Lục Hành nói xong, trong cung điện có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Hoàng đế dựa vào giường chỉ nghe chứ không nói lời nào. Phương Hoàng hậu có chút luống cuống bèn vội đứng lên nói: “Hoàng thượng, thiếp thân cũng không biết chuyện này. Tiện tì lớn mật dám nói dối lừa gạt bổn cung?”

Phương Hoàng hậu vừa nói vừa quay đầu mắng Từ Hỉ Nguyệt đầy giận dữ. Từ Hỉ Nguyệt bị dọa ngơ ra, nàng ta sửng sốt một lúc mới như vừa tỉnh mộng rồi liều mạng dập đầu, môi run run không nói nên lời. Phương Hoàng hậu lập tức phất tay với thái giám, sầm mặt nói: “Tiện tì dám che giấu bổn cung, người đâu, tới đây áp giải nàng ta xuống.”

Giọng Phương Hoàng hậu vừa gấp gáp vừa the thé, quả thực hận không thể tự tay che miệng Từ Hỉ Nguyệt lại. Trong cung đều là người tinh ranh, thông thường trong tình huống này đã có thái giám tiến lên cống hiến sức lực thay Hoàng hậu từ lâu, nhưng lần này Phương Hoàng hậu hô hai lần mà không một ai trong đại điện nhúc nhích cả.

Lục Hành không tỏ thái độ, đương nhiên Cẩm y vệ sẽ không nghe hiệu lệnh của hậu phi. Ngự tiền đại thái giám Trương Tá cúi đầu không lên tiếng thì thái giám ở trong ngoài nào dám động đậy chứ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play