Vương Ngôn Khanh liếc hắn qua mặt gương sáng tỏ, cười hỏi: "Sắp tới Hàng Châu rồi, ca ca định trộm hoan bao lâu?"
Dường như Lục Hành cười khẽ một tiếng, hắn cầm đuôi tóc của nàng chậm rãi khom người, trong gương xuất hiện hai gương mặt một dịu dàng xinh đẹp, một khí khái hào hùng: "Sao, muội muội sợ à?"
Hai người dán sát vào nhau, Vương Ngôn Khanh không đánh phấn, một lọn tóc dài còn nằm trong tay hắn, thật sự có cảm giác nương tựa lẫn nhau, lung lay sắp đổ trái đạo đức. Vương Ngôn Khanh mím môi cười cười, từ trên ghế xoay lại, hai tay thân mật vòng lấy cổ Lục Hành: "Thế nhưng, chúng ta không thể cứ trải qua cuộc sống thế này được, tương lai ra sao, dù gì cũng nên có một cách thức."
Tư thế của hai người thoáng chốc trở thành đối diện với nhau, ngón tay của Lục Hành vuốt ve mái tóc ẩm ướt của Vương Ngôn Khanh, hắn thấp giọng dụ dỗ: "Không sao, hôm nay có rượu hôm nay say, chuyện ngày mai thì ngày mai lại buồn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT