Tin tức An Ninh công chúa và thiếu tướng quân Thi Tranh Ngôn hồi kinh đã gây chấn động không nhỏ ở kinh thành, chỉ là hiệu quả hoàn toàn tương phản. Vì danh tiếng trước kia của An Ninh, toàn bộ công tử thế gia trong kinh thành đều thi nhau ở trong nhà tránh hoạ, ngược lại, các tiểu thư đế đô gần đây lại tổ chức không ít yến tiệc, thiệp mời được gửi đến trước tiên chắc chắn đều là thiếu tướng quân Thi Tranh Ngôn. Nghe nói vị tướng quân chiến công hiển hách này chưa từng rút lui trên chiến trường, nhưng trên thiệp mời đẹp đẽ lại treo lên miễn chiến bài (*), đóng cửa không ra ngoài.
(*) Miễn chiến bài: Thường được treo trên cổng thành hay doanh trại thời cổ ở Trung Quốc, có ý từ chối giao tranh hoặc đề nghị đàm phán, nhưng điểm chung là khi thấy treo tấm biển này thì hai bên sẽ án binh bất động (trong 1 khoảng thời gian nhất định, thường là ngày hôm đó).
"Uyển Cầm, đây chỉ là lời đồn nhỉ, An Ninh chiến công hiển hách, tính cách hào sảng, tại sao các công tử thế gia lại không thích?"
Tuy Nhậm An Lạc đã từ chối tặng phẩm của vua Gia Ninh, nhưng lão hoàng đế cũng không phải là người keo kiệt, ngoại trừ hai ngàn lượng vàng, ông còn cho phép Nhậm An Lạc ra vào cấm cung bất cứ lúc nào.
Sáng sớm, sau khi Nhậm An Lạc tham gia buổi triều, thấy vạn vật trong hoàng thành sinh sôi, cảnh sắc xinh đẹp, nàng liền dẫn theo Uyển Cầm đi dạo trong hoa viên của cấm cung, tình cờ nghe được một cung nữ nhiều chuyện nên mới ngạc nhiên hỏi.
Sắc mặt Uyển Cầm kỳ quái, bước nhanh lên một bước nhỏ sau Nhậm An Lạc rồi mới nói: "Tiểu thư, An Ninh công chúa có một sở thích đặc biệt..."
"Sở thích gì?" Nhậm An Lạc dừng chân, nhướng mày.
"Bốn năm trước, sau khi An Ninh công chúa xuống núi, bệ hạ đã từng mở yến tiệc để chọn phò mã."
"Thế nào, không chọn được người hợp mắt?"
"Không phải." Uyển Cầm ngừng một chút, nói: "An Ninh công chúa rất vui vẻ, chọn liên tiếp năm vị phu quân, nói muốn đưa họ vào phủ công chúa để nuôi, đợi nàng ấy tập luyện ở quân doanh Tây Bắc mấy năm rồi trở về sẽ thành thân. Bệ hạ nổi giận, vung tay rời đi, chuyện công chúa tuyển phò mã cũng bị gác lại."
Các công tử thế gia trong kinh thành lịch thiệp nho nhã, những người vua Gia Ninh chọn cho trưởng nữ tất nhiên là tốt nhất. Nếu ngũ đại công khanh thế gia cùng lúc đưa con cháu của mình vào phủ công chúa, sống chung một vợ, chuyện này mới khiến cả thiên hạ chê cười.
Không biết tại sao, Nhậm An Lạc lại cảm thấy chuyện này quả thực giống với những gì mà nữ tử gặp được ở Thiên Giám các tối đó có thể nói ra.
"Khó trách con cháu thế gia lại trốn ở trong phủ, hoá ra là vì lý do này, vị An Ninh công chúa kia ngược lại rất hợp với khẩu vị của ta."
Nhậm An Lạc xoa cằm, chép miệng, bỗng nghe được ở con đường nhỏ phía trước có tiếng bước chân, nàng nhướng mày nhìn về phía trước.
Một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi mặc y phục cung nữ màu vàng nhạt đang đứng cạnh hòn non bộ, khuôn mặt đoan trang, dáng vẻ khéo léo, sắc mặt lạnh lùng cùng oán giận vô hình nhìn về phía Nhậm An Lạc. Thấy Nhậm An Lạc nhìn lại, nàng ta hơi do dự, tiến lên phía trước hành lễ.
"Đỗ Đình Phương tham kiến Nhậm đại nhân."
Nhậm An Lạc nhíu mày, Uyển Cầm lại hiểu ra ngay, nói nhỏ bên tai Nhậm An Lạc vài câu. Khi nãy nàng vừa biết được thiếu nữ trước mặt là con gái của Đỗ thượng thư, bởi vì có giao hảo với Thiều Hoa công chúa nên được cứu vào cung làm cung nữ, miễn được tội lao dịch.
Trước kia là thiên kim phủ Thượng thư nổi tiếng kinh thành, bây giờ lại phải làm một cung nữ ăn nhờ ở đậu, khó trách sẽ sinh ra oán giận như vậy.
"Đỗ tiểu thư không cần đa lễ, tiểu thư có chuyện gì cần hỏi bản quan?" Nhậm An Lạc nhàn nhạt mở miệng.
Đáy mắt Đỗ Đình Phương có chút kinh ngạc khác thường, từ ngày Đỗ gia gặp nạn, bằng hữu trước kia không còn qua lại nữa, nàng ta ở trong cung bị người khác coi thường, cho dù có Thiều Hoa công chúa bảo vệ thì cũng chỉ là có chỗ để sống yên phận thôi. Hôm nay nàng ta chặn đường Nhậm An Lạc không phải để hỏi đúng sai, chỉ là rốt cuộc cũng không cam tâm...
Bỏ đi, cuối cùng vẫn là vận khí Đỗ gia đã tận, không trách người khác được. Đỗ Đình Phương rủ mắt: "Đình Phương không có chuyện gì, mời đại nhân." Nói xong liền lui sang một bên.
Nhậm An Lạc cất bước, nhưng đi được vài bước lại dừng lại: "Đỗ tiểu thư, việc Đỗ gia làm không liên quan đến ngươi, việc lệnh huynh làm cũng không liên quan đến ngươi."
Bình thản nói một câu, Đỗ Đình Phương bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp, đang định mở miệng thì lại bị người khác cắt ngang.
"Đình Phương..." Thiều Hoa công chúa từ bên kia con đường nhỏ chạy tới, tóc tai tán loạn, dáng vẻ sốt sắng. Đến chỗ hòn non bộ, nàng ta liền đứng chắn trước mặt Đỗ Đình Phương, trầm mặc nhìn Nhậm An Lạc: "Nhậm đại nhân, Đình Phương là người trong cung ta, nếu có mạo phạm, vẫn mong đại nhân thứ lỗi."
Thấy bộ dạng vội vàng đi tới của Thiều Hoa, tuy vẫn còn dáng vẻ ngang ngược hung hăng, nhưng Nhậm An Lạc lại hơi kinh ngạc, không ngờ Thiều Hoa thường ngày kiêu ngạo hống hách, nhưng lại có vài phần chân thật với tiểu thư Đỗ gia.
"Công chúa, không phải như vậy..." Đỗ Đình Phương trong mắt tràn đầy cảm kích, kéo lấy ống tay áo của Thiều Hoa
"Không cần sợ, có bổn cung ở đây." Thiều Hoa tiến lên một bước, nhướng mày: "Nhậm đại nhân, bổn cung biết ngài được phụ hoàng khen ngợi, là nhân tài mới trong triều, bổn cung không dám đắc tội, nhưng tội không bằng người thân. Thiết nghĩ đại nhân sẽ không so đo với một nữ tử yếu đuối, mất đi phong thái của đại quan triều đình."
Có lẽ vẫn còn nhớ những lời của Nhậm An Lạc trên bãi săn ngày hôm đó, lúc này Thiều Hoa mới lấy lý do thoái thác của Nhậm An Lạc để hỏi ngược lại nàng.
Nhậm An Lạc nhíu mày, tính tình của vị công chúa này cũng không quá xấu... chỉ là mắt nhìn quá tệ mà thôi.
Ài, nữ nhân thật là rắc rối, nữ nhân mắt nhìn kém lại càng rắc rối hơn!
"Công chúa, Nhậm đại nhân không gây khó dễ cho ta."
"Thiều Hoa, mấy năm không gặp, sao muội lại ngày càng quấy nhiễu thế!"
Hai giọng nói gần như cùng lúc vang lên, An Ninh công chúa từ phía sau hòn non bộ đi ra, vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ không vui nhìn Thiều Hoa.
Gần như ngay lập tức, Thiều Hoa biến sắc, lùi lại khấu đầu hành lễ: "Tham kiến hoàng tỷ."
An Ninh công chúa công trạng xuất chúng, các công chúa được nuôi dưỡng trong thâm cung sớm đã không thể sánh bằng, cho dù Thiều Hoa có ngang ngược hơn nữa thì cũng không dám huênh hoang trước mặt nàng.
An Ninh một thân váy dài màu lam, thoải mái phóng túng. Nàng xua tay với Thiều Hoa, mất kiên nhẫn nói: 'Trở về cung muội hỏi cho rõ ràng, cung nữ truyền tin thích gây chuyện, muội chưa phân rõ phải trái đã vội trách mắng mệnh quan triều đình, còn ra thể thống gì!"
Sắc mặt Thiều Hoa thay đổi mấy lần, thấp giọng đáp một tiếng "vâng", sau đó rưng rưng dẫn theo Đỗ Đình Phương rời đi.
"An Lạc vốn có tiếng xấu, làm sao công chúa biết được ban nãy An Lạc có làm khó vị tiểu thư Đỗ gia kia không?" Nhậm An Lạc không hề bỏ qua ánh mắt không cam tâm của Thiều Hoa, nhưng chỉ khoanh tay nhìn An Ninh đứng ở trước mặt.
"Với tính cách của ngài, nếu có công phu khua môi múa mép với tiểu cô nương kia thì chi bằng cho một bạt tai để bớt phiền." An Ninh gật gù đắc ý đi tới, bĩu môi nói.
"E rằng đây là tính cách của công chúa mới phải." Nhậm An Lạc bật cười.
"Thiều Hoa từ nhỏ đã quen ngang ngược, hoàng tộc nuôi dưỡng ra nữ nhi còn không bằng bách tính hiền lành lương thiện bình thường." An Ninh thở dài, nhìn theo hướng Thiều Hoa đi xa mà cảm thán, quay đầu lại, thấy Nhậm An Lạc đang tựa vào một hòn non bộ nhìn chằm chằm mình, nàng ta cười nói: "May mà gặp được đại nhân, hôm nay tiết trời không tệ, chọn ngày không bằng đúng ngày, không bằng cùng nhau dạo chơi kinh thành, thế nào?"
Nhậm An Lạc duỗi eo, xoay người đi về hướng cửa cung.
"Công chúa đã mời, ta nào dám không theo. Thần có xe ngựa, coi như là báo ơn giải vây ngày hôm nay."
An Ninh nhìn nữ tử lười nhác ở phía trước, tươi cười rạng rỡ rồi cùng đi theo.
Con phố này rất phồn hoa, người qua đường đi lại vội vã, người cười đùa người thở dài, người đau lòng khóc than cũng có. Xe ngựa từ từ dừng lại, Nhậm An Lạc vén rèm bước xuống, nhìn thấy toà lầu ở trước mặt, vẻ mặt nàng ngạc nhiên, nhìn về An Ninh ở phía sau.
An Ninh vỗ vỗ tay, than thở: "Mấy năm không hồi kinh, công việc kinh doanh ở đây càng ngày càng lớn rồi." Nói xong liền nhấc chân muốn bước vào.
"Công chúa..." Uyển Cầm dưới cái nhíu mày không tán đồng của An Ninh liền đổi cách xưng hô: "An tiểu thư, tiểu thư nhà chúng tôi là mệnh quan triều đình, không thể vào chỗ này."
Trước mặt ba người, là một sòng bạc lớn của kinh thành.
An Ninh cười như không cười, liếc Nhậm An Lạc một cái.
Nhậm An Lạc khoát tay: "Uyển Cầm, em về phủ trước đi."
Uyển Cầm cúi đầu lui về phía xe ngựa, Nhậm An Lạc nói: "Hôm nay, chỉ cần là nơi mà công chúa muốn đi, An Lạc đều sẽ tháp tùng."
"Tốt..." An Ninh cười lớn, thần thái ung dung: "Ta còn đang nói một thổ phỉ sao có thể không biết đánh bạc, Nhậm đại nhân quả thực rất hợp ý ta. Ở bên ngoài không cần đa lễ, đại nhân cứ gọi ta là An Ninh đi."
Nhậm An Lạc gật đầu, đi vào trong lầu Tụ Hiền, cười đáp: "An Ninh, ngươi cũng có thể gọi như vậy."
An Ninh hơi ngẩn ra, khoé miệng cong lên theo vào bên trong.
Đại sảnh ồn ào vì sự xuất hiện của hai người mà lập tức yên tĩnh trở lại. Sòng bạc này tuy có rất nhiều khách lui tới, nhưng nữ tử tới đây lại rất ít, cộng thêm khí chất bất phàm của hai người, quần áo sang trọng, chớp mắt đã thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người.
Hai người coi như không nhìn thấy gì, An Ninh tuỳ ý nhìn quanh đại sảnh: "An Lạc, ngươi giỏi loại nào?"
"Đều có thể chơi được chút ít." Nhậm An Lạc nói rồi bước tới trước bàn chơi tiểu đại: "Loại này đơn giản nhất, thế nào?"
An Ninh gật đầu, vô cùng tự tin xua tay với những người đang vây quanh bàn: "Tránh ra, đừng có quấy rầy hứng thú của bổn tiểu thư."
Mọi người nghe xong đều cảm thấy ván bài hôm nay rất thú vị, lập tức tản ra.
Nhà cái đánh giá hai người họ một cái, trong lòng chắc chắn là tiểu thư của nhà nào đó ra ngoài tiêu tiền, trên mặt tức khắc tràn đầy ý cười, nheo đôi mắt đậu xanh nói: "Hai vị tiểu thư mời ngồi, hoan nghênh hoan nghênh, cược đại hay tiểu?"
"Ta vội vàng ra ngoài, quên không mang ngân phiếu." An Ninh lấy từ thắt lưng ra một viên ngọc bội màu xanh lục, ném lên trên bàn, vừa vặn rơi vào ô chữ "đại", cười nói: "Lấy miếng ngọc này làm tiền cược đi, tương đương một ngàn lượng. Nếu như đã rơi vào ô 'đại', vậy thì ta đặt đại."
"Ta cũng đặt đại." Nhậm An Lạc lấy từ trong ống tay áo ra một tấm ngân phiếu, nói khẽ: "Một ngàn lượng."
Đáy mắt nhà cái loé lên một tia kinh ngạc, miếng ngọc bội xanh lục này toàn thân trong suốt, nhất định không phải là đồ thường, đổi lấy một ngàn lượng là quá đủ. Còn về vị tiểu thư thuận tay lấy từ trong tay áo ra một ngàn lượng bạc, quả là hiếm thấy, hắn cười nói: "Hai vị thật hào phóng, Kim Thông nhất định sẽ giúp hai vị vui vẻ."
Nói rồi bắt đầu lắc hộp xúc xắc, âm thanh va chạm lanh lảnh vang lên trong đại sảnh. Một lúc sau, hộp xúc xắc bị đập mạnh xuống bàn, dưới con mắt chờ đợi của mọi người, hộp xúc xắc được mở ra, lúc này tiếng khen ngợi cũng lập tức vang lên. Sắc mặt Kim Thông khẽ biến, nhìn vào bên trong hộp xúc xắc, đôi mắt đậu xanh nheo lại càng nhỏ.
Hắn đã ở sòng bạc này mười năm, nội lực vô cùng mạnh mẽ, trước giờ chưa từng có người thắng được hắn. Hôm nay chỉ là ngứa tay xuống làm hai ván nhà cái, không ngờ lại gặp phải chuyện quái quỷ này?
"Thêm một ván nữa."
An Ninh vừa nói xong, những người đánh bạc hóng chuyện ở bên cạnh cũng tới tấp đặt vàng bạc trong tay mình vào ô mà An Ninh và Nhậm An Lạc chọn, ngay cả người ở các bàn khác cũng tới vây quanh.
Nửa canh giờ sau, cả sòng bạc lặng ngắt như tờ, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Nhìn những tờ ngân phiếu và vàng bạc chất thành đống như ngọn núi nhỏ trước mặt An Ninh và Nhậm An Lạc, tay cầm hộp xúc xắc của Kim Thông khẽ run rẩy, sao có thể, ngay cả mép bàn bọn họ còn chưa chạm tới, sao có thể lần nào cũng đoán trúng?
Hắn rất nhanh đã thua mười vạn lượng bạc, gần một năm nay sòng bạc làm ăn rất tốt, nếu lại thua tiếp, sợ rằng...
Không còn nghi ngờ gì nữa, lúc này ngay cả tên ngốc cũng biết hai nữ tử này tới đây là để phá, có điều sòng bạc này đã đứng vững ở kinh thành mấy năm, tiền vào như nước, nếu không phải có quý nhân đứng sau, nó sớm đã bị thế gia vọng tộc ghen tị nuốt chửng rồi.
"Hai vị tiểu thư, vẫn muốn đặt cược?" Một tầng mồ hôi lạnh đổ ra, Kim Thông gần như chỉ có thể nói qua kẽ răng.
"Tất nhiên." An Ninh lười nhác duỗi người, mắt phượng long lanh tràn đầy ý cười, nàng quay đầu nhìn Nhậm An Lạc, thấp giọng nói: "Nghe nói hôm nay Lâm Lang của lầu Linh Tương sẽ biểu diễn kỹ nghệ, đợi kiếm được đủ tiền rồi, chúng ta đi xem thử xem."
Nhậm An Lạc gật đầu, ngước mắt nhìn Kim Thông không nói một lời, chỉ chầm chậm từ tốn ném ra hai chữ: "Tiếp tục."
Trên lầu hai của sòng bạc, vẻ mặt chưởng quầy sau lan can tối sầm xuống, một tên nhà cái khác phía sau lưng hắn vội vàng nói: "Ngũ gia, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn, chúng ta đã mất rất nhiều ngân lượng rồi! Để ta kêu người đuổi hai nữ nhân không hiểu chuyện này ra ngoài, bắt bọn họ nộp lại chỗ tiền đã thắng."
"Vớ vẩn." Ngũ gia lạnh mặt, trách mắng: "Nếu như ngươi ra tay, sòng bạc này của chúng ta không đơn giản chỉ là mất mười vạn lượng bạc thôi đâu." Hắn chỉ vào miếng ngọc bội màu xanh lục đang đeo trên thắt lưng của An Ninh: "Đó là cặp ngọc bội Phượng Tường Vân, thế gian chỉ có một miếng, là miếng ngọc bội mà bệ hạ đã ban tặng cho An Ninh trưởng công chúa khi đến tuổi trăng tròn. Còn người kia... ngay cả Trung Nghĩa Hầu nàng ta còn không sợ, ngươi cho rằng nàng ta sẽ sợ một tên côn đồ cỏn con nhà ngươi sao."
Người này hít vào một ngụm khí lạnh, thì thầm: "Đây chính là người đã cầu hôn Thái tử!" Ngay lập tức vẻ mặt của hắn như khóc tang: "Chúng ta sao lại chọc vào hai vị Bồ Tát sống này vậy."
"Ta đã truyền tin tức này đến Mộc vương phủ rồi, vương gia nói im lặng quan sát, không được động đến hai người này." Ngũ gia thở dài, có chút bất lực.
Ngự hoa viên trong hoàng cung, Hàn Diệp và Thi Tranh Ngôn từ thượng thư phòng đi ra, thấy cung nữ trong cung An Ninh đang vội vàng đi qua với vẻ mặt sợ hãi, Hàn Diệp có chút kỳ quái, tuỳ tiện hỏi: "An Ninh đi đâu rồi?"
Tiểu cung nữ đỏ bừng mặt, quỳ trên đất hồi lâu mới chậm chạp mở miệng.
"Khởi bẩm Thái tử điện hạ, công chúa đã mời Nhậm đại nhân xuất cung dạo chơi rồi."
Hàn Diệp nhíu mày, có chút đau đầu, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Đi nơi nào chơi?"
Tiểu cung nữ càng cúi thấp đầu hơn nữa: "Điện hạ, công chúa nói... nói thắng đủ bạc rồi sẽ đưa Nhậm đại nhân đến lầu Linh Tương mở mang tầm mắt..."
Ngự hoa viên đột nhiên trầm xuống, tiểu cung nữ lặng lẽ nhìn lên, thấy sắc mặt lạnh băng của Thái tử điện hạ thì bị doạ đến nỗi không dám thở mạnh.
Một lúc lâu sau, Hàn Diệp mới cất bước chậm rãi đi về phía cửa cung, Thi Tranh Ngôn theo sau hắn, trầm giọng nói: "Điện hạ, thần cho rằng với võ công của công chúa và Nhậm đại nhân, đủ để có thể bảo vệ bản thân trong kinh thành."
Hàn Diệp dừng lại, dưới ánh hoàng hôn, giọng nói có chút khó đoán: "Phong tục ở Tấn Nam rất phóng khoáng, Nhậm An Lạc việc tốt không học, nhưng mấy thứ lộn xộn lại biết không ít. Lầu Linh Tương là nơi như thế nào chứ, nếu nàng ta học được nhiều hơn một chút, với tính cách của nàng ta và An Ninh, thì e rằng tất cả con cháu thế gia trong kinh thành không dám bước ra khỏi cửa nữa!"
Thi Tranh Ngôn chớp mắt, nhìn Thái tử gia dường như đang vô cùng tức giận phía trước, bật cười.
Nữ thổ phỉ bước ra từ trăm ngàn ngọn núi này, quả thực cũng có vài phần năng lực.
Ngọn núi phía sau Vĩnh Ninh tự, trong thư phòng rực rỡ gấm hoa, hương Long Diên phảng phất khắp căn phòng, xa hoa quý phái.
Nữ tử đứng trước cửa sổ nghe thị nữ thấp giọng bẩm báo, nhíu mày không vui: "Tâm Vũ, tin tức này là từ khi nào?"
"Tiểu thư." Tâm Vũ cúi đầu, đáy mắt lộ ra vài phần lo lắng: "Tả tướng nói Nhậm An Lạc vào kinh đã được ba tháng, khá mong chờ về Thái tử điện hạ, thậm chí còn cầu hôn trước mặt văn võ bá quan trong triều..."
Nữ tử khoát tay, thanh âm lạnh lẽo khinh thường: "Chỉ là một nữ thổ phỉ cỏn con, cũng dám mơ tưởng đến..." Nàng ta nói được một nửa thì ngừng lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Nói với Tả tướng, nếu có thể giúp ta hồi kinh, ta sẽ giúp ông ta lấy được tất cả những gì ông ta muốn."
Vẻ mặt Tâm Vũ ngẩn ra, thấp giọng đáp "vâng" một tiếng rồi lui xuống.