
"Công bộ Thượng thư tiền nhiệm, Phương Đạo Hồng."
Nhậm An Lạc mỉm cười, lời vừa nói xong liền hài lòng nhìn thần sắc ngưng trọng và nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt vừa rồi còn tràn đầy đắc ý của lão Thừa tướng.
Năm Gia Ninh thứ mười bảy được định là một năm đầy biến cố, chúng thần trong triều còn chưa đợi được ý chỉ của vua Gia Ninh về vụ việc của Mộc Thiên phủ, Đại lý tự khanh Nhậm An Lạc và Hữu tướng đã cùng lúc thêm cho triều đình vài cơn sóng gió, một người xin tình nguyện đi Giang Nam cứu trợ thiên tai, một người dâng tấu xin mời Công bộ Thượng thư Phương Đạo Hồng bị giáng chức điều đến biên giới phía Nam từ mấy năm trước quay lại.
Dưới dũng khí của Hữu tướng, có thể nói là dưới cuốn tấu chương gối đầu giường, chuyện Nhậm An Lạc đến Giang Nam đã bị xem nhẹ một cách kỳ lạ.
Phương Đạo Hồng, Tiến sĩ năm thứ ba dưới thời Thái tổ, bậc thầy thuỷ lợi có tiếng của Vân Hạ, rất giỏi việc trị đê điều, mười năm trước vì cầu xin sau khi Đế gia mưu phản mà bị vua Gia Ninh tức giận bãi bỏ chức vị Công bộ Thượng thư, điều đến biên cương phía Nam.
Năm đó trên triều có không ít đại thần cầu xin cho Đế gia, nhưng hầu hết đều bị vua Gia Ninh chém đầu, duy chỉ có Phương Đạo Hồng thực sự là một kỳ tài về binh khí thuỷ lợi, vua Gia Ninh không nỡ nên mới giáng chức điều đến biên giới phía Nam, mắt không thấy thì lòng không đau. Nào ngờ mười năm sau lại có người cầu xin cho ông quay lại, nếu như người dâng tấu không phải là Hữu tướng, tấu chương này e là sớm đã bị vua Gia Ninh ném từ trên bàn xuống dưới đất rồi.
Tuy nhiên người được cầu xin quả thực là bậc hiền tài, Giang Nam hàng năm đều bị lũ lụt là sự thật không thể chối cãi, nhìn tình hình đê điều ngàn dặm của sông Nguyên Giang trước mắt, e rằng ngoại trừ Phương Đạo Hồng thực sự không còn ai có khả năng xoay chuyển tình thế.
Hữu tướng mở lời, mưa to liên tiếp cùng nạn dân đổ xô về kinh thành khiến các quan thần hiếm khi đoàn kết, cùng dâng tấu chương xin gọi Phương Đạo Hồng về, ngay cả Tả tướng và Mộc Vương cũng chọn cách im lặng trước sự đồng lòng của dân chúng.
Hai ngày sau, vua Gia Ninh cuối cùng cũng ban xuống thánh chỉ, gọi Phương Đạo Hồng lập tức hồi kinh, đảm nhận chức vụ tuần phủ của hai con sông, chỉnh đốn lại đê điều ngay trong ngày. Còn việc Nhậm An Lạc đi Giang Nam cứu trợ thiên tai vẫn chưa được định, vì vậy Tả tướng cùng Mộc Vương đang cật lực đề cử các triều thần khác, hy vọng có thể thay Nhậm An Lạc đi cứu trợ thiên tai.
Thượng thư phòng, vua Gia Ninh nhíu mày nhìn Thái tử đang đứng cúi đầu bên dưới, trầm giọng nói: "Thái tử, con thực sự quyết định như vậy?"
Hàn Diệp gật đầu, sắc mặt trịnh trọng: "Phụ hoàng, các thế gia và quan lại ở Giang Nam câu kết bao che cho nhau, nhi thần biết phụ hoàng khó hạ thánh chỉ là vì Nhậm An Lạc vừa mới vào triều, danh tiếng vẫn chưa đủ, tính tình lại ngang ngược, sợ là sẽ khiến Giang Nam náo loạn bất an, nếu có nhi thần đi cùng, chắc hẳn có thể giúp phụ hoàng bớt đi phiền muộn."
"Thái tử, con là trữ quân của một nước, sao có thể dễ dàng vào vùng đang có thiên tai." Nhậm An Lạc ở phe trung lập quả thực là người thích hợp nhất, nhưng uy danh của nàng không đủ. Thái tử có thể chia sẻ lo lắng với ông, trong lòng vua Gia Ninh cũng cảm thấy được an ủi, vẻ mặt có chút hoà hoãn, nhưng vẫn trầm giọng quở trách.
"Chính vì nhi thần là trữ quân của một nước nên càng phải chủ động đứng ra, phụ hoàng lúc còn trẻ đã từng nhuộm máu sa trường, sao con có thể tham sống sợ chết, làm mất đi dòng máu của nam tử Hàn gia."
Vua Gia Ninh im lặng hồi lâu, nhìn dung mạo giống hệt Thái tổ của Thái tử, cuối cùng thở dài một tiếng: "Nếu con đã nhất quyết muốn vậy, vậy thì đi đi."
Hàn Diệp gật đầu nhận lệnh.
"Diệp nhi, đường sá xa xôi, Giang Nam nước sâu, an toàn là trên hết." Hàn Diệp lui ra đến cửa thì nghe thấy tiếng vua Gia Ninh nhẹ giọng dặn dò, hắn nhất thời dừng lại, đáp "vâng" một tiếng rồi lui ra.
Bên trong xe ngựa trở về Đông Cung, Ôn Sóc thấy Hàn Diệp hơi rủ mi, có chút lo lắng: "Điện hạ, Giang Nam chịu sự quản lý của Mộc Vương, người đích thân đi Giang Nam, e rằng sẽ gặp nguy hiểm."
Từ trước đến nay, các phe giao tranh luôn rất khốc liệt, việc vua Gia Ninh lo lắng chẳng qua cũng chính là điều này.
"Quan lại Giang Nam mục nát, nếu không tận dụng cơ hội này, sau này sẽ càng khó khăn hơn." Hàn Diệp nhàn nhạt nói.
"Nơi nguy hiểm như vậy, sao bệ hạ lại đồng ý cho người đi chứ?" Ôn Sóc nhỏ giọng oán trách, áo choàng Hàn Lâm đỏ thẫm trên người cậu thể hiện vẫn còn non nớt.
Hàn Diệp cong khoé miệng: "Giang Nam trù phú, mấy năm gần đây thế lực của Mộc Vương lớn dần, e rằng phụ hoàng đã nảy sinh khúc mắc, nếu không thì sao có thể triệu Phương Đạo Hồng từ biên giới phía Nam xa xôi về để tu sửa đê điều."
Suy cho cùng thì mối đe doạ từ Đế gia cũng không còn, dã tâm bừng bừng của trưởng tử càng khiến vua Gia Ninh kiêng dè.
Ôn Sóc gật đầu: "Cũng đúng, Phương Đạo Hồng tuy có tài nhưng ban đầu cũng từng cầu xin cho Đế gia, nếu không phải vì chuyện sửa đê Giang Nam lần này, e rằng cả đời ông ta cũng khó được phục chức. May mà có Nhậm đại nhân đi cùng điện hạ, nghe nói võ công của nàng ta rất giỏi, có lẽ sẽ đảm bảo an toàn được cho Điện hạ."
Ôn Sóc ngước mắt, liếc thấy ánh mắt có chút nguy hiểm của Hàn Diệp, cậu lúng túng gượng cười hai tiếng rồi vội vàng che miệng lại.
Ngày thứ hai sau khi thánh chỉ được ban xuống, người phụng chỉ đã ngồi trong xe ngựa ra khỏi kinh thành.
Không gian trong chiếc xe ngựa này lớn gấp ba lần bình thường, trải thảm lông dày có hoa văn vùng Giang Nam, trong xe tràn ngập mùi hương Long Diên.
Nhậm An Lạc trốn trong chăn ngủ đến mức không biết trời đất, mai đến giữa trưa mới mơ mơ hồ hồ mở mắt. Nàng xoa xoa mái tóc rối bù, cuộn tròn chăn bông đứng dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy là Uyển Cầm và Uyển Thư đang thấp tha thấp thỏm núp trong một góc, ánh mắt lim dim có chút tỉnh táo.
"Nghe nói Nhậm đại nhân là nữ tướng quân anh dũng thiện chiến, xông pha sa trường, cai quản một trại, lẽ nào danh tiếng được đồn đại sai rồi, ta thấy e rằng Chu Công cũng không ngủ ngon bằng ngài."
Xe ngựa lăn bánh qua một con đường đầy sỏi đá, lắc lư một trận, Nhậm An Lạc lập tức tỉnh táo hoàn toàn, quay đầu, đôi mắt đen láy đảo qua, nhìn Thái tử phong thần tuấn lãng đang ngồi yên ở đầu xe bên kia, hồi lâu sau mới mở to mắt, không biết xấu hổ nói ra một câu.
"Điện hạ, cái việc kinh thiên động địa như bỏ nhà theo trai này, thần quả thực... chưa chuẩn bị tốt"