Thanh âm của Nhậm An Lạc khiến Cổ Tề Thiện đột ngột biến sắc, trong ngoài đại đường lặng ngắt như tờ, mọi người nín thở nhìn tiểu hầu gia đột nhiên trầm xuống, hiểu được dụng ý trong câu nói này của Nhậm An Lạc.
Tiểu hầu gia của phủ Trung Nghĩa Hầu từ nhỏ đã học hành không ra gì, nếu thực sự nhờ người làm trước đề thi, tất nhiên sẽ không nhớ rõ đáp án mênh mông ngàn chữ trong hội thi.
Tả tướng nhíu mày liếc nhìn Nhậm An Lạc, trầm mặc không nói. Hữu tướng thầm khen một tiếng, trầm giọng nói: "Tiểu hầu gia, lời của Nhậm đại nhân nói không sai, nếu ngươi thật sự bị oan thì cứ đọc đáp án kỳ thi ra, bổn tướng đảm bảo sẽ trả lại công đạo cho ngươi."
Cổ Tề Thiện toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cứng rắn nói: "Hữu tướng, khi thi ta quá căng thẳng, không còn nhớ rõ bản thân đã viết những gì, chỉ là trả lời lung tung mà thôi."
Vài tiếng xôn xao vang lên, thí sinh dưới công đường đều khịt mũi khinh bỉ với cái cớ của Cổ Tề Thiện. Hội thi quan trọng như vậy, cho dù văn chương không tốt thì cũng không đến mức không nhớ rõ đáp án do chính mình viết ra chứ?
Nhậm An Lạc khoát tay, ra hiệu mọi người yên lặng, không để ý tới lời ngụy biện của Cổ Tề Thiện, kéo dài giọng điệu: "Nếu tiểu hầu gia không nhớ rõ nội dung bài thi thì cũng không sao, câu hỏi trong đề thi lần này quá mơ hồ, câu 'bách tính chi đạo' này quả thực khó trả lời..."
"Đúng vậy, đề ra khó hiểu như thế, tất nhiên ta cũng chỉ viết lung tung, không ngờ rằng sẽ có thành tích tốt!" Cổ Tề Thiện gật gù đắc ý, giống như đã tìm được một cái cớ cho mình.
Trong ngoài công đường không biết vì sao đột nhiên yên tĩnh lại, im lặng không một tiếng động, hắn mơ hồ cảm thấy không đúng, ngẩng đầu nhìn Nhậm An Lạc.
Bên trái Nhậm An Lạc, sắc mặt Tả tướng lạnh đi, nếu không phải được giáo dưỡng tốt, ông ta chỉ hận không thể đạp cho tên đầu heo này một cái.
"Tiểu hầu gia, bản quan đã nói, ngươi chính là bằng chứng." Thanh âm Nhậm An Lạc đột nhiên trầm xuồng: "Đề thi vốn không hỏi 'bách tính chi đạo', câu hỏi do hai vị học sĩ đặt ra là 'thụ nghiệp'. Ngươi có thể không nhớ rõ nội dung bài thi, nhưng ngay cả đề bài ngươi cũng không nhớ rõ, còn dám nói là bài thi này do ngươi tự viết!"
Nhậm An Lạc đập kinh đường mộc xuống, nhìn thẳng Cổ Tề Thiện, tức giận quát lớn.
Cổ Tề Thiện biến sắc, khàn giọng hét lên: "Nhậm An Lạc, ngươi dám gạt ta!"
"Bản quan là chủ thẩm của vụ án này, nên xét xử như thế nào không tới phiên ngươi dạy bảo. Cổ Tề Thiện, bản quan hỏi ngươi, tội gian lận trong thi cử, nhận hay không nhận?"
"Nhận thì sao, ta là con trai hầu phủ, đây chỉ là một vụ gian lận nhỏ bé, ngươi phạt ta thì sao!"
Chứng cứ đã rõ ràng, nhưng Cổ Tề Thiện chết cũng không nhận sai. Thí sinh đứng ngoài công đường vô cùng căm phẫn, trên mặt tràn đầy tức giận.
Nhậm An Lạc không trả lời, phất tay để sai nha áp giải Cổ Tề Thiện sang một bên, nhìn Đỗ Đình Tùng nãy giờ vẫn cúi đầu.
Dường như cảm giác được ánh mắt của Nhậm An Lạc, ông ta ngẩng đầu, sắc mặt trầm ổn, đáy mắt mang theo một tia bình thản coi nhẹ cái chết.
Nhậm An Lạc hơi ngẩn ra, ngay sau đó đã rõ... từ khi bước vào Đại lý tự, ông ta đã biết chắc phải chết.
"Người dưới công đường chính là Đỗ Đình Tùng?"
"Bẩm đại nhân, là học sinh."
"Ngô Việt nói hắn lấy được đề thi từ tay ngươi, lời của hắn là thật hay giả?"
Đỗ Đình Tùng không đáp, chỉ hỏi ngược lại: "Đại nhân có bằng chứng không?"
Nhậm An Lạc nhướng mày, mở chứng cứ do phụ tá bên cạnh đưa lên, sau đó lấy một tờ bài thi khác từ trong khay gỗ vừa nãy rồi mở ra.
"Đề thi ngày đó ngươi đưa Ngô Việt vẫn chưa ném đi, sai nha lục soát trên người hắn thì phát hiện hai tờ đáp án, lúc đầu bản quan tưởng hắn sợ để quên nên chuẩn bị thêm một tờ, về sau mới để ý nét chữ của hai tờ đáp án khác nhau. Đỗ Đình Tùng, đây là bài thi của ngươi ở kỳ thi, chỉ cần so sánh hai loại nét chữ là sẽ biết ngươi có phải là người cung cấp bài thi không."
Cả công đường yên tĩnh, gần như không người nào biết, lúc trước đã soát ra hai phần đáp án có nét bút khác nhau từ trên người Ngô Việt. Các quan thần Đại lý tự đánh cược tiền đồ để đánh chuông Thanh Long, quả nhiên là có chỗ dựa.
Hoàng Phổ thở phào một hơi, đến bây giờ, vụ án này mới chân chính bày ra trước mắt mọi người.
Đỗ Đình Tùng liếc Ngô Việt một cái, trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới nói: "Không cần đối chiếu nét chữ, đề thi đúng là ta đưa cho Ngô Việt."
Khác với Cổ Tề Thiện ăn nói ngang ngược, Hộ bộ Thượng thư Đỗ Đình Tùng thường ngày thanh danh không tồi, thí sinh dưới công đường nghe thấy Đỗ Đình Tùng tự mình thừa nhận, đều có chút không thể tin nổi.
"Tại sao ngươi đưa đề thi cho Ngô Việt?"
"Đại nhân cũng biết, nếu như lọt vào Tam giáp thì có thể làm rạng rỡ tổ tông, từ đó về sau đứng trên vạn người. Ta và Ngô Việt có quan hệ tốt xưa nay, vì vậy mới nói đề thi cho hắn biết, nhưng không ngờ hắn lại đưa đề thi cho kẻ khác."
Ngô Việt quỳ một bên nghe Đỗ Đình Tùng bình thản trả lời, cúi đầu càng thấp, cơ thể cũng vô thức nhích sang một bên.
Nhậm An Lạc nhìn xuống công đường, lại hỏi: "Đề thi của ngươi từ đâu mà có?"
Trong công đường nhất thời yên tĩnh, dường như tất cả mọi người đều muốn biết đáp án này. Nếu như câu trả lời của Đỗ Đình Tùng cũng là lấy từ thí sinh khác, vậy thì vụ án này mới được coi là long trời lở đất.
Sắc mặt Tả tướng âm trầm, căng thẳng bất thường, Hữu tướng tràn đầy nghi ngờ liếc sang bên trái.
"Nhậm đại nhân, đề thi là ta xin từ chỗ Lý đại nhân." Đỗ Đình Tùng rũ mắt, chậm rãi đáp: "Lý đại nhân là thầy truyền nghề cho ta, thấy ta khổ sở vì kỳ thi, đêm khuya còn vào Lý phủ cầu xin cứu giúp, lão sư không đành lòng, nên mới nói đề thi cho ta."
"Ồ? Vậy sao trong thư thỉnh tội của Lý đại nhân lại không hề nhắc đến ngươi, còn nói người ông ta đưa đề thi cho là Ngô Việt?"
"Lão sư biết việc đưa đề thi cho ta đã bị bại lộ nên mới viết thư thỉnh tội rồi tự sát, vốn muốn bảo vệ ta." Đỗ Đình Tùng quỳ trên mặt đất, giọng nói khẩn thiết: "Nhậm đại nhân, tội danh gây rối kỉ cương khoa thi đều từ ta mà ra, Đỗ Đình Tùng thẹn với bệ hạ, thẹn với ân sư, thẹn với phụ mẫu, nguyện lấy cái chết tạ tội!"
Đỗ Đình Tùng thừa nhận tất cả tội trạng dưới công đường, Tả tướng thở nhẹ một hơi, thả lỏng thân thể cứng ngắc.
Đỗ Đình Tùng cũng không quá ngu ngốc, cũng may Đỗ gia không chỉ có một đứa con trai, Đỗ thượng thư hiểu rõ nên lựa chọn như thế nào.
Tiếng thở dài trong và ngoài công đường nối tiếp nhau, vụ án xét xử đến giờ, kết quả đã rõ, có điều kết cục quá đáng tiếc.
Lúc này, chỉ còn chờ Nhậm An Lạc tuyên án nữa thôi.
"Đỗ Đình Tùng, ngươi luôn nói thẹn với hoàng ân, thẹn với ân sư, thẹn với phụ mẫu... Vậy còn đồng bào và bách tính thiên hạ của ngươi thì sao?"
"Bản quan hỏi ngươi, nếu chuyện này không bị bại lộ, ngươi lọt vào Tam giáp, vậy những thí sinh không đỗ vì trò gian lận của ngươi, cả đời lận đận khó khăn, bọn họ phải đòi công đạo từ ai đây? Tâm bất chính, nhân bất trực, sao có thể trở thành quan phụ mẫu, ban phúc cho bách tính?"
Đỗ Đình Tùng sững sờ, vẻ mặt xấu hổ. Không đợi hắn trả lời, Nhậm An Lạc đã quay sang nhìn Cổ Tề Thiện ở một bên.
"Cổ Tề Thiện, vừa rồi ngươi chất vấn bản quan rằng tội gian lận thi cử chỉ là lỗi nhỏ, bản quan sao có thể trừng phạt con trai hầu phủ?"
Nhậm An Lạc đứng dậy, nhìn hai người có tội giữa công đường, ánh mắt sáng lên: "Thi cử là gốc rễ để Đại Tĩnh tuyển chọn nhân tài. Khoa thi loạn, quốc gia cũng loạn, vậy mà ngươi lại nói đây chỉ là chuyện nhỏ, quả thực vô cùng hoang đường. Ngươi coi triều đình như hoa viên phía sau phủ Trung Nghĩa Hầu của ngươi hay sao?"
"Sĩ tử Đại Tĩnh ta học tập gian khổ mười năm, trải qua từng lần sát hạch mới có được cơ hội tham gia kỳ thi, ngươi dựa vào cái gì mà coi như giẻ rách? Bản quan nói cho ngươi, khoa thi của Đại Tĩnh rốt cuộc là cái gì!"
Ánh mắt Nhậm An Lạc nhìn quanh công đường, từ Hữu tướng đến quan thần Đại lý tự, vẻ mặt nghiêm nghị khác thường.
"Hai mươi năm trước Đại Tĩnh lập quốc, tuyển chọn nhân tài trên cả nước. Hữu tướng Ngụy Gián tuy là nhà nho vĩ đại, nhưng vì trấn an lòng dân, hơn ba mươi tuổi vẫn tham dự kỳ thi, là vị Trạng nguyên đầu tiên từ khi Đại Tĩnh ta khai quốc."
"Học sĩ nội các Tống Kinh Triệu, trải qua ba lần thi cử, nếm trải bần hàn túng quẫn, hao tốn công sức mười năm mới lọt vào Tam giáp, khí phách này được người đời kính trọng."
"Cố thiếu phó Thái tử Ninh Sở Du học trò khắp nơi, vì thái tổ mà bốn năm Bảng nhãn."
"Nếu không có khoa thi của triều đình để tuyển chọn nhân tài, Đại Tĩnh ta sao có thể thái bình mấy chục năm? Cổ Tề Thiện, với bách tính Đại Tĩnh mà nói, thi cử nặng hơn cả trời, ngươi là con trai hầu phủ thì có sao? Lẽ nào còn nặng hơn trời hay sao!"
"Ngươi sao có thể biết sĩ tử tham gia kì thi tràn ngập hoài bão như thế nào, bọn họ hoặc lòng hướng thiên hạ, hoặc ôm mộng giang sơn, ngươi làm loạn triều cương Đại Tĩnh ta, còn dám nhận vô tội!"
Cổ Tề Thiện bị khí thế của Nhậm An Lạc dọa đến mức ngã xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
"Kể cả là chúng thần Đại lý tự tại công đường này, có ai không phải chịu khổ vài năm mới có thể khoác lên quan bào. Nếu không trải qua cảm giác này, vì sao bọn họ lại nguyện đánh cược tiền đồ vào chân tướng của một vụ án, giúp các thí sinh đòi lại công đạo!"
Nhậm An Lạc thở dài một hơi, đập kinh đường mộc xuống.
"Ngô Việt, ngươi gian lận trong thi cử, chứng cứ vô cùng rõ ràng, bản quan xử ngươi cùng Tống Hiền chịu phạt như nhau."
"Tạ ơn đại nhân khai ân."
"Đỗ Đình Tùng, ngươi làm lộ đề thi, nhiễu loạn khoa thi, liên lụy Lý Sùng Ân khiến ông ta tự vẫn, bản quan tước bỏ thân phận tú tài của ngươi, sau thu xử trảm."
"Đại nhân, học sinh nhận phạt." Sắc mặt Đỗ Đình Tùng vừa hổ thẹn vừa giận dữ, dập đầu xuống đất.
"Cổ Tề Thiện, mặc dù ngươi chỉ gian lận trong kỳ thi, không phải đầu sỏ gây chuyện, nhưng thái độ của ngươi hung hăng, gào rống nơi công đường, xem thường luật pháp, bản quan phán ngươi chịu ba mươi roi, phạt hai nghìn ngân lượng để giúp đỡ thí sinh bần hàn, đồng thời lao dịch ba năm."
Sắc mặt Cổ Tề Thiện trắng xanh, biểu tình căm giận.
Lúc này, biểu tình của các thí sinh dưới công đường bùng nổ, ánh mắt nhìn Nhậm An Lạc ẩn giấu sự kích động.
Trong hậu đường, không biết từ khi nào Hàn Diệp đã đứng dậy. Hắn lẳng lặng nhìn thân ảnh đỏ thẫm đứng cách một bức màn, sự tán thưởng nơi đáy mắt gần như muốn tràn ra.
Nhậm An Lạc, vượt xa những gì hắn có thể tưởng tượng, bất cứ nữ tử nào trên thế gian cũng không thể đứng vững trên công đường này như nàng.
Ôn Sóc đứng phía sau Hàn Diệp, không hề bỏ sót biểu cảm kinh ngạc nào của hắn.
"Về thôi." Thấy phiên thẩm án sắp kết thúc, Hàn Diệp quay người đi về phía cửa sau. "Sau khi trở về, ngươi chuẩn bị một phần lễ vật rồi đưa đến Nhậm phủ."
Ôn Sóc nhướng mày.
"Kinh thành e rằng sắp đổi Đại lý tự khanh mới rồi." Tiếng cười thoải mái của Hàn Diệp từ xa truyền đến.
Trong đại đường, Nhậm An Lạc ngẩng đầu, nhìn các thí sinh trên bậc thềm đá, thanh âm lanh lảnh, ánh mắt xoay chuyển đất trời.
"Địa vị khi sinh ra khác nhau, nhưng vận mệnh cả đời khó lường, có ai biết được số phận mấy chục năm sau ra sao? Các ngươi là trụ cột tương lai của Đại Tĩnh, bản quan hi vọng các vị sẽ cố gắng hết sức trong kỳ thi, đến ngày các vị đỗ đạt tiến sĩ, Nhậm An Lạc nhất định sẽ nâng ly chúc mừng cùng các vị! Bãi đường!"
Đập kinh đường mộc xuống một lần nữa, Nhậm An Lạc đi vào hậu đường. Trống đá vang lên, tiếng vỗ tay như sấm dậy, vang vọng không ngớt.
Bất luận là thí sinh đứng trên thềm đá hay là bách tích chen lấn bên ngoài để xem, đều cảm thấy một loại sảng khoái chưa từng được cảm nhận.
Trên hành lang ở hậu đường, sắc mặt Tả tướng vô cùng khó coi, xoay người phất tay bỏ đi. Hữu tướng nhìn cảnh tượng bên ngoài, âm thầm gật đầu, đắc ý vuốt râu rời đi.
Ông có thể khẳng định, trải qua chuyện lần này, e rằng mọi người đều muốn báo đáp Nhậm An Lạc. Quả đúng như lời nàng ta đã nói... cho dù là nữ tử, cũng chưa chắc không thể có được một vị trí nhỏ trên triều đường Đại Tĩnh, hiện giờ xem ra, e rằng không chỉ đơn giản là vị trí nhỏ như vậy.
Sĩ tử, bách tích, còn những triều thần Nhậm An Lạc khen ngợi trên công đường ngày hôm nay, vô hình trung đều đã trở thành chỗ dựa và che chở cho Nhậm An Lạc.
Lần đầu tiên Hữu tướng cảm thấy, nếu Nhậm An Lạc chỉ là một Thái tử phi nhỏ bé của Đông cung, vậy thì quá uỷ khuất rồi!
Ban đêm, thư phòng của Nhậm phủ.
Nhậm An Lạc thay một bộ váy áo màu đen, nước trên mái tóc dài nhỏ xuống, đôi mắt khép hờ, tựa mình trên giường.
Uyển Cầm cầm khăn vải, cẩn thận giúp nàng lau mái tóc dài. Uyển Thư từ bên ngoài bước vào, thấp giọng bẩm báo: "Tiểu thư, vừa rồi thư các lưu giữ bài thi trong trường thi đã bốc cháy, bài thi của các thí sinh đều bị thiêu rồi."
Nhậm An Lạc mở mắt, sắc mặt thản nhiên: "Ta biết rồi."
"Uyển Cầm, hôm nay trong số các thí sinh đứng dưới công đường, ngươi thấy có mấy người không tới?"
Uyển Cầm nhớ lại một lúc, trả lời: "Ngoại trừ Ôn Sóc công tử và Thế tử của Tề Nam Hầu, chỉ còn con trai của Tả tướng là Giang Hạo không tới."
Khóe môi hơi cong lên, Nhậm An Lạc ngồi xếp bằng, xoa cằm: "E là có người chột dạ rồi. Lý Sùng Ân làm quan hơn mười năm, lão luyện thâm sâu, nếu không phải quyền lực của tể tướng đương triều quá lớn, sao ông ta có thể kiếm chuyện hại mình, cuối cùng phải tự sát tạ tội. Có điều không ngờ tâm tư của Khương Du lại ngoan độc đến vậy, Đỗ thượng thư chỉ đâu đánh đó mười mấy năm, cuối cùng vẫn bị coi là một quân cờ mà thôi."
"Nếu không phải như vậy, ông ta sao có thể lên làm tể tướng, đứng trên vạn người." Uyển Cầm cười, thay Nhậm An Lạc lau khô tóc, hỏi: "Tiểu thư, việc này chúng ta coi như xong rồi?"
Nhậm An Lạc gật đầu: "Có thánh sủng của vua Gia Ninh, hơn nữa không có chứng cứ, chuyện này không liên luỵ đến ông ta được."
Nhậm An Lạc lười biếng duỗi người, căn dặn: "Uyển Cầm, ngày mai em đi Phong Ký đặt làm mấy bộ y phục đẹp một chút, tiểu thư nhà em e là sắp phải diện kiến rồi..."
Lời còn chưa dứt, thanh âm trầm thấp của Trường Thanh đã vang lên bên ngoài thư phòng.
"Tiểu thư, Thái tử điện hạ gửi lễ vật tới."
"Hả? Lễ vật gì? Còn không mau mang vào!" Nhậm An Lạc lập tức lấy lại tinh thần, mở to mắt nhìn hành lang tối đen như mực.
Mấy chục cung nữ lần lượt đi vào, dung mạo diễm lệ, nhưng cũng không bắt mắt bằng những lễ vật các nàng nâng trên tay.
Một bộ váy dài màu vàng kim rực rỡ được đặt nhẹ nhàng trong tay cung nữ, lấp lánh quý giá, vừa nhìn đã biết là cống phẩm cấm cung.
Lưu ly dao động, vòng vàng trâm ngọc bày đầy hộp trang sức, thanh âm lanh lảnh dễ nghe vang lên theo bước chân thong thả của các cung nữ.
Những thứ này tuy rất quý giá nhưng cũng không đến mức khiến người khác kinh hãi, tuy nhiên ba người bọn họ ngẩn ra như vậy là vì... quá nhiều rồi, nửa canh giờ trôi qua mà lễ vật đưa đến Nhậm phủ dường như vẫn chưa có ý định ngừng lại.
Nhìn đống lễ vật dần lấp đầy thư phòng, Uyển Thư tròn xoe mắt quay đầu lại, giơ ngón tay cái với Nhậm An Lạc cũng đang có vẻ mặt ngơ ngác giống như mình.
"Không hổ là Thái tử điện hạ, quả thực là nhân vật lớn, tiểu thư, ta đi chuẩn bị bút và mực, chuyện này chúng ta phải nhớ kỹ, sau này nhất định sẽ trở thành minh chứng về thắng lợi rõ ràng trên con đường thành thân dài đằng đẵng của người."
Hậu điện Đông cung, Thái tử điện hạ đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe được tin tức do tổng quản nội thị trình lên, chiếc gối men xanh trong tay không cẩn thận rơi xuống đất.
"Đưa tên tiểu tử Ôn Sóc kia vào đây cho ta, hắn đã đưa mấy thứ đồ vớ vẩn gì đến Nhậm phủ rồi!"
"Điện hạ, tiểu công tử nói rằng không bao lâu nữa là đến hội thi rồi, hôm nay cậu ấy vô cùng xúc động, nhất định sẽ dốc hết toàn lực, hiện tại đã dọn vào biệt trang ngoài thành Tây để ôn thi rồi, còn nói..."
Hàn Diệp nhướng mày: "Hắn còn nói gì nữa?"
"Còn nói ngài đừng tiếc mấy thứ đồ gom góp để rước thê tử nữa, người ta dùng ba vạn thủy sư cầu hôn, Đông cung chúng ta cũng không thể để mất mặt được!"
Tổng quản nội thị mô phỏng lại y nguyên giọng điệu lúc sắp đi của Ôn tiểu công tử, sau đó lặng lẽ lui xuống.
"Tiểu tử thối này, truyền lời đến biệt trang, bảo hắn chuẩn bị cho tốt, nếu không đỗ thì cút về đây cho ta!"
Nửa đêm, thanh âm nghiến răng nghiến lợi vang lên trong tẩm điện, khiến toàn bộ Đông cung thần hồn nát thần tính.
Ai da, Thái tử điện hạ thân ái, ngài chắc chắn bản thân không phải là thẹn quá hoá giận đó chứ?