Lạc Hưu Du nghi hoặc nhìn sang, ngẩn người, sau đó thầm nghĩ, phái nam Ninh Hải ai cũng chất lượng cao thế sao?
Chỉ gương mặt này đã nháy mắt hoàn toàn hạ gục nam chính trong vở kịch nói cô diễn vai quần chúng rồi! Chỉ trừ việc… Có chút chút quen mắt nha, chỉ có, đây là học sinh hay giáo viên thế?
Lạnh nhạt lại tự phụ, còn rất chọc người.
"Theo tôi được biết, đây là uyên, ương."
Lạc Hưu Du nghĩ thầm, giọng cũng dễ nghe thế sao? Cũng không dùng não suy xét câu trả lời của anh đã thuận miệng nói: "Ồ, thức ăn trong trường học mấy cậu cũng ngon ghê, loại vịt này hẳn rất quý nhỉ?"
Trình Cẩn Từ: …
"Đây là loại được chuyên gia nuôi để quan sát, uyên ương." Anh lại lần nữa nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Lạc Hưu Du gật gật đầu: "Vậy cái đám đó sống qua ngày cũng tốt nhỉ, tôi còn không có ai nuôi, thế mà chúng lại có người nuôi, khó trách sao lại mập đến thế."
Có lẽ là vì đã cực kỳ cạn lời rồi, "hàng xóm" không nhả thêm chữ nào nữa.
Lạc Hưu Du thổi gió hồ một lúc, thấy cũng đã gần đến lúc, cô liền đứng dậy duỗi người, đứng lên rồi lại nhìn sang "hàng xóm" lâm thời của mình, rối rắm một chốc, cuối cùng vẫn không mở miệng xin số điện thoại.
Chậc, gần đây khẩu vị của cô cũng không phải dạng này.
Trình Cẩn Từ lạnh nhạt liếc mắt nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia. Bấy giờ, di động chợt vang lên, Trình Cẩn Từ bắt máy.
"Này, cậu, con tan học rồi." Là giọng một shota mềm mịn đang cố tình đè thấp, như đang bắt chước ai đó.
Trình Cẩn Từ lạnh nhạt nói: "Đứng dưới lầu chờ cậu."
"Vâng."
*
Trước khu dạy học.
"Du à?" Giọng nữ run rẩy mang đầy vẻ khó tin.
Lạc Hưu Du chọc tay vào túi, lúc xoay người cô còn đang tự hỏi mình nên dùng tư thế ngầu lòi nào nói ra câu "Đã lâu không gặp bảo bối". Thế nhưng vừa nhìn đến nước mắt trên mặt cô gái, cô đã không thể nói gì nên lời nữa.
Lời đều nghẹn trong cổ họng, sinh đau.
Tống Dao không rảnh lo lau nước mắt, cô ấy chạy tới hung hăng ôm lấy Lạc Hưu Du.
"Lạc Hưu Du! Lần sau cậu mà còn không từ mà biệt, nhất định tớ sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa!"
Lạc Hưu Du ôm lại cô ấy, nói: "Không có lần sau."
Kỳ thật không phải cô không từ mà biệt, ban đầu đã là vì quá chật vật, nghĩ rằng đợi một thời gian nữa sẽ nói với cô ấy, sau lại không có cơ hồi, rồi sau đó nữa thì…
Chỉ là giờ nói mấy thứ này ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lạc Hưu Du đã quen Tống Dao một thời gian rất lâu rồi, ban đầu là vì hồi tiểu học cô trèo tường trốn học vừa lúc gặp phải Tống Dao đang bị người khác bắt nạt, cô thuận tay dạy dỗ cái đám phá phách chưa đủ lông đủ cánh kia một trận, trả giá bằng nửa chiếc răng gãy và hơn mười ngày lọt gió. Sau đó Tống Dao liền trở thành người hầu nhỏ cạnh cô, mỗi ngày treo hai hàng nước mũi tung ta tung tăng đi theo cô.
Khi Lạc Hưu Du bị lừa ra nước ngoài, vì vài chuyện Tống Dao vẫn luôn nằm viện, đây cũng là lý do từ đầu cô vẫn luôn gạt cô ấy.
Kỳ thật Lạc Hưu Du vẫn luôn biết tình hình mấy năm gần đây của Tống Dao. Vì chuyện kia, cô ấy đã bỏ hai năm lớp mười, năm trước mới tham gia thi đại học, giờ đang là sinh viên năm hai.
Tống Dao vẫn như trước đây, vừa khóc là không dừng được. Lạc Hưu Du phí cả đống sức mới dỗ cô ấy nín. - đọc
"Đi, chị đây dẫn cậu đi ăn kem ~"
Đôi mắt Tống Dao đỏ rực trông như thỏ: "Tớ muốn ăn hai que!"
"Được được được, hai que thì hai que."
Trước kia Lạc Hưu Du thường xuyên đánh nhau với người khác ở trường học, lần nào cũng lưỡng bại câu thương, lần nào lúc Tống Dao thoa thuốc cho cô cũng không ngừng khóc, Lạc Hưu Du thật sự không chịu nổi việc người khác tủi thân rơi nước mắt trước mặt mình, lần nào cũng dùng kem để dỗ dành cô ấy.
Tống Dao không khóc nữa, Lạc Hưu Du lại nhịn không được chọc cô ấy: "Cậu xem, con nít nhà người ta cũng cười cậu kìa!"
Tống Dao cho rằng Lạc Hưu Du lừa mình, vừa quay đầu lại cô ấy liền thấy đúng thật là có đứa nhóc chừng bảy tám tuổi.
Mặt Tống Dao đỏ ửng lên, lộ vẻ quẫn bách.
App TYT & Ngọc Anh Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT