Tiếng ca múa ban đêm của lầu Linh Tương tưng bừng, cốc chén ngổn ngang. Bởi vì hôm nay là ngày hoa khôi Lâm Lang biểu diễn, nên ngay cả đại sảnh cũng chật kín khách, rất lâu trước khi mặt trời lặn, khu vực khách quý đã được các đại quan quý nhân đặt hết. An Ninh đã phải mất năm trăm lượng bạc và chặt đứt nửa tai của con sư tử đá ở cửa vào mới giành được một vị trí trong lầu Linh Tương từ tay tú bà.
Sau khi nói biết bao lời ngon ngọt mới mời được vị lão gia chán nản vì đã đặt phòng kia đi, bà chủ Ngọc đại nương của lầu Linh Tương xoay mông đi vào Mẫu Đơn các. Nhìn thấy hai vị Phật lớn nửa nằm trên ghế, bà ta liền trừng mắt, quay sang nói với Quy công ở bên cạnh: "Đây chính là hai vị khách mà ngươi nói?"
Rõ ràng là hai vị hoàng hoa đại khuê nữ xinh đẹp, vậy mà tên bẩm báo lại nói như thể là hung thần giáng thế vậy.
Quy công khổ sở gật đầu, lặng lẽ bước sang một bên.
Tuy rằng kỳ quái, nhưng Ngọc đại nương ở nơi này đã mấy chục năm, có kiểu khách kỳ quái nào mà chưa từng gặp qua. Ánh mắt bà ta sáng rực, nhìn chiếc váy gấm Lưu Vân dài trên người An Ninh, khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa, uốn éo tiến lên trước: "Ôi, hai vị tiểu thư đến đúng chỗ rồi, lầu Linh Tương của chúng tôi là một trong những nơi tốt nhất kinh thành. Đi, còn không mau đưa mấy thiếu niên lanh lợi tới đây..." Thấy hai người không ngăn cản, Ngọc đại nương suy nghĩ một lúc, cười nói: "Hai vị tiểu thư còn gì phân phó?"
"Ngọc đại nương, nghe nói dung mạo hoa khôi Lâm Lang ở nơi này của bà còn đẹp hơn Điêu Thuyền, bà ra một giá, bổn tiểu thư sẽ bao nàng ta nguyên đêm."
An Ninh vừa dứt lời, Ngọc đại nương lập tức lảo đảo, chớp mắt lớn tiếng nói: "Nguyên đêm? Tiểu thư... người tha cho cái thân già này đi. Tiểu thư trông giàu có cao quý, nếu để trưởng bối trong phủ biết được, vậy thì việc lầu Linh Tương này của ta bị dỡ bỏ cũng không phải là không thể!"
Váy gấm Lưu Vân của Giang Nam phải mất một năm mới hoàn thành, ngàn vàng khó có, bà ta cũng không phải là không có mắt nhìn.
An Ninh nhíu mày, đối diện với ánh mắt trêu đùa cười như không cười của Nhậm An Lạc, nàng ngại ngùng nói: "Nói nhảm, bổn tiểu thư nghe nói kỹ nghệ chơi đàn của Lâm Lang cao siêu, nên mới đưa bằng hữu tới nghe khúc."
"Ồ." Ngọc đại nương thở phào một hơi, nhìn vào ánh mắt đang đảo tới của Nhậm An Lạc, là một tiểu thư vô cùng phóng khoáng, bà ta hơi ngẩn ra, nuốt nước bọt rồi mới đáp: "Tiểu thư, nếu là nghe khúc thì dễ bàn rồi, đêm nay Lâm Lang sẽ diễn tấu trên đài cao, hai vị tiểu thư chỉ cần thưởng thức là được."
"Ta nói là ta muốn bao nàng ta nguyên đêm, tức là muốn nàng ta diễn tấu trước mặt ta."
An Ninh nói chắc như đinh đóng cột, sắc mặt Ngọc đại nương khẽ biến, lúc này mới thực sự nhận ra là đã thả hai vị ôn thần này vào, khó xử nói: "Tiểu thư, đêm này là ngày Lâm Lang định kỳ diễn tấu, bên ngoài có không ít khách quý, ta không đắc tội được."
Lời bà ta nói là sự thật, danh tiếng của lầu Linh Tương gần như là do một mình Lâm Lang mà có, nếu như chọc giận toàn bộ khách quý ở đây, e rằng ngày mai sẽ phải đóng cửa ngừng kinh doanh.
Một chồng ngân phiếu được ném nhẹ nhàng lên trên bàn, An Ninh cười nói: "Ngọc đại nương, đây là một vạn lượng bạc, ta đã nói rồi, bao Lâm Lang một đêm, bà xem có đủ hay không?"
Hoa khôi Lâm Lang của lầu Linh Tương lên biểu diễn chẳng qua chỉ cần một nghìn lượng bạc thôi, nếu không phải Lâm Lang không bán thân thì e rằng một vạn lượng bạc này còn đủ để mua cả nàng ta. Ngọc đại nương hít vào một ngụm khí lạnh, hoa mắt nhìn đống ngân phiếu ở trên bàn, nghẹn giọng: "Tiểu thư thứ tội, thực sự không phải là ta không biết tốt xấu, nhưng hôm nay khách quý tới quả thực quá nhiều..."
"Keng" một tiếng giòn tan, khối ngọc bội màu xanh lục bị ném xoay tròn trên mặt bàn.
An Ninh nhướng mày: "Đi, cầm cái này đến các phòng bao một lượt, nếu ai không phục thì bảo hắn đến trước mặt ta nói chuyện."
Nghe vậy, vẻ mặt Ngọc đại nương sợ hãi, cẩn thận đánh giá An Ninh thêm vài lần, sau đó vội vàng nhặt miếng ngọc bội lên, cúi người lui ra.
Có gan nói ra những lời như vậy, e rằng vị tiểu thư này không chỉ giàu có.
Nhậm An Lạc thoải mái ngồi trên ghế, ném một quả nho vào miệng: "An Ninh, không thể không nói, hôm nay miếng ngọc bội trên người người rất mệt đấy."
An Ninh hừ một tiếng, thanh âm lười biếng: "Nếu không phải cho rằng khi hồi kinh nó sẽ có chút tác dụng, lúc ở Tây Bắc ta sớm đã đem thứ bóng nhoáng khoe mẽ này đi cầm rồi."
Miếng ngọc bội Phượng Tường Vân màu xanh lục này được đánh bóng từ ngọc Hoà Điền hiếm có trên thế gian, là tín vật của trưởng công chúa đương triều. Nhậm An Lạc chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: "Cho dù người muốn làm thì cũng không có tiệm cầm đồ nào dám nhận đâu, thế nào, đường đường là công chúa một nước, trong túi khó xử hay sao?"
"Tây Bắc liên tục chiến tranh, chút bổng lộc của ta cũng không đủ để bù đắp cho các binh sĩ tử trận..." An Ninh lẩm bẩm, nhưng rất nhanh đã bỏ qua đề tài này, vui vẻ nói: "Hôm nay đưa ngươi tới sòng bạc quả là đúng đắn, kỹ năng đánh bạc của tên Kim Thông kia cao siêu, nội lực thâm hậu, nếu không có ngươi thì cũng không thể thắng được nhiều bạc như vậy."
Điều khiển xúc xắc bằng nội lực trong không khí, chỉ với công lực của nàng ta thì còn lâu mới đủ.
Nhậm An Lạc cười cười, nhìn quanh phòng bao lộng lẫy, nhướng mày: "Vậy nên người mới có qua có lại?"
An Ninh liên tục gật đầu. Đang nói chuyện thì cửa phòng bao bị mở ra, vài thiếu niên tướng mạo tuấn tú từ phía sau Ngọc đại nương đi vào. Lúc này Ngọc đại nương cười vô cùng khiêm tốn, kính cẩn đặt miếng ngọc bội trước mặt An Ninh, cười nói: "Tiểu thư, Lâm Lang lập tức đến liền, dù sao cũng là nghe tấu đàn, ở Mẫu Đơn các hay trên đài cao cũng không khác mấy."
Nghe giọng điệu của Ngọc đại nương trước và sau hoàn toàn khác nhau, An Ninh mở miệng: "Được rồi, lui xuống đi." Thấy ánh mắt bà ta vẫn còn dán chặt vào đống ngân phiếu ở trên bàn, nàng khoát tay: "Lấy đi đi, bà cũng xứng đáng có được."
Ngọc đại nương mừng rỡ, nhanh chóng bỏ đống ngân phiếu vào trong tay áo, quay mông ra ngoài.
Chưa qua bao lâu, tin tức có khách quý đến Mẫu Đơn các đã được truyền đi khắp lầu Linh Tương. Thực ra người có thể ngồi ở trong này đều là khách quý, nhưng có thể khiến hoa khôi Lâm Lang của lầu Linh Tương diễn tấu riêng cả đêm, còn khiến cho khách của các phòng bao khác không có chút ý kiến nào, thì người đó không chỉ đơn giản là khách quý nữa.
Mọi người đều đang đoán thầm, sự tò mò trong ánh mắt khiến toàn bộ khách khứa ở đây đều không muốn rời đi, dù sao cũng chỉ là đến nghe đàn, Lâm Lang cô nương đàn ở đâu mà chẳng giống nhau?
Cửa của Mẫu Đơn các bị đẩy ra, Lâm Lang ôm đàn tranh đi vào, nhất thời ngẩn người. Nàng đã nghe nói người muốn bao nàng cả đêm là hai vị tiểu thư, vốn tưởng rằng trong phòng sẽ là một cảnh tượng sinh động đặc sắc, không ngờ một đám thiếu niên lại đang yên lặng đứng cạnh hai người, bưng trà rót rượu vô cùng quy củ, không có nửa điểm mập mờ. Chỉ khi nhìn thấy bộ dạng hai người cùng lúc quay đầu lại, nàng ta mới hiểu.
Khí chất như vậy, e là tiểu thư của vương hầu quý tộc nào đó. Vẻ mặt Lâm Lang hết sức thản nhiên, khuỵu gối nói: "Lâm Lang tham kiến hai vị tiểu thư."
Không hổ là hoa khôi của lầu Linh Tương, dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng, lễ phép đúng mực, chẳng trách lại khiến cho các công tử trong kinh thành thi nhau giành giật. Hai người nhìn nhau một cái, vô cùng hài lòng.
"Ta mới trở về từ biên cương, nhiều năm chưa được gặp mỹ nhân, Lâm Lang cô nương quả nhiên danh xứng với thực. Tới đây, đàn cho chúng ta vài khúc nghe xem." An Ninh cười rất thoải mái, chống cằm nheo mắt nhìn Lâm Lang.
Lâm Lang khẽ cười gật đầu, uyển chuyển đi tới đặt đàn tranh lên kệ, thở nhẹ một hơi, đầu ngón tay khẽ động, một giai điệu oanh liệt mà trang nghiêm vang lên.
Hai người có chút ngạc nhiên, âm thanh bên tai vang vọng cổ xưa. Khúc mà Lâm Lang đàn, là "An Hồn Khúc" thường được nghe trong các doanh trại ở biên cương, thiết nghĩ vì An Ninh nói vừa từ biên cương trở về, nên nàng ta đã lựa chọn khúc nhạc này.
Hào hùng tráng liệt, giữa sự uyển chuyển có chút dịu dàng. Hai người nhắm mắt lại, phảng phất như đang nhìn thấy tân nương trẻ tuổi mắt ngấn lệ tiễn phu quân lên đường tới biên cương xa xôi, cảnh tượng trông mong tha thiết.
Đế đô An Ninh phồn hoa, có mấy ai đã từng nghe qua khúc nhạc bi tráng như vậy, cả lầu Linh Tương đột nhiên trở lên im lặng vì khúc nhạc đột ngột và khác lạ này.
Một lúc sau, đầu ngón tay đột ngột dừng lại, âm thanh cũng đột nhiên im bặt, quả thực có cảm giác nuối tiếc.
An Ninh và Nhậm An Lạc đồng thời mở mắt, đáy mắt tràn đầy cảm khái.
"Kỹ nghệ chơi đàn của Lâm Lang cô nương quả nhiên cao siêu, khúc cầu hồn mà cô nương vừa tấu rất ít người có thể chơi." An Ninh mặt mày nghiêm túc, chậm rãi nói.
"Tiểu thư quá khen, Lâm Lang chỉ là cảm thấy hai vị tiểu thư rất hợp với khúc nhạc này." Lâm Lang nhẹ giọng đáp lại: "Mặc dù đời này Lâm Lang chưa từng tới biên cương, nhưng đã từng thấy những cảnh tượng bơ vơ tiễn chồng con đi lính, một khi đã đi, khó mong ngày trở lại. Nếu như Vân Hạ bớt đi chiến tranh, ắt sẽ có thể tránh được những bi kịch này."
An Ninh hơi ngạc nhiên, nàng chưa từng nghĩ rằng một nữ tử ở chốn thanh lâu cũng có thể nói ra được những lời này, hoặc là đúng hơn... có gan nói ra được những lời này.
Đương kim hoàng đế rất hiếu chiến, đây là chuyện cả thiên hạ đều biết.
Con ngươi của Nhậm An Lạc u ám, ánh mắt có chút xa xăm, nàng ngồi thẳng lại: "Ngày mà cô nương mong muốn, nhất định sẽ không còn xa."
An Ninh tức khắc quay đầu nhìn về phía Nhậm An Lạc, nhìn thấy một tia kiên định giữa hàng lông mày của nàng, có chút xúc động.
"Nhận lấy lời nói quý giá của tiểu thư, Lâm Lang xin được dâng thêm vài khúc." Trên mặt Lâm Lang mang theo ý cười, cúi đầu xuống, khúc nhạc du dương lại vang lên.
Dường như tất cả quan khách của lầu Linh Tương đều cảm thấy rằng, các khúc tấu hôm nay của hoa khôi Lâm Lang rõ ràng khác với các khúc tấu trước đó, điều này lại càng khiến mọi người tò mò hơn về vị khách quý bên trong Mẫu Đơn các, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Tuy nhiên, đêm nay đã định là làm khó An Ninh. Nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề của một đội quân mã vọng lại trên con phố vắng, mấy vị đại quan đã quen với cuộc sống xa hoa lãng phí về đêm nơi kinh thành nhất thời khó có thể tỉnh táo lại, cho đến khi từng nhóm binh sĩ mặc khôi giáp lạnh lùng tiến vào lầu Linh Tương, bọn họ mới bắt buộc phải tiếp nhận sự thật hoang đường khi nãy... Chính là vừa rồi, Thái tử điện hạ đã hạ lệnh chỉnh đốn kinh thành, ra lệnh đóng cửa toàn bộ thanh lâu sở quán trong vòng một tháng.
Ai có thể nói cho bọn họ biết, tại sao một người luôn lo cho việc nước như Thái tử điện hạ của bọn họ, lại đột ngột ban xuống một mệnh lệnh đột ngột và phi lý như vậy, thậm chí còn sai các tướng sĩ ở đại doanh Tây Giao tới cưỡng ép thi hành?
Trong lúc hỗn loạn, tiếng ồn ào từ bên ngoài cũng đã truyền đến Mẫu Đơn các. Khoé miệng Nhậm An Lạc cong lên, có chút bất ngờ, quả không hổ danh là Thái tử Đại Tĩnh, bình thường chẳng nói chẳng rằng thì thôi, nhưng một khi đã hành động là trở nên nổi tiếng.
An Ninh đứng dậy, cười khổ: "E là bị phát hiện rồi." Nói rồi nhìn về phía Lâm Lang: "Lâm Lang cô nương, hôm nay đa tạ cô nương đã tấu khúc."
"Có thể tấu khúc cho hai vị tiểu thư là vinh hạnh của Lâm Lang." Lâm Lang đứng dậy đáp lễ, đưa Nhậm An Lạc và An Ninh tới chỗ cầu thanh gỗ.
Bên trong đại sảnh, tướng sĩ tay cầm binh khí đang đứng đó, uy nghiêm khác thường, quan khách trong sảnh còn chưa kịp rời đi thì đã nhìn thấy hai vị nữ tử từ trong Mẫu Đơn các đi ra, tất cả đều trừng mắt kinh ngạc.
Một vạn lương bạc bao cả hoa khôi để tấu khúc, vị khách quý mà tất cả quan khách trong lầu đều không dám nhắc đến lại là hai vị nữ tử?
Tuy là khí chất bất phàm, phong thái uy nghi, nhưng nữ tử như vậy lại đường hoàng vào chốn thanh lâu dạo chơi, quả thực là vô cùng hổ thẹn!
Khách quan trong lầu không phải kẻ ngốc, bọn họ đều cảm thấy được sự nhẹ nhõm của các tướng sĩ trong đại sảnh sau khi nhìn thấy hai người họ xuất hiện, lập tức cúi đầu nhường đường.
Nữ tử có thể khiến cho Thái tử điện hạ điều động cả đại doanh Tây Giao, thân phận đã quá rõ ràng. Nghe nói An Ninh công chúa tính cách phóng khoáng không chịu gò bó, nhưng bọn họ không ngờ lại phóng khoáng đến bước này, ai không chê sống lâu thì đều sẽ ước rằng đêm nay chưa từng xuất hiện ở lầu Linh Tương. Có điều... một người là An Ninh công chúa, vậy người ở bên cạnh là ai?
Nhìn điệu bộ kia, còn phóng khoáng hơn mấy phần so với An Ninh công chúa.
"Rầm" một tiếng vang lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, cũng thành công chặn lại bước chân của hai người đang chuẩn bị rời khỏi lầu Linh Tương. Mọi người thầm than, đồng loạt ngước mắt nhìn về phía cầu thang gỗ.
Một tiểu cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi mặc váy dài màu xanh biếc đang lăn từ trên cầu thang gỗ xuống, nháy mắt bò tới trước mặt Nhậm An Lạc, nàng ta hoảng sợ nắm lấy chân váy của Nhậm An Lạc, khóc lóc: "Tiểu thư cứu ta."
Nhậm An Lạc cúi đầu, nhìn tiểu cô nương đang khóc hết nước mắt, nhíu mày nói: "Có chuyện gì?"
An Ninh quay người, xoa cằm chờ xem kịch hay.
"Tiểu thư, cầu xin người hãy chuộc ta ra, ta có làm trâu làm ngựa cũng sẵn lòng."
Tiểu cô nương khóc đến mức thở không ra hơi, nhưng rõ ràng không ai có thể nghe ra ý của nàng ta là gì. Ngọc đại nương vội vàng chạy tới trước mặt Nhậm An Lạc, lúng túng nói: "Tiểu thư, nha đầu này ta vừa mua mấy ngày trước, còn chưa hiểu quy củ, quấy rầy đến tiểu thư, mong tiểu thư thứ tội." Nói xong liền lập tức trách mắng: "Hồng Tụ, còn không mau đi vào."
Tiểu cô nương tên Hồng Tụ không hề động đậy, chỉ nắm chặt chân váy của Nhậm An Lạc.
Rõ ràng là thấy gia thế không bình thường của Nhậm An Lạc và An Ninh, hơn nữa còn là nữ tử, nên tiểu cô nương này mới gây chuyện lớn như vậy, hy vọng hai người có thể động lòng trắc ẩn mà chuộc nàng ta ra. Mọi người gần như đã đoán ra được kết quả, suy cho cùng thì chuộc một nữ tử từ thanh lâu cũng coi như là làm một việc thiện, còn có thể có được danh tiếng tốt.
Nhậm An Lạc cúi người, đỡ Hồng Tụ dậy. Đáy mắt tiểu cô nương loé lên một tia vui mừng, vội vàng buông váy của Nhậm An Lạc ra, yếu ớt đứng ở bên cạnh.
"Hồng Tụ, ngươi vào lầu Linh Tương như thế nào?" Nhậm An Lạc bình thản mở miệng.
"Nửa tháng trước cha ta qua đời, ta bán thân vào lầu Linh Tương, Ngọc đại nương đã bỏ ra một trăm lượng bạc để mua ta." Hồng Tụ đỏ hoe mắt, khiến nhiều quan khách trong lòng không chịu nổi, ai nấy đều cảm động vì lòng hiếu thảo hiếm có của nàng ta.
"Vậy là ngươi tự nguyện bán vào lầu Linh Tương?"
Hồng Tụ gật đầu, vội vàng bổ sung một câu: "Ta không nghĩ ra được cách nào khác."
Ngọc đại nương vô cùng tức giận: "Tiểu thư, ta thấy cô ấy có vài phần nhan sắc, kéo đàn nhị cũng không tồi nên mới tốn một trăm lượng bạc để mua, ta không ép cô ấy bán thân, cũng chưa từng ngược đãi, vậy mà nha đầu này lại lấy oán báo ân."
Nhậm An Lạc khoát tay, tiếp tục nói: "Ngọc đại nương đã an táng cho cha ngươi chưa?"
Hồng Tụ cảm thấy có chút bất an nhưng vẫn gật đầu, ngước đôi mắt long lanh nhìn Nhậm An Lạc: "Tiểu thư, người là người tốt, xin hãy cứu giúp ta."
Nào ngờ Nhậm An Lạc đột nhiên quay người, không hề nhìn nàng ta một cái.
"Hồng Tụ, bán thân vào lầu Linh Tương là do ngươi tự nguyện. Ngọc đại nương bỏ ra một trăm lượng bạc để mua ngươi, thay ngươi an táng cho cha ngươi, đã làm hết nhân nghĩa, coi như là ân nhân của ngươi lúc nguy nan. Nếu ngươi muốn rời khỏi thì cứ ở chỗ này ca hát, khi nào kiếm được một trăm lượng bạc rồi chuộc thân là được."
Dứt lời, Nhậm An Lạc đã bước ra khỏi cửa lớn của lầu Linh Tương, An Ninh lắc đầu cười khổ, cũng đi theo sau.
Mọi người đều cho rằng việc này đã được định sẵn, nhưng không ngờ kết quả sẽ biến thành như vậy. Nhìn thấy sắc mặt Hồng Tụ đỏ bừng, một đám quan khách cũng cảm thấy nữ tử kia nói không sai, chỉ cảm khái mấy câu rồi rời đi.
Đường phố đế đô về đêm trống trải yên tĩnh, Nhậm An Lạc và An Ninh sóng vai đi qua một con phố, phía sau bọn họ, cách đó không xa là một hàng tướng sĩ.
"Người không quay về hoàng cung thì bọn họ cũng sẽ không từ bỏ, xem ra hoàng huynh của người rất lo lắng cho người." Nhậm An Lạc cười đùa.
An Ninh nhướng mày, giả bộ kinh ngạc: "Ta cho rằng ngươi biết..."
"Biết cái gì?"
"Tiếng xấu của ta cả kinh thành đều biết, đây cũng không phải lần đầu tiên ta tới thanh lâu, nhưng hoàng huynh của ta chưa từng điều động cả một đội quân của đại doanh Tây Giao tới bắt ta về! Ài, đám tiểu thư của kinh thành sợ là phải khóc đến tê tâm liệt phế rồi!"
Đối diện với ánh mắt vô cùng sâu xa của An Ninh, Nhậm An Lạc nhún vai, coi như là đã nhận lời khen ẩn ý này của nàng ta.
Phía cuối con đường tối tăm có một quán rượu nhỏ, hương rượu phảng phất, hai người nhìn nhau một cái, vô cùng ăn ý mà đi về phía quán rượu.
Bàn gỗ ghế gỗ đơn giản, vật dụng thô sơ, một đôi vợ chồng già, tất cả đều khiến cho đường phố nơi đế đô rời xa sự phồn hoa náo nhiệt, bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.
An Ninh cầm lấy một bầu rượu nhỏ, rót một ngụm vào miệng, nâng mắt nhìn nữ tử y phục đen tuyền dưới ánh trăng phía đối diện, dáng vẻ xa xăm hồi tưởng, đầy vẻ thất vọng, đột nhiên lên tiếng mà không hề báo trước.
"Nhậm An Lạc, ngươi... rất giống với một người bạn cũ mà ta từng quen."
Phía sau hai người, cách đó không xa, Hàn Diệp một thân quan phục vàng nhạt, ánh mắt thâm trầm, lặng lẽ đứng đó.