Trời lạnh thấu xương, sương rơi đầy đất, tối đến mức giơ tay không thấy được năm ngón, nhưng ngọn đèn của viện chính của Trấn Viễn Hầu phủ vẫn còn sáng, một đêm không ngủ.
Cánh tay Phó Đình Châu được quấn vải xô, lạnh mặt nghe kẻ dưới bẩm báo: “Hầu gia, các huynh đệ tìm kiếm dưới vách núi một đêm nhưng vẫn không tìm được Vương cô nương.”
“Con đèo gần đó thì sao?”
“Cũng đã tìm rồi. Tuyết phủ dày trên mặt đất, nhưng không có dấu hiệu có người từng đi qua.”
Phó Đình Châu xoa ấn đường, hắn không đổi y phục mà vẫn mặc nguyên bộ lúc ban ngày, chỉ băng bó một vòng to trên cánh tay. Quản gia thấy sắc mặt Phó Đình Châu tái nhợt, đau lòng khuyên: “Hầu gia, ngài đã thức trắng một đêm rồi. Trên người ngài còn có thương tích, hay là nghỉ ngơi một lát đi!”
Phó Đình Châu thả tay xuống, ánh mắt hắn lạnh lẽo như mãnh hổ đang thịnh nộ, không giận mà uy: “Nàng ấy còn chưa trở về, kêu ta làm sao mà ngủ được? Nàng ấy ngã xuống ngay trước mắt ta. Nếu không có nàng thì sao ta chỉ bị thương mỗi cánh tay được. Truyền lệnh xuống, tiếp tục thăm dò ở Tây sơn, sống phải thấy người...”
Phó Đình Châu thoáng khựng lại, thậm chí không nhẫn tâm nói ra nửa vế ‘chết phải thấy xác’ phía sau. Sao nàng có thể chết chứ? Hắn lớn hơn nàng ba tuổi, làm đủ chuyện ác, bạc tình bạc nghĩa, mà hắn còn đang sống yên lành thì nàng dựa vào cái gì mà xảy ra chuyện?
Hạ nhân Hầu phủ thấy sắc mặt Phó Đình Châu trắng bệch thì đều im lặng như thóc, không dám nói thêm. Thị vệ ôm quyền, yên lặng lui xuống, đến chân núi tìm kiếm lần thứ hai.
Nhưng lúc thị vệ đẩy cửa, gió lạnh ngoài kia đã thổi vào, len thẳng vào trong cổ áo. Quản gia rụt cánh tay, ông ta khép hai tay lại, chần chừ một hồi, mới nói: “Hầu gia, trời lạnh như thế, người vốn không thể ở bên ngoài được. Tây Sơn không có dã thú, nếu sau khi Vương cô nương rơi xuống vách núi bị hôn mê thì chắc chắn vẫn còn nằm nguyên dưới vách núi. Còn nếu Vương cô nương không bị hôn mê, có thế nào nàng ấy cũng sẽ nghĩ cách liên lạc với người của Hầu phủ, nhưng giờ đã một đêm cũng không có động tĩnh gì. Liệu có thể nào... Vương cô nương không còn ở ngoại ô Kinh thành nữa hay không?”
Phó Đình Châu đỡ cánh tay đứng dậy, chậm rãi đi lại trong thư phòng. Đây chính là chuyện mà hắn sợ nhất. Cho dù là sống hay chết, người cũng không thể vô cớ biến mất được. Nhưng thị vệ lại nói phía dưới vách núi trống không. Hẻm núi nơi bọn họ xảy ra chuyện bị tuyết đọng che lấp, ngay cả dấu chân cũng không có.
Chuyện này làm sao có thể xảy ra được?
Không có dấu vết chính là dấu vết lớn nhất. Chuyện này có thể nói rõ trước bọn họ đã có kẻ từng tới đáy vực, đồng thời trước một bước ngụy trang xong xuôi. Dám tập kích Hầu gia dưới chân Thiên tử, đồng thời ngụy trang hiện trường vụ án tới mức kín kẽ như thế... Trừ kẻ đó ra, hắn không còn nghĩ ra được ai khác nữa.
Phó Đình Châu xoa ấn đường, mệt mỏi thở dài một tiếng. Lục Hành... hắn vẫn là đánh giá thấp kẻ điên này rồi.
Cũng bởi Phó Đình Châu sợ Lục Hành sẽ ra tay với người Phó gia nên mới đích thân hộ tống lão phu nhân và Vương Ngôn Khanh đến Đại Giác Tự dâng hương. Nhưng Phó Đình Châu không ngờ Lục Hành thế mà lại ngông cuồng đến ngoại ô mai phục, ra tay ngay trước mặt hắn!
Kẻ đó tự tin bản thân mình có thể toàn thân trở ra như thế à?
Phó Đình Châu đau đầu kinh khủng. Nếu là người khác, hắn dám cam đoan trong vòng ba ngày sẽ bắt được chứng cứ, sau đó đàm phán cũng được uy hiếp cũng được, thế nào hắn cũng sẽ làm đối phương lộ ra gì đó. Nhưng nếu như rơi vào tay Lục Hành, vậy cho dù có mò kim đáy bể thì Phó Đình Châu cũng không dám chắc bản thân sẽ tra ra được Vương Ngôn Khanh ở chỗ nào.
Cẩm Y Vệ chính là làm công tác tình báo, cơ sở ngầm của họ trải khắp từ triều đình đến phố phường. Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ muốn giấu một người, cho dù người ngoài có lật tung kinh thành lên cũng chưa chắc có tác dụng.
Quản gia thấy sắc mặt Phó Đình Châu không tốt, bèn nói: “Hầu gia, bây giờ ngài là trụ cột của phủ Trấn Viễn Hầu, ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể! Hay là ngài nghỉ ngơi một chút, lát nữa phải thượng triều rồi!”
Phó Đình Châu lúc này nào còn tâm tư đi ngủ nữa? Hắn xua tay, nói: “Không cần. Kêu gác cổng chuẩn bị ngựa, lát nữa ta sẽ xuất phát!”
Phó Đình Châu hạ lệnh, cả viện chính một đêm không ngủ lập tức vận hành. Chủ tử không ngủ, kẻ dưới cũng phải thức theo. Phó Đình Châu vội vàng tắm rửa, sau khi đổi thuốc xong thì thay một bộ triều phục. Một ả nha hoàn dẫn theo người của trù phòng tới. Ả ta hành lễ với Phó Đình Châu, lấy lòng: “Nô tỳ thỉnh an Hầu gia! Hầu gia, lão phu nhân nghe nói ngài phải vào triều, đau lòng khôn xiết, bèn lệnh nô tỳ đưa chút thức ăn nóng sang. Hầu gia, vết thương của ngài có nghiêm trọng không? Hay là hôm nay nói với nha môn xin nghỉ một ngày đi ạ?”
Phó Đình Châu sửa lại ống tay áo triều phục, mắt cũng không thèm liếc, nói: “Nhọc lòng mẫu thân nhớ mong. Vết thương nhỏ mà thôi, không đáng ngại.”
Ả nha hoàn này là tâm phúc bên cạnh Trần thị, điệu bộ của Trần thị cũng học đủ mười phần. Trong nội trạch thì hất hàm vênh váo, nhưng vừa thấy Phó Đình Châu lập tức tươi cười. Ả ta cẩn thận liếc trộm vẻ mặt Phó Đình Châu, nói: “Hầu gia, chuyện hôm qua đã khiến lão phu nhân sợ hãi. Lão phu nhân nghe nói chỗ này của ngài đèn đuốc sáng trưng, cả đêm không thể ngon giấc. Hầu gia, rốt cuộc hôm qua là ai to gan lớn mật, dám tập kích Trấn Viễn Hầu phủ?”
Thực sự là một đám ngu xuẩn! Phó Đình Châu đã hiểu. Hắn rũ mí mắt, không thể kiềm chế được mà ngẩng đầu. Hôm qua Trấn Viễn Hầu phủ và Vĩnh Bình Hầu phủ bị tập kích trên đường xuống núi, Hồng tam tiểu thư còn suýt nữa rơi xuống vách núi. Cuối cùng Hồng Vãn Tình không bị sao, nhưng Vương Ngôn Khanh lại bị rơi xuống vực. Dù sao thì Phó gia cũng không phải chỗ dễ chọc, lúc trước bị đánh trở tay không kịp, sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức tổ chức phản kích, đối phương thấy thời cơ đã qua, không chút ham chiến, lập tức rút lui.
Phó Đình Châu cầm máu qua loa rồi muốn đích thân đi tìm Vương Ngôn Khanh. Nhưng Hồng Vãn Tình cứ khóc không ngừng, còn Trần thị thì kéo tay hắn bảo sợ, Phó Đình Châu không thoát thân nổi, chỉ đành giao việc tìm người lại cho thân tín, bản thân thì lo hộ tống nữ quyến trở về.
Đợi sau khi về thành, Vĩnh Bình Hầu phủ ngàn vạn cảm ơn với hắn, Vĩnh Bình hầu còn nói ngày sau sẽ đích thân dẫn Hồng Vãn Tình tới cửa cảm tạ. Người hai nhà đều từng ngụp lặn trong vòng xoáy chính trị, đều biết nặng nhẹ nên Vĩnh Bình hầu và Phó Đình Châu đều không hẹn mà cùng áp việc này xuống, chỉ nói trên đường các nữ quyến dâng hương bị chút hoảng sợ, chứ không để lộ chuyện gặp tập kích ra.
Phó Đình Châu trở về Trấn Viễn Hầu phủ mới băng bó cẩn thận. Cả đêm hắn luôn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, không ngừng ra lệnh, nhưng mà, thứ truyền về đều không phải là tin tức hắn muốn nghe.
Không tìm thấy nàng. Nàng cứ thế triệt để biến mất, giống như chưa từng xuất hiện ở bên cạnh hắn vậy.
Phó Đình Châu lo cho Vương Ngôn Khanh, cũng thấy khiếp đảm trước thủ đoạn tới mức thông thiên của Lục Hành. Nhưng những người của Trấn Viễn Hầu phủ này chẳng những không thể giúp hắn giải khuây, lại còn chạy tới hỏi, hôm qua người tập kích bọn họ là ai?
Phó Đình Châu tức quá hóa cười. Còn có thể là ai chứ?
Nha hoàn vốn có một bụng quan tâm, nhưng sau khi đụng phải ánh mắt Phó Đình Châu, ả ta cảm thấy giống như đang bị hổ nhìn chằm chằm, lập tức câm bặt. Phó Đình Châu mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Nếu mẫu thân đã bị kinh sợ thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe, không cần quan tâm chuyện bên ngoài làm gì!”
Nha hoàn bị hù sợ, lập tức ý thức được bản thân mình đã phạm vào kiêng kỵ. Nữ chủ nội nam chủ ngoại, chuyện bên ngoài, nữ nhân không được hỏi. Đầu óc lão phu nhân cũng lú lẫn rồi, thế mà lại chạy tới dò xét Hầu gia!
Nha hoàn vội vã cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói: “Nô tỳ không phải có ý mạo phạm, xin Hầu gia thứ tội!”
Phó Đình Châu lại có thể nổi nóng với một tiểu nha đầu sao? Hắn ngay cả mắt cũng chẳng buồn liếc, bảo: “Lui xuống đi!”
Nha hoàn khuỵu gối, vội vã cúi đầu lui ra, tiếng bước chân có hơi gấp của ả ta vang trên mặt đất càng tôn lên sự yên tĩnh trong phòng. Quản gia tự mình bày đồ ăn cho Phó Đình Châu, khom người hỏi: “Hầu gia, hai ngày nữa là mùng tám tháng chạp rồi, lễ vật năm nay vẫn tặng như năm ngoái sao?”
Đại Minh là xã hội lễ nghĩa, chính trị gia tộc, nhân tình tới lui cũng là một mắt xích rất quan trọng. Lễ vật ngày Tết nhìn bề ngoài là nữ quyến hai phủ tặng quà cho nhau, nhưng ràng buộc bên trong lại là trên mọi phương diện. Theo lý, đây là việc của đương gia chủ mẫu, nhưng dựa vào đầu óc của Phó Xương và Trần thị, Phó Đình Châu vẫn không dám giao loại chuyện này cho bọn họ, nên chỉ có thể tự mình bận tâm.
Phó Đình Châu đang định nói, đột nhiên trong đầu hắn xẹt qua điều gì đó, vội hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
Quản gia bị hỏi thì ngớ người một hồi, mới đáp: “Hôm nay là mùng hai tháng chạp rồi.”
“Mùng hai...” Phó Đình Châu đứng nguyên tại chỗ, trái tim đột nhiên đau thắt dữ dội.
Hôm qua là mùng một tháng chạp, là sinh thần của nàng.
Hắn thế mà lại ép nàng đi gặp Hồng Vãn Tình trong ngày sinh thần, còn hại nàng rơi xuống vực. Chẳng trách hôm qua nàng vẫn sầu muộn không vui, hắn thầm trách nàng giả vờ quá đáng, nào có biết, hắn mới là kẻ quá đáng kia.
Phó Đình Châu như kẻ mất hồn đứng trước bàn cơm, thức ăn nóng hổi bốc hơi nghi ngút, nhưng hắn hoàn toàn không có tâm tư nhấc đũa. Ngoài cửa sổ truyền tới một loạt tiếng bước chân lẻ tẻ. Quản gia thấy vẻ mặt Phó Đình Châu bất thường, bèn vội vàng ra cửa chặn lại kẻ không có mắt kia: “Hầu gia đang dùng cơm, một lát nữa chắc cũng đã muộn giờ vào triều rồi. Có lời gì để sau hẵng nói!”
Đối phương bị chặn ngoài cửa, nàng ấy có phần gấp gáp, lập tức không để ý quy tắc mà cao giọng gọi với vào phòng: “Hầu gia, nô tỳ có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Quản gia thấy nàng thế mà dám ngó nghiêng vào trong, lập tức định bụng không nể nang gì nữa. Nhưng Phó Đình Châu nhận ra giọng nói của nữ tử này, liền nói: “Để nàng ta vào!” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Chân mày quản gia vẫn còn dựng ngược, nổi nóng cũng không được mà không nổi nóng cũng không xong, chỉ có thể lườm thị nữ kia cháy mặt. Phỉ Thúy cúi đầu nhận lỗi với quản gia, rồi nhanh chân bước vào phòng, vừa gặp Phó Đình Châu đã vén vạt váy quỳ xuống: “Nô tỳ thất trách, xin Hầu gia thứ tội!”
Phó Đình Châu biết đây là thị nữ thiếp thân của Vương Ngôn Khanh, vì thể diện của Khanh Khanh, hắn nguyện ý nhẫn nhịn sự vượt phép của nàng ta. Phó Đình Châu hỏi: “Chuyện gì?”
Phỉ Thúy không dám khinh thường, nàng cúi rạp đầu sát đất, hai tay trình vài đồ vật lên: “Nô tỳ tìm được cái này trong rương quần áo của cô nương.”
Phó Đình Châu vốn là tùy ý hỏi, nhưng lúc ánh mắt hắn liếc qua thứ trong tay Phỉ Thúy thì lập tức dừng lại. Hắn nhìn một lát rồi cúi người, nhận lấy những vật kia.
Công văn, bản đồ, còn có giấy thông hành. Đây là thứ chuẩn bị khi ra cửa, Khanh Khanh chuẩn bị mấy thứ này để làm gì?
...
Lục phủ.
Lục Hành xuống ngựa, người gác cổng vội vàng từ trên bậc thang chạy xuống, dẫn ngựa cho hắn. Lục Hành tùy tiện hạ lệnh ‘Cho nó ăn no’ xong liền vén vạt áo, sải bước vào trong.
Quách Thao nhanh bước đuổi theo sau Lục Hành, nói: “Chỉ huy sứ, đêm qua Phó gia ở dưới chân núi tìm một đêm, sáng nay bên phía Vệ Sở Tây Môn đã có kẻ dán mắt rồi.”
Lục Hành cười ra tiếng: “Dám dán mắt vào Cẩm Y Vệ, gan cũng to thật đấy. Xem ra mũi tên hôm qua vẫn còn hơi nhẹ!”
Hừng đông vừa tàn, Phó Đình Châu tập trung ở Ngọ môn như thường lệ, sau đó vào cung lên triều, không nhìn ra có chỗ nào không khỏe. Sau khi tan triều, Lục Hành và Phó Đình Châu mỗi người đi một bên. Tuy không hề có liếc nhìn nhau, nhưng Lục Hành biết trên cánh tay Phó Đình Châu có thương tích, đồng thời còn biết, sở dĩ Phó Đình Châu không đến tìm hắn không phải vì kẻ này im lặng nhẫn nhịn, mà là bởi vì hắn ta không tìm được chứng cứ.
Trong tay không có vật chứng thì xông lên có lợi ích gì? Cuối cùng chỉ không dưng tặng nhược điểm cho Lục Hành nắm mà thôi!
Lục Hành biết rõ Phó Đình Châu nghi ngờ mình, nhưng hắn không thèm quan tâm. Đoán được thì sao, muốn chứng minh là Lục Hành ra tay thì phải đưa ra chứng cứ. Mà nếu Phó Đình Châu có thể tìm ra dấu vết được cũng xem như hắn ta có bản lĩnh.
Phó Đình Châu trong mắt Lục Hành là tiểu tốt không đáng kể, mà hắn vốn cũng không có ý định giết Phó Đình Châu. Lục Hành hiểu rất rõ vị trong cung kia, hoàng đế nhìn thì tùy hứng làm bậy, nhưng thực tế trong lòng khôn khéo hơn bất kỳ ai. Các thần tử đấu đá lẫn nhau có sự trợ giúp cho việc củng cố hoàng quyền thì hoàng đế vui lòng giả câm giả điếc, nhưng nếu làm quá, uy hiếp đến sự an toàn của biên phòng Tây Bắc, vậy thì vị hoàng đế kia sẽ không tha thứ dễ dàng.
Phó gia có căn cơ thâm hậu trong quân đội, nhất là Phó Việt phòng thủ Đại Đồng nhiều năm, rất có danh vọng trong quân đội Tây Bắc. Hoàng đế còn trông cậy vào Phó gia để thủ phía Tây, tuyệt đối sẽ không để Phó gia xảy ra chuyện vào lúc này.
Đập con khỉ đáng ghét xong, Lục Hành xả giận rồi, lập tức chuyển trọng tâm về chính sự của mình, hắn hỏi: “Mấy kẻ trong lao chịu nói chưa?”
Quách Thao lắc đầu: “Vẫn chưa. Bọn họ là quan văn hàn lâm, thân thể ai cũng là vàng là bạc, chúng thuộc hạ không dám tra tấn, sợ nhỡ đâu đánh ra mệnh hệ gì sẽ rất khó thu dọn.”
Lục Hành nói: “Phía sau bọn chúng có người bảo vệ, nhưng cũng không phải có chỗ dựa nên có thể kê cao gối nằm. Trước cứ nhốt bọn chúng, không cho ăn không cho uống, để ta xem xương của bọn chúng cứng được bao lâu.”
Quách Thao có hơi do dự: “Chỉ huy sứ, như vậy có phải sẽ đắc tội với người khác rồi không?”
Quan văn của Hàn Lâm viện khó lường, những quan văn có thể đi vào Hàn Lâm viện đều có xuất thân là Nhị Giáp tiến sĩ, quan hệ thân nhân, sư sinh phía sau phức tạp chồng chéo, động một người chính là động một đảng. Nếu thả người sống ra, đợi đối phương dưỡng thương xong rồi, tất sẽ giống chó điên bâu vào cắn Lục Hành. Còn nếu đánh chết... vậy một bầy chó điên sẽ nhào tới.
Lục Hành thản nhiên liếc Quách Thao, bên môi dường như có nét cười: “Thật ra ta cũng muốn làm người tốt, nhưng hoàng thượng muốn kết quả, không đắc tội người, lấy kết quả ở đâu?”
Quách Thao không nói nữa, cúi đầu chắp tay: “Tuân lệnh.”
Nói tới đây, Lục Hành lại nghĩ tới một việc. Hôm qua hắn đi dạy dỗ Phó Đình Châu, sau đó vì phòng vạn nhất có chuyện xảy ra mà mai phục dưới vách núi, không ngờ người Phó gia thì không bắt được, lại bất ngờ có được lễ vật tương đương. Lục Hành hỏi: “Nữ tử đó tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa.” Quách Thao nhớ tới chuyện này, hơi có chút hả hê, nói: “Chỉ huy sứ ngài không thấy đâu, hôm qua Trấn Viễn Hầu phủ đào bới dưới chân núi cả một đêm, sáng sớm hôm nay vẫn còn đang tìm người đấy. Ta nhớ người rơi xuống không phải vị hôn thê của Phó Đình Châu, sao hắn lại để ý như vậy?”
Lục Hành cười khan một tiếng, không nói gì. Nếu hôm qua người bị bắn trúng là Hồng Vãn Tình, sự việc ngược lại sẽ hỏng bét. Hắn ám toán Phó Đình Châu, đây là ân oán cá nhân, nếu dây đến cháu gái của Quách Huân thì to chuyện.
Lục Hành chậm rãi nói: “Ta cho hắn một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, hắn hẳn nên cảm tạ ta mới phải. Lấy một muội muội đổi cháu gái của Quách Huân, không thiệt. Ngươi về thẩm vấn mấy hàn lâm học sĩ đấy trước, ta đi thăm ‘muội muội’ của Phó Đình Châu.”
Quách Thao ôm quyền: “Dạ!” Sau đó lập tức xoay người đi.
Đuổi Quách Thao đi xong, Lục Hành không nhanh không chậm đi về phía sau viện. Mục tiêu của hắn là Phó Đình Châu, bắt được Vương Ngôn Khanh chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Trên đời này không có chuyện gì mà Cẩm Y Vệ không biết, nhất là nơi nhỏ bé như Kinh thành này, bản thân các đại thần không biết con có phải là con ruột của bọn họ hay không, nhưng Cẩm Y Vệ thì biết.
Lục Hành không hề tốn sức, trong đầu đã hiện ra tài liệu về Vương Ngôn Khanh.
Con gái của Quân Hộ Đại Đồng phủ, tổ phụ Vương Úy, chết trận mùa xuân năm Chính Đức thứ ba. Phụ thân Vương Thông, năm đầu Gia Tĩnh vì cản tên cho Phó Việt mà chết. Tổ mẫu, mẫu thân đều là con gái của đồng hương Quân Hộ. Năm Gia Tĩnh thứ nhất, Vương Ngôn Khanh trở thành trẻ mồ côi, được Phó Việt thu dưỡng, mười năm kế tiếp lớn lên ở Bắc Kinh, xem như là một nửa con dâu nuôi từ bé của Phó Đình Châu.
Trước đây Lục Hành có nghe nói, Phó gia có một dưỡng nữ, mỹ mạo kinh người. Chỉ là Phó Đình Châu giữ người quá chặt, nếu không sớm đã có người hạ thủ chứ sao còn có thể giữ đến mười bảy tuổi. Hôm qua vừa thấy, quả thực danh bất hư truyền.
Thảo nào Phó Đình Châu thần thần bí bí ẩn dấu mười năm. Chỉ đáng tiếc, Phó Đình Châu thua một nước cờ, người rốt cuộc vẫn rơi vào tay Lục Hành hắn.
Lục Hành một đường đều đang nghĩ dùng Vương Ngôn Khanh để bàn điều kiện gì với Phó Đình Châu. Dựa vào dáng vẻ của Phó Đình Châu đêm qua, xem ra hắn ta rất quan tâm nữ tử này, nhược điểm lớn như vậy rơi vào trong tay mình, Lục Hành hắn mà không róc được một miếng thịt của Phó Đình Châu xuống thì quả là uổng phí họ Lục.
Lục Hành đi vào hậu viện, các nha hoàn thấy hắn lập tức cúi đầu hành lễ từ xa, thân thể cũng không dám lay động. Nha hoàn trong phòng vội vàng nghênh đón, hành lễ vấn an với Lục Hành: “Tham kiến đại nhân!”
Lục Hành hờ hững gật đầu, hỏi: “Người đâu? Tỉnh chưa?”
Hai đại nha hoàn thoạt nhìn rất khẩn trương, bả vai căng thẳng, bẩm: “Sáng sớm lang trung đã tới xem qua, nói sau ót Vương cô nương bị tụ máu, cần dùng thuốc đặc biệt điều dưỡng. Vừa nãy nô tỳ đã đút thuốc cho Vương cô nương, chắc là sắp tỉnh rồi.”
Lục Hành gật đầu, bước vào chính đường. Địa Long trong phòng cháy rất nóng, trong hương liệu lẫn vào mùi thuốc đông y, vừa ngửi đã biết là khuê phòng của nữ tử. Lục Hành không vào, hắn vốn định nhìn một cái rồi đi, nhưng hắn vừa bước vào phòng, trong bình phong lập tức truyền đến động tĩnh.
Các nha hoàn khẩn trương siết tay, Lục Hành nói thầm ‘đúng lúc’, Phó Đình Châu không biết suy xét, nhưng muội muội của hắn ta lại rất biết cho người khác mặt mũi! Lục Hành không nhanh không chậm ngồi xuống, tự rót một chén trà cho mình, hơi ngẩng cằm lên.
Nha hoàn vội bước vào hầu hạ Vương Ngôn Khanh. Sau một loạt tiếng huyên náo, Vương Ngôn Khanh khó nhọc tỉnh lại từ hôn mê. Nàng mở mắt, yên lặng nhìn mọi thứ trước mặt.
Đại nha hoàn Linh Tê nghĩ thầm vị Vương cô nương này tính tình thật lớn, vào hang ổ Cẩm Y Vệ rồi vẫn không khóc không náo loạn, ánh mắt thì bình tĩnh cứ như không quen biết bọn họ vậy. Linh Tê hành lễ với Vương Ngôn Khanh, dịu dàng lễ độ nói: “Nô tỳ tham kiến Vương cô nương. Cô nương, người còn khó chịu chỗ nào không?”
Linh Tê nói xong, nàng ta đợi rất lâu cũng không thấy Vương Ngôn Khanh có phản ứng gì. Khóe miệng Linh Tê ngậm cười, lại nói: “Vương cô nương?”
Những lời này còn có thể xem là nằm trong dự liệu của Linh Tê, nhưng một giây tiếp theo, biểu hiện của Vương Ngôn Khanh lại khiến nàng ta cực kỳ kinh sợ.