“Xoạt…”

Chu Như Diệu ấn nút xả nước.

Đối mặt với bồn tiểu, Chu Như Diệu và Cố Chi Hành tiến hành một cuộc nói chuyện hết sức nhiệt liệt.

Chu Như Diệu nói : “Này người anh em, cậu có thể chờ tôi đi vệ sinh xong được không?”

“Không phải cậu đi xong rồi à?” Cố Chi Hành xoay cây chổi trong tay, đi theo sau Chu Như Diệu nói: “Từ từ, lát nữa hẹn cậu ta ra chơi bóng rồi xem thử.”

Chu Như Diệu thở dài, bắt đầu rửa tay: “Được.”

Từ trước đến nay, cậu không có cách nào phản bác lại lời nói của Cố Chi Hành.

Hai người cùng nhau trở về lớp học, tiết đầu tiên là tiết toán của thầy chủ nhiệm, đúng lúc có kết quả kỳ kiểm tra đầu năm nên thầy chủ nhiệm muốn dựa vào đó để sắp xếp chỗ ngồi cho học sinh.

Chủ nhiệm chậm rãi đọc tên. Bên dưới bục giảng, từng học sinh dựa vào xếp hạng để đổi chỗ ngồi.

Thành tích của Cố Chi Hành từ trước đến nay đã không tốt, trong lớp có bao nhiêu người thì cô đứng thứ hạng bấy nhiêu. Lần này cũng không có gì bất ngờ lắm, chỗ của cô là ghế cuối cùng bên cạnh cửa sổ hoặc gần cửa ra vào.

Cô vừa mới nhét sách vào hộc bàn thì thấy Lý Hàn Sơn đi về phía mình.

Cố Chi Hành nhướng mày: “Sao cậu lại ngồi ở đây?”

Lý Hàn Sơn mỉm cười như cảm thấy mình không hề mạo phạm: “Hôm đó tôi không thi.”

Lúc này Cố Chi Hành nhướng cả hai bên lông mày, không nói lời nào.

Nhà giàu sướng thật, vừa chuyển trường đã được xếp vào lớp khối A, đến bài kiểm tra đầu năm cũng không cần làm.

Nhưng cô không thèm để ý cậu ta nữa, ngáp một cái rồi gục đầu ngủ.

Lý Hàn Sơn nhìn sách giáo khoa, tay không ngừng xoay bút, tương đối hài lòng với người bạn cùng bàn không thích nói chuyện này.

Không lâu sau, đầu Cố Chi Hành khẽ cử động một chút, cô ngẩng đầu lên xoa nhẹ đôi mắt.

Lý Hàn Sơn theo bản năng nhìn đồng hồ, năm phút nữa ra chơi.

Đồng hồ sinh học của Cố Chi Hành thật chuẩn.

Tiết toán chán ngắt làm người ta mơ màng muốn chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên một giọng nói vang lên.

Chu Như Diệu giơ tay lên, một tay còn lại ôm bụng nhăn mặt: “Thầy ơi, bụng em đau quá, em muốn xuống phòng y tế ạ!”

Bên cạnh Lý Hàn Sơn vang lên tiếng ghế dựa cọ vào sàn nhà, Cố Chi Hành cũng giơ tay lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Thưa thầy, để em dìu cậu ấy đi ạ!”

Lý Hàn Sơn: “...”

Chủ nhiệm lớp nghi ngờ nhìn hai người họ, cuối cùng chỉ nói: “Đi đi.”

Thầy vừa dứt lời, Cố Chi Hành đã nhanh chóng vọt tới bên cạnh Chu Như Diệu, tư thế đỡ Chu Như Diệu như đỡ lính già, hai người đi ra từ cửa sau lớp học một cách chậm chạp.

Lúc đi ngang qua Lý Hàn Sơn, Chu Như Diệu dùng khuỷu tay khẽ chọt cậu ta vài cái.

Lý Hàn Sơn quay đầu qua nhìn, chỉ thấy Chu Như Diệu hơi hếch cằm, hai tay lặng lẽ làm động tác ném rổ.

Đây là hỏi cậu ta có muốn đi ra ngoài chơi bóng rổ cùng với bọn họ không.

Lý Hàn Sơn: “...”

Cậu ta lắc đầu, quay đầu tiếp tục đọc sách.

Chu Như Diệu và Cố Chi Hành liếc nhau, rất dễ dàng nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt người kia.

Nhưng đã diễn thì phải diễn đến cùng, bọn họ vẫn cứ dìu nhau run rẩy đi ra khỏi cửa lớp học.

Hai người cùng dựa vào bức tường bên cạnh cửa sau, bên chân để quả bóng rổ.

Cố Chi Hành: “Tại sao cậu ta không ra?”

Chu Như Diệu: “Chắc người ta không muốn chơi bóng rổ ý.”

Cố Chi Hành: “...Vậy cậu ta có thích cái này không?”

Cố Chi Hành móc ra một bao thuốc từ trong túi áo đồng phục: “Hỏi thử cậu ta có muốn tới WC hút thuốc không, cứ lừa cậu ta ra ngoài rồi nói tiếp.”

Chu Như Diệu gật đầu, cảm thấy kế sách này rất hay.

Cố Chi Hành thả nhẹ bước chân, khẽ gõ cửa sau, thì thấy cậu ta quay đầu lại. Cô nhướng mày, vươn hai ngón tay đặt trên môi dưới.

Lý Hàn Sơn vừa quay đầu lại, nhìn thấy Cố Chi Hành gương mặt tỉnh bơ, duỗi tay đặt lên môi, giống như tặng cậu ta mấy cái hôn gió.

Lý Hàn Sơn: “...?”

Cậu ta cảm thấy rất hoang mang.

“Lý Hàn Sơn, quay đầu lại làm cái gì đó?”

Thầy toán gọi.

Lý Hàn Sơn dừng một chút, quay đầu lại nói: “Thầy ơi, gió hơi lớn ạ.”

Cậu ta vừa nói vừa đứng dậy đi về phía cửa sau, liếc mắt đã thấy hai người họ dựa tường nhìn mình.

Lý Hàn Sơn im lặng, mạnh mẽ đóng cửa, khóa lại.

“...Bây giờ phải làm sao đây?”

“Đi chơi bóng rổ đi.”

***

“Kiều Kiều, cậu có muốn vào câu lạc bộ nào không?”

“Có chứ, nhưng tớ vẫn chưa nghĩ ra. Chờ khi nào quyết định xong tớ sẽ nói cho cậu ha?”

Tống Kiều Kiều tay ôm sách, tiếng nói nhỏ nhẹ, gương mặt hồng hồng.

Người bạn đi cùng nhìn thấy vậy nhịn không được đưa tay lên véo nhẹ mặt cô, trêu ghẹo: “Cậu ý, thiệt là đáng yêu quá đi.”

Tống Kiều Kiều càng ngượng, hai người vừa đùa giỡn vừa đi qua khu lớp học, lại nghe thấy tiếng vang bên sân bóng rổ.

Hai người nhìn sang thì thấy có hai bóng dáng trên sân bóng.

Tống Kiều Kiều có chút khó hiểu: “Bây giờ không phải là giờ học sao? Hay là tiết thể dục?”

“Cái đồ ngốc này, đây là trốn học đó.” Bạn cô lắc đầu, lôi Tống Kiều Kiều đi, đột nhiên cô ấy dừng lại giống như nhớ ra điều gì: “À, tớ quên mất, phải qua tòa nhà phòng thí nghiệm mở cửa trước. Tớ đi trước đây, cậu giúp tớ cầm sách nha! Tớ sẽ đến tìm cậu sau!”

Sách giáo khoa nặng trĩu ập lên lòng ngực Tống Kiều Kiều, thân hình nhỏ nhắn của cô loạng choạng.

Tống Kiều Kiều vất vả đỡ sách trong lòng. Lúc ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy bóng dáng của người bạn đã khuất xa.

Cô khẽ thở dài, mắt nhìn về hướng sân bóng rổ, không tự chủ mà bước tới.

Đến gần một chút cô mới phát hiện, hóa ra hai người trên sân bóng là người quen.

Trên sân bóng, thiếu niên cởi nhẹ mấy cúc áo, áo sơ mi bay bay trong gió. Gương mặt trắng nõn của cậu đã lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn cố sức để đột phá phòng thủ đối phương, đồng thời lựa chọn thời cơ ném trúng rổ.

Thiếu niên còn lại gương mặt cũng rất tươi cười, thỉnh thoảng có nói một chút nhưng phòng thủ lại cực kỳ chắc chắn.

Không bao lâu, Cố Chi Hành phá vỡ phòng thủ của Chu Như Diệu, nhảy lấy đà ném vào rổ ăn trọn ba điểm đẹp mắt.

Bóng ở trên rổ lung lay, cuối cùng xuyên qua rổ rồi rơi xuống, bóng đập trên mặt đất phát ra âm thanh dễ nghe.

Chu Như Diệu thở hổn hển, trái tim đập mạnh: “Không tệ nha, bao nhiêu điểm rồi?”

“Cậu không nhớ hả?” Mồ hôi trên trán Cố Chi Hành rơi xuống lông mi, khuôn mặt lạnh lùng thắc mắc: "Vậy là cậu muốn chơi nữa phải không?"

“Không chơi nữa, tôi mệt muốn chết rồi.”

Chu Như Diệu ném khăn lông qua cho Cố Chi Hành, vừa định lấy nước uống thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đứng trước mặt.

Cậu nhìn kỹ một chút.

Nữ sinh đứng trước mặt ôm hai bình nước trong ngực, môi đỏ khẽ run, mắt đen láy, khuôn mặt đáng yêu có hơi ửng đỏ.

Trời ạ, đây không phải là nữ chính của vụ ‘’trong dù có khăn tay’’ sao? Tên là gì ấy nhỉ.

Chu Như Diệu cảm thấy tê dại cả da đầu, ngay lúc này Cố Chi Hành đi tới từ phía sau: “Ai vậy, cậu quen hả ?”

Lúc Cố Chi Hành đi tới gần, Chu Như Diệu nhìn thấy đôi mắt của cô gái trước mặt càng sáng hơn.

Cô đem hai bình nước đưa cho bọn họ, cắn môi, cực kỳ phấn khích nói: “Các cậu chơi bóng rổ hay lắm, chắc hẳn là người của câu lạc bộ bóng rổ đúng không?”

Cố Chi Hành nhìn Chu Như Diệu.

Chu Như Diệu nhìn lại Cố Chi Hành.

Tống Kiều Kiều tiếp tục nói: “Từ nhỏ tôi đã thích xem SLAM DUNKS, rất hâm mộ và bái phục tình hữu nghị vì ước mơ mà chiến đấu này. Tôi cũng rất thích môn thể thao vận động tranh đấu như bóng rổ. Tôi vẫn luôn có suy nghĩ gia nhập câu lạc bộ bóng rổ, muốn cùng các cậu trở thành đồng đội của nhau! Hi vọng các cậu có thể cho tôi cơ hội, giúp tôi trở thành quản lý của câu lạc bộ, ở giải đấu đạt được thành tích thật tốt.”

Chu Như Diệu: “...?”

Nhưng Tống Kiều Kiều vẫn còn chìm đắm trong ảo tưởng, vẫn dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn bọn họ.

Cố Chi Hành im lặng hồi lâu, nói: “Cậu muốn làm đồng đội của chúng tôi?”

Tống Kiều Kiều gật mạnh.

Cố Chi Hành suy nghĩ một chút, nói: “Được.”

Cố Chi Hành nhìn về phía Chu Như Diệu, thản nhiên nói: “Chúng ta đi chơi bóng chày đi.”

Tống Kiều Kiều: “...?”

***

Bên trong sân bóng chày, gió thổi nhẹ. Ngoại trừ mấy học sinh rảnh rỗi thì chả có mấy người.

Cố Chi Hành đội mũ lưỡi trai, đôi mắt sắc bén, cầm bóng ném mạnh về phía Chu Như Diệu.

Chu Như Diệu cong đuôi mắt, khuôn mặt tươi cười. Cậu nhẹ nhàng tiếp được bóng, trở tay đem bóng ném cho Tống Kiều Kiều.

Tống Kiều Kiều kiễng chân, mắt hướng theo bóng, vì muốn tiếp được bóng mà nghiêng ngả lảo đảo.

Cố Chi Hành chỉnh vành mũ, lạnh giọng nói: “Còn kém lắm.”

Chu Như Diệu cười rất chi là rạng rỡ.

Tống Kiều Kiều cầm bóng, thở hồng hộc, giống như đã nhẫn nhịn hồi lâu, dậm nhẹ chân: “Tôi không chơi nữa!”

Dứt lời, Tống Kiều Kiều vứt bóng và găng tay, đi qua một bên nghỉ ngơi.

Cô vừa thở đều vừa cảm thấy cực kỳ xấu xa.

Cô không biết chơi bóng chày, hoàn toàn bị áp đảo khi chơi cùng bọn họ.

Tống Kiều Kiều trộm nhìn Chu Như Diệu và Cố Chi Hành, hai người họ vẫn còn đang chơi.

Cô lấy ra điện thoại, tra tìm quy tắc và kỹ thuật chơi bóng chày.

“Một trận đấu có 9 hiệp. Một đội chia ra làm hai: đội tấn công và đội phòng thủ, hai đội thay phiên nhau đảm nhiệm vị trí tấn công và phòng thủ. Đội tấn công chỉ có 1 người đánh bóng ra sân, đội phòng thủ có 9 người ra sân. Mà trong sân có 4 gôn, cầu thủ đánh bóng đứng trên gôn, đánh bóng được ném từ phía cầu thủ ném bóng, sau đó chạy ngược kim đồng hồ qua từng gôn, nếu chạy qua hết các gôn sẽ được tính một điểm.”

Quy tắc thật là phức tạp nha! Tống Kiều Kiều vò đầu, nhưng chỉ chốc lát cô đã nhận ra có gì đó sai sai.

Quy tắc phức tạp như vậy, nhưng lúc nãy ba người họ chơi chỉ có người này ném cho người kia, người kia lại ném cho người khác.

Chuyện gì vậy, chả lẽ bọn họ nhân nhượng với mình sao?

Tống Kiều Kiều có chút cảm động, cô đứng dậy đi về phía Chu Như Diệu và Cố Chi Hành, thấy hai người họ vẫn đang người ném kẻ bắt vô cùng vui vẻ.

“Có chuyện này…” Tống Kiều Kiều cắn môi, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn hỏi một chút, lúc nãy chúng ta chơi quy tắc như thế nào vậy?”

Cố Chi Hành thả lỏng người đang định trả lời, bất ngờ quay đầu nhìn xung quanh.

Chu Như Diệu quàng tay lên vai Cố Chi Hành, hỏi: “Sao vậy?”

Cố Chi Hành quay đầu, nói: “Có cảm giác ai đó đang nhìn trộm tôi."

Chu Như Diệu nhún vai, nhìn Tống Kiều Kiều: “Sao vậy? Cậu hỏi quy tắc à.”

Cậu chớp đôi mắt: “Là đầu bóng tiếp bóng đó.”

Tống Kiều Kiều không nhịn được hỏi lại: “Nhưng nó không giống quy tắc mà tôi tra được?”

Cố Chi Hành tháo mũ, tóc đen xõa tưng rối bù, nghiêm túc nói: “Chúng tôi không chơi như vậy.”

“A Hành nói đùa đấy, chúng tôi sẽ chơi như vậy nhưng mà giờ không đủ người.” Chu Như Diệu thản nhiên nói tiếp: “Vậy nên bọn tôi chơi bóng chày, bắt bóng và ném bóng.”

"À, bóng chày.” Cố Chi Hành nhìn Chu Như Diệu: “Tại sao chúng ta chơi bóng chày vậy?”

Chu Như Diệu: “Vì không có ai chơi chung với chúng ta.”

Cố Chi Hành: “Sai, bởi vì chúng ta trốn tiết.”

Chu Như Diệu im lặng vài giây, sau đó cười to.

Cố Chi Hành quay đầu nhìn về phía Tống Kiều Kiều, mặt không cảm xúc, mắt nhìn chằm chằm về phía cô: “Chơi bóng chày không phải vì thiếu người mà bởi vì chúng ta đang chơi bóng trong lúc trốn tiết."

Tống Kiều Kiều: “...”

Tác giả có chuyện muốn nói; Chu Như Diệu:’’ Cậu toàn muốn tôi cười vậy à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play