Đêm ba ngày sau, Mộc vương phủ.

Mộc vương phủ từ trước đến nay đều được canh phòng nghiêm ngặt, đặc biệt là mấy ngày gần đây. Trợ tá Chu An vội vàng băng qua tiền viện, bước vào thư phòng, thấy Mộc vương sắc mặt thâm trầm đang đứng trước bàn, hắn nhất thời cảm thấy sợ hãi, tiến lên hành lễ. 

Mộc vương sốt ruột khoát tay: "Đã tra ra hành tung của Thái tử chưa?"

"Vương gia, người của chúng ta ở đường chính và dốc Thập Lý đều không nhìn thấy đoàn người của Thái tử." Chu An do dự một lúc rồi nói tiếp: "Thái tử có lẽ đã đến trấn Tam Khẩu rồi, có cần phái người đuổi theo..."

"Đến lúc này rồi còn phải nói à!" Mộc vương quát: "Đường đến trấn Tam Khẩu gập ghềnh nguy hiểm, đuổi theo có tác dụng gì. Nếu đi cả ngày lẫn đêm, thì nhiều nhất là hai ngày bọn họ đã có thể đến được Mộc Thiên phủ."

Đáy mắt Chu An lộ vẻ lo lắng: "Vương gia, không biết Chung đại nhân có xử lý ổn thỏa vụ việc của Mộc Thiên phủ không. Nếu như Thái tử đến sớm, điều tra ra manh mối về việc vỡ đê của hai con sông, vương gia có thể sẽ gặp rắc rối lớn."

Mộc vương phất tay áo, lạnh lùng nói: "Bản vương sớm đã nhắc nhở Chung Lễ Văn phải vỗ về tốt bách tính, hành động đừng quá ngạo mạn, nếu không phải hắn chọc cho bách tính Giang Nam oán giận, còn bày ra thái độ bằng mặt nhưng không bằng lòng với mệnh lệnh triều đình, phụ hoàng sao có thể phái Thái tử và Nhậm An Lạc đến Mộc Thiên phủ!"

Hắn không phải không biết, hai năm nay vua Gia Ninh rất bất bình với sự khuếch tán thế lực của Mộc vương phủ, nhưng nếu hắn chỉ ngồi không như con rùa rụt cổ chờ Hàn Diệp lên ngôi, kết cục cuối cùng cũng sẽ sống không bằng chết như các hoàng thúc của hắn, thế nên chi bằng liều một phen. Mọi việc vốn rất thuận lợi, nếu không phải lần này sông Giang Nam bị vỡ đê, vua Gia Ninh cũng khó có thể tìm được cái cớ để chỉnh đốn lại Giang Nam.

Hắn nhẫn nại chịu đựng mười năm, nhưng người tính lại không bằng trời tính.

"Vương gia, bây giờ không phải là lúc tức giận, mấy năm nay Chung đại nhân đã giúp ngài nhiều việc như vậy, nếu lần này bị Thái tử điều tra ra, hắn quay lại cắn vương gia một cái..."

"Hắn dám!" Sắc mặt Mộc vương âm trầm, quay người đi về phía cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói: "Chu An, nói với Chung Lễ Văn, xử lý gọn gàng mấy chuyện chướng tai gai mắt kia cho bản vương, còn nữa, phân phó xuống dưới... nội ứng ở Giang Nam tạm thời giao cho Quy Tây thống lĩnh."

Chu An ngẩn ra, sắc mặt hơi đổi. Hắn là người theo Mộc vương sớm nhất, rất nhiều chuyện quan trọng trong Mộc vương phủ đều do hắn phụ trách, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, người được Mộc vương tín nhiệm nhất lại là Quy Tây, thủ lĩnh ám vệ trong vương phủ. Người này vô cùng thần bí, hắn cũng chỉ biết kiếm thuật của Quy Tây rất lợi hại, hết mực trung thành với Mộc vương. Việc ở Giang Nam có Quy Tây nhúng tay vào, có lẽ không cần lo lắng nữa.

Chu An thở phào nhẹ nhõm, gật đầu "vâng" một tiếng rồi cung kính lui ra ngoài.

Hai ngày sau, Mộc Thiên phủ.

Trước đó một ngày, đội hộ vệ đã phân thành vài nhóm đột nhập vào Mộc Thiên phủ để điều tra. Hàn Diệp và Nhậm An Lạc dẫn theo hai nha hoàn, một thị vệ đầu gỗ cùng một thiếu niên Trạng nguyên tràn đầy khí thế ngồi trên một chiếc xe lừa chầm chậm vào thành.

À, quên chưa nói, lần này người có tinh thần hy sinh to lớn cầm roi đánh xe lừa không phải là Trường Thanh mà là Giản Tống, thống lĩnh Cấm vệ quân Đông cung, người luôn đi theo bên cạnh Hàn Diệp. Đương nhiên, đây là cách báo thù trực tiếp và hiệu quả nhất của Nhậm An Lạc sau khi thị nữ bảo bối của mình bị Hàn Diệp cướp đi.

Vừa mới vào thành, thứ đập vào mắt bọn họ là đường phố sạch sẽ, bách tính gọn gàng, quang cảnh thanh bình yên tĩnh. Mọi người ngồi trong xe lừa nhìn một đường phồn hoa mới đến được quán trọ mà thị vệ vào thành trước đó đã đặt trước, quán trọ Bình An ở thành Tây của Mộc Thiên phủ.

Ban đêm, Nhậm An Lạc thoải mái ngâm mình trong nước nóng, sảng khoái mở cửa phòng Hàn Diệp. Nhìn thấy Uyển Cầm và Uyển Thư đang đứng phía sau hắn như hai cô vợ nhỏ, nàng vẫn không nhịn được mà "hừ" một tiếng.

Đây chính là hậu quả của việc nàng ngược đãi thống lĩnh Đông cung của vị Thái tử nhỏ mọn này cả một ngày, ngay cả nha đầu ngốc còn lại duy nhất cũng bị cướp đi mất.

Hàn Diệp chỉ nhắm mắt làm ngơ trước sự ngạo mạn ngày càng tăng của nàng, cho dù miệng lưỡi Nhậm An Lạc sắc bén, bóng gió châm biếm thế nào, hắn cũng chỉ thoải mái sai bảo hai nha đầu này, khiến nàng muốn giận cũng không giận nổi.

"Điện hạ, thời gian để chuyển số bạc cứu trợ đến Mộc Thiên phủ chỉ có mười ngày, ngài vẫn còn thời gian thảnh thơi ở đây thưởng trà đánh cờ?" Nhậm An Lạc nhìn Hàn Diệp đang bưng chén trà mà Uyển Cầm mới pha lên, nhướng mày, bắt đầu gây khó dễ.

Mái tóc dài vẫn đang nhỏ nước trên vai nàng, Uyển Cầm không ở bên cạnh nàng khiến mọi thứ đều trở nên không ổn. Nhậm An Lạc vừa nói vừa nháy mắt với Uyển Cầm.

Nhưng Uyển Cầm vừa xê dịch bước chân thì Hàn Diệp đã không nặng không nhẹ ho khan một tiếng, nàng ta vội vàng bước về vị trí cũ, nghiêm túc cúi đầu bắt đầu pha trà.

Ngay cả lau tóc cũng không cho, công lý ở đâu! Sắc mặt Nhậm An Lạc tối sầm, chuẩn bị rút kiếm xuất thế võ công, Hàn Diệp đột nhiên ngẩng đầu, khoé miệng nhếch lên: "Nhậm đại nhân, có qua thì phải có lại, ngài có thể cho ta cái gì?"

Đối với tính cách như hồ ly dịu dàng này của Hàn Diệp, Nhậm An Lạc không muốn nhịn cũng phải nhịn, nhưng cuối cùng vì quá nhớ đôi tay khéo léo của Uyển Cầm, nàng đành miễn cưỡng lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, đập lên bàn: "Trước đây ta may mắn đến Hộ bộ một chuyến, nhờ Tiền đại nhân sao chép lại một bản danh sách những quản sự tham gia tu sửa đê điều sông Giang Nam vào năm ngoái, điện hạ có lẽ sẽ cần dùng."

Quan viên quản lý đê điều sẽ không dễ dàng mở miệng, nhưng nếu là các quản sự cấp dưới thì lại khác, bọn họ trực tiếp nghe lệnh của các quan viên của phủ, nhất định biết không ít nội tình.

Hàn Diệp nhướng mày, đường đường chính chính khoát tay với Uyển Cầm. Uyển Cầm như nhận được ân xá, ba bước biến thành hai bước tới phía sau Nhậm An Lạc, cầm khăn giúp nàng lau tóc.

Nhậm An Lạc thoải mái rên lên một tiếng, giống như con mèo ăn no thu lại móng vuốt sắc bén, lười nhác ngả người ra sau, ngay cả ánh mắt nhìn Hàn Diệp cũng dịu đi vài phần.

Hàn Diệp cảm thấy có chút thú vị, cong cong khoé miệng, cầm lấy tờ giấy ở trên bàn xem, một lúc sau lại nhìn về phía Nhậm An Lạc, không chút do dự khen ngợi: "Nhậm đại nhân quả nhiên thận trọng, ngay cả danh sách công nhân tu sửa đê điều sông Giang Nam trong Hộ bộ cũng có thể lấy được."

"Ta lười đi đường vòng, điều tra quan viên là mục đích cuối cùng, nhưng ai nói rằng chỉ có thể điều tra trên người bọn họ, lời khai của bách tính mới đáng tin hơn bất cứ thứ gì." Nhậm An Lạc ngáp một cái: "Mộc Thiên phủ rõ ràng bị ngập lụt nghiêm trọng, nhưng hôm nay chúng ta vào thành lại nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa yên bình, không phải rất kỳ lạ sao?"

"Chung Lễ Văn có lẽ đã tốn không ít công sức trong việc này." Thanh âm Hàn Diệp trầm xuống: "Hắn cho rằng ta là một kẻ ngốc sao, trì hoãn mười ngày mới báo cáo tình hình thiên tai, chính là để bố trí ra một Mộc Thiên phủ giả tạo như vậy."

"Nếu như lần này người tới là một triều thần bình thường, e rằng hắn sẽ không làm đến bước này, nhưng lần này là điện hạ đích thân tới, khiến cho quan viên ở Giang Nam hoảng sợ rồi."

Hàn Diệp không để ý nhiều, gọi Giản Tống ở ngoài cửa vào. Hàn Diệp chỉ vào danh sách đặt trên mặt bàn, phân phó: "Đi điều tra, ngày mai báo cáo lại cho ta."

Giản Tống nhận lệnh lui ra. Nhậm An Lạc nhìn vị thống lĩnh ôn hoà tuấn lãng của Đông cung không chớp mắt, bàn tay cầm quân cờ của Hàn Diệp nhất thời ngừng lại, nheo mắt: "Thế nào, Nhậm đại nhân thích rồi?"

Nữ nhân này làm sao thế, cho dù Tấn Nam là vùng đất biên cương hoang dã, nhưng cũng không đến mức thấy người nào có chút nhan sắc thì sẽ nhìn đến không chớp mắt chứ!

Nhậm An Lạc bất đắc dĩ thu lại tầm mắt, nhìn Hàn Diệp, chống cằm lắc đầu: "Mặc cho ba nghìn thuỷ hoạ, thần cũng chỉ cần một gáo rượu thôi." 

...

Đây là câu nói vô lễ nhất mà Hàn Diệp từng nghe, nhưng cả đời này hắn cũng sẽ không thừa nhận, khoảnh khắc Nhậm An Lạc quay sang cười híp mắt với hắn, nhìn thấy đôi mắt trong sáng đen láy kia, trong lòng hắn e rằng... có chút thích thú.

Hết sức đột ngột, không chuẩn bị trước, nhưng lại vô cùng chân thật.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Diệp và Nhậm An Lạc đổi sang y phụ bình dân rồi ra khỏi quán trọ, cả hai đều cải nam trang, nhìn ra có vẻ rất bình thường. Ban đầu đi dạo trong thành vẫn ổn, nhưng càng đi xa về phía ngoại thành, sắc mặt hai người càng khó coi. Khác với đường phố nhộn nhịp phồn hoa yên bình trong thành, con đường từ Mộc Thiên phủ đến chỗ đê bên ngoài thành một trăm mét, đông nghịt bách tính quần áo rách rưới, đói khổ, gương mặt vàng vọt ôm lấy con nhỏ, sắc mặt của người già thì thê lương.

Trước mặt hàng ngàn nạn dân ở đây chỉ có mấy cái lán cháo, có khoảng mười tên sai nha đang canh giữ, vừa cười vô lại vừa ngáp dài phơi nắng, trong mắt hoàn toàn không có cảm xúc.

Lúc này đang là thời gian phát cháo, dân chúng xếp thành hàng để đợi nhận cháo, bên trong chỉ có lác đác vài hạt gạo, trong bát cháo vẩn đục thậm chí còn có thể nhìn thấy cả rễ cỏ.

Hàn Diệp và Nhậm An Lạc nấp ở một cái cây lớn cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lẽo.

"Giang Nam hay gặp lũ lụt, đặc biệt là Mộc Thiên phủ, triều đình mỗi năm đều sẽ tích trữ một lượng lớn lương thực ở Mộc Thiên phủ để phòng những lúc cấp bách cần dùng đến. Chung Lễ Văn làm chi phủ kiểu gì mà dám ngược đãi bách tính như vậy, lấy rễ cỏ để cứu trợ thiên tai!"

"Mộc Thiên phủ liên tục ngập lụt, ở đây quan thương cấu kết, lương thực ở mười mấy cái phủ huyện còn quý hơn vàng. Bọn họ đã nếm được vị ngọt, đương nhiên sẽ không tình nguyện đem lương thực ra cứu trợ thiên tai, hầu hết đều là lương thực đã để lâu hoặc pha tạp linh tinh."

Hàn Diệp liếc nhìn Nhậm An Lạc một cái: "Hôm qua chúng ta mới đến đây, vậy mà ngài dường như biết rất rõ về Mộc Thiên phủ."

"Điện hạ đừng quên trên phủ Tiền đại nhân là nhà thương buôn lớn, trước khi rời kinh ta đã hỏi ngài ấy về mọi chuyện lớn nhỏ ở Giang Nam. Hàng năm nếu không phải Tiền gia mua lương thực tiếp tế, hơn nữa còn không nâng giá lương thực, thì bách tính của Mộc Thiên phủ có lẽ đã không sống nổi nữa rồi."

Việc kinh doanh của Tiền gia rộng khắp thiên hạ, có rất nhiều mối quan hệ tốt, Tiền Quảng Tiến rất được lòng hoàng đế, tự khắc sẽ không có ai dám chèn ép Tiền gia.

Hàn Diệp nhìn bách tính ở xa, trầm mặc không lên tiếng.

"Điện hạ có lẽ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mạng người như cỏ rác, bị coi là súc vật." Thanh âm Nhậm An Lạc trầm xuống, đột nhiên quay đầu nhìn Hàn Diệp: "Khi biên cương nổi lên khói lửa chính là bọn họ đã tiễn chồng con vào quân, trong những năm đại hạn cũng là bách tính tự đào mương dẫn nước, lúc lũ lụt cũng do bọn họ dùng máu thịt để xây đê kè bờ. Các quan lại Đại Tĩnh ta lấy thuế khoá của vạn dân thiên hạ để ăn sung mặc sướng, sống dựa vào bách tính, vậy thì có tư cách gì khiến cho bách tính Đại Tĩnh sống trong khổ sở như vậy."

Lời nói của Nhậm An Lạc rất cương quyết, một lúc lâu sau, Hàn Diệp mới giương mắt nhìn về bách tính lầm than ở phía xa, chậm rãi nói: "Là lỗi của ta."

Thiên tử hiếu chiến, hoàng tử tranh quyền, tham quan lộng hành, Đại Tĩnh... khác xa với sự yên bình thịnh vượng mà hắn từng nghĩ trước đó. Hắn thân là một trữ quân, nhưng lại không biết bách tính Đại Tĩnh sống thế nào.

"Không phải lỗi của một mình điện hạ, nếu lấy bách tính làm gốc thì hoàng đế chính là cội nguồn của quốc gia, thiên tử không biết cách trị quốc mới khiến triều đình bất chính, bách tính chịu khổ."

"Nhậm An Lạc!" Hàn Diệp đột nhiên ngẩng đầu, lạnh giọng nói: "Lộng ngôn về hoàng đế là tội chết, ngươi nuốt hết những lời này vào trong bụng cho ta, nếu lúc quay về kinh thành còn dám nhắc đến thì..."

Hắn ngừng lại, phất tay áo quay trở về, khí lạnh trên người còn nặng nề hơn khi nãy.

Nhậm An Lạc bĩu môi, vẫn giữ dáng vẻ vừa rồi, không xa không gần theo sau hắn.

Ở nơi nàng không nhìn thấy, Hàn Diệp nắm chặt tay, khẽ mím môi.

Nhậm An Lạc xuất thân hoang dã, tính tình ngang ngược phóng khoáng quen rồi, nếu sau này nói ra những lời này trước mặt người khác, e rằng cách đài chém đầu cũng không còn xa. Tính cách không sợ trời không sợ đất như vậy, sao không ngoan ngoãn sống trong An Lạc trại của nàng mà cứ khăng khăng vào cái kinh thành hỗn loạn này để làm gì chứ!

Nữ nha đầu thổ phỉ này, quả nhiên là sợ mạng mình quá lớn!

"Điện hạ, toàn bộ quản sự tham gia tu sửa đê điều năm ngoái đều đã bị Mộc Thiên phủ gọi đi từ mười lăm ngày trước." Giản Tống điều tra cả một ngày mới mang về được tin tức không mấy tốt đẹp này.

"Gọi đi toàn bộ? Lấy danh nghĩa gì?" Lông mày Hàn Diệp chùng xuống.

"Tu sửa đê điều, không chỉ có vậy..."

"Có phải ngay cả công nhân tu sửa đê điều năm ngoái cũng không còn, không nhìn thấy bất kỳ ai không?" Nhậm An Lạc bước vào, theo sau là Ôn Sóc tràn đầy năng lượng.

Giản Tống gật đầu: "Đại nhân nói không sai, tất cả quản sự và công nhân đều đã bị quan phủ hiện tại gọi đi vào năm ngày trước, ngoài ra, Mộc Thiên phủ còn tuyển thêm năm trăm công nhân nữa."

Vẻ mặt Nhậm An Lạc và Hàn Diệp nhất thời kinh ngạc, nhìn nhau một cái, đã hiểu ý đồ của Chung Lễ Văn.

Nếu chỉ để tu sửa đê sông thì năm trăm công nhân cũng đủ rồi, căn bản không cần tuyển thêm nữa, vì vậy những công nhân được gọi sau đó mới chính là những người sửa chữa thực sự, còn về những công nhân và quản sự năm ngoái... có lẽ đều đã bị Chung Lễ Văn giam giữ rồi. Xoá sạch toàn bộ dấu vết, khiến cho người từ kinh thành tới không thể điều tra ra, vô cùng nhanh gọn sạch sẽ.

Chỉ có điều... mấy trăm người bị giam giữ ở một nơi, sao lại không có chút động tĩnh nào?

"Giản Tống, điều tra những nơi gần đây vận chuyển một lượng lớn lương thực, nếu ta đoán không nhầm thì những người này hẳn là bị giam giữ gần ngoại thành."

"Trường Thanh, đi cùng Giản đại nhân." Nhậm An Lạc dựa vào cửa, nhẹ giọng phân phó, Trường Thanh "rầm" một tiếng xuất hiện, im lặng theo sau Giản Tống, lập tức như hình với bóng.

Thống lĩnh Đông cung giật giật khóe miệng, im lặng lui ra.

Lần này Hàn Diệp có chút kinh ngạc: "Không tiếc cho thị vệ bảo bối nữa rồi?" 

"Trường Thanh am hiểu truy tìm dấu vết, ta cho điện hạ mượn dùng một chút. Thế nên... tối nay trả lại Uyển Cầm cho ta." Nhậm An Lạc chính trực nói.

Hàn Diệp đặt quyển sách trong tay xuống, nghiêm túc nhìn về phía Nhậm An Lạc: "Việc mua bán này rất thấu đáo, ta thấy vị trí tổng quản Đông cung không còn ai hợp hơn ngài nữa rồi."

Ôn Sóc co người lại trên một góc giường mềm mại, hiếu kỳ nhìn hai người họ đi tới đi lui.

Vẻ mặt của Hàn Diệp vô cùng nghiêm túc, Nhậm An Lạc chớp chớp mắt, âm thầm so sánh bổng lộc hàng năm của Đại lý tự khanh với tổng quản Đông cung, sau đó bĩu môi, công phu nhanh nhẹn biến mất ở cửa phòng.

Hàn Diệp ngẩn ra, nhìn cánh cửa phòng đang đung đưa, đột nhiên bật cười.

"Điện hạ..." Giọng nói không hề báo trước của Ôn Sóc vang lên, lúc này Hàn Diệp mới nhớ ra bên trong phòng còn có người, thu lại nụ cười, quay đầu lại nhìn.

"Người động tâm rồi."

Cách đó không xa, thiếu niên đang khoanh chân ngồi trên giường, tay chống cằm, khuôn mặt tràn ngập ý cười, nói ra những lời kinh động lòng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play