Trong đêm khuya, một ánh lửa đỏ rực xông thẳng lên bầu trời.

Một trận gió thổi qua nâng bộ đồ bệnh nhân rộng rãi lên, trống hẫng, càng khiến cho người mặc nó trông có vẻ yếu ớt.

Màu đỏ nóng cháy khắc sâu vào đôi con ngươi mang màu nâu nhạt, dưới đáy mắt bừng lên vẻ điên cuồng sung sướng.

Cô mặt không cảm xúc đứng một chốc, yên lặng nhìn tấm biển đã cháy chỉ còn lại có mấy chữ.

Cô cười. Chỉ là nụ cười này vô cớ làm người cảm thấy rét run từ tận đáy lòng.

Sau đó cô nâng tay lên, nhét tai nghe vào lỗ tai, tiếng nhạc quen thuộc vang lên.

Cô thỏa mãn ngâm nga điệu nhạc, không chút chần chừ nhẹ nhàng nhịp chân rời khỏi nơi ấy. Khắp thân cô trừ một bộ đồ bệnh nhân cũng chỉ có chiếc MP3 được siết chặt trong tay trái. Bóng cô ngày càng kéo dài ra, mãi đến khi cô đi xa, ẩn vào bóng tối.

Năm ấy khi trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần, Lạc Hưu Du 18 tuổi, đã bị nhốt hai năm trong tòa giam.

——

5 năm sau.

Ninh Hải.

Đường cao tốc đã bị kẹt đến nửa tiếng.

Cửa sổ một chiếc xe màu đen bình thường không có gì đặc biệt chậm rãi hạ xuống, để lộ một gương mặt tinh xảo kiều diễm.

Lạc Hưu Du nhìn lướt qua bên ngoài, đôi mắt màu nâu nhạt hiện chút vẻ không kiên nhẫn.

Đã kẹt xe hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.

Tài xế tạm thời Cố Đình lẩm bẩm: "Theo tôi thấy chắc cô mua vé máy bay không xem ngày rồi."

Có trời mới biết hắn còn buổi họp đấy!

Lạc Hưu Du bực bội xoa trán, hờ hững nghĩ: này xem ra nhà họ Lạc với nhà họ Trịnh cũng không xem ngày.

Thế mà lại để chị họ 'tốt' của cô đính hôn với vị hôn phu cũ của cô ngay ngày hôm nay? Quả nhiên là chờ thất bại sao?

Lạc Hưu Du hỏi: "Món quà tôi có nói lúc trước đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?"

"Nhất định rồi, giờ hẳn là đang trên đường đưa đến. Tôi nói chiêu này của cô cũng làm nhục người khác quá rồi, chờ bọn họ thấy 'món quà' kia chắc phải tức chết đấy chứ?"

Lạc Hưu Du cong môi cười: "Thế biết sao bây giờ? Tôi tự nhận rằng mình đã rất có lòng rồi."

"Phụt!" Cố Đình không nhịn nổi nữa: "Vậy nên tôi mới nói cô độc thật!"

"Hừm…" Lạc Hưu Du trầm tư hai giây rồi lại nói: "Anh thật sự không thấy thứ ấy rất tương xứng với bộ dáng của bọn họ sao?"

Món quà của cô rất có lòng thành đấy.

Nhắc tới việc này, cảm giác buồn bực do kẹt xe của Lạc Hưu Du đã tiêu tan đi rất nhiều.

Cố Đình cười suýt chết.

Mãi một lúc sau hắn mới quay về vẻ nghiêm túc, hỏi Lạc Hưu Du: "Đúng rồi, căn chung cư nhỏ cô mua trước đó có chút vấn đề, hiện đang sửa, tạm thời không ở được, tôi có căn nhà trống, cô ở đó tạm trước nhé?"

Lạc Hưu Du "Ừ" một tiếng. Trước nay cô vẫn luôn không có chấp niệm gì với chỗ ở, có thể ngủ là được, ít nhất cũng có cái giường, phải chứ?

"Được rồi!"

*

Hai tiếng sau, cuối cùng bọn họ cũng chui ra được.

Buổi họp của Cố Đình bị ngâm nước nóng, chỉ có thể dời sang ngày mai, dù cho hắn vẫn luôn oán giận thì hắn vẫn chịu thương chịu khó đưa Lạc Hưu Du đến nơi đến chốn. Vất vả mãi mới có thể đi, xe chạy nửa đường thì hắn lại nhớ đến việc vị đại tiểu thư này còn chưa ăn cơm, thế là lại chạy đến khách sạn gói mấy món đưa về cho cô.

"Biết cô không thích chạm vào đồ ăn bên ngoài, nhưng hôm nay cô cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đừng có phản đối, nhịn một xíu ăn tạm một miếng đi."

"Biết rồi, ma ma Cố."

Cố Đình: …

"Chó cắn Lã Động Tân, không hiểu lòng người tốt!"

Lạc Hưu Du nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ai là chó?"

Cố Đình tính nói "Tất nhiên là cô", thế nhưng câu nói vừa lên đến miệng hắn đã cười hèn, thức thời sửa miệng: "Đương nhiên là tôi, tôi là chó!"

Tổ tông này hắn đắc tội không nổi! Hắn còn muốn giữ xương tay xương chân xương cốt… Đủ các loại cốt của bản thân nha!

"Được rồi, anh đi được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi."

Cố Đình nén giận: Sao lại cảm thấy mình như bà mẹ già thật ấy nhỉ? - đọc

Cố Đình mặt buồn bực rời đi, nhằm chứng minh mình không phải bà mẹ già, lần này thế mà hắn còn ráng nhịn không quay đầu lại dặn một đống lời!

Lạc Hưu Du đứng dậy đi dạo một vòng quanh chỗ ở của mình, sau đó bật hết toàn bộ đèn trong biệt thự lên theo thói quen mới vừa lòng.

Năm mười sáu tuổi cô đã bị đá ra khỏi nước, cũng sắp bảy năm không quay về rồi, chỉ là cô vẫn biết ít tin tức của Ninh Hải bên này.

Nhà vàng cửa bạc, tấc đất tấc vàng.

Cô cũng không ngờ Cố Đình lại có thể tậu được căn biệt thự này, xem ra con gà bệnh du học lúc trước bị người ta bắt nạt đến thảm thương trong trường học giờ lăn lộn không tệ.

Thức ăn Cố Đình mang đến Lạc Hưu Du chỉ ăn một chút đã không động nữa.

Di chuyển suốt một ngày, mệt hoảng, không ăn không uống, cô pha nước ấm uống mấy viên thuốc xong liền đi tắm.

Ngay lúc Lạc Hưu Du đang thoải mái dễ chịu ngâm mình tắm rửa, khách sạn Minh Nhật đã sớm loạn thành một nồi cháo.

Đối diện với vòng hoa ghi "Chúc Lạc đại tiểu thư và Trịnh đại thiếu gia vợ chồng bất hòa, nhìn nhau thấy ghét", tất cả mọi người thuộc nhà họ Lạc và nhà họ Trịnh đều tức đến xanh cả mặt, càng đừng nói đến Lạc An Tuyết và Trịnh Lâm Vũ!

Từ trước tới nay Lạc Hưu Du làm việc luôn rất thoải mái, rất hào phóng, kết quả là lần này cô cũng rất sảng khoái cho người ký tên mình lên vòng hoa.

Sau khi nhìn thấy chữ ký trên vòng hoa, Lạc An Tuyết trực tiếp đơ người tại chỗ. Cô ta đột ngột nhìn về phía cha mẹ mình, thiếu chút nữa đã không kiểm soát được nét mặt của bản thân.

Sao lại thế này? Không phải con ả Lạc Hưu Du kia bị nhốt trong bệnh viện tâm thần rồi sao?!

Trên thực tế, Lạc Hoành nhận được ánh mắt dò hỏi của con gái cũng ngốc cả người.

Bảy năm trước, là ông ta tự mình phân phó người đưa Lạc Hưu Du vào bệnh viện tâm thần mà! Một hai năm đầu thậm chí ông ta còn định kỳ xem video về Lạc Hưu Du ở bệnh viện tâm thần, khẳng định là con nhóc đó có bị nhốt ở trong đấy mà!

Nhà họ Lạc và nhà họ Trịnh xem như mạnh mạnh bắt tay nhau, tiệc đính hôn lần này của Lạc đại tiểu thư và Trịnh đại thiếu gia vốn đã rất gây chú ý rồi, nay còn có không ít cánh truyền thông có mặt.

Các khách mời đã bắt đầu xì xào, thậm chí còn có người so cái tên 'Lạc Hưu Du' này với đứa con riêng đã bị nhà họ Lạc đưa ra nước ngoài từ bảy năm trước kia!

Lạc Hưu Du, đứa con gái ngoài giá thú nổi danh Ninh Hải được sinh ra dưới tình cảnh chưa kết hôn đã có thai.

Nghe những người khác hoặc cao hoặc thấp thảo luận, người hai nhà họ Lạc và Trịnh đều xanh mặt, gần như đồng thời, trong đầu tất cả bọn họ đều hiện lên cái tên khiến người nghiến răng nghiến lợi kia.

Một hành động này của Lạc Hưu Du rõ ràng là đã dẫm nát thể diện của bọn họ dưới lòng bàn chân!

Một bữa tiệc đính hôn vốn đang diễn ra tốt đẹp cứ thế trở thành một câu chuyện cười!

Lạc Hoành xụ mặt đi tiễn khách khứa, lại cho người đi xử lý bên truyền thông, thương thảo với cha mẹ bên nhà họ Trịnh xong mới dẫn vợ con về nhà.

Trở lại nhà họ Lạc, vừa vào cửa, Lạc An Tuyết đã lảo đảo vài bước như muốn gục ngã, cặp mắt rũ xuống lấp lóe vẻ u ám.

Lạc Hưu Du? Tốt nhất là mày chớ có trở lại!

Bà Lạc đỡ lấy Lạc An Tuyết, gắt gỏng hét lên với Lạc Hoành: "Ông còn không mau cho người đi tra xem rốt cuộc là sao con ả đó lại thế này?! Không phải bảy năm trước ông đã thề son thề sắt, nói rằng ông đã giải quyết con nhỏ đó rồi sao!"

Lạc Hoành cũng mặt đầy bực bội nói: "Tôi biết rồi! Bà cho là giờ tôi không muốn biết sao lại thế này lắm à?"

Bà Lạc không chịu thuận theo ông ta, không buông tha: "Hừ, sao lại thế này? Lạc Hoành! Lúc trước ông nói đã đưa con nhỏ đó vào bệnh viện tâm thần không phải là lừa tôi chứ?! Có phải ông còn niệm tình anh em gì đó không hả?!"

"Đủ rồi! Tôi đang phiền đây, không rảnh so đo cãi nhau với bà!" Lạc Hoành hận chết cô em gái khác mẹ kia của ông ta, sao có thể có tình anh em gì chứ?

Ông ta thở hổn hển, nghĩ thế nào cũng không ra, rõ ràng ông ta đã chi nhiều tiền đến vậy, đến cùng Lạc Hưu Du chạy ra thế nào chứ?

Hay nói đây chỉ là thủ đoạn của đối thủ cạnh tranh nhằm làm ông ta mất thể diện? Không liên quan gì đến Lạc Hưu Du?

Lạc Hoành nén chặt bất an dưới đáy lòng, lập tức phái người liên hệ với bệnh viện tâm thần, muốn biết tình trạng gần đây của Lạc Hưu Du.


App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play