"Này, tôi cười hồi nào?" Giọng lộ vẻ rất không vui.

Trình Duyệt Chi bị nhắc đến rất không vui.

Cậu mới không cười!

Cậu lập chí phải làm một người như cậu của mình vậy, ít khi nói cười chính là bước đầu tiên!

Do đó cậu cực kỳ cực kỳ bất mãn với cái người phụ nữ đang trợn mắt nói dối rằng cậu cười trước mắt này.

Tuy là… Cô trông đẹp thật.

Trình Duyệt Chi ý thức được mình đã bị dung mạo xinh đẹp của yêu tinh mê hoặc thì lập tức bình ổn tâm tình —— cậu của cậu chưa từng bị sắc đẹp mê hoặc đâu!

Lạc Hưu Du nhấc đuôi mày, bước qua, vươn cánh tay độc ác ra… Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Duyệt Chi.

"A, mềm thiệt nha?"

Trình Duyệt Chi: … Tức đến phồng má!!!

Thấy nhóc shota tức giận, Lạc Hưu Du cười xấu xa.

"Nè, sao nhóc không khóc thế? Chị đây thích nhìn người khác khóc nhất đó ~" Lạc Hưu Du hạ eo xuống, cố ý kéo dài giọng, tiếp tục: "Đặc biệt là mấy nhóc thúi còn chưa cao tới đùi chị như nhóc nè ~ khóc càng dữ chị càng vui vẻ nha ~"

Mặt Trình Duyệt Chi đỏ bừng. Bị chọc tức rồi!

Quả nhiên là người đàn bà xấu xa! Khó trách sao lớn lên lại đẹp như vậy!

Vẫn là Tống Dao không nhìn nổi nữa: "Du nè, sao cậu có thể đi bắt nạt đứa nhỏ như thế chứ?"

Trình Duyệt Chi lại không cảm kích, còn nổi giận đùng đùng quay sang nói với Tống Dao: "Tôi giống đứa nhỏ chỗ nào hả!"

Tống Dao lặng im hai giây, nhìn từ trên xuống dưới… Nhìn xuyên suốt cả người Trình Duyệt Chi.

Nhìn ra sự "vũ nhục" không lời của Tống Dao, Trình Duyệt Chi càng tức điên!

Lạc Hưu Du rất không cho cậu mặt mũi, cười thành tiếng.

Cô không chút để ý đến ánh nhìn chết chóc của Trình Duyệt Chi, ỷ vào mình cao, cô xoa nhẹ mái tóc được chải chuốt gọn gàng của cậu nhóc một phen, khiến cái đầu vốn ngăn nắp biến thành ổ gà.

Tống Dao muốn nói lại thôi.

Lạc Hưu Du: "Được rồi em trai à, chị đây mời em ăn kem có được không?"

"Hừ!" Trình Duyệt Chi nắm chặt tay, hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, rồi nói: "… Đi!"

Trình Duyệt Chi chưa bao giờ ăn kem, là do người nhà cậu quản rất nghiêm, trước nay chưa từng cho cậu ăn ở ngoài bao giờ. Chỉ là cậu đã từng nhìn người khác ăn rồi, thoạt trông có vẻ rất ngon.

Do đó, Trình Duyệt Chi xấu hổ động tâm.

… Dù sao mấy cô ấy cũng không quen gì cậu. Trình Duyệt Chi cố gắng thuyết phục bản thân.

Cô ấy chỉ là một công cụ hình người mời mình ăn kem mà thôi! Không sai, công cụ hình người!!!

Lại nói, mặt của Trình Duyệt Chi cậu là thứ cô có thể niết sao? Chỉ thu một que kem đã hời cho cô rồi!

Sau đó tiểu thiếu gia nhà họ Trình liền quên sạch lời cậu nhà mình vừa gọi điện thoại bảo đứng dưới lầu chờ.

Mười phút sau.

Trình Cẩn Từ tìm hai vòng vẫn chưa tìm thấy đứa cháu ngoại trai xui xẻo nhà mình đâu, gọi điện cũng gọi không được.

Trình Cẩn Từ: …

"Tra định vị của Duyệt Chi chút cho tôi." Trình Cẩn Từ gọi sang cho trợ lý Cảnh Ngạn.

"Vâng, thưa ngài."

Click mở định vị do Cảnh Ngạn gửi sang… Ngoài trường?

Trình Cẩn Từ nhíu mày.

Thật ra anh cũng không lo cho an toàn của Trình Duyệt Chi mấy.

Tuy rằng tuổi Trình Duyệt Chi không lớn, nhưng nó là một đứa nhỏ trưởng thành sớm, vẫn luôn rất nghe lời, đầu óc cũng thông minh, nói ngắn gọn chính là rất đỡ lo.

Do đó anh trực tiếp đi tìm theo định vị.

Bên kia.

Trước cửa tiệm kem.

Trình Duyệt Chi tay cầm một que kem vị dâu tây, mặt nhỏ thối hoắc, vừa nhìn đã biết rất không vui rồi.

"Ai chà, chị chỉ nói mời em ăn kem, còn chưa nói mời em ăn kem vị gì nha, dù sao cũng không khác mấy mà phải không." Lạc Hưu Du cười tủm tỉm liếm que kem trong tay mình một cái.

Trình Duyệt Chi: "Không có tiền thì đừng nói gì như mời người ta ăn kem chứ!!"

Trình Duyệt Chi phồng quai hàm trừng mắt nhìn Lạc Hưu Du.

Cậu đã nói muốn ăn vị vani rồi, kết quả người phụ nữ này lại vì thấy vị dâu tây đang có khuyến mãi mua một tặng một mà tự chủ trương mua cho cậu vị dâu tây!


App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play