Sau khi đến Lục phủ, Lục Hành dẫn theo Vương Ngôn Khanh xuống xe, đi vào trong viện. Trên đường đi, Vương Ngôn Khanh dường như đột nhiên cảm khái, nói: “Rõ ràng Giản Quân và Hàn Văn Ngạn cùng nhau lớn lên, khoảng thời gian mười năm trời, ngay cả một con chó cũng nên có tình cảm. Nhưng vì muốn giữ được bát cơm, Hàn Văn Ngạn lại dứt khoát tặng Giản Quân cho Quý Hoán giống như một món đồ. Ở trong lòng hắn ta, cái giá của việc qua lại hơn mười năm với biểu muội còn không bằng một nữ tử mới quen biết chưa đầy nửa năm sao?”
Lục Hành không lập tức nói tiếp mà ngừng lại một lúc mới thờ ơ nói: “Hắn ta chưa chắc đã không có tình cảm với Giản Quân, chỉ là nó không thể sánh bằng lợi ích. Nếu Thường Đinh Lan không phải là một nữ nhân có một chút tài sản trong nhà, có thể giúp ích được nam nhân thì Hàn Văn Ngạn cũng sẽ không lên giường với Thường Đinh Lan.”
Câu trả lời của Lục Hành vô cùng lạnh lùng, hắn không an ủi Vương Ngôn Khanh rằng là vì tình yêu của Hàn Văn Ngạn chưa đủ hoặc Hàn Văn Ngạn không tốt, các nam nhân khác trên thế gian không làm như vậy, mà ngược lại còn phân tích trần trụi trái tim lý trí và thực tế của nam nhân cho Vương Ngôn Khanh thấy rõ. Vương Ngôn Khanh rất không muốn chấp nhận, nhưng nàng suy nghĩ một lúc lâu, bả vai hơi buông lỏng: “Đúng vậy, huynh nói không sai.”
Lục Hành nhìn thấy Vương Ngôn Khanh đang hậm hực thì khẽ mỉm cười, nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay âm thầm dùng sức: “Khanh Khanh, xin lỗi vì câu trả lời của ta quá thực tế, nhưng thế giới vô biên, vạn vật đều ích kỷ, ngay cả Phật tổ cũng chỉ phù hộ cho những tín đồ cung phụng ngài ấy, huống chi là người phàm chứ? Trước tiên muội cần phải nhận ra bản chất tồi tệ nhất của con người, sau đó cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, muội cũng sẽ không lấy làm ngạc nhiên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT