Vương Ngôn Khanh vô cùng tức giận, bấy giờ mới phát hiện hắn nắm tay mình. Nàng dùng sức rút ra, lạnh mặt hỏi: "Ngươi đường đường là Đô chỉ huy Đồng tri của Cẩm y vệ, vậy mà lại làm chuyện ép buộc, dây dưa đến chết thế này ư?"
"Phải." Lục Hành không có đạo đức, thừa nhận ngay chẳng chút áp lực nào. Đôi mắt màu hổ phách của hắn nhìn thằng vào Vương Ngôn Khanh. Bình thường khi hắn mỉm cười thì đôi mắt này ẩn ý đưa tình, giờ hắn thu liễm ý cười, ánh mắt thật sự sâu không thấy đáy: "Chuyện ta không làm được thì dứt khoát không hứa hẹn với muội. Cho dù hôm nay ta bị ép đồng ý, đợi muội dọn ra ngoài rồi ta vẫn sẽ phái người đi trông chừng, chỉ khác ở chỗ từ quang minh chính đại chuyển sang lén lút mà thôi. Khanh Khanh, muội không còn là một đứa nhỏ nữa, đừng làm chuyện vô ích, cũng đừng lấy an toàn của mình ra hờn dỗi."
Vương Ngôn Khanh tin Lục Hành làm được. Trong lòng nàng cực kỳ tức giận, nhưng hiện tại thật sự không làm gì được hắn. Nàng có thể rời khỏi là do Lục Hành bằng lòng thả nàng đi, nhưng nếu Lục Hành không chịu, ngoại trừ tự sát ra thì Vương Ngôn Khanh còn có thể làm gì đây?
Chỉ là một nam nhân mà thôi, không đáng để nàng lấy mạng mình ra chống cự. Vương Ngôn Khanh đành phải tạm thời thỏa hiệp, nói: "Ta dọn tới tòa nhà hôm qua cũng được, nhưng ngươi phải rút hết người bên trong đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT