Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện

Chương 15: Say rượu


1 năm

trướctiếp

Sau khi vụ án gian lận thi cử được phá giải, vua Gia Ninh hạ thánh chỉ cách chức Hộ bộ Thượng thư Đỗ Trạch Nho, đày cả nhà đi Mạc Bắc, bãi bỏ quyền thừa kế phủ Trung Nghĩa Hầu của Cổ Tề Thiện, quở trách Trung Nghĩa Hầu dạy con không nghiêm, phạt hai ngàn ngân lượng, đồng thời giao đại quân Tây Bắc lại cho tướng quân Thi Nguyên Lãng.

Còn Hộ bộ Thị lang Tiền Quảng Tiến, tuy kinh nghiệm còn yếu kém nhưng lại được vua Gia Ninh đặc cách thăng chức làm Hộ bộ Thượng thư. Cùng ngày, ba người đứng đầu kỳ thi Đình xuất hiện, được quần thần ca tụng, Nhậm An Lạc có được lòng dân, nhận mệnh làm Đại lý tự khanh. 

Kể từ đó, bất kể là danh sĩ tụ tập hay tiểu thư mở tiệc, thiếp mời gửi cho Nhậm An Lạc đều không thiếu, tất cả yến tiệc đều lấy việc mời được nàng làm vinh dự.

Lúc này, cách thời gian nàng mới vào đế đô nhậm chức, danh tiếng nữ thổ phỉ hung hãn vang xa, cũng chỉ có ba tháng.

Gió xuân phi ngựa sướng vô tận, hoa thắm Trường An ngắm cả ngày.

Giải thích: Nguyên văn "Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tẫn Trường An hoa", là hai câu thơ trong bài thơ thất ngôn tứ tuyệt "Đăng Khoa Hậu" của nhà thơ Mạnh Giao thời Trung Đường. Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi.

Ba năm một lần, bên bờ sông Tần sẽ tổ chức một buổi thịnh yến long trọng cho các Thám hoa trong kỳ thi, tuấn mã hồng bào, thiếu niên ưu tú, khắp nơi đều là phong lưu vô hạn, khiến vô số nữ nhi ái mộ.

Kỳ thi năm nay tuy khó khăn gập ghềnh nhưng cũng không hề tổn hại đến danh tiếng của các vị Thám hoa, đặc biệt là Ôn Sóc công tử danh chấn kinh thành, ở kỳ thi Đình được thiên tử tán thưởng, quan thần hò reo, càng lan truyền thành một giai thoại.

Ngày hôm đó, các Thám hoa sẽ diễu hành quanh đế đô trong tiếng chiêng trống, đi đầu là Ôn Sóc một thân áo bào Trạng nguyên đỏ thẫm, ôn nhuận như ngọc, phàm là nơi cậu đi qua thì hoa tươi từ tay các cô nương trên tửu lầu bên đường ném xuống sẽ chất đầy con phố.

Sẩm tối, vua Gia Ninh cũng mở yến tiệc Quỳnh Lâm trong cung, ngay cả Thái tử ít khi tham dự yến hội cũng được hầu hạ chu đáo. Nghe tin tức từ trong cung truyền ra, Thái tử vui mừng không nói thành lời, các Thám hoa đến kính rượu đều không từ chối.

Dưới bầu trời trăng thanh gió mát, lễ Quỳnh Hoa long trọng náo nhiệt, Nhậm An Lạc ngồi trong xe ngựa chậm rì rì vào cung.

Bên trong xe ngựa, Uyển Thư chớp mắt đánh giá Nhậm An Lạc một thân y phục xanh thẫm một cái, lắc đầu thở dài.

Cô hy vọng Nhậm An Lạc sẽ mặc trang phục mà Thái tử đưa tới để vào cung, càng dễ khiến cho mấy công chúa tiểu thư kia ghen tị đỏ mắt, nào ngờ Nhậm An Lạc lại cất hết lễ vật vào nhà kho rồi niêm phong lại, đặc biệt căn dặn để sau này dùng làm của hồi môn cho cô.

Ai, tiểu thư ngốc nghếch nhà cô, đúng là chưa từng gặp cô nương nào thành thật như nàng.

Ngự hoa viên ồn ào náo nhiệt, nhưng vua Gia Ninh lại chọn Quan Tâm viên yên tĩnh để triệu kiến Nhậm An Lạc.

Quan Tâm viên nằm ở phía Tây hoàng thành, ánh sáng rực rỡ từ mấy chiếc đèn lồng chiếu xuống khu vườn, có điều màn đêm đã buông xuống, khó có thể nhìn thấy phong cảnh thảo nguyên vạn dặm nơi chân núi Bồi Lăng như thường ngày. Mấy năm gần đây, vua Gia Ninh rất thích khu vườn này, chỉ cần không phải là bàn chính sự, ông thường sẽ chọn khu vườn này để triệu kiến quần thần.

Kinh thành lan truyền hàng ngàn lời đồn về Nhậm An Lạc, An Vương xưa nay ôn hoà cũng không nhịn được mà ngứa ngáy trong lòng, biết tin hôm nay vua Gia Ninh truyền Nhậm An Lạc vào cung, liền sống chết đòi đi theo.

Lúc này, lão vương gia vừa nếm rượu ngon được cất giữ kỹ trong cung, vừa vuốt hai chòm râu chúc mừng vua Gia Ninh: "Bệ hạ, Trạng nguyên lần này danh xứng với thực, Ôn Sóc quả thực không làm mất thanh danh của Hữu tướng."

Mặc dù Ôn Sóc còn trẻ nhưng đã có tài trị thế, còn trung thành với Thái tử, sau này ắt sẽ thành trụ cột của Đại Tĩnh.

Vua Gia Ninh gật đầu, có chút cảm khái: "Ban đầu nó cứu Thái tử, bây giờ ngẫm lại cũng là duyên của chúng nó. Trẫm lên ngôi năm mười sáu tuổi, nhưng chưa từng gặp người nào thông minh như vậy..."

"Thực ra cũng không đúng, nha đầu kia trước đây cũng thông minh không kém Ôn Sóc..." An Vương đã ngà ngà say, đột nhiên chen vào một câu, nói được một nửa mới đột ngột phát hiện đã phạm vào cấm kỵ của hoàng đế, xấu hổ đặt chén rượu xuống: "Bệ hạ..."

Vua Gia Ninh khoát tay, nhấp một ngụm rượu: "An Vương không cần để ý." Ông dừng một chút, sau đó mới nheo mắt thản nhiên nói: "Đây vốn là lời nói thật, năm đó trẫm đã biết... nếu như Đế Tử Nguyên được Đế gia nuôi lớn, e là trên đời này sẽ xuất hiện một Đế Thịnh Thiên thứ hai."

An Vương nuốt nước miếng, tự cảm thấy bản thân mình cả đời khôn ngoan, đến lúc già rồi lại nhất thời lanh mồm lanh miệng, nhất thời hận không thể vứt hết chỗ sách đã đọc cả nửa đời trước đi, trong lòng thoáng qua vô số ý nghĩ, định dùng mấy chủ đề sâu xa để bù đắp sai lầm khi nãy, nào biết hoàng đế thâm sâu khó lường, không hề có ý định tuỳ tiện vạch trần vị vương gia ngồi đối diện.

"Hiện giờ nàng ta được chăm sóc ở Thái sơn, An Vương, ngươi cảm thấy đáng tiếc sao?"

Trong lòng lão vương gia nổi trống, đáp: "Đương nhiên không phải, năm đó Đế gia phạm tội mưu phản, người giữ lại một mạng cho Đế Tử Nguyên đã là phá lệ khai ân với Đế gia rồi."

"Tử Nguyên, Tử Nguyên, quả là một cái tên hay, sinh ra cũng giống gia chủ của Đế gia..." Vua Gia Ninh cười như không cười: "Có điều, trẫm sợ Đế Thịnh Thiên còn không muốn nhận lòng tốt này của trẫm thôi."

Vừa dứt lời, An Vương không thể che giấu được sự kinh ngạc, kích động nói: "Bệ hạ, gia chủ Đế gia vẫn còn sống?"

Ánh mắt vua Gia Ninh u ám, không tự chủ được mà xoa xoa ngón tay, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "Đương nhiên là chết rồi."

An Vương thở phào một hơi, nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, che giấu sự thất thố.

Mười năm trước toàn bộ Đế gia bị trảm, tám vạn tướng sĩ trốn tới Tây Bắc, nếu như Đế Thịnh Thiên vẫn còn sống thì với danh tiếng của bà, Vân Hạ sớm đã nổi lên chiến tranh bốn phương, sao có thể có được Đại Tĩnh thái bình như hôm nay?

Năm đó sau khi Thái tổ băng hà, Đế Thịnh Thiên liền mất tích, không ai biết bà còn sống hay đã chết, bệ hạ sao có thể chắc chắn như vậy?

Áp xuống nghi hoặc trong lòng, An Vương còn chưa kịp nghĩ ra nên nói gì để hòa hoãn bầu không khí thì thanh âm bẩm báo của nội thị vệ đã vang lên bên ngoài vườn.

"Bệ hạ, Nhậm đại nhân cầu kiến."

"Cho nàng ta vào."

Vua Gia Ninh trầm giọng phân phó, An Vương vừa nghĩ muốn lập một tấm bài trường sinh cho vị Bồ Tát sống này, vừa nâng mắt nhìn về phía cửa vườn.

Nữ tử đi tới sải bước mạnh mẽ, dưới ánh trăng toàn thân y phục xanh thẫm, khiến trực giác con người có thể đoán được rằng nữ tử này trông như thế nào.

Nhậm An Lạc bước trên đường mòn, xuất hiện trước mắt hai người. An Vương nhất thời ngẩn ra, mày nhạt mắt nghiêm, ý vị tự nhiên, quả thực người này không hề tầm thường, có điều vẻ ngoài lại quá mức bình thường.

Quả thực đáng tiếc... Trong lúc An Vương đang cảm thán, Nhậm An Lạc đã đứng cách hai người không xa, hành lễ với vua Gia Ninh: "Nhậm An Lạc tham kiến bệ hạ."

Ngừng lại một chút, vua Gia Ninh mới bình thản nói: "Miễn lễ."

Nhậm An Lạc đứng dậy, chắp tay với An Vương, dáng vẻ lưu loát hiên ngang: "Tham kiến An Vương."

An Vương hơi ngẩn ra, mỉm cười gật đầu.

Vua Gia Ninh chỉ vào chiếc ghế đối diện, Nhậm An Lạc thuận lợi ngồi xuống, vô cùng thản nhiên, không hề có chút sợ hãi hay vinh hạnh nào khi nhìn thấy thiên tử. Nhìn thấy cảnh tượng này, An Vương vội vàng rót rượu, nghiêng đầu sang một bên.

Sắc mặt vua Gia Ninh không đổi, nói: "Nhậm khanh phá được vụ án gian lận thi cử, trả lại công đạo cho sĩ tử trong thiên hạ, trẫm nên cảm tạ khanh."

Lão vương gia oán thầm, hoàng đến chắc chắn luôn canh cánh trong lòng về chuyện đánh chuông Thanh Long, vốn muốn sau này tính sổ, không ngờ Nhậm An Lạc một lần hành động liền thành danh, có được lòng dân, hiện giờ không còn dễ động vào nàng. Nghĩ vậy, ông không nhịn được mà cười trên nỗi đau của người khác.

"Bệ hạ quá lời, nếu không phải bệ hạ khoan dung, chúng quan Đại lý tự góp sức, chỉ dựa vào sức của một mình An Lạc tuyệt đối không thể làm cho vụ án này rõ ràng trước mắt thiên hạ. Bệ hạ sáng suốt anh minh, tất sẽ có được kết quả của ngày hôm nay."

Lời này nói ra dễ nghe, Nhậm An Lạc nhìn qua có vẻ là người phóng khoáng, mặc dù lời ca tụng trong miệng nàng giống hệt những người cả ngày nịnh hót, nhưng khi lọt vào tai lại đặc biệt dễ nghe.

Đúng như dự đoán, sắc mặt vua Gia Ninh hòa hoãn không ít, nói: "Nhậm khanh cũng khiến trẫm nhìn với cặp mắt khác, vốn tưởng rằng khanh chỉ có tài điều binh khiển tướng, nhưng hiện giờ vào triều làm quan cũng không tính là mai một khanh. Có điều..." Vua Gia Ninh ngừng lại, kéo dài giọng nói: "Nghe nói ba vạn thủy quân của An Lạc trại là một tay khanh điều động huấn luyện ra, nếu trẫm cho khanh quay về Tấn Nam giúp Quý lão tướng quân huấn luyện thủy quân..."

Đáy lòng An Vương khẽ run, nhìn về phía Nhậm An Lạc...

"Bệ hạ, tuyệt đối đừng..." Nhậm An Lạc liên tục xua tay: "Ổ thổ phỉ đó của thần kém xa đế đô phồn hoa, hơn nữa An Lạc đã chinh chiến nhiều năm, toàn thân thương tích, ở kinh thành dưỡng lão là được rồi."

An Vương suýt phun ngụm rượu trong miệng ra, năm nay Nhậm An Lạc mới chỉ mười tám! Điều này làm cho mấy lão già đã bước nửa bước vào quan tài như bọn bọ làm sao chịu đựng nổi?

Vua Gia Ninh cũng ngẩn ra, lạnh lẽo nơi đáy mắt tản ra, ý cười trở nên ôn hòa: "Nhậm khanh nói đùa rồi, khanh là nhân tài của đất nước, nguyện ở lại đế đô phò tá trẫm khiến trẫm rất vui, lần này khanh có công phá án, nếu muốn xin điều gì, trẫm nhất định đáp ứng."

Nhậm An Lạc quả thực có tài, hơn nữa tính tình của nàng cũng hợp mắt ông.

Cơ thể lười nhác của Nhậm An Lạc đột nhiên nghiêng về phía trước, ánh mắt lãnh đạm trở nên sáng ngời: "Lời này của bệ hạ là thật?"

Dường như mọi người đều có thể cảm nhận được sự vui mừng rõ ràng trong nháy mắt của Nhậm An Lạc, An Vương nhớ đến vụ cầu hôn trên triều ba tháng trước của nàng, toát mồ hôi lạnh.

Vua Gia Ninh nheo mắt lại, tay gõ nhẹ lên bàn đá, nói: "Chỉ trừ một việc, không thể là vị trí Thái tử phi."

Nhậm An Lạc mím môi, thở dài tựa ra sau: "Ai, thần biết bệ hạ đang đùa thần mà, bỏ đi, thần không có gì muốn xin."

Đây sao có thể là giọng điệu khi nói chuyện với vua của một nước, vậy mà vua Gia Ninh lại rất thoải mái, thấy vẻ mặt Nhậm An Lạc ủ rũ liền hiếu kỳ nói: "Nhậm khanh, sao Thái tử lại lọt vào mắt khanh?"

Mặc dù việc Thái tử được tán thưởng khiến cho người làm cha như ông cảm thấy rất vinh quang, nhưng ông thực sự không nhìn ra điểm nào của con trai mình có thể khiến cho Nhậm An Lạc chinh chiến sa trường yêu thích như thế này!

Nhậm An xoa cằm, nhìn ánh mắt tò mò của vua Gia Ninh và An Vương, chậm rãi nói: "Thái tử điện hạ dung mạo như ngọc, An Lạc từ nhỏ đã nghĩ về một phu quân có dáng vẻ như vậy."

Phụt... An Vương cuối cùng cũng không thể bảo vệ nổi phong thái hoàng gia mà bản thân đã giữ gìn mười mấy năm, trực tiếp phun một ngụm rượu ra!

Dung mạo như ngọc? Vua Gia Ninh nhớ lại dung mạo của Thái tử giống Thái tổ, im lặng không nói, đáy lòng hoài nghi: Lẽ nào nữ tử sinh ra ở Tấn Nam lại có khiếu thẩm mỹ khác biệt như vậy?

Rượu ngà ngà say, tiếng ca múa trong ngự hoa viên cũng dần ngừng lại. Lần triệu kiến này khiến cho vua Gia Ninh tương đối hài lòng, ông cũng xem như công nhận địa vị của Nhậm An Lạc ở kinh thành, nói vài câu lấy hình thức liền cho Nhậm An Lạc và An Vương lui xuống.

Vua Gia Ninh vẫn ngồi trên ghế đá, một lúc lâu sau, khi rượu trong bình dần hết, Triệu Phúc mới tiến lên, thấp giọng khuyên nhủ: "Bệ hạ, đêm khuya trời lạnh, uống ít một chút."

Vua Gia Ninh không nói, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Bắc hoàng thành, nhỏ giọng nói: "Triệu Phúc, ngươi nói xem... Đế Thịnh Thiên rốt cuộc là đã chết, hay vẫn còn sống?"

Đáy lòng Triệu Phúc khẽ run.

"Nếu như còn sống, sao giang sơn của trẫm còn có thể an ổn như vậy?"

"Nếu như đã chết, trẫm..." Vua Gia Ninh bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt lạnh lẽo: "Có phải là có thể bước ra toà thành này rồi không?"

Triệu Phúc nhìn theo ánh mắt của vua Gia Ninh, rơi xuống cung điện phía Bắc hoàng thành, thần sắc khẽ biến.

Đó là điện Chiên Nhân, nơi Thái tổ băng hà.

Hầu như không ai trên thế giới biết rằng, người ở bên khi Thái tổ băng hà không phải là hoàng hậu phi tần, hoàng tử công chúa... mà là gia chủ của Đế gia, Đế Thịnh Thiên.

Cũng không ai biết rằng, mười sáu năm trước, Đế Thịnh Thiên đã lập lời thề trước mộ Thái tổ, cả đời này quyết không bước vào đế đô một bước.

Hai mươi năm trước, võ công của Đế Thịnh Thiên đã đạt đến hàng ngũ tông sư, thế gian khó tìm đối thủ.

Đây mới là... lý do thực sự khiến vua Gia Ninh không bước ra khỏi đế đô suốt mười năm.

Ông thắng gia tộc Đế thị, khiến thần dân Đại Tĩnh lấy hoàng gia làm trọng, nhưng lại tự nhốt mình trong thành trì này mãi mãi - dùng thanh danh khuynh thế của Đế Thịnh Thiên vạch xuống một toà thành vây hãm.

Cung nữ dẫn Nhậm An Lạc ra khỏi Quan Tâm viên, bởi vì từng đến một lần nên Nhậm An Lạc đã đuổi cung nữ đi, một mình đi ra.

Hoàng cung về đêm nguy nga hoa lệ, đường mòn tĩnh mịch, nhưng Nhậm An Lạc rõ ràng đã đáng giá cao năng lực nhớ đường của mình, vì thế chưa được bao lâu nàng đã bị lạc trong hoàng cung quanh co rối rắm này.

Nàng thở dài, đang định gọi người dẫn nàng ra ngoài, nhưng bóng người đứng trên căn gác cách đó không xa khiến nàng chợt dừng bước.

Dưới các có thị vệ trông coi... Xông vào? Nàng không muốn ngày mai danh tiếng cướp sắc của mình vang xa đâu. Cầu kiến? Rõ ràng không phù hợp với tác phong hành sự thường ngày của nàng.

Nhậm An Lạc nâng cằm nhướng mày, nở một nụ cười đắc ý.

Bên trong Thiên Giám các, Hàn Diệp lẳng lặng đứng đó, trong tay cầm bài thi Hội của Ôn Sóc, hai má ửng hồng, sắc mặt dịu dàng.

Chợt có tiếng lá cây xào xạc vang lên, Hàn Diệp nhíu mày ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy... phía trên lan can, nữ tử một thân váy áo xanh thẫm đang ngồi xếp bằng, tươi cười rạng rỡ.

Ây da! Nhậm An Lạc huýt sáo, nàng không hề biết, Thái tử gia bình thường thanh lãnh cứng nhắc, sau khi uống say lại là dáng vẻ ngây thơ như thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp