Mùng một tháng mười hai.

Mấy ngày trước tuyết rơi, hai ngày nay đúng lúc lạnh. Hồng Vãn Tình ngồi trong xe ngựa, nha hoàn thêm than vào lò sưởi tay bằng đồng mạ vàng, đưa cho Hồng Vãn Tình sưởi ấm: “Tam cô nương, trời lạnh, người mau làm ấm tay.”

Hồng Vãn nhận lấy, nàng ta nhìn qua khe hở rèm, tuy không nói gì nhưng nha hoàn nhìn ra tâm tư Hồng Vãn Tình, lập tức nói tiếp: “Đã hẹn giờ Tỵ, sao Trấn Viễn Hầu phủ vẫn chưa tới?”

Hôm Nay Trấn Viễn Hầu phủ và Vĩnh Bình Hầu phủ hẹn dâng hương, Trấn Viễn Hầu hiếu thuận, tự mình đưa Trấn Viễn Hầu lão phu nhân ra ngoài. Chuyện này hai nhà đều biết rõ trong lòng, Trấn Viễn Hầu đi cùng là giả, nhân cơ hội gặp mặt Hồng Vãn Tình mới là thật.

Chuyện này vốn do trưởng bối hai nhà cố ý thúc đẩy, hôn sự đã định, để hai tiểu bối âm thầm tiếp xúc, sau này vào cửa cũng nhanh nối dõi tông đường. Hồng Vãn Tình chỉ gặp qua Phó Đình Châu một lần vào mấy tháng trước, Phó Đình Châu tới thăm Vĩnh Bình Hầu phủ, lúc tới hậu viện thỉnh an mẫu thân, Hồng Vãn Tình ngồi ở sau bình phong, liếc mắt về phía xa một cái. Nàng chỉ nhìn thoáng qua bóng người đã đỏ ửng hai má, mấy người bên cạnh đều trêu chọc, nàng ta cũng không dám nhìn nữa, chỉ nhớ rõ dáng người hắn rất cao, vai rộng chân dài, oai hùng đĩnh đạc, là dáng người rất có khí khái nam nhân.

Từ khi đó, Hồng Vãn Tình vẫn luôn thẫn thờ, khi mẫu thân nói chuyện hôn sự với nàng ta, nàng ta cũng đỏ mặt ỡm ờ đồng ý. Hỗng Vãn Tình biết rõ nửa đời sau này sẽ sống bên cạnh nam nhân này, thật ra, nàng vẫn chưa biết diện mạo Phó Đình Châu. Chẳng qua nghe đường huynh đệ và trưởng bối nói, tướng mạo Phó Đình Châu rất đẹp, là dáng vẻ tuấn tú được yêu thích nhất trong quân đội.

Lần này các trưởng bối giật dây, sắp xếp họ âm thầm gặp nhau. Hồng Vãn Tình biết sắp gặp Phó Đình Châu, tâm trạng kích động không thôi, liên tiếp hai buổi tối không ngủ yên. Khó khăn lắm mới đợi được tới ngày dâng hương, nàng ta đã chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài, nhưng chờ mãi không thấy Phó Đình Châu.

Tâm trạng kích động của Hồng Vãn Tình có chút lạnh lẽo. Nàng ta không khỏi nghĩ, phải chăng Phó lão phu nhân không thích nàng ta, hay là Phó Đình Châu đổi ý, không tới nữa? Hồng Vãn Tình đè nén suy nghĩ linh tinh, ra sức cầm lò sưởi tay nóng hừng hực, thấp giọng nói: “Có lẽ Trấn Viễn Hầu lão phu nhân có việc nên ra ngoài muộn.”

Nha hoàn bỗng nhiên ghé sát lại, thần bí nói: “Tam cô nương, nghe nói vị dưỡng nữ ở Phó gia cũng muốn tới.”

Đôi mắt Hồng Vãn Tình giật giật, nàng ta làm bộ không rõ hỏi: “Dưỡng nữ?”

Thật ra Hồng Vãn Tình sớm đã biết sự tồn tại của vị Vương cô nương đó, Trấn Viễn Hầu phủ có một dưỡng nữ, là phó lão hầu gia đích thân nuôi lớn, dáng vẻ cực kỳ xuất sắc, truyền khắp trong giới quý tộc. Hồng Vãn Tình không biết nàng tên là gì, chỉ biết họ Vương, thành thạo văn võ, có quan hệ rất tốt với Phó Đình Châu.

Khi nhắc tới nàng, giọng điệu các huynh đệ trong nhà đều vô cùng tiếc hận, nhưng nhìn thấy Hồng Vãn Tình thì lập tức dừng câu chuyện. Trong lòng Hồng Vãn Tình hiểu ra, khả năng lớn người này sẽ là oan gia tương lai của nàng ta.

Một nam nhân ở bên cạnh một nữ tử mỹ mạo mười năm, giấu giếm không cho người người nhìn, mười bảy tuổi vẫn chưa gả ra ngoài thì có thể có ý nghĩa gì chứ. Mẫu thân đại khái cũng nghe được những tin đồn đó, mẫu thân thầm tức giận thay Hồng Vãn Tình, nói hôn sự của nàng ta và Phó Đình Châu là do Phó lão phu nhân tự mình gật đầu. Phó lão phu nhân nhận lời, sau này tuyệt đối sẽ không để xảy ra gièm pha sủng thiếp diệt thê, nếu Hồng gia vẫn không yên tâm thì Phó lão phu nhân có thể đưa người tới để họ gặp trước.

Mẫu thân đồng ý, thế nên mới có ngày hôm nay.

Nha hoàn bĩu môi nói: “Còn có thể là ai nữa, chẳng phải là vị mà Phó lão hầu gia nhận nuôi sao? Nghe nói phụ thân nàng ta cứu Phó lão hầu gia, vì báo ân nên lão hầu gia đón nàng tới Trấn Viễn Hầu phủ, ở đó mười năm, đãi ngộ cùng ngồi ăn với hầu gia, thậm chí tiểu thư Phó gia còn không bằng. Hiện giờ Phó lão hầu gia đi rồi, cũng không biết vị Vương cô nương này còn đường nào để đi.”

Hồng Vãn Tình yên lặng một lát, nhàn nhạt nói: “Trấn Viễn Hầu phủ là gia tộc trọng ân nghĩa, Trấn Viễn Hầu sẽ không bạc đãi nghĩa muội.”

Nha hoàn bĩu môi, kỳ quái nói: “Còn không phải sao. Cô nương, người yên tâm, có Phó lão phu nhân ở đó, những thứ tép riu đó sẽ không gây sóng gió gì được đâu. Hơn nữa, cữu lão gia cũng nói Phó hầu gia trầm ổn, Trấn Viễn Hầu không phải loại người không rõ ràng như vậy. Có lão phu nhân chống lưng, hầu gia lại hiểu lý lẽ, sau này sẽ còn hưởng phúc dài dài.”

Hồng Vãn Tình bị những lời này làm cho đỏ mặt, không nhẹ không nặng quát nha hoàn một câu: “Không được nói linh tinh.”

Nha hoàn nịnh nọt xong, nói một câu xin tha cho qua. Nói chuyện một lát, sự thấp thỏm trong lòng Hồng Vãn Tình vơi đi nhiều. Đúng vậy, nàng ta là đích nữ hầu môn, tương lai sắp làm chính thê, sao có thể so đo cùng thiếp? Một dưỡng nữ mà thôi, không thể làm được gì.

Đang nói chuyện, Trấn Viễn Hầu phủ tới. Tâm trạng Hồng Vãn Tình kích động, nàng ta và nha hoàn lập tức im lặng, gióng tai nghe bên ngoài. Tiếng bánh xe lọc cọc tới gần, loáng thoáng còn có tiếng vó ngựa thanh thúy. Tiếng vó ngựa dừng trước đoàn xe Vĩnh Bình Hầu phủ, một âm thanh trong sáng trầm ổn vang lên: “Vãn bối tới muộn, xin Vĩnh Bình Hầu phu nhân thức tội.”

Tim Hồng Vãn Tình đập thình thịch, nàng ta biết, đây là Phó Đình Châu, hôn phu tương lai của nàng ta, giờ phút này chỉ cách nàng ta một tấm rèm. Hồng Vãn Tình lặng lẽ vén rèm xe lên, nhìn thấy bóng dáng mặc y phục tím đứng cách đó không xa, hắn cao to, nhưng bả vai, sống lưng lại rất mảnh, ngồi trên lưng ngựa thon dài đĩnh đạc, có thể nhìn ra được là người siêng năng luyện võ, khác với những tên phù phiếm háo sắc, ăn chơi trác táng.

Hồng Vãn Tình nhìn thấy mặt Phó Đình Châu, hai má lập tức ửng đỏ. Nàng ta tự biết mình thất lễ, nhanh chóng buông rèm. Lúc này, Hồng Vãn Tình vô tình ngước mắt, nhìn thấy đối diện cũng vén nửa rèm lên, người bên trong đang lẳng lặng nhìn nàng ta.

Tầm mắt hai người lướt qua nhau, buông rèm xe cùng lúc. Ngón tay Hồng Vãn Tình đặt ở tua rua, không tự giác siết chặt lại,

Đó chính là Vương cô nương, dưỡng muội của Phó Đình Châu? Quả nhiên là một mỹ nhân như lời đồn.

Nha hoàn thấy Hồng Vãn Tình ngây người nhìn chằm chằm tấm rèm không nói lời nào, còn tưởng Hồng Vãn Tình xấu hổ. Nha hoàn nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cô nương, chúng ta phải đi rồi.”

Hồng Vãn Tình hoàn hồn, nhàn nhạt gật đầu. Phó Đình Châu làm như không thấy nàng ta nhìn lén, hắn sai thị vệ tránh đường, nữ quyến hai phủ hợp thành một đội, khởi hành dưới sự hộ tống của Phó Đình Châu.

Chùa Đại Giác Tự ở vùng núi phía Tây ngoài kinh, được hoàng gia cung phụng, là một trong những nơi nhân dân và quan lại kinh thành thích đi nhất. Khi chưa thấy Phó Đình Châu, Hồng Vãn Tình luôn nhìn xung quanh, nhìn thấy người rồi, nàng ta bình tĩnh hơn nhiều.

Đột nhiên Hồng Vãn Tình ý thức được, người nàng ta phải đối mặt, có lẽ không phải một thiếp thất bình thường.

Một đường bình an, hơn một canh giờ sau tới chùa Đại Giác. Chùa Đại Giác đã quen đón tiếp quan to, xe ngựa hai phủ dừng ở nội môn, khi Hồng Vãn Tình xuống xe, lập tức theo bản năng nhìn về phía bên kia.

Vương Ngôn Khanh cũng đang xuống xe, nàng khoác một chiếc áo choàng lông chồn trắng thuần bên ngoài, mũ choàng có lông bao quanh, ôm lấy bên cằm nàng, thật sự là trắng hơn của tuyết, như Chiêu Quân tái thế. Phó Đình Châu dừng bên xe ngựa nàng, thấy Vương Ngôn Khanh xuống xe thì lập tức duỗi tay muốn đỡ. Vương Ngôn Khanh mỉm cười lắc đầu với Phó Đình Châu, lúc này Phó Đình Châu mới tới xem Phó lão phu nhân.

Rõ ràng Hồng Vãn Tình đang cầm lò sưởi nhưng lại cảm thấy tay vô cùng lạnh lẽo. Vĩnh Bình Hầu phu nhân cũng thấy, khi bà ta thấy rõ dáng người và diện mạo Vương Ngôn Khanh, trong lòng có chút thấp thỏm, tới khi thấy thái độ của Vương Ngôn Khanh với Phó Đình Châu, lòng lại càng nặng nề hơn.

Khi vào thiện phòng nghỉ ngơi của Vĩnh Bình Hầu phủ, Vĩnh Bình Hầu phu nhân lập tức gọi Hồng Vãn Tình tới, dạy bảo nói: “Vãn Tình, nữ tử tên Vương Ngôn Khanh đó, con cũng thấy rồi chứ?”

Hồng Vãn Tình thấp giọng lên tiếng, uể oải không có sức lực. Vĩnh Bình Hầu phu nhân nén giận, hận sắt không thành thép nói: “Vâng cái gì mà vâng, giờ là lúc con giả vờ rộng lượng sao? Con là chính thất, Trấn Viễn Hầu phu nhân tương lai, con phải có phong độ của chính phòng. Lát nữa trở về, con phải nói chuyện nhiều với Phó lão phu nhân, nói năng linh hoạt lên một chút, biết không hả?”

Vĩnh Bình Hầu cũng là một trong những danh tướng Chính Đức triều, thân thể võ tướng tốt hơn quan văn, một trong những biểu hiện là nhi nữ nhiều. Thủ đoạn của Vĩnh Bình Hầu phu nhân cực tốt, thứ tử, thứ nữ đều rất nghe lời, dù nữ nhân hậu viên được sủng ái đến đâu cũng chưa có ai có thể làm lay động vị trí của bà ta. Cả đời Vĩnh Bình Hầu phu nhân chiến tích lẫy lừng, nữ nhi sắp xuất giá, bà ta hận không thể dùng hết kinh nghiệm đời mình dạy cho Hồng Vãn Tình.

Hồng Vãn Tình được mẫu thân ân cần dạy bảo, tâm tư cũng dần nổi lên. Hồng gia nhiều tỷ muội như vậy, nàng ta chưa từng thất sủng. Hiện giờ nàng ta có gia tộc chống lưng, mà đối phương chỉ là nữ nhi quân hộ có mỹ mạo mà không có gia thế, nàng ta không tin mình sẽ thua.

Sau khi được mẫu thân cổ vũ, Hỗng Vãn Tình trở về nơi đãi khách, lần này nàng ta vừa vào lập tức nhận ra Phó Đình Châu cũng ở đó.

Phó lão phu nhân ngồi ở giữa, Phó Đình Châu ngồi bên cạnh Trần thị, Vương Ngôn Khanh chọn một chiếc ghế thêu, lẳng lặng ngồi phía sau. Nhìn thấy Vĩnh Bình Hầu phủ tiến vào, Trần thị và Phó Đình Châu đều đứng dậy, Vĩnh Bình Hầu phu nhân cười rạng rỡ, bước nhanh tới đón, cười nói: “Hóa ra là Trấn Viễn Hầu tới, mau ngồi đi. Thiếp thân không quấy rầy mẫu tử hai người nói chuyện chứ?”

Phó Đình Châu nhàn nhạt cười nói: “Đâu có, mời Hồng phu nhân và tam tiểu thư ngồi.”

Mọi người ngồi xuống theo thứ tự, Hồng Vãn Tình đi bên cạnh mẫu thân, không nhịn được liếc mắt nhìn Phó Đình Châu một cái. Trần thị phát hiện động tác của Hồng Vãn Tình, cười nói: “Hồng phu nhân và Hồng tam cô nương trở lại rồi. Vừa rồi Tam cô nương nói cơ thể không thoải mái, không sao chứ?”

Vĩnh Bình Hầu phu nhân thoải mái cười nói: “Không sao. Khuê nữ nhà chúng ta được nuông chiều, đi đường nửa ngày đã không chịu nổi rồi. Không giống như Hầu gia, từ nhỏ đã ra vào quân doanh, tới huynh trưởng ta cũng phải khen ngợi.”

“Phu nhân quá khen.” Phó Đình Châu nói: “Hôm nay lúc ra ngoài gặp chút chuyện, tới muộn khiến Hồng phu nhân và tam tiểu thư phải đợi lâu. Là lỗi của ta, xin tam tiểu thư thứ tội.”

Người hai phủ đã hội hợp nửa ngày, tới bây giờ, Phó Đình Châu mới nhìn đến Hồng Vãn Tình, hơn nữa chỉ nhìn thoáng qua, vô cùng thủ lễ. Tim Hồng Vãn Tình đập càng nhanh hơn, hắn chỉ gọi nàng ta là ‘tam tiểu thư’, xưng hô xem như rất quy củ. Nhưng chỉ mấy chữ nói ra từ miệng hắn, như thể có ma lực, khiến nàng ta đỏ mặt tim đập, choáng váng say mê.

Vì Phó Đình Châu ở đây, hơn nữa vừa rồi mẫu thân cổ vũ, lúc này Hồng Vãn Tình trở nên hoạt bát hơn nhiều. Nàng ta ngồi bên cạnh mẫu thân và Trần thị, biết nóng biết lạnh, dịu dàng hài hước, không bao lâu đã khiến Trần thị thoải mái cười to. Trong lúc trò chuyện, Hồng Vãn Tình lặng lẽ nhìn Phó Đình Châu, phát hiện hắn mỉm cười nhìn về phía các nàng, nhưng ý cười bên môi không rõ, giống như trong lòng có tâm sự. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Hồng Vãn Tình có chút thất vọng, nàng ta nhớ phụ thân từng nói, gần đây Phó Đình Châu và cẩm y vệ có chút xích mích, có lẽ hắn đang suy nghĩ chuyện bên ngoài. Hồng Vãn Tình không hiểu triều sự, nhưng chỉ dựa vào ba chữ cẩm y vệ cũng đã thấy rất khó khăn.

Hồng Vãn Tình thất thần, nhưng Phó Đình Châu hoàn toàn không chú ý tới tầm mắt của nàng ta. Một phần nguyên nhân khiến hắn lơ đãng đúng là có liên quan tới cẩm y vệ, phần khác là vì Vương Ngôn Khanh.

Nàng quá yên lặng. Dáng vẻ cúi đầu không nói gì của nàng khiến Phó Đình Châu đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Vương Ngôn Khanh ngồi ở phía sau, yên lặng nghe Trần thị và Vĩnh Bình Hầu phủ trò chuyện vui vẻ, hòa thuận, thân mật như người một nhà. Người ta đúng là người một nhà, Vương Ngôn Khanh cong môi, trào phúng cười, chỉ có nàng là người ngoài.

Vương Ngôn Khanh cảm thấy việc nàng tới chùa Đại Giác là một sai lầm lớn, bị người ta vứt bỏ còn chưa đủ, sao lại còn đi theo để rước nhục chứ? Có lẽ con người phải bị tát một cái mới tỉnh táo được, hiện giờ nội tâm Vương Ngôn Khanh vô cùng bình tĩnh, nàng nghĩ, hôm nay trở về, nàng có thể thu dọn đồ đạc rời đi.

Phó lão hầu gia nuôi nàng mười năm, nàng không thể lấy oán trả ơn. Nếu nàng đã gọi Phó Đình Châu một tiếng nhị ca, vậy thì yên lặng rời đi, không chia rẽ hắn và tẩu tẩu tương lai. Có lẽ đây chính là việc cuối cùng mà người muội muội như nàng có thể làm.

Chùa Đại Giác xem như là bữa tiệc cuối cùng của khách và chủ. Vào đông trời nhanh tối, giờ Thân mà sắc trời đã tối sầm, mây xám xịt, nhìn như tuyết sắp rơi. Phó Đình Châu nhận ra sự kỳ lạ của thời tiết, đề nghị trở về thành. Vĩnh Bình Hầu phu nhân đã đạt được mục đích nên đương nhiên không từ chối, người ngựa chuẩn bị xong, giống như lúc tới, chậm rãi khởi hành.

Khi bọn họ tới sơn khẩu, gió dần nổi lên. Phó Đình Châu khoác áo choàng đen, cưỡi ngựa đi trong gió, nói với Vương Ngôn Khanh qua lớp rèm: “Rốt cuộc muội làm sao vậy? Muốn giận ta tới bao giờ?”

Một lúc lâu sau, bên trong mới truyền tới giọng của nữ tử: “Đâu có. Sao ta lại giận nhị ca?”

Nàng luôn như vậy, tức giận cũng không làm loạn, chưa bao giờ thể hiện ra ngoài. Trước kia Phó Đình Châu thích sự bình tĩnh có chừng mực của Vương Ngôn Khanh, nhưng hiện giờ, hắn lại ghét sự đúng mực của nàng.

Phó Đình Châu như một quyền đánh vào bông, hắn cố ý hòa giải với nàng, nhưng nàng lại thờ ơ, giống như người ngoài cuộc. Lửa giận trong lòng Phó Đình Châu không ngừng tăng lên. Đây là lần đầu tiên hai người họ xảy ra mâu thuẫn, trực giác nói cho hắn, cần phải nói rõ ngay.

Phó Đình Châu định nói gì đó thì phía trước đột nhiên truyền tới tiếng ồn, sau đó đội ngũ dừng lại. Phó Đình Châu nhíu mày, phái tùy tùng đi hỏi chuyện. Không lâu sau, tùy tùng chạy tới nói: “Hầu gia, không hiểu sao xe ngựa của Vĩnh Bình hầu tam tiểu thư bị hỏng, không thể đi tiếp. Hầu gia, ngài xem…”

Phó Đình Châu nhíu mày, sao lại đúng lúc vậy? Vương Ngôn Khanh nghe được, không đợi Phó Đình Châu lên tiếng đã nói: “Nhị ca, xe ngựa của Hồng tam cô nương hỏng rồi, huynh mau qua đó đi.”

Trong đội ngũ chỉ có duy nhất Phó Đình Châu là nam chủ tử, còn có thân phận con rể tương lai của Vĩnh Bình hầu, hắn ra mặt cũng phải. Hiện giờ chưa phải thời cơ, Phó Đình Châu nhịn xuống lời nói trong lòng, nói qua tấm rèm: “Đoạn này nguy hiểm, muội ở yên trên xe đừng nhúc nhích, ta tới phía trước xem.”

Phó Đình Châu đợi một lát vẫn không thấy bên trong đáp lời, rèm xe vẫn không nhúc nhích. Tùy tùng đã thúc giục ở phía trước nên Phó Đình Châu chỉ có thể tạm thời bỏ qua, xuống ngựa rời đi.

Đường nơi này hẹp, bên cạnh là vách núi, đi đường phải vô cùng cẩn thận. Phó Đình Châu đi đến phía trước, phát hiện trục xe của Hồng Vãn Tình bị hỏng. Trong lòng Phó Đình Châu nhanh chóng dấy lên nghi hoặc, nữ quyến đi xe ngựa ra ngoài như vậy, sao Vĩnh Bình Hầu phủ lại không kiểm tra xe? Khi tới vẫn còn bình thường, vì sao trục xe lại hỏng ở đúng đoạn đường nguy hiểm nhất?

Phó Đình Châu nhanh chóng nhận ra sự kỳ lạ, ngay lúc đó, sau lưng truyền tới tiếng xé gió. Mũi tên lạnh ngắt, đồng loạt lao về phía Phó Đình Châu. Hồi nhỏ Phó Đình Châu bị đánh cũng không vô ích, hắn phản ứng cực nhanh, lập tức chuyển mình. Mũi tên không bắn trúng Phó Đình Châu, nhưng lại kinh động tới con ngựa bên cạnh. Ngựa hí vang một tiếng, bỗng nhiên giơ chân đá loạn trên không trung, mà xe ngựa còn bị hỏng một bánh, Hồng Vãn Tình trong xe không kịp đề phòng, gáy nàng ta đập mạnh vào thùng xe, cả người văng ra, chật vật ngã ra ngoài xe ngựa.

Thấy Hồng Vãn Tình sắp lăn xuống vách núi, sắc mặt Phó Đình Châu nghiêm trọng, lập tức tiến lên, kịp thời đỡ được Hồng Vãn Tình. Mũi tên sau lưng như có mắt, chớp thời cơ đánh úp Phó Đình Châu từ phía sau. Hồng Vãn Tình đã sợ đến ngây người, túm lấy y phục hắn không buông tay làm động tác của Phó Đình Châu bị cản trở. Thấy sắp bị mũi tên bắn trúng thì người bỗng nhiên bị đẩy mạnh một cái.

Phó Đình Châu bị đẩy tới lảo đảo vài bước, tránh được một đòn trí mạng, chỉ bị xước cánh tay. Hắn quay đầu lại, khi thấy rõ mặt người phía sau, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Khanh Khanh, cẩn thận…”

Vương Ngôn Khanh đẩy Phó Đình Châu ra, bản thân lại rơi vào nguy hiểm. Để tránh mũi tên, nàng không thể không lui về phía sau, đột nhiên trượt chân một cái, sau lưng toàn bộ trống không.

Trước khi Vương Ngôn Khanh rơi xuống, nhìn thấy Phó Đình Châu đẩy Hồng Vãn Tình về phía sau, nhanh chóng lao về phía nàng. Phó Đình Châu cố gắng duỗi tay, nhưng đầu ngón tay hắn lướt qua tay Vương Ngôn Khanh, Phó Đình Châu dùng sức nắm chặt ngón tay lại, nhưng chỉ nắm được không khí.

Vương Ngôn Khanh ngã xuống vực, ngay trước mặt hắn.

Khi Vương Ngôn Khanh đẩy Phó Đình Châu ra nàng hoàn toàn không nghĩ nhiều. Thật ra dựa vào thân thủ của hắn, nếu không phải vì Hồng Vãn Tình thì căn bản sẽ không bị mũi tên làm khó. Hắn có thể dùng mạng mình để bảo vệ một nữ nhân khác, Vương Ngôn Khanh lại không thể trơ mắt nhìn hắn chết. Vương Ngôn Khanh liều mình cứu Phó Đình Châu, bản thân lại trượt chân rơi xuống vách núi.

Trong lúc rơi xuống nàng đụng phải vài cành cây khô, tuy có thể ngăn cản hướng rơi của nàng, nhưng gáy cũng vô tình đụng phải đá. Đầu nàng ong lên một tiếng, trước mắt trắng bệch, sau lưng nàng nhanh chóng tiếp xúc với thứ gì đó như lưới, nàng tiếp đất êm ái.

Tuy vậy, khi nàng tiếp đất, cả người đau nhức, lục phủ ngũ tạng như lệch khỏi vị trí. Nàng nằm trên mặt đất, không còn chút sức lực, ngay cả cử động ngón tay cũng không còn sức.

Xung quanh giống như vang lên tiếng bước chân, ý thức của nàng ngày càng mơ hồ. Trước khi nhắm mắt, nàng nhìn thấy vạt áo dài màu đỏ thẫm, màu đỏ bắt mắt, phía trên thêu hình cá chuồn bốn móng giương nanh múa vuốt.

Một đôi giày da sạch sẽ, dừng bên cạnh nàng.

Vương Ngôn Khanh cuối cùng không còn sức chống đỡ, cổ nàng nghiêng về một bên, hoàn toàn rơi vào hôn mê.



App TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play