Nữ sinh sửng sốt một hồi lâu, nhìn Cố Chi Hành, nhịn không được mà cúi đầu khẽ cười một cái. Nụ cười này càng khiến vẻ thẹn thùng, nhát gan của cô hiện lên rõ ràng, làm người ta phải thương tiếc.
Cô khẽ giọng nói: “Nhà tôi cách trường học rất gần, tôi đi về trước đây. Dù này cho cậu dùng, cậu nhớ trả lại cho tôi.”
Nữ sinh nhét chiếc dù đang cầm trong tay mình vào tay Cố Chi Hành, cô chạy được hai ba bước lại quay đầu lại, nhẹ nhàng cười với Cố Chi Hành.
Cố Chi Hành nheo mắt nhìn theo cô, âm cuối hơi lên giọng: “Cảm ơn!”
Ánh mắt nữ sinh lấp lánh, sắc mặt đỏ lên, cô lại quay đầu tiếp tục chạy đi.
Trong cơn mưa mùa hạ này, bóng lưng của cô hiện lên vẻ mảnh mai, xinh xắn và nhỏ bé, như thế chỉ còn làn váy, đang đón gió nhẹ nhàng tung bay.
Chu Như Diệu lẳng lặng nhìn Cố Chi Hành, tựa như muốn nói gì đó lại thôi.
Cố Chi Hành cũng quay đầu nhìn về phía Chu Như Diệu, lắc lư chiếc dù trong tay: “Có dù rồi! Đi thôi!”
Mấy giây sau, Chu Như Diệu vội vàng giữ chặt hai tay Cố Chi Hành: “A Hành, không được! Không thể dùng chiếc dù này! Cậu sẽ phát hiện ra tên của cô ấy được viết bên trong chiếc dù, sau đó vì để trả lại dù mà cậu bắt đầu tìm hiểu về cô ấy, rồi cậu sẽ rơi vào bể tình, sau đó lại… Tôi thấy rất giống trong giấc mơ của mình!"
Chu Như Diệu đổi lại thành một tay giữ chặt cả hai tay Cố Chi Hành, tay còn lại mò mẫm khắp người mình, tìm kiếm quyển sổ tay. Cậu nắm chặt quyển sổ tay, dùng cằm lật giấy một cách khó khăn, tiếp đó đọc lên từng câu từng chữ: “Tất cả mọi người đều biết cậu kiêu ngạo xa cách, cũng chỉ có cô ấy biết được lúc tan trường cậu đè cô ấy vào góc tường, mắt đỏ lên, giọng nói cũng khàn đi, nói hôn một cái sẽ trả dù, còn trả mạng. Cô ấy vừa tức giận vừa xấu hổ, không ngờ bản thân mình có lòng tốt lại đút cho con sói đang âm thầm thèm muốn mình.”
Cố Chi Hành: “…?”
Chu Như Diệu uốn éo cơ thể như giòi: “A Hành, nhanh vứt đi! Vứt đi! Vứt đi!”
Cố Chi Hành không chịu nổi, nện một đấm vào bụng cậu ta, nắm tóc cậu ta kéo ra khỏi người mình: “Chu Như Diệu, cậu nổi điên cái gì vậy hả? Dù mất rồi đi mua một cây khác, bộ khó lắm sao? Con mẹ nó ai lại viết tên vào bên trong dù chứ? Cậu xem đi!”
Cố Chi Hành ấn vào chốt mở, vù một tiếng, tán dù bung ra, một chiếc khăn tay rơi xuống từ bên trong.
Chu Như Diệu nhanh chóng tóm được khăn tay, mở ra.
Chiếc khăn tay màu trắng xanh, còn mang theo một mùi hương thoang thoảng, một cái tên dùng sợi chỉ mảnh thêu lên ở mép khăn – Tống Kiều Kiều.
Cố Chi Hành nhìn về phía Chu Như Diệu.
Chu Như Diệu mỉm cười, vỗ tay cho rằng rất tuyệt.
Cố Chi Hành: “…”
Sắc mặt cô tỉnh bơ, gập dù lại, giật lấy chiếc khăn trong tay Cố Chi Hành nhét vào bên trong dù.
Không ai nói gì cả, bầu không khí im lặng như tờ, chỉ có hạt mưa vẫn ào ào rơi xuống không ngừng.
Cố Chi Hành nhìn Chu Như Diệu.
Chu Như Diệu nhìn Cố Chi Hành.
“Làm sao bây giờ?”
“Xông vào mưa thôi!”
“Một hai ba!”
Trước cổng trường Thịnh Hoài chợt có hai người mặc đồng phục chạy ra, không đến mấy giây sau chỉ còn lưu lại hai bóng dáng lờ mờ trong màn mưa.
Một chiếc dù ca rô trắng hồng lẳng lặng dựng trong góc cạnh chốt bảo vệ, nó ngắm nhìn cơn mưa chưa dứt.
***
“Lật quyển sổ tay rách nát này có hiệu quả sao?”
“Có thì có, nhưng không chắc chắn.”
Cố Chi Hành gác hai chân dài của mình lên mặt bàn, tuy tư thế rất thoải mái nhưng đôi mắt đen lại có vẻ hơi bực bội.
Chu Như Diệu ngồi đối diện cô, cậu vùi đầu lẩm bẩm, lật trang giấy: “Tôi đã lật đi lật lại những giấc mơ khác, nhìn xem có phải mình đã bỏ quên điều gì không.”
“Chậc!”
Cố Chi Hành thờ dài một hơi nặng nề, đứng lên mở cửa sổ ra.
Gió đêm hè sau cơn mưa mang theo hơi mát lạnh và mùi của đất thổi đến khiến màn cửa lung lay.
“Đinh!”
Tiếng bật lửa vang lên.
Cố Chi Hành đốt điếu thuốc, khói tản ra mờ mịt tựa như kéo theo những suy nghĩ táo bạo trong lòng cô, sau đó lại dần dần tan ra rồi biến mất.
Hút đến hơn phân nửa điếu thuốc.
Cố Chi Hành xoay người lại, dập tắt điếu thuốc.
Cô nói: “Có kết quả chưa?”
Cuối cùng Chu Như Diệu cũng cất quyển sổ vào, ngẩng đầu: “Có rồi!”
Cố Chi Hành: “Ừ.” Lời nói ngắn gọn. Cô ngồi xuống, dáng vẻ hờ hững thưởng thức khói trắng được phun ra từ miệng mình.
“Giấc mơ của tôi lúc tỉnh lại cũng không quá rõ ràng, nhưng dựa theo những gì tôi còn nhớ thì không sao cả. Trong câu chuyện của cô ấy, cậu là nam chính ngang ngược mạnh mẽ, còn Lý Hàn Sơn chính là nam phụ thâm tình ôn hòa lễ độ, kết cục của câu chuyện thì không ai trong các cậu phải gãy tay gãy chân cả.” Chu Như Diệu tạm dừng, rồi nói tiếp: “Xem như đây là nữ chính cấp C.”
Cố Chi Hành dừng động tác, nhíu mày: “Ý cậu là gì?”
“Tôi tự phân đó!” Chu Như Diệu thở dài một hơi: “Cấp C là loại không tiếp xúc thì không sao, cấp B là loại tiếp xúc cẩn thận còn có thể giải trừ nguy cơ, cấp A là loại nữ chính cậu có tiếp xúc hay không thì vẫn nát bét vì cô ấy có dính líu đến Lý Hàn Sơn, và dĩ nhiên cấp S là số trời đã định, cậu và Lý Hàn Sơn bắt buộc phải ngươi sống ta chết.”
“Tôi không hiểu.” Sắc mặt Cố Chi Hành hờ hững, lời nói tràn đầy nghi ngờ: “Cậu ta yêu thích ai thì liên quan cái rắm gì đến tôi.”
Chu Như Diệu nhìn cô chằm chằm, làm ra vẻ huyền bí: “Tầm nhìn eo hẹp.”
Cậu ta nói: “Tôi còn từng trọng sinh vào giấc mơ của nữ chính, kết cục người này sẽ chọn Lý Hàn Sơn. Nhưng sau khi cưới nhau, hôn nhân không được hạnh phúc, thế là cô ấy trọng sinh lại để chọn cậu, trong lúc theo đuổi cậu đã kích động đến Lý Hàn Sơn, cho nên cậu sẽ bị…”
Chu Như Diệu lại móc quyển sổ tay ra, lật nhanh vài trang, cậu ta bắt đầu tình cảm dạt dào mà đọc lên: “Sống lại một đời, cô nhất định phải thoát khỏi Lý Hàn Sơn và lựa chọn chú sói con bề ngoài lạnh lùng nhưng thực chất vô cùng chân thành và ấm áp. Có điều cô không ngờ trong lúc bản thân đang theo đuổi Cố Chi Hành, vốn dĩ Lý Hàn Sơn từ một người bình thường lại hắc hóa trở thành một kẻ bị thần kinh. Cô không thể nào thoát khỏi móng vuốt của cậu ta, quân tử ôn nhu như ngọc mà mọi người quen biết thật chất chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài của Lý Hàn Sơn, bên trong anh ta chứa đựng một linh hồn hung ác, nham hiểm, cố chấp! Cứu mạng! Cô thích chó săn, chứ không phải chó điên! Cô muốn làm nữ chính câu chuyện: 1vs1, nam chính cuồng nhiệt theo đuổi vợ, không ngược!”
Cố Chi Hành: “…”
Cố Chi Hành im lặng một hồi lâu: “Lý Hàn Sơn là loại người này sao?”
Chu Như Diệu cũng im lặng rất lâu: “Không phải cậu cũng là loại người này à?”
Cố Chi Hành “…”
***
Hôm sau, chuỗi ngày hè oi ả cuối cùng cũng kết thúc, thời tiết chào đón khoảnh khắc mát mẻ nhất – trời râm, nhiều mây, gió lớn.
Nhưng áp suất không khí thấp vẫn làm cho tất cả mọi người trong trường vô cùng uể oải, thầy trò đều có vẻ nóng nảy và mệt mỏi hơn hẳn.
Tám giờ rưỡi sáng, trường học quy định thời gian học rất sớm, nhưng nhìn chung tiếng đọc sách của toàn trường lại yếu xìu.
Hôm nay, Cố Chi Hành đã qua mắt được giáo viên đi tuần tra, bởi vì cô phải trực nhật – quét dọn ở bồn hoa.
Nhưng số cô cũng không tốt lắm, vì cô phải trực nhật cùng Lý Hàn Sơn, quét dọn cùng một chỗ với cậu ta.
Từ trước đến nay Cố Chi Hành chính là cao thủ bắt cá, lúc giáo viên đi ngang qua, cô lập tức vùi đầu quét quét hai cái. Giáo viên vừa đi khuất, cô lại bắt đầu giả ngốc.
Nhưng Lý Hàn Sơn không phải người như vậy.
Cậu ta cầm chổi, cúi đầu quét hết đất cát và cả tàn thuốc từ trong bồn hoa ra, lùa sang một bên.
Cố Chi Hành nhớ đến cuộc nói chuyện với Chu Như Diệu hôm qua thì chống chổi xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm đánh giá Lý Hàn Sơn.
Sau nửa phút đồng hồ, Lý Hàn Sơn cũng ngẩng đầu lên, chống lại tầm mắt của cô.
Cậu mỉm cười, đôi mắt đen cong lên: “Bạn học Cố, có chuyện gì sao?”
Cố Chi Hành trầm ngâm vài giây, sau đó rời mắt đi chỗ khác, không lên tiếng.
Dường như Lý Hàn Sơn cũng không để ý đến, cậu ta lại tiếp tục quét, lưng vẫn thẳng tắp như cây tùng.
Dường như Cố Chi Hành có điều cần suy nghĩ, sau đó cô bước đến, còn tiện tay hái một bông hoa đưa cho Lý Hàn Sơn.
Lý Hàn Sơn hơi nhíu mày, nhưng trên mặt cậu ta vẫn nở nụ cười lễ độ: “Cái gì vậy?”
Cố Chi Hành nói: “Hoa rất hợp với cậu.”
Lý Hàn Sơn nhìn sang, khóe miệng Cố Chi Hành cong lên, trong đôi mắt đen còn ẩn chứa ý cười kỳ quái, khiến khí chất kiêu ngạo hờ hững quanh người cô càng hiện lên rõ hơn, giống như muốn khiêu khích người khác vậy.
Ngón tay nắm chặt chổi của Lý Hàn Sơn khẽ nhúc nhích. Cậu ta nhận lấy hoa, nói: “Cảm ơn! Hoa rất đẹp!” Cậu ta xem như không có gì, thản nhiên cắm hoa vào túi áo đồng phục, khiến cho bông hoa mềm mại, trong sáng kia nhìn như vốn thuộc về nơi đó, càng làm nổi bật lên khuôn mặt dịu dàng, trong trẻo như ngọc, phong độ của cậu ta.
Cố Chi Hành nhướng mày, tựa như cậu đang cảm thấy chẳng có gì thú vị, sau đó quay người đi.
Đôi mắt đen của Lý Hàn Sơn nhìn về chiếc túi đang đựng hoa, cậu ta đưa tay vuốt ve, mắt nhìn trong mấy giây.
Sau đó, cậu ta vò nát nó mấy lần, rồi ném vào luống hoa, đôi mắt đen kia lại không hề có chút gợn sóng nào.
Vừa rồi còn là bông hoa xinh đẹp, lúc này lại dập nát và rời rạc, cánh hoa trắng nõn còn dính đầy bùn đất.
Một bên khác, Cố Chi Hành kéo theo cây chổi tìm thấy Chu Như Diệu.
Cậu ngáp hết cái này đến cái khác nói: “Tôi quan sát Lý Hàn Sơn rồi.”
Chu Như Diệu đang xả nước trong nhà vệ sinh: “…?”
Cố Chi Hành nói tiếp: “Người này được! Có thể tiếp xúc.”
Cái gì mà linh hồn hung ác, nham hiểm, cố chấp, chẳng phải cũng chỉ thế này thôi sao?
Tác giả có chuyện muốn nói: Chuỗi logic của A Hành: Cậu ta trong tiểu thuyết là người như nào - trong tiểu thuyết tôi cũng là người như thế đấy- nhưng nếu tôi không phải người như vậy - cậu ta đương nhiên cũng sẽ không phải là người như thế.
Chuỗi logic của Chu Như Diệu : Để tôi đi vệ sinh trước đã được không, người anh em tốt.