Lục Hành buồn cười, Vương Ngôn Khanh tiếp lời hắn theo bản năng, có thể thấy rằng nàng không bài xích chuyện sinh con dưỡng cái với hắn, điều này chứng tỏ Lục Hành còn có hy vọng. Nhưng Lục Hành rất hiểu đạo lý vui quá hóa buồn, hắn không thể hiện sự vui mừng ra mà lập tức thành khẩn nhận sai: “Có lỗi quá, ta cũng không có ý chiếm hời của muội. Chỉ là gần đây luôn bị người khác thúc giục nên không kìm được mà nghĩ đến chuyện con cái thôi.”
Vương Ngôn Khanh chưa phát cáu mà Lục Hành đã nhận sai rồi. Lục Hành chính là như vậy, tích cực nhận sai nhưng kiên quyết không thay đổi, lần sau còn dám nữa. Vương Ngôn Khanh như đang đấm vào bông vậy, nàng nghẹn cục tức nơi cổ họng, nhưng hắn quỳ thật sự tiêu chuẩn nên Vương Ngôn Khanh không thể nào nổi cáu được.
Vương Ngôn Khanh lại nhận ra một lần nữa, rằng muốn đối phó với loại người như Lục Hành thì không thể nói chuyện với hắn. Chỉ cần để ý đến hắn, hắn sẽ lén lút đào hố để bản thân nhảy vào. Vương Ngôn Khanh lạnh mặt liếc mắt một cái rồi không định phản ứng lại hắn nữa.
Lục Hành rất tự giác, xuyên suốt một đường sau đó hắn không gây chuyện gì cả. Sau khi đến Vương trạch, vốn Vương Ngôn Khanh còn đang đề phòng chuyện hắn sẽ lấy cớ vào trong, nhưng Lục Hành lại chỉ ngừng ở cửa, vô cùng đàng hoàng giữ lễ nhìn nàng vào nhà chứ không giở trò gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT