Giữa tháng chín, lớp tân sinh của trường Trung học phổ thông Thịnh Hoài đã an toàn vượt qua kỳ học quân sự. Nhưng chưa chắc họ có thể vượt qua những ngày hè đang từ từ nóng lên của thành phố A, cũng như bầu không khí áp lực cao độ của trường cấp ba Thịnh Hoài.
Trung học phổ thông Thịnh Hoài là trường trọng điểm, nổi tiếng lẫy lừng không chỉ ở thành phố A mà còn trên phạm vi cả nước, nhưng vẫn còn nhiều đánh giá cho rằng ngôi trường này chưa được tốt cho lắm. Tất cả đều là do mô hình kinh doanh của nhà trường: dựa vào tiếng tăm để đón nhận tài trợ từ các bậc phụ huynh quyền lực và giàu có, lại lấy tiền tài trợ đi làm học bổng bồi dưỡng cho những học sinh ưu tú để đảm bảo danh tiếng của trường tiếp tục dẫn đầu. Cách thức hoạt động như vậy một mặt đã thu hút rất nhiều học sinh xuất sắc trên cả nước, nhưng chính điều đó cũng mang lại nhiều vấn đề phát sinh, bao gồm cả sự chênh lệch giai cấp giàu nghèo giữa các học sinh trong trường, đây vốn đã trở thành đề tài phê phán tốn nhiều giấy mực của truyền thông.
Trung học Thịnh Hoài tuy mang danh là trường học dành cho giới quý tộc, nhưng lại khiến các bậc phụ huynh xua con chạy theo như vịt.
Lý Hàn Sơn không nằm trong số đó, vì cha cậu ta chuyển công tác nên cậu ta mới chuyển trường để theo đến đây.
Dĩ nhiên, thành tích học tập của cậu ta rất nổi bật, thể dục thể thao và các môn khác cũng cực kỳ xuất sắc. Cho dù không chuyển trường đến Thịnh Hoài thì sớm muộn cậu ta cũng sẽ được mời đến.
Lý Hàn Sơn làm xong thủ tục nhập học cũng đã đến giờ nghỉ trưa, cậu liền đi dạo một mình quanh trường học.
Không thể không nói, Trung học phổ thông Thịnh Hoài quả thật có cơ sở khang trang đáng để tự hào, nhìn đến đâu cũng là kiến trúc hoa mỹ tinh xảo, đầy đủ các loại sân vận động, phương tiện giải trí,… hơi có cảm giác như một vương quốc nhỏ độc lập.
So với trường Trung học phổ thông phụ thuộc vào Đại học A mà Lý Hàn Sơn từng học trước đây thì Thịnh Hoài còn giàu có và bề thế hơn rất nhiều. Điều này khiến cho Lý Hàn Sơn rất hứng thú.
Nhưng thời tiết ở đây thật sự quá nóng, cậu ta cũng cảm thấy hơi mệt, bèn ngồi một mình trên hàng ghế dưới bóng cây, lấy sách ra đọc.
Đọc được khoảng năm trang, cậu ta nhìn thấy một đám học sinh răng trắng môi hồng cười đùa đi vòng qua mình rồi ngồi lại hàng ghế sau để tám chuyện.
Câu chuyện của đám học sinh chuyển từ kỳ huấn luyện quân sự vừa kết thúc, sang đến những cô nàng xinh đẹp trong lớp, lại đến điểm số học tập, cuối cùng nhảy sang một đề tài dài dòng – Cố Chi Hành.
“Đúng rồi, các cậu có biết Lục Mạn học lớp ba không? Con nhỏ có dáng người nóng bỏng, công khai yêu đương với huấn luyện viên ấy?”
“Có ai mà không biết đâu. Trong buổi biểu diễn huấn luyện quân sự, nghe nói cô nàng còn nhảy điệu Latin, đang rất hot đây này. Tôi nghe một người bạn nói cô ta rất chăm đổi bạn trai nha!”
“Thật không? Vậy tôi có cơ hội rồi đúng không?”
“Tưởng bở gì đó, tôi nói cậu nghe, mấy hôm trước Lục Mạn bảo rằng cô ta muốn theo đuổi Cố Chi Hành!”
“Gì, Cố Chi Hành? Thật hay giả vậy? Tôi nghe nói cậu ta là kẻ tàn nhẫn có một không hai đấy, vả lại còn có rất nhiều bạn gái nữa, Lục Mạn không ngại sao?”
“Thôi đi, bám được vào trai đẹp nhiều tiền, còn ngại ngùng gì nữa.”
Trong khung cảnh ồn ào đó, Lý Hàn Sơn lật sang trang tiếp theo.
Cậu ta cảm thấy bản dịch đang cầm trên tay khá thô, cũng cảm thấy lời nói của mấy người này thật thô tục.
Một tiếng ngáp vang lên bên tai, tiếp theo đó là một bóng người che phủ gần hết trang sách.
Lý Hàn Sơn quay đầu nhìn sang, một thiếu niên ăn mặc tùy ý đang ngồi bên cạnh cậu ta, người nọ lười biếng dựa lưng vào ghế. Thân hình thiếu niên hơi gầy, mái tóc đen lộn xộn, gương mặt trắng nõn tuấn tú mang nét lạnh lùng, vui buồn không hiện.
Người nọ chú ý đến ánh nhìn của Lý Hàn Sơn, gật đầu chào với cậu ta, sau đó lại ngáp một cái, nhắm mắt tựa lưng vào ghế.
Lý Hàn Sơn không để ý, cúi đầu tiếp tục đọc sách, tiếng bàn luận sau lưng càng lúc càng lớn.
Lý Hàn Sơn thầm nghĩ, ồn như vậy làm sao có thể nghỉ ngơi đây.
“Nhưng Lục Mạn tuyên bố hơi sớm. Nếu không thành công thì thật buồn cười, phải biết Cố Chi Hành đã từ chối rất nhiều người theo đuổi.”
“Đúng đó, tôi nghe nói Cố Chi Hành bị yếu sinh lý, nhìn thì lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng tôi thấy có vẻ là miệng cọp gan thỏ thì có.”
“Gì cơ, ha ha ha ha ha ha ha, cười chết tôi mất, Cố Chi Hành yếu sinh lý?”
“Thật đó, lúc trước cậu ta có người bạn gái gây gổ ở trường cấp ba, Cố Chi Hành định đi dạy bên đấy một bài học, kết quả hôm cậu ta xuất hiện liền nói nắng gắt quá, cậu ta bị dị ứng, xong bỏ về, vừa chạy vừa ho ra máu."
“Ha ha ha ha ha ha ha, dị ứng ánh nắng? Ha ha ha ha ha ha ha…”
“Sau đó, người bạn gái cảm thấy cậu ta không coi trọng cô, tức giận đến mức…”
“Thầy phạt em đứng, ai cho em ngồi xuống hả?”
Tiếng rống giận uy lực dọa đám chim chóc đang đậu trên cành cũng phải sợ hãi bay đi bốn phía, đồng thời cắt ngang cuộc trò chuyện của đám nam sinh dưới tán cây.
Lý Hàn Sơn ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang, đi giày da từ xa gào thét về phía cậu ta.
Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, trước ngực đeo một tấm thẻ công tác.
Qua vài giây, nam sinh bên cạnh Lý Hàn Sơn thở dài, lười biếng đứng dậy, bước tới chỗ người đàn ông.
Lý Hàn Sơn nhìn thời gian, hình như gần đến giờ vào học, bèn đứng dậy rời đi.
“Cố Chi Hành, em nói tôi nghe, ai cho em ngồi xuống, hả?”
Thầy chủ nhiệm lớp sầm mặt: “Còn nữa, thầy chỉ mới rời mắt một tí mà em đã chạy ra chỗ có bóng râm ngồi, thầy đã cho phép chưa?”
Cố Chi Hành mím đôi môi mỏng, suy nghĩ những lời nói vừa nghe được, cô ngẩng đầu nhìn về phía thầy chủ nhiệm.
Gió nhẹ thổi qua, trong đôi mắt đen sâu thẳm của cô hiện lên vẻ cao ngạo, ý tứ hàm súc, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Em bị dị ứng ánh mặt trời.”
Thầy chủ nhiệm : “...?”
Cố Chi Hành suy nghĩ thêm một chút, nghiêm túc bổ sung: “Nên sẽ bị ho ra máu.”
“Hôm qua chẳng phải em là đứa cúp học đi chơi bóng giữa trời nắng chang chang à?”
“Dị ứng rồi ho ra máu? Em học môn Sinh như thế nào vậy?” Thầy chủ nhiệm lớp cười mỉa mai, nói tiếp: “Hôm nay thầy không có thời gian xử lý chuyện của em, về viết bản kiểm điểm một ngàn chữ ngày mai nộp cho thầy!”
Cố Chi Hành khẽ thở dài, im lặng xem như đồng ý, xoay người định rời đi nhưng bị gọi lại.
“Khoan đã, thầy quên nói với em, lớp các em có một bạn học mới, nếu không có việc gì thì em giúp đỡ bạn một chút.”
Thầy chủ nhiệm lại dặn dò: “Dù sao em ấy cũng là học sinh mới được xếp vào lớp, đừng để bạn bị cô lập.”
Cố Chi Hành suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Thầy chủ nhiệm lớp thấy vậy, cũng yên tâm phần nào.
Cố Chi Hành là một quả bom nổ chậm, về phương diện học tập giỏi kém cỏi bao nhiêu thì năng lực gây rắc rối mạnh bấy nhiêu. Nhưng trời lại sinh cô làm vua của đám nhóc này. Dù cho mấy đứa khó quản như con nhím, khi thấy cô đều tình nguyện nghe theo mà gọi một tiếng: "Đại ca."
Ở một nơi khác, học sinh mới được thầy chủ nhiệm dặn dò người khác chỉ bảo. Lý Hàn Sơn đã làm quen với các bạn học xong, cảm thấy mọi người đều rất tốt.
Bạn cùng bàn của cậu ta là một nữ sinh trên mặt có ít tàn nhang, một đôi mắt tròn xoe khả ái, tên cũng cực kỳ đáng yêu — Chu Châu.
Chu Châu nhiệt tình nên nói rất nhiều. Mặc dù đã vào lớp nhưng cô vẫn muốn nói thêm vài câu với Lý Hàn Sơn.
“Lúc trước cậu toàn sống ở thành phố C sao? Tôi nghe nói đồ ăn ở đó đều có vị ngọt, phải vậy không?”
“Cũng không hẳn, nhưng đúng là những món ăn đặc sản đa số thường có vị ngọt.”
“Ồ, nhưng cậu không mập chút nào hết, tôi chỉ cần ăn ngọt một lần bảo đảm sẽ bị béo phì.”
“Ừ, chắc là tùy từng người.”
***
Lý Hàn Sơn xoay bút theo bản năng, câu được câu không đối đáp với Chu Châu, trong đầu suy nghĩ cách sắp xếp các số nguyên tố.
Ba trăm lẻ tám giây sau, Chu Châu chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng mở cửa phòng học gián đoạn.
“Báo cáo!”
“Báo cáo.”
Hai câu nói với thanh điệu không giống nhau làm gián đoạn bài giảng của giáo viên dạy hóa.
Lý Hàn Sơn khẽ liếc nhìn, một trong hai nam sinh là người từng ngồi bên cạnh cậu ta lúc giữa trưa, một nam sinh khác có thân hình cao gầy, trên mặt tươi cười xán lạn, dáng vẻ họ tuy mệt mỏi nhưng tràn đầy thỏa mãn.
Giáo viên dạy hóa buông sách giáo khoa, hai tay khoanh lại trước người, cô nhìn hai nam sinh nọ, giọng nói mang theo phần mỉa mai: “Hai vị thiếu gia, còn nhớ chiều nay có tiết đấy à?”
“Cô giáo à, không phải đâu, giáo viên âm nhạc nói có chút thiết bị muốn dọn, nên nhờ bọn em đi hỗ trợ!” Nam sinh tươi cười xán lạn mở to đôi mắt, giọng nói ngọt xớt như muốn lấy lòng, “Lần sau bọn em không dám nữa! Bọn em bảo đảm!"
Giáo viên dạy hóa hiển nhiên sẽ không để mình bị lũ nhóc qua mặt, cô cau mày nói: “Chu Như Diệu, em và Cố Chi Hành quả là anh em tốt, một người miệng lưỡi trơn tru, một người có đánh tám gậy cũng không nói nổi câu nào!"
“Cô đánh em thì làm sao em nói được nữa.”
Cố Chi Hành trưng ra bộ mặt khó hiểu.
Nháy mắt trong lớp vang lên tiếng cười rầm rộ, còn có mấy nam sinh nghịch ngợm ồn ào huýt sáo: “Anh Hành quả là biết hành người khác!”
"Hừ, mau về chỗ đi! Cứ nhìn hai em là tôi thấy khó ưa rồi!"
Giáo viên dạy hóa có hơi nghẹn giọng, cầm sách giáo khoa vẫy tay xua đuổi, phiền thật sự.
Nam sinh đó là Cố Chi Hành?
Lý Hàn Sơn hơi kinh ngạc, rồi hiểu ra. Bảo sao lúc ấy Cố Chi Hành lại muốn ngồi cạnh cậu ta.
Chu Như Diệu và Cố Chi Hành một trước một sau quay lại chỗ ngồi, trùng hợp thay hai người ngồi phía sau Chu Châu và Lý Hàn Sơn, cách họ mấy bàn.
Khi đi qua Lý Hàn Sơn, Cố Chi Hành liếc mắt nhìn cậu ta, đôi mắt đen láy đánh giá cậu ta một lượt từ trên xuống dưới.
Lý Hàn Sơn cũng gật đầu với cô coi như chào hỏi.
Trải qua chuyện bất chợt này, Lý Hàn Sơn vốn tưởng rằng Chu Châu sẽ biết yên lặng một chút, không nghĩ tới Chu Châu còn nói nhiều hơn.
“Ai da, Lý Hàn Sơn, cậu cũng không nên chọc vào Cố Chi Hành và Chu Như Diệu nhé.”
“Vì sao?"
"Tôi không biết nói sao với cậu nữa, cậu cứ coi hai người họ là hoàng đế đi."
"Hai người kia có chức vị như nhau sao?"
Lý Hàn Sơn thản nhiên hỏi, cậu ta không kinh ngạc, cũng không thèm để ý.
Chu Châu nhìn cậu ta, gương mặt Lý Hàn Sơn nhìn qua rất điển trai mà ương ngạnh, tóc đen mắt đen, mũi cao thẳng, cao lãnh như trăng, nhưng chưa tới mức kiêu ngạo cao cao tại thượng. Giờ phút này, trên mặt cậu hiển nhiên không có bất kỳ biểu hiện nào khác, nhưng sao cô lại có cảm giác: lời nói của mình quá mức nực cười nhỉ.
Chu Châu rất muốn nói rõ cho cậu ta nghe, nhưng nghĩ lại trước hết cứ phải trả lời câu hỏi của Lý Hàn Sơn đã, nên đã nhỏ giọng thì thầm: “Thật ra trong hai người họ một người là hoàng đế, một người là tướng quân."
Lý Hàn Sơn trong tâm có động nhưng lại không hề biểu hiện cảm xúc gì ra ngoài mặt.
Xưa nay cậu ta luôn như vậy, mặc dù nghe được chuyện vớ vẩn nực cười nào, Lý Hàn Sơn cũng không biểu hiện ra nửa phần thất lễ.
Nhưng không bao lâu, cậu ta lại có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến cậu ta rất không được tự nhiên.
Đáng tiếc Lý Hàn Sơn không biết đó là ai, chỉ có thể âm thầm đè nén cơn tức giận trong lòng.
Tiết học buổi chiều nói dài thì cũng không dài lắm, chỉ mấy chốc mà chuông tan học đã reo lên.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời lúc chiều tà hơi mờ nhạt làm cho phòng học như được phủ thêm một tấm màn lụa mỏng, ánh sáng xuyên qua vòm cây hình thành những đốm sáng le lói trên mặt đất.
Học sinh rời đi rất nhanh, trong phòng học chỉ còn lại mấy học sinh phải trực nhật, hiện đang cầm cây chổi lau tụ họp nói chuyện phiếm.
Lý Hàn Sơn gom lại những quyển sách giáo khoa mới tinh thành một chồng, thu gọn và đút vào cặp để chuẩn bị về nhà.
Cậu ta còn chưa kịp đứng dậy, đã thấy một nam sinh khác tới ngồi cạnh mình.
Là Cố Chi Hành.
Lý Hàn Sơn lễ phép cười một cái, nói: “Tôi phải về nhà rồi.”
Đôi mắt đen của Cố Chi Hành nhìn chằm chằm vào cậu ta, cô thản nhiên nói, “Cậu tên Lý Hàn Sơn à?”
Lý Hàn Sơn cảm thấy quái lại, “Đúng vậy.”
Cố Chi Hành “A” một tiếng, cô bỗng khom lưng, nghiêng người về phía trước, khóe miệng khẽ nhếch, cười như không cười, "Tên của cậu làm tôi nhớ đến cà phê Lam Sơn, lúc cậu uống cà phê dùng tay trái hay tay phải để khuấy?"
Lý Hàn Sơn: “...Tùy tâm trạng.”
Hai mắt Cố Chi Hành sáng lấp lánh, giọng nói trầm thấp, trên gương mặt tuấn mỹ hiện ra một chút nghiêm túc, “Cậu rất lợi hại, tôi cũng chọn tay khuấy tùy tâm trạng giống cậu."
Lý Hàn Sơn: “...”
Cố Chi Hành nhìn cậu ta chằm chằm vài giây, rồi nhíu mày, “Không buồn cười sao?”
Lý Hàn Sơn mỉm cười, “Hài hước lắm. Xin hỏi tôi có thể đi rồi chứ?”
“Hiện tại chưa thể đi, tôi còn có việc quan trọng.” Cố Chi Hành vào chuyện chính, đôi mắt đen láy tràn đầy nghiêm túc, “Tôi muốn hỏi cậu chuyện này sau khi tôi rời đi.”
Lý Hàn Sơn nhìn cô, có chút khó hiểu.
Cố Chi Hành nói: “Bạn gái của tôi cảm thấy tôi không coi trọng cô ấy, sau đó thì sao?”
Lý Hàn Sơn: "...”
Cậu ta suy nghĩ một lúc, lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất áy náy: “Xin bạn mới thứ lỗi, rất xin lỗi, làm phiền cậu rồi!”
Lý Hàn Sơn ngẩng đầu, chỉ thấy Chu Như Diệu đã nắm lấy cổ áo sau của Cố Chi Hành và kéo cô dậy từ khi nào.
Chu Như Diệu liên tục xin lỗi: "Có phải A Hành lại làm việc gì khiến cậu chê cười rồi không? Ngại quá ngại quá, chúng tôi làm phiền cậu rồi bạn học Lý."
Cố Chi Hành nhíu mày, “Cậu ta cảm thấy rất buồn cười.”
“Được rồi được rồi, rất buồn cười, chúng ta trở về rồi nói tiếp ha?” Chu Như Diệu nở nụ cười xán lạn trên gương mặt tuấn lãng, nhưng giọng nói lại ẩn chứa sự bất lực: “Cậu phải về nhà rồi đúng không? Bọn tôi cũng phải về, không làm phiền cậu nữa!”
Nói xong, cậu nắm lấy cổ áo Cố Chi Hành kéo đi xa, động tác vô cùng thân mật.
Lý Hàn Sơn đứng dậy, xách cặp lên rồi đi về.
Cậu ta còn chưa kịp nói, kế tiếp bạn gái của Cố Chi Hành vì tức giận nên đã tìm đến tận trường của anh, nhưng lại nhận nhầm người.
Chu Như Diệu kéo Cố Chi Hành thẳng một đường đến trước cổng trường mới dừng lại. Lúc này, nụ cười trên gương mặt Chu Như Diệu đã vụt tắt hoàn toàn.
Cậu buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Cố Chi Hành, thấp giọng nói: "Rõ ràng cậu biết sự xuất hiện của Lý Hàn Sơn sẽ đại diện cho điều gì, nhưng tại sao cậu vẫn tiếp cận cậu ta?"
“Đại diện cho những gì xảy ra trong giấc mộng của cậu đều là thật." Cố Chi Hành duỗi chân đá văng hòn đá nhỏ.
Chu Như Diệu thở dài một hơi, gãi đầu tóc rối tung, trong đôi mắt đen tràn đầy nghiêm túc: “Tôi đã nói một vạn lần rồi, sự xuất hiện của Lý Hàn Sơn là khởi đầu cho sự đấu đá tranh giành vai nam chính trong tiểu thuyết giữa cậu và cậu ta. Đến lúc đó, vô số nữ chính xuất hiện, chỉ vì thích cùng một người, cậu và cậu ta sẽ đấu đá một người sống một người chết! Cậu còn không biết đường mà né xa ra chút?”
Mưa rào mùa hè luôn đến bất chợt, không trung một mảnh âm trầm, bọt nước li ti thấm ướt sàn nhà.
Hai người đứng trước mái hiên cổng trường, nhìn ngắm màn mưa.
Chu Như Diệu thấp giọng hơn: “Tôi đã mơ thấy rất nhiều lần, cậu không hề có kết cục tốt đẹp trong tiểu thuyết đó đâu."
Cố Chi Hành ngẩng đầu nhìn hạt mưa li ti, lấy ra chiếc dù từ trong cặp sách.
Cô bung dù, nháy mắt chiếc dù phồng to tạo cảm giác thật an toàn. Bỗng dưng, nó quắn quéo lại, gãy thành từng đoạn, rách thành từng mảnh.
Chu Như Diệu quay đầu nhìn về phía cô, “A Hành, tôi không nghĩ…”
Cố Chi Hành ngắt lời cậu, “Cậu xem cái này đi.”
Chu Như Diệu nhìn xem.
Cố Chi Hành nghiêm túc đưa chiếc dù ra trước mặt Chu Như Diệu rồi lắc lắc vài cái, nói: "Tôi làm rách nó rồi này."
Chu Như Diệu: “…”
Cố Chi Hành mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Như Diệu.
Chu Như Diệu ngẩn người vài dây, khóe miệng cong lên, rất phối hợp mà cười ha hả.
Cố Chi Hành rất có cảm giác thành tựu liền gật đầu, cảm thấy tự hào vì sự hài hước của chính mình.
Giây tiếp theo, Chu Như Diệu nhanh chóng dừng tiếng cười, tiếp tục nghiêm mặt nói:
“Cậu phải cẩn thận, nhỡ đâu cậu ta cố tình tiếp cận những cô gái của cậu…"
"Hình như dù của cậu hỏng rồi. Không cần ngại, cứ dùng dù của tôi đi."
Giọng nói vừa mang theo phần rụt rè lại vừa có hơi ngọt ngào hứng khởi vang lên.
Cố Chi Hành và Chu Như Diệu nhìn sang.
Thấy một nữ sinh dáng người nhỏ nhắn đứng phía sau hai người họ, môi đỏ mím chặt, đôi mắt đen láy ẩm ướt, bàn tay cầm dù run nhè nhẹ.
Cô nhìn Cố Chi Hành, con ngươi cũng khẽ rung động.
Cố Chi Hành nhìn cô vài giây, đưa chiếc dù của mình đến trước mặt cô gái, mở ra rồi thu lại cho cô thấy.
Cô Chi Diệu nói: “Dù của tôi tan thành từng mảnh rồi.”
Chu Như Diệu: “…”