Những đám mây nhàn hạ như một tấm lụa mỏng, gió nhẹ vén tấm màn lên, làm bầu trời càng thêm trong xanh.
Ngày hè dài đằng đẵng, ánh nắng chói chang chiếu vào căn chung cư nhỏ chỉ đủ một người ở, tiếng xe đạp leng keng vang lên từ xa, âm thanh càng lúc càng gần. Sau một khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, tiếng ai đó xoay tay nắm cửa răng rắc liên hồi xen lẫn tiếng hét ồn ào vang lên.
“A Hành, xuống mau đi! Trễ giờ rồi! 8 giờ rồi đó! Muộn học rồi!”
Thiếu niên mặc áo đồng phục la hét hoảng loạn, mái tóc đen bị gió thổi loạn cũng khó mà che lấp khí chất hoạt bát nhanh nhẹn của cậu, thậm chí đôi mắt còn sáng hơn những thiếu niên cùng lứa tuổi.
Căn phòng ở góc tầng hai có ánh sáng lờ mờ, rèm cửa hơi dày gần như che hết toàn bộ ánh sáng.
Tiếng cọ xát giữa các vạt vải phát ra âm thanh sột soạt.
“Xoẹt…"
Ròng rọc ma sát vào song cửa sổ tạo ra một loạt tiếng động khó chịu.
Ánh mặt trời giống như vừa được giải thoát khỏi sự trói buộc, thoải mái bung lụa bừng sáng cả căn phòng.
Trước gương, thiếu niên cao gầy có đôi mắt đen láy, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần lãnh đạm và u ám.
Cố Chi Hành sờ mái tóc, hình ảnh phản chiếu trong gương cũng làm động tác y hệt.
Cô lấy đồ bó ngực ra từ từ quấn lại, bầu ngực hơi lớn bị ép xuống thành phẳng lì.
Lúc Cố Chi Hành làm những động tác này, vẻ mặt cô thờ ơ, dù sao bấy lâu nay cô cũng luôn làm vậy như một thói quen.
Bên ngoài, tiếng đập cửa rầm rầm đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, Chu Như Diệu la hét ầm ĩ như cái loa.
“A Hành, còn ổn không? Nhanh lên, hôm nay phải chào cờ!”
“Đang nhanh đây, đừng giục nữa.”
Cố Chi Hành cài cúc áo sơ mi, cầm áo khoác trên tay rồi mới chuẩn bị ra ngoài.
“Két---”
Cửa vừa mở ra, Chu Như Diệu đang không ngừng thúc giục chính thức đối mặt với Cố Chi Hành.
Chu Như Diệu tươi cười rạng rỡ, một tay xách theo cặp, một tay cầm đôi giày, mở miệng nói: "Xỏ giày vào rồi chạy nhanh lên, chúng ta đến trường.”
Cố Chi Hành lạnh lùng nhìn cậu ta vài giây, một tay đoạt lấy giày cậu ta đang cầm, bắt đầu ngồi xuống xỏ vào chân.
Đôi mắt Chu Như Diệu nhìn quanh phòng cô một lượt, đồng thời gom ít sách giáo khoa nhét vào cặp sách trên tay. Đợi Cố Chi Hành xỏ giày xong, cậu lập tức ném cặp sách vào người cô rồi đi thẳng xuống lầu.
Cố Chi Hành đi phía sau cậu, sâu trong đôi mắt đen láy ẩn chứa sự bực bội.
Cô và Chu Như Diệu lớn lên bên nhau từ nhỏ, quan hệ vô cùng tốt, tất nhiên cô chẳng bao giờ làm phiền cậu. Cùng lắm cũng chỉ là lúc gọi dậy thôi.
Chu Như Diệu dùng sức đạp xe, Cố Chi Hành ngồi yên sau khịt mũi.
“Đạp chậm một chút, mông đau.”
“Con mẹ nó, cậu lên mà đạp đi?”
“Thôi, tôi vẫn chịu được.”
Cố Chi Hành ung dung nói.
Không lâu sau, hai người dừng lại ở ngã tư chờ đèn đỏ.
Chu Như Diệc tức giận đến mức đập tay lên chuông xe, “Nếu đến sớm hơn một giây chúng ta đã có thể qua được đường rồi!”
“Hiện tại cậu vẫn qua được mà.” Cố Chi Hành suy nghĩ một chút, lại nói: “Nhưng cậu phải để tôi xuống xe trước.”
Chu Như Diệu nghe xong tức giận quay đầu, trực tiếp vỗ vai Cố Chi Hành, gương mặt điển trai nhăn lại khó coi: “Ồ, cậu nói nghe dễ nhỉ, còn không phải do tôi luôn nằm mơ thấy cậu lái xe sẽ gặp tai nạn sao?"
Có một đoạn thời gian trước đây, Chu Như Diệu bắt đầu nằm mơ thấy hàng loạt cô gái theo đuổi nam chính là giáo bá lạnh lùng si tình. Chỉ vì để tranh giành tình nhân, nhẹ thì các cô tàn tật mất đi niềm tin vào cuộc sống, nặng thì chết.
*Giáo bá: gọi nôm na là đại ca, trùm trường.
Mà trong mơ có cảnh mở đầu kinh điển, đó chính là lúc Chu Như Diệu đạp xe chở Cố Chi Hành, vô tình đụng vào chiếc xe đang chở nữ chính đến trường. Vì thế Chu Như Diệu rất lo lắng cho người anh em tốt của mình, vậy chi bằng cậu lái xe cẩn thận một chút, chở Cố Chi Hành đi học để giải quyết mối lo ngại này luôn cho xong.
So với dáng vẻ vô cùng lo lắng của Chu Như Diệu thì Cố Chi Hành dường như chả thèm quan tâm. Nhưng cô cũng biết Chu Như Diệu đang lo lắng, liền vỗ vai an ủi người anh em của mình: "Hôm nay dù có sóng gió phiền phức gì thì cũng là của tôi.”
“Cậu biết là tốt rồi.” Chu Như Diệu rất đắc ý, lại nói: “Nhưng vì sao trong mơ tôi lại muốn cậu đóng vai chính?”
Cố Chi Hành: “Có khả năng vì đó là giấc mơ của cậu.”
Chu Như Diệu: “Gì cơ?”
Cố Chi Hành: “Anh hùng thiên hạ chỉ nên lọt vào tai Hoàng đế, cho nên Tào Tháo cậu chỉ có thể thấy được Lưu Bị tôi."
Chu Như Diệu: “...Cậu vừa kể chuyện cười à.”
Cố Chi Hành gật đầu, nghiêm túc mà nhìn về phía Chu Như Diệu.
Chu Như Diệu sững người vài giây, nở nụ cười nịnh nọt. Cố Chi Hành cực kỳ hài lòng, cuộc đời cô chỉ thích kể những câu chuyện cười, may mắn là mọi người đều thích nghe chuyện cười của cô.
Khi đèn chuyển xanh, Chu Như Diệu đạp xe qua đường, đột nhiên nghe thấy tiếng còi.
Cố Chi Hành ngồi yên sau còn chưa kịp phản ứng lại, liền cảm giác được cơ thể đột nhiên bị mất trọng tâm, nghiêng về phía trước, tầm nhìn hỗn loạn, cả người ngã xuống đất.
Trong cảnh hỗn loạn, tiếng còi xe ô tô vẫn vang lên không dứt.
Cố Chi Hành ngẩng đầu, thấy một chiếc ô tô màu đen dừng bên cạnh xe đạp, Chu Như Diệu và chiếc xe đạp cùng nhau ngã trên đất.
Cô phủi bụi trên người, duỗi tay kéo Chu Như Diệu dậy: “Cậu không chết chứ?”
“Cậu mới chết đấy.” Chu Như Diệu khịt mũi, quay đầu mắng chiếc ô tô đang bấm còi: “Người ngồi bên trong không có mắt à? Còn dám vượt đèn đỏ?”
Người trong xe ô tô thò đầu ra, sắc mặt cũng khó coi: “Tôi đang đi đường, thật xin lỗi.”
“Đang đi đường mà vượt đèn đỏ à? Ngu ngốc.”
Chu Như Diệu mắng vài câu rồi leo lên xe. Cậu quay đầu nhìn Cố Chi Hành: “Đi thôi, chúng ta đi…” nhưng lại thấy vẻ mặt vô cảm của Cố Chi Hành, cô đứng ngây ra, đôi mắt đen có chút đáng sợ, môi mỏng mím chặt.
Má, cậu ấy lại tức giận rồi.
Chu Như Diệu duỗi tay giữ chặt cô.
Hai người họ đã quen biết từ nhỏ, cậu biết rõ tính cách của Cố Chi Hành, tuy kiệm lời nhưng tính tình thì rất nóng nảy.
Nhưng ngoài dự đoán của cậu, dường như Cố Chi Hành không có ý muốn tính toán chuyện này nữa, cô nói: "Đi thôi."
Chu Như Diệu cũng không muốn làm lỡ thời gian, gật đầu đáp: “Được.”
Cố Chi Hành liếc xéo tài xế ô tô rồi lên xe.
Giây tiếp theo, mặt cô tỉnh bơ rút ra một quyển sách giáo khoa từ trong cặp, cầm góc sách nhắm vào cửa kính chiếc xe ô tô, ra sức ném mạnh một cái.
“Bíp~"
Góc sách đâm mạnh vào chỗ ngồi ghế lái phụ, tiếng va chạm đột ngột kích hoạt hệ thống báo động trong xe.
Một loạt âm thanh báo động từ phía sau vang lên khiến tai cậu đau nhói, Chu Như Diệu đang đạp xe có chút mất thăng bằng theo quán tính, cậu nhận ra điều gì đó nên đã vội vã tăng tốc.
“Cứ nhớ biển số xe rồi đợi tan học tìm đến đó tính sổ là được, sao cậu phải vội vàng như vậy?”
“Tôi không thích thái độ đó của chủ xe.”
“Phục cậu sát đất, nhưng cậu cũng đừng ném sách giáo khoa chứ, hôm nay đi học phải làm sao?”
“Đó là sách của cậu.”
"Cậu chết quách đi cho rồi, sao tôi lại có một đứa con trai như cậu chứ?"
Bên kia, tiếng còi không ngừng kêu lên, tài xế mắng mỏ, vội vã tắt hệ thống cảnh báo đang oang oang khắp đường. Nhưng sau khi ông nghe thấy động tĩnh phát ra từ người ngồi ghế sau, trong nháy mắt im lặng cho qua.
Người ngồi ghế sau là một nam sinh đang buồn ngủ, đôi mắt đen có hơi chút mơ màng, giống như vừa mới tỉnh giấc.
Tài xế vội vàng giải thích: “Vừa rồi có mấy cậu học sinh đụng vào chúng ta, đã bỏ chạy còn không phục, quay lại…đập xe! Thật là vô giáo dục!”
Vài giây sau, nam sinh dường như đã tỉnh táo hoàn toàn sau cảm giác mơ hồ khi vừa mở mắt, cậu ta nói: “Ngày mai ông không cần đến làm nữa.”
Giọng nói lạnh lùng của cậu ta vang lên.
Người tài xế mặt mày tái mét, nhưng không dám oán trách, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn nam sinh.
Nhưng nam sinh mặc kệ không thèm để ý.
Xe đi qua đường cái, một cơn gió thổi tung bay những trang sách giáo khoa đang nằm trơ trọi trên mặt đất.
Trang tiêu đề bị gió thổi tung lên, để lộ ra chữ ký phóng khoáng “Cố Chi Hành”.
Không bao lâu sau, một chiếc xe đạp dừng lại bên đường, cánh tay trắng nõn nhặt quyển sách giáo khoa lên. Khi người đó khom lưng, những sợi tóc rũ xuống trên trang sách, gần trong gang tấc.
***
Gió tháng chín vừa khô nóng lại có chút dính nhớp, thổi qua khiến tâm tư con người càng thêm nóng nảy.
Nhưng trong phòng học của các lớp khối A được mở điều hòa đầy đủ, cửa sổ đóng chặt, không cho khí lạnh thoát ra ngoài.
Tại mấy dãy bàn cuối lớp, trên bếp điện tử có nồi, hai bên trái phải chồng chất các đĩa đồ ăn lớn bé, khói bốc nghi ngút, lan tỏa mùi thơm của nguyên liệu.
Một nhóm nam sinh và nữ sinh đang vui vẻ ăn lẩu ở hàng ghế sau.
Phương Vận có tính cách mạnh mẽ hào sảng, rất thích chơi với đám con trai, lúc này đang cười đùa với một nam sinh.
Nhưng khi đang nói dở thì trông thấy Cố Chi Hành, do mải mê chú ý nên miệng cô ấy toàn phát ra âm thanh “à, ừ, ừm.’’
Cố Chi Hành không tham gia ăn lẩu cùng bọn họ, cô chỉ dựa người vào cửa sổ, đôi mắt đen láy tĩnh lặng, cúi đầu nghịch điện thoại.
Dường như lúc nào cô cũng vậy: ít nói, kiêu căng lạnh nhạt. Không hiểu sao Cố Chi Hành kiêu căng là vậy mà vẫn có thể khiến người khác thuần phục. Cô chướng mắt người ta nhưng người ta lại nguyện ý cống hiến sức lực cho cô. Trong số những người Cố Chi Hành nhìn trúng, có rất nhiều người chấp nhận nịnh hót lấy lòng cô.
Thật ra Cố Chi Hành không thích họ, những người theo chân họ hâm mộ cô, gọi cô là "anh Hành", nhưng cô và bọn họ không hề thân thiết. Ngày xưa có Chu Như Diệu ở giữa, bọn họ còn có thể nói vài câu với Cố Chi Hành, nhưng bây giờ Chu Như Diệu không có ở đây, ai trong đám bọn họ cũng không dám đến quấy rầy cô.
Phương Vân mím môi, không nhịn được đứng dậy đi qua, khiến đám nam nữ sinh ở phía sau không khỏi la ó.
Cô ấy đi đến bên người cô, có hơi gấp gáp nói: “Anh Hành, không đến ngồi với bọn tôi sao?”
Cố Chi Hành ngẩng đầu, dáng người lười biếng, môi mỏng cong lên không nói chuyện.
Trong đầu cô hiện tại toàn là lời nói của Chu Như Diệu:
“Nghe nói hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới chuyển trường đến, nếu là Lý Hàn Sơn thì nên cẩn thận một chút, cậu ta và cậu đã được sắp đặt trước, một người sẽ trở thành nam chính, một người sẽ phải làm nam phụ. Khi nào về, tôi sẽ nói rõ với cậu sau. Hôm nay tôi đi thi đấu, mấy người nổi lửa nấu cơm có tí cơm thừa canh cặn nào nhớ để lại cho tôi, được chứ?”
Cố Chi Hành nghĩ, cô quả thật không biết mở miệng như thế nào.
Nhưng cũng may Phương Vận mở lời trước. Cố Chi Hành nói: “Đóng gói đồ còn dư lại đi, hiện tại dạ dày tôi không…”
Cô hạ thấp giọng xuống, lại đột nhiên nghe thấy tiếng vang mạnh mẽ.
“Rầm~"
Cửa đột nhiên bị đá văng, chủ nhiệm lớp và mấy giáo viên khác xông vào.
“Các cô các cậu đứng dậy hết cho tôi! Tự tiện mang đồ điện đến trường là vi phạm quy định, còn dám nấu lẩu trong lớp ? Mấy cô cậu không thiết sống nữa à?!”
Giọng nói của chủ nhiệm vang lên như sấm đánh bên tai, vang vọng toàn bộ lớp học.
Cố Chi Hành thầm nghĩ, hôm nay Chu Như Diệu không có cơm ăn, cô cũng không có cơm ăn.
Nhưng đây không phải vấn đề, vấn đề là Cố Chi Hành bị phạt đứng ở sân thể dục cho tới hết thời gian nghỉ trưa.
Cố Chi Hành đứng một lát đã bị mấy người đến rủ rê chơi bóng, thắng thì có thắng, nhưng chẳng nhận được gì ngoài nước. Cô sắp chịu không nổi, đành tự tìm tán cây xa xa nào đó mà đứng, hồi phục thể lực trước cám dỗ của việc chơi bóng.
Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng bàn tán xì xào truyền đến cách đó không xa.
“...Cố Chi Hành...”
“Cậu nói...Cố Chi Hành ư...”
Cố Chi Hành nhướng mày, đi về hướng phát ra âm thanh.
Một đám học sinh đang ngồi dưới bóng cây cổ thụ nói chuyện vui vẻ. Dưới một bóng cây bàng, có nam sinh nọ ngồi yên trên ghế dựa.
Nam sinh cầm cặp trong tay, cậu ta cúi đầu đọc sách, sườn mặt anh tuấn, làn da trắng nõn.
Thoạt nhìn không giống học sinh lớp mười phải chịu đựng huấn luyện quân sự tí nào.
Học sinh chuyển trường? Năm nay có nhiều học sinh chuyển trường thật.
Cố Chi Hành ngồi xuống bên cạnh nam sinh.