Chu Như Diệu khoác tay mình lên bả vai Cố Chi Hành, cậu cũng nhìn về phía Tống Kiều Kiều.

Tống Kiều Kiều đối diện với cảnh tượng này thì cảm thấy rất hoang mang. Dường như cô cảm giác được họ đang chờ đợi mình để nói chuyện gì đó, thế nhưng có nhìn thế nào cũng không đoán được đáp án.

Bầu không khí yên tĩnh trong vài giây, sắc mặt Cố Chi Hành không hề thay đổi, ánh mắt cũng chuyển lên người Chu Như Diệu.

Chu Như Diệu đưa tay vỗ nhẹ lên người Cố Chi Hành, sau đó lại duỗi cánh tay khác về phía Tống Kiều Kiều.

Tống Kiều Kiều vô thức lùi lại nửa bước, nhưng lại nhìn thấy Chu Như Diệu dùng cả hai tay che miệng mình.

Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, lúc này lại nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cậu và giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Nếu đã là đồng đội, vì sao nghe đội trưởng kể chuyện cười lại không cười?”

Tống Kiều Kiều “A” một tiếng.

Ngón tay Chu Như Diệu hơi dùng sức, cậu kéo khóe miệng cô lên giống như đang đùa giỡn, trong lời nói nghiêm túc nhưng lại mang theo vẻ chế nhạo: “Có phải khi nghe ai đó kể chuyện cười, bản thân cậu cũng nên mỉm cười chứ nhỉ? Như thế này hình như không được lễ độ lắm đâu. Người đủ tư cách hẳn nên há miệng lộ ra nụ cười mới phải. Nào, thử một lần xem!”

Cậu thả tay mình ra.

Đôi môi Tống Kiều Kiều run rẩy, cô cũng không biết vì sao lại có cảm giác hơi đáng sợ, thế nhưng vẫn căng môi nhìn về phía Cố Chi Hành, sau cùng lại kéo khóe môi lên tạo ra một nụ cười: “Ha ha ha ha ha… Vừa rồi, vừa rồi tôi còn chưa kịp phản ứng, ha ha ha…”

Sau đó, cô nhìn thấy Cố Chi Hành gật đầu, giống như đang cực kỳ hài lòng, đôi mắt đen mang theo ý cười khiến cho khí chất lạnh lùng đã được làm dịu đi rất nhiều.

Tống Kiều Kiều mấp máy môi muốn nói tiếp: “Bạn học Cố…”

“Đánh bóng mệt rồi, hai chúng tôi cũng muốn nghỉ một lát. Nếu cậu muốn đánh bóng thì đợi chúng tôi nghỉ ngơi xong đã!” Chu Như Diệu thở dài một hơi, uốn éo người như một ông già, mặt mũi thì đầy vẻ mệt mỏi: “Học sinh lớp 10 các cậu đúng là tràn đầy sức sống, bọn tôi không sánh nổi.”

Lời nói của Tống Kiều Kiều bị cắt ngang, vì vậy cô chỉ đành nói: “Được rồi! Tôi chờ các cậu!”

Cố Chi Hành cảm thấy hơi nóng, cô vừa cầm mũ lưỡi trai quạt gió vừa đi theo Chu Như Diệu đến khu vực nghỉ ngơi.

Hai người họ vừa ngồi xuống, Chu Như Diệu lập tức nói: “Vừa rồi cậu nói có người nhìn cậu hả?”

“Chắc là ảo giác!” Cố Chi Hành vặn nắp bình nước, uống một hớp, đôi mắt đen hờ hững: “Cũng có thể là nữ sinh Tống Kiều Kiều kia!”

“Cũng đúng, chắc ngoại trừ Tống Kiều Kiều ra thì cũng không có nữ sinh nào khác…” Tiếng nói Chu Như Diệu tắt ngấm, cậu vò đầu mình, đột nhiên lại móc quyển sổ tay trong ngực mình ra lật lia lịa: “Không đúng, hình như có một người thuộc giới thể thao.”

Cố Chi Hành lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu đúng là có thể mang theo quyển sổ rách này bất cứ lúc nào, bất kể nơi đâu đấy."

“Cái gì mà quyển sổ rách, đây là quyển sổ ghi chép sống chết của cậu đấy.” Chu Như Diệu nghiêm túc sửa lời cô, thế nhưng động tác tay của cậu không hề ngừng lại. Không bao lâu sau, ánh mắt cậu dừng lại trên một trang nào đó, vẻ mặt nghiêm túc dần dần trở nên mờ mịt: “A, a cái này…”

“Cậu nhìn thấy gì?” Cố Chi Hành vươn tay cướp lấy: “Mẹ nó, cho tôi xem thử! Làm gì mà che giấu như sách cấm vậy? Cho tôi xem thử!”

Chu Như Diệu rất quen thuộc mà đè tay cô lại, cậu vùi mặt vào trong quyển sổ, mắt nhìn Cố Chi Hành.

Cố Chi Hành: “… Cậu lại bắt đầu rồi đúng không?”

Chu Như Diệu lại bắt đầu đọc diễn cảm: “Lâm Âm chỉ là một đứa bé nghèo khổ được nuôi dạy tử tế, cô đẹp đến mức kiêu kỳ, rực rỡ. Nhờ vào kỹ thuật chơi bóng mềm xuất sắc ở trường trung học Thịnh Hoài, cô vinh dự được trở thành bông hoa hồng của bộ môn bóng mềm. Cô chính là bông hoa được biết bao người của trường cấp ba Thịnh Hoài theo đuổi. Thế nhưng không ai dám có hành động thiếu suy nghĩ nào cả, bởi vì họ đã từng nhìn thấy một bức hình, mà trong bức hình đó, một nam sinh anh tuấn, lạnh lùng đang đè và hôn cô trên chiếc xe thể thao bản giới hạn, đồng phục trên người thì lỏng lẻo, tư thế cởi mở. Tính tình Lâm Ấm trời sinh đã mạnh mẽ, nhưng cô không biết hành vi khiêu khích Cố Chi Hành của mình đã khiến anh Hành rơi vào bể tình. Cô trở thành bông hoa hồng trong lòng bàn tay Cố Chi Hành, là chim hoàng yến được Cố Chi Hành chiều chuộng. Nhưng điều kiện kiên quyết phải là “thuộc về Cố Chi Hành”. Cô đã hóa giải được căn bệnh điên cuồng của Cố Chi Hành. Tuy không có được tình yêu của người đẹp nhưng đây lại là bản kết happy ending.”

Cố Chi Hành: “… Cho hỏi tôi điên cuồng như thế nào vậy?”

Chu Như Diệu: “Cưỡng hôn, tỏ tình, bắt buộc cô ta qua lại với cậu, ánh mắt lạnh lùng thường hiện lên ý cười tàn bạo, khiến cô ấy phải đỏ mắt nghẹn ngào.”

Cố Chi Hành: “So với điên thì lại giống một tên tâm thần phân liệt hơn.”

Chu Như diệu: “Đúng vậy! Cậu còn…”

Chu Như Diệu đứng bật dậy, dáng vẻ như đang đắm chìm trong một vở kịch, giọng nói cậu du dương trầm bổng, bắt đầu nhập vai: “Ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng cong lên hiện ra một nụ cười tàn bạo, giọng nói hơi trầm: Âm Âm, lần này Lý Hàn Sơn chỉ mất đi một cái chân, nhưng nếu lần sau em còn đến gần cậu ta, thì chưa biết chừng tôi sẽ cướp mất thứ gì của cậu ta đâu.”

Cố Chi Hành: “…?”

Cố Chi Hành cảm khái: “Thế mà người nhà cậu ta lại không trả thù tôi?”

Chu Như Diệu: “Bởi vì cậu ghen quá nên làm người ta phá sản rồi.”

Cố Chi Hành: “…”

Hóa ra tôi lại có bản lĩnh lớn như thế.

Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, lá cây và hoa rung động vào nhau.

Cố Chi Hành thở phào một hơi, tiếp đó lại bắt đầu ngáp : “Cậu đang nghi ngờ người vừa nhìn tôi là Lâm Ấm sao?”

“Cũng không hẳn là vậy. Tôi nghĩ không thể trùng hợp như thế được.” Chu Như Diệu dịu đi đôi mắt đã hơi mệt mỏi, nói: “Chẳng qua, tôi chỉ cảm thấy tình tiết rất giống. Hình như trong mơ cũng nghe nói cô ta đã khiêu khích cậu trên sân bóng.”

Nghe đến đó, ngược lại Cố Chi Hành còn cảm thấy hứng thú, cô bắt đầu quét mắt nhìn một vòng xung quanh.

Không bao lâu sau, cô huých vai mình đụng vào Chu Như Diệu: “Ê, đó có phải là sân bóng mềm không?”

Chu Như Diệu nhìn sang phía sân tập với pháo đài được dựng ngổn ngang đằng xa, các chi tiết dường như hơi khác với sân bóng chày.

Bóng mềm được phát triển dựa trên nền tảng của bóng chày, nhưng bóng chày chỉ có nam giới được tham gia, mà bóng mềm thì ngược lại, dụng cụ và quy tắc của bóng mềm và bóng chày khá giống nhau, chỉ có một số ít khác biệt rất nhỏ.

Trái ngược với sân bóng chày hiu quạnh, sân bóng mềm vô cùng náo nhiệt, rất nhiều nữ sinh mặc đồng phục huấn luyện đang đánh bóng.

Chu Như Diệu quét mắt nhìn một vòng: “Cậu tìm thấy hoa hồng gì đó chưa?”

Cố Chi Hành lắc đầu: “Chưa, không nhìn thấy rõ mặt mũi ai hết.”

Chu Như Diệu cảm thấy hơi nhàm chán, cậu vận động cơ thể, đứng lên: “Vậy, đoán không chừng cô ta không có ở đây. Đi, chơi bóng thôi!”

Cậu duỗi tay, kéo Cố Chi Hành đứng lên.

Cố Chi Hành thở dài, cô khom người sửa lại nếp gấp trên quần, rồi phủi cả cát bụi dính trên đó.

Lúc cô vừa mới chuẩn bị ngồi dậy, lại nhìn thấy một đôi giày đang dừng lại trước mắt mình.

Cố Chi Hành ngẩng đầu lên. Người trước mặt cô không cao lắm, quần áo thể thao bó sát vào dáng người ngực nở, mông cong, mang trên đầu chiếc mũ bảo hiểm khi chơi bóng mềm, mấy thanh thép ngang dọc của lưới sân bóng chày gần như che hết khuôn mặt cô ta.

Chu Như Diệu nhíu mày: “Cậu là ai?”

Cố Chi Hành không nói chuyện, cô chỉ nhìn cô ta.

“Tôi là cầu thủ giao bóng của câu lạc bộ bóng mềm.”

Nữ sinh tiến lên nói, giọng nói hơi vang càng góp phần phô diễn vẻ kiêu kỳ của cô ta.

Đôi môi mỏng của Cố Chi Hành khẽ mấp máy, cô đang muốn đáp lời thì thấy cô ta đột nhiên tháo nón bảo hiểm xuống, cũng vì thế mà mái tóc đen lập tức rũ xuống, để lộ gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô ta nói: “Tôi tên Lâm Âm.”

Gió lại thổi qua, cô ta dùng những ngón tay đã được cắt tỉa gọn gàng để vén mái tóc đen dày của mình lên, trên khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo nụ cười giễu cợt: “Câu lạc bộ bóng chày của các cậu cũng chẳng có gì đặc biệt.”

Chu Như Diệu cảm thấy mình như gặp quỷ vậy. Vì sao những người này cứ thấy họ chơi cái gì là đoán họ thuộc câu lạc bộ đó thế nhỉ.

“Xin hỏi, có chuyện gì sao?”

Tống Kiều Kiều đứng cách đó không xa, nhìn thấy bên này xảy ra chuyện gì không ổn lắm nên đang tiến đến gần, cô cẩn thận nhìn mấy người đang đứng tại đây.

Lâm Âm rất tự tin, lại vô cùng kiêu ngạo duỗi tay chỉ về phía Cố Chi Hành: “Ê, tôi gọi cậu đó! Vừa khéo tôi đã cảm thấy khó chịu với câu lạc bộ bóng chày của các cậu từ rất lâu rồi, mà từ nhỏ tôi đã vô cùng yêu thích bóng chày. Nhưng dựa vào đâu mà chỉ nam giới mới có thể chơi, còn nữ chỉ có thể chơi bóng mềm. Vừa hay hôm nay đụng mặt, tôi sẽ nói thẳng, tôi đại diện cho câu lạc bộ bóng mềm tuyên chiến với câu lạc bộ bóng chày các cậu.”

Cô ta càng nói lại càng làm lộ ra vẻ đắc ý tự mãn, giọng nói lại càng cao hơn: “Tôi muốn tuyên chiến với các cậu, tôi sẽ gọi các đồng đội của mình đến, các cậu cũng tự chuẩn bị kỹ cho mình đi. Sau đó chúng ta sẽ quyết một trận thắng thua trên sân.’’

Lâm Âm vừa dứt lời, nhịp tim cô ta nhanh hơn một chút, nhưng cô ta vẫn ngẩng cao đầu.

Đúng là trong lòng cô ta đã có suy nghĩ thế này từ rất lâu rồi, nhưng hôm nay mới lấy hết dũng cảm nói ra. Vì Cố Chi Hành quá nổi bật, cô chỉ mặc đồng phục bóng chày đứng yên đó cũng giống một ngọn núi lạnh lùng, điều này khiến cô ta cảm thấy có chút rung động trong lòng và một chút cảm giác không cam tâm.

Lâm Âm muốn đánh bại Cố Chi Hành, cô ta muốn chứng minh bản thân có thể chơi bóng chày xuất sắc hơn nam giới.

Lâm Âm thấy cô không nói lời nào thì nhịn không được mà cười mỉa mai, nói: “Thế nào? Nếu cậu sợ thời gian chưa thích hợp thì tự mình quyết định đi…”

Một giây sau, lời nói của cô ta đã bị cắt ngang.

Cố Chi Hành nói: “Ngay bây giờ đi!”

Lâm Âm sửng sốt: “Cái gì? Bây giờ, cậu còn chưa gọi tới…”

Vẻ mặt Cố Chi Hành thản nhiên: “Cậu và tôi đấu tay đôi.”

Lâm Âm lại sững sờ một lần nữa, nhưng lần này cô ta lại cảm thấy nhiệt huyết bên trong mình đang sôi trào.

Vì vậy Lâm Âm nheo mắt lại, nở nụ cười, vẻ mặt khinh thường: “Được thôi!”

Hai phút sau, hai người họ đã đứng trên sân bóng chày.

Lâm Âm lạnh lùng nói: “Cậu nói quy tắc đi!”

Cố Chi Hành cũng lạnh lùng trả lời: “Tôi ném, cậu bắt.”

Lâm Âm” “...Cái gì?”

Dù quy tắc của bóng chày và bóng mềm có rất nhiều điểm khác nhau đi chăng nữa, nhưng cô ta vẫn có thể chắc chắn quy tắc sẽ không đơn giản như một trò chơi ném bóng của mấy đứa con nít. Người này rõ ràng là đang trêu đùa mình đây mà.

Lâm Âm trừng mắt, cô ta tức giận nhìn Cố Chi Hành. Thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen nghiêm túc và vẻ mặt bình tĩnh của Cố Chi Hành, đột nhiên cô ta lại hơi dao động.

Lâm Âm mấp máy môi, cuối cùng lại phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi biết rồi.”

Lâm Âm bình tĩnh lại, mũi chân kéo căng ra, làm ra một tư thế ném bóng cực kỳ chuẩn mực mà lại vô cùng xinh đẹp: “Tôi đã chuẩn bị xong.”



Lý Hàn Sơn quét mắt nhìn sách giáo khoa, tùy tiện gạch chân những phần trọng điểm, sau đó không còn tập trung nghe giảng nữa.

Chương trình học của trường cấp 3 với cậu ta mà nói không cần hao tâm tốn sức quá nhiều.

Lúc bản thân đang thất thần lại nghe thấy tiếng cửa kính bị gõ vào.

Lý Hàn Sơn quay đầu lại nhìn, mắt thấy giáo viên chủ nhiệm đang đứng gần cửa sổ, lúc này thầy vừa đẩy cửa sổ ra, hỏi: “Cố Chi Hành và Chu Như Diệu đâu? Không đi học sao?”

Lý Hàn Sơn: “Từ tiết trước họ đã cảm thấy không thoải mái nên đến phòng y tế rồi ạ.”

“Chậc!” Thầy chủ nhiệm có vẻ không hài lòng với câu trả lời này, thầy cau mày nói: “Bạn học Lý, khi hết tiết, phiền em đi tìm họ sau đó dẫn đến văn phòng của thầy.”

Lý Hàn Sơn nhíu mày: “Vâng!”

Không bao lâu sau thì hết tiết học, Lý Hàn Sơn rời khỏi lớp.

Cậu ta cũng không tốn bao nhiêu công sức để tìm được Cố Chi Hành. Họ vốn dĩ chơi bóng rổ, vậy thì cứ đi vào sân bóng rổ hỏi một vòng sẽ biết ngay vị trí thôi.

Lúc vào đến sân bóng chày, Lý Hàn Sơn có cảm giác đã lâu rồi cậu ta chưa chơi lại bóng chày.

Lý Hàn Sơn quét mắt nhìn một vòng, rất nhanh cậu ta đã nhìn thấy Cố Chi Hành, hình như đang chơi bóng.

Cậu ta tiến đến gần hơn, sau đó lại nhìn thấy Cố Chi Hành đang đối diện với một nữ sinh. Họ đang lặp lại động tác ném và bắt bóng, dáng vẻ cả hai dường như chơi rất vui.

Lý Hàn Sơn: “…”

Đến cùng thì mấy người này đang làm gì trên sân bóng chày vậy? Đang chơi ném và bắt bóng sao?

Lý Hàn Sơn kiềm chế sự hoang mang trước cảnh tượng buồn cười thế này trong lòng mình. Cậu ta đi đến cạnh Cố Chi Hành, gọi một tiếng: “Bạn học Cố, vừa rồi…” Tiếng nói của cậu ta tự dưng tắt ngấm.

Cố Chi Hành quay đầu, vác theo cây gậy đánh bóng, cô thở hồng hộc như một tuyển thủ bóng chày đã vận động vô cùng kịch liệt…

Rõ ràng chỉ là chơi ném và bắt bóng thôi mà.

Lý Hàn Sơn mỉm cười: “… Cậu không sao chứ?”

Cố Chi Hành kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống làm quạt gió. Mấy giọt mồ hôi vương trên lông mi cô, khuôn mặt trắng nõn lúc này đã ửng hồng lên.

Sau đó, Lý Hàn Sơn nhìn thấy cô hạ nón xuống chỉ vào nữ sinh đang ở phía đối diện, cô lạnh lùng trả lời: “Tôi đang chấp nhận lời tuyên chiến của cô ta, chúng tôi còn chưa phân thắng thua. Cậu chờ một chút!”

Ném với bắt bóng mà còn muốn quyết thắng thua?

Lý Hàn Sơn: “…”

Nếu đã yêu thích ném bóng như thế, vì sao không đi chơi với bao cát luôn cho rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play