Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện

Chương 16: Trêu ghẹo


1 năm

trướctiếp

Nhậm An Lạc đột nhiên xuất hiện mà không báo trước, nhưng có lẽ là vì nụ cười trên mặt nàng quá đỗi thuần khiết rạng rỡ, Hàn Diệp không hề nghiêm mặt giảng giải quy củ như ngày thường, chỉ liếc mắt nhìn xuống dưới các một cái, cười nói: "Thân thủ của Nhậm đại nhân thật tốt."

Nhậm An Lạc cười híp mắt, thẳng thắn gật đầu: "Điện hạ thật có mắt nhìn, An Lạc mười tuổi đã học võ, xét về công phu thì ở Tấn Nam không có đối thủ, nếu điện hạ không chê, An Lạc có thể đảm bảo cho điện hạ cả đời này an toàn vô lo."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nhậm An Lạc, Hàn Diệp bật cười, nói: "Nhậm đại nhân nói đùa rồi, hiện nay đại nhân là khanh của một phủ, tấm lòng thành khẩn nên đặt trên người bách tính kinh thành thì hơn."

Nhậm An Lạc lắc đầu lảng tránh, chỉ vào đề thi trong tay Hàn Diệp, hỏi: "Đây là bài thi của Ôn tiểu công tử? Nghe nói bệ hạ đã dùng 'thiên hạ' để làm đề thi, tiểu công tử lấy dân làm nước, lấy luật làm trụ, quân vương làm kiếm để đáp lời bệ hạ, câu trả lời làm kinh động điện Kim Loan. Tuổi còn trẻ mà đã có tài như vậy, tiền đồ tương lai nhất định vô hạn."

Hàn Diệp không hề che giấu sự kiêu ngạo nơi đáy mắt: "Ôn Sóc rất có ý chí tranh đấu, còn tốt hơn những gì ta tưởng tượng."

Bản thân Hàn Diệp có lẽ cũng không phát hiện ra, mỗi lần nhắc đến Ôn Sóc, sự lạnh lẽo trên người hắn đều tan biến hết, không hề giống vị Thái tử gia nghiêm túc cứng nhắc thường ngày một chút nào.

Đáy lòng Nhậm An Lạc hơi rung động, đột nhiên cúi người về phía trước, đôi môi trực tiếp dừng bên tai Hàn Diệp, nói khẽ: "Điện hạ, nếu không phải tuổi tác không đúng, thần thực sự sẽ cho rằng Ôn tiểu công tử là bảo vật của ngài ở nhân gian đấy..."

Vẻ mặt Nhậm An Lạc nghiêm túc, thanh âm sau khi uống rượu có chút khàn khàn, lời vừa nói ra cũng không ra thể thống gì. Hàn Diệp chỉ cảm thấy bên tai lướt qua cảm giác ẩm ướt, một luồng khí nóng bốc lên, đột nhiên ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Nhậm An Lạc vừa nghiêng người về. Vậy mà hắn lại bị trêu ghẹo!

Hàn Diệp từ nhỏ đã được phong làm trữ quân một nước, thân phận cao quý, nữ tử trong thiên hạ đều ái mộ hắn, nhưng nào có ai dám làm chuyện không ra thể thống gì như vậy!

"Điện hạ, thần chỉ nói đùa thôi." Thấy biểu tình của Thái tử, Nhậm An Lạc cũng kinh ngạc không kém, liên tục xua tay cáo lỗi.

Không đến mức đó chứ, phi tần Đông cung cũng không ít, sao Thái tử lại có phản ứng như một đứa trẻ vậy?

Bị trêu đùa một phen, Hàn Diệp vốn vô cùng giận dữ, nhưng dưới ánh mắt kỳ quái của Nhậm An Lạc chỉ đành nhịn xuống, trầm mặt nghiêm giọng nói: "Nhậm đại nhân, ta là Thái tử Đại Tĩnh."

Ồ... hoá ra là cảm thấy mình bị mất mặt. Nhậm An Lạc chớp mắt, lúc này mới hiểu ra, nhỏ giọng lẩm bẩm với vẻ vô tội: "Điện hạ, ở Tấn Nam bọn ta điều này rất bình thường..."

"Bình thường?" Vẻ mặt Hàn Diệp nghi hoặc.

"Đúng vậy, phong tục Tấn Nam cởi mở, không ít nữ tử thậm chí còn bỏ chồng để lấy người khác, còn có quyền thừa kế như nam tử, trong trại ta đã thấy không ít cô nương ở bên nam tử mà mình ngưỡng mộ như vậy."

Khí huyết của Hàn Diệp dâng trào, mặc dù phong tục của Tấn Nam và phương Bắc khác nhau, nhưng nữ tử cũng sẽ không to gan làm xằng làm bậy đến mức này! Thấy vẻ mặt vô cùng chân thành của Nhậm An Lạc, hắn mới chợt nhận ra tuy nàng có tài điều binh khiển tướng vào triều, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong ổ thổ phỉ, những phương diện khác quá thiếu thốn, đành xoa xoa lông mày, cười khổ: "Nhậm đại nhân, bất luận phong tục của Tấn Nam ra sao thì ở đây cũng là đế đô, có vài phép tắc không giống với nơi của ngài."

Nhậm An Lạc xua tay: "Biết rồi biết rồi, về sau thần sẽ cẩn thận lời nói và hành động, tuyệt đối sẽ không mạo phạm đến thánh thể." Lời nói qua loa nói được nửa chừng, vẫn là có chút không vui, nàng bĩu môi, nói: "Điện hạ, nữ tử trong thiên hạ muốn vào Đông cung đếm không xuể, vậy tại sao ta lại không thể? Lẽ nào An Lạc thực sự không lọt được vào mắt xanh của điện hạ?"

Hàn Diệp hơi giật mình, không hề trả lời, chỉ quay người ngồi lại trên chiếc ghế gỗ trong các, trầm mặc một lúc, sau đó mới nói với nữ tử tràn đầy nghi hoặc đang ngồi xếp bằng ở lan can kia: "Bởi vì quá đáng tiếc rồi."

Nhậm An Lạc nhướng mày, trên mặt lập tức viết mấy chữ lớn: Đây là loại lý do gì!

"Hành động trong vụ án gian lận thi cử lần này của Nhậm đại nhân chính là nguyên nhân đại nhân không thể vào Đông cung. Nhậm đại nhân không chỉ có tài điều binh khiển tướng, ta thấy triều đình bị Nhậm đại nhân xoay chuyển trong lòng bàn tay."

Lời nói của Hàn Diệp lạnh lẽo bên tai, sắc mặt Nhậm An Lạc không đổi, chỉ có khoé miệng cong lên, nhún vai không nói lời nào.

"Lòng dân, sĩ tử, triều quan đều nằm trong tính toán của đại nhân, ngay cả phụ hoàng và Tả tướng... cũng vậy." Hàn Diệp nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Nhậm An Lạc, chậm rãi nói: "Trung Nghĩa Hầu đã nắm quyền Tây Bắc mấy năm, quyền uy quá lớn, phụ hoàng sớm đã không hài lòng với sự ngang ngược này, chỉ có điều chưa tìm được cớ để ra mặt. Còn về Tả tướng, ngài ấy biết rõ dưới sự lên án của các sĩ tử, triều đình nhất định phải có lời giải thích, một Hộ bộ Thượng thư rõ ràng không đủ... Nếu không phải Tả tướng nhúng tay vào, Trung Nghĩa Hầu sao có thể dễ dàng giao ra quân quyền, về phần vì sao Tả tướng lại nóng vội như vậy, thiết nghĩ đại nhân còn hiểu rõ hơn ta."

"Điện hạ đúng là anh minh sáng suốt, chút thủ đoạn nhỏ của An Lạc, vốn đã cho rằng không thể giấu được điện hạ."

"Nhậm đại nhân khiêm tốn rồi." Hàn Diệp bỗng trầm giọng, ánh mắt chân thành: "Triều đình thiếu những vị quan tốt có lòng vì dân như đại nhân, hơn nữa lòng có càn khôn, vì vậy ta mới nói... Nhậm đại nhân vào Đông cung quả thực quá đáng tiếc. Nếu ngài ở lại triều đình, ta tin rằng... sẽ là phúc của thiên hạ."

Nhậm An Lạc chống cằm nhìn Hàn Diệp, đột nhiên nói: "Thái tử điện hạ, đã có ai nói với ngài rằng... ngài là một trữ quân rất tốt chưa."

Ánh mắt của Nhậm An Lạc kiên định mà nghiêm túc, Hàn Diệp hơi ngẩn người, đáy mắt như có thứ gì đó loé lên, hắn bật cười: "Từ khi ta được lập làm Thái tử, câu nói này thường lọt vào tai, nhưng chưa có ai trực tiếp nói ra như ngài. Ngài thực sự rất đặc biệt, không giống với bất kỳ nữ tử nào mà ta từng gặp."

Hàn Diệp đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Nhậm An Lạc, Nhậm An Lạc ngạc nhiên nhìn hắn, chỉ thấy... hắn đột nhiên cúi người xuống giống như Nhậm An Lạc khi nãy, hàm chứa ý cười: "Tuy ta không thể đón ngài vào Đông cung, nhưng nguyện tâm đầu ý hợp cùng ngài. Nhậm An Lạc, ngài có nguyện ý không?"

Hàn Diệp khẽ cúi người, mái tóc đen dài xoã trước ngực Nhậm An Lạc, động như không động, dường như cố chấp đợi bằng được một đáp án của Nhậm An Lạc.

Quả thực là người không thể chịu thiệt, Nhậm An Lạc thở dài, quay đầu... lại đột nhiên va phải một đôi mắt đen láy, người trước mặt mày đen như mực, môi mỏng khẽ mím, hai má vẫn còn ửng hồng sau khi uống rượu. Nàng đảo mắt, chợt nhớ đến, dân gian đồn rằng Thái tử Hàn Diệp dung mạo tuấn tú khiến bao nữ tử ngưỡng mộ, hoá ra là lời nói thật.

Gió khẽ thổi, mái tóc của hai người đều bị thổi tung, quấn vào nhau rơi xuống một chỗ trong không trung, môi Nhậm An Lạc khẽ động, không tự chủ được thì thầm: "Quân tử ôn nhuận như ngọc, dưới trăng người đẹp thành đôi."

"Ha ha ha ha..."

Bầu không khí yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ, một tiếng cười dài không đúng lúc vang lên ở cửa vào các, vô cùng sảng khoái.

Sắc mặt Hàn Diệp khẽ đổi, cơ hội tốt để Nhậm An Lạc thưởng thức sắc đẹp đã bị phá ngang, chỉ đành thầm than đáng tiếc, ngẩng đầu nhìn vào bên trong.

Một đôi nam thanh nữ tú đứng cách đó không xa, nam tử y phục lam đậm, vẻ mặt anh tuấn uy nghiêm, mím môi ra vẻ không quan tâm. Nữ tử một thân bào tướng, oai phong lẫm liệt, mặt mũi sáng sủa, lúc này trên mặt tràn đầy ý cười chế giễu.

"Hoàng huynh, huynh ném ta và Tranh Ngôn cho một đám thư sinh thấp kém, còn mình thì lại trốn ở Thiên Giám các gặp gỡ giai nhân, đây không phải là cách làm của một chính nhân quân tử đâu." Nữ tử khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Nhậm An Lạc một cái, nói: "Không giới thiệu cho bọn muội sao?"

Hàn Diệp thở dài, quay người về: "An Ninh, đừng làm loạn nữa, đây là Đại lý tự khanh Nhậm đại nhân. Bọn muội tới đây từ khi nào?"

"Khi nào?" An Ninh công chúa cười với vẻ xấu xa: "Không sớm lắm, à, chính là vừa rồi vị tiểu thư này nói... 'quân tử ôn nhuận như ngọc'."

Lông mày Hàn Diệp giật giật, cuối cùng vẫn cố nhịn xuống, nhìn về phía Thi Tranh Ngôn: "Tranh Ngôn, ta gửi gắm An Ninh cho huynh, huynh lại dạy muội ấy thành dáng vẻ này, quả là nữ nhi tốt..."

"Được rồi, hoàng huynh, muội đã bốn năm không hồi kinh, huynh đừng có trở mặt giáo huấn." An Ninh công chúa xua tay, dáng vẻ phong lưu, phóng khoáng hoạt bát, nhưng cũng không giấu được khí chất của con nhà quyền quý.  

Hàn Diệp bất lực lắc đầu, quay sang nói với Nhậm An Lạc: "Nhậm đại nhân, đây là An Ninh công chúa và Thi tướng quân."

"An Lạc tham kiến công chúa điện hạ, Thi tướng quân." Nhậm An Lạc chắp tay, coi như là lễ gặp mặt, nhưng trong lòng lại cảm khái, thì ra vị kia chính là An Ninh công chúa.

Vua Gia Ninh có bốn vị công chúa, Thiều Hoa là người được nuông chiều nhất, nhưng người khiến ông kiêu ngạo nhất lại là trưởng nữ An Ninh này. An Ninh công chúa từ nhỏ đã thích tập võ, lên mười tuổi được Tịnh Huyền đại sư của Vĩnh Ninh tự nhận làm đệ tử nhập thất (*), mười bốn tuổi xuống núi về cung. Trong buổi đi săn mùa thu năm đó, nàng ta thể hiện tài nghệ trước mặt chư tướng, mang về thể diện cho hoàng thất. Sau khi về cung, vua Gia Ninh vô cùng vui mừng, vì An Ninh công chúa mà mở tiệc thiết đãi bá quan, đến khi hỏi đến nguyện vọng, không ngờ vị công chúa này lại vô cùng cứng rắn, khăng khăng muốn đến Tây Bắc đóng quân. Vua Gia Ninh hết cách, đành phải cho phép trưởng nữ đến vùng biên cương xa xôi.

(*) Nhập thất: Chỉ sự hiểu biết hoặc công phu học tập đã đạt tới chỗ cao thâm.

Bốn năm, đại quân Tây Bắc và Bắc Tần đã giao chiến mấy chục lần, An Ninh lần nào cũng xuất binh ra trận, làm người tiên phong, một thân anh dũng không ai địch nổi, lập nhiều chiến công hiển hách, khiến đại quân Bắc Tần vừa nghe tên đã khiếp sợ. 

Chỉ đáng tiếc, cũng như Nhậm An Lạc, cho dù chiến công ngút trời thì cũng có rất ít thế gia vọng tộc muốn rước vị công chúa thiện chiến này vào gia môn. Cũng vì vậy nên vua Gia Ninh vô cùng đau đầu về hôn sự của An Ninh công chúa, lần này triệu nàng hồi kinh cũng là vì hôn sự của nàng.

Thi Tranh Ngôn là con trai duy nhất của Thượng tướng quân Thi Nguyên Lãng, tuổi còn trẻ đã trấn giữ một phương, uy danh không hề thua kém phụ thân. Từ khi lập quốc, Thi gia đã liên tục lập chiến công, vô cùng trung thành với hoàng đế, trước nay đều không tham gia tranh giành hoàng vị. Lần này Trung Nghĩa Hầu bị tước đoạt quân quyền, vua Gia Ninh liền giao cho Thi lão tướng quân tạm thời tiếp quản.

"Thì ra vị này chính là Nhậm tướng quân, An Ninh đã nghe nói từ lâu, trong lòng ngưỡng mộ, hôm nay gặp được, quả thực..."

Nhậm An Lạc nhướng mày, An Ninh công chúa phì cười: "Quả không hổ danh, Nhậm đại nhân, chuyện cầu hôn trên điện Kim Loan đã truyền đến tận đại doanh Tây Bắc của ta rồi, hoàng huynh của ta thực sự tốt đến vậy sao?" 

Hàn Diệp trầm mặt, Nhậm An Lạn nhìn chằm chằm Hàn Diệp một lúc, đột nhiên nhảy từ trên lan can xuống, câu trả lời rõ ràng cùng tiếng cười lanh lảnh vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.

"Công chúa, dung mạo điện hạ tựa trăng sáng, quả thực rất vừa ý ta."

Lúc này, sắc mặt của Hàn Diệp hoàn toàn tối sầm lại, ngay cả Thi Tranh Ngôn không đổi sắc mặt cũng khẽ động chân mày, cố gắng nhịn lại ý cười.

An Ninh công chúa phì cười, chạy đến bên lan can, hướng về phía bóng lưng đang dần biến mất trên con đường nhỏ, hét lớn: "Nhậm đại nhân thật là có mắt nhìn, An Ninh rất thích, hẹn ngày khác cùng dạo quanh Đế Đô, có thể nể mặt ta không!"

Nhậm An Lạc đưa lưng về phía Thiên Giám các, vẫy tay từ xa, coi như đáp ứng lời mời.

An Ninh công chúa quay đầu về, nhìn dáng vẻ tức giận đến mức sắp bùng phát của Thái tử, nàng đảo mắt cười khan: "Hoàng huynh, đường đi khá xa, muội có chút mệt, vẫn là về cung nghỉ ngơi trước đây." Nói xong liền bắt chước Nhậm An Lạc nhảy xuống từ trên các, công phu trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy bóng người.

Trên Thiên Giám các, chỉ còn lại hai người Hàn Diệp và Thi Tranh Ngôn lẻ loi đứng đó. Dường như cảm nhận được lúc này Thái tử đang cần an ủi, một lúc lâu sau, Thi Tranh Ngôn mới chậm rãi thành khẩn nói: "Điện hạ, cha ta thường nói, gặp được nữ tử dũng mãnh như hổ, nếu không thể đấu lại, vậy thì trốn đi cũng là một kế"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp