Kết quả đương nhiên là không có gì!

Không chỉ có như thế, không biết vì sao, bây giờ ông ta dùng cách nào cũng không thể liên hệ được với những người đã thay ông ta làm việc năm đó.

Bảy năm trước, nhằm đặt mình ra ngoài, từ đầu đến cuối Lạc Hoành vẫn luôn cho người khác làm việc thay, ngay cả video ghi lại tình hình của Lạc Hưu Du cũng phải để chuyển qua mấy người trung gian, chỉ sợ chuyện dính lên người ông ta.

Bấy giờ Lạc Hoành mới bắt đầu hối hận! Ai mà nghĩ đến, lúc trước Lạc Hưu Du đã bị tra tấn ra cái dạng sắp chết đến nơi thế kia rồi, thế mà còn có thể chạy ra được!

Sớm biết vậy ông ta đã không vội cho dừng việc giám thị cô!

Bên này, nhà họ Lạc bị mười vòng hoa kiểu dáng khác nhau và một cái tên nháo đến không được an bình, bên kia Lạc Hưu Du lại thoải mái thả lỏng người ngâm mình tắm rửa, rót một ly nước đứng bên ban công hóng gió.

Nhất định là thằng nhóc Cố Đình kia đã sớm có lòng phòng bị, cô lục tìm hết nửa ngày cũng chẳng tìm được bình rượu nào, gửi WeChat cho Cố Đình, hắn còn đáp lại một câu: Tôi nhớ phòng bếp còn một bình rượu dùng làm gia vị nấu ăn đấy!

Lạc Hưu Du ha ha, trở tay kéo hắn vào danh sách đen.

Lúc này, hoa viên cách vách chợt truyền đến tiếng ô tô phanh lại.

Lạc Hưu Du chống tay lên ban công hướng mắt nhìn sang bên kia.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, có thể mơ hồ thấy được bóng của một người đàn ông đĩnh bạt.

Anh như đã nhận ra Lạc Hưu Du đang nhìn mình nên nhìn thoáng qua chỗ cô, sau đó bước vào biệt thự cách vách.

Đối mặt trực diện với anh chừng một giây khiến Lạc Hưu Du có chút sửng sốt.

Sao cứ có cảm giác quen thuộc thế nào ấy nhỉ?

Còn chưa kịp ngẫm kỹ, di động liền vang lên.

Vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói tức giận của Cố Đình: "Tôi nói chứ đại tiểu thư, cô cần phải đến mức này sao? Cô nói coi, tháng này cô đã kéo tôi vào danh sách đen bao nhiêu lần rồi hả?"

Lạc Hưu Du cười: "Lần sau nhất định tôi sẽ nhớ không kéo anh vào danh sách đen, tôi sẽ dùng bình rượu gia vị trong phòng bếp kia ướp anh cho ngon miệng ha!"

Cố Đình: …

Chẳng biết hắn lẩm bẩm lầm bầm nói cái gì, Lạc Hưu Du không nghe rõ, chỉ là nhất định chẳng phải lời lẽ hay ho gì!

Lạc Hưu Du bắt đầu mất kiên nhẫn.

Cố Đình giẫm lên giới hạn cuối của lòng nhẫn nại của Lạc Hưu Du, chửi thầm vài câu rồi lập tức bắt đầu vào chuyện chính: "Bên chỗ tôi có một vai quần chúng cho phim điện ảnh, là loại cô thích, suất diễn chỉ dài chừng hai phút, tới không?"

Lạc Hưu Du: "Không phải tôi bảo anh đến đoàn phim truyền hình tìm sao?"

"Chị đại à, giờ nào có nhiều vai quần chúng như thế cho chị chứ?"

Đừng nói giờ đã không có mấy đoàn, bản thân đoàn diễn viên phim của người ta cũng đã sư nhiều thịt ít, lại nói hắn, hắn cũng mở công ty điện ảnh chứ không phải đoàn phim truyền hình!

"…" Lạc Hưu Du thoáng ngừng: "Tôi nghe nói là, bây giờ đến đoàn phim truyền hình kịch gì đó, đóng nhân vật rất dễ nổi tiếng…"

Lần này đến phiên Cố Đình cạn lời, hắn trầm mặc hai giây rồi nói: "Yên tâm, chẳng có mấy cảnh, hóa trang rồi, lại thay một bộ quần áo, tới tổ tông cô còn chẳng nhận ra, là cái loại dù đạo cụ trong tay cô có nổi cô cũng không có cửa nổi ấy. Sao, rốt cuộc cô có muốn hay không? Không phải chính cô nói muốn giải sầu sao?"

Không biết bắt đầu từ khi nào, Lạc Hưu Du đã dần trầm mê trong việc sắm vai cuộc đời người khác, không phải vì nổi tiếng, chỉ đơn giản là thích đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi sắm vai người khác mà thôi.

Có người đã từng giải thích loại hành vi này của cô là —— đắm mình trong niềm vui nỗi sầu của người khác sẽ làm niềm vui nỗi sầu của cô vơi đi.

Người quen thì bảo cô có bệnh, không việc gì lại bới việc ra.

Lạc Hưu Du cảm thấy nói rất có lý, thế là cô lại càng thích đến các rạp hát diễn vai quần chúng. Cô thật sự cảm thấy có vài câu chuyện xưa rất thú vị, cũng có vài nhân vật rất thú vị, thậm chí có đôi khi chỉ cần đến ngồi ở rạp hát thôi cô cũng đã thấy mình như chìm vào một thế giới khác.

"Được rồi." Có Cố Đình bảo đảm, Lạc Hưu Du yên tâm: "Khi nào bắt đầu quay thì anh báo thời gian cho tôi, chỉ là có thể hai ngày nay tôi sẽ hơi bận rộn một chút."

Cố Đình thoáng nghĩ đã biết cô muốn làm gì: "Mới sớm vậy cô đã muốn lộ mình trước mắt người nhà họ Lạc rồi sao?"

"Bắt đầu trò chơi sớm một chút không tốt sao?" Hơn nữa, cô còn có một người thân cuối cùng, ở nhà họ Lạc.

Bảy năm, chắc là bà ngoại đã gần như không còn nhận ra cô nữa rồi. Còn có những người quen cũ kia, cũng không biết đã thay đổi gì hay chưa. nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Lạc Hưu Du tự giễu cười cười, ngực hơi bức bối.

Bên kia, Cố Đình thoáng trầm mặc rồi đột nhiên cười lên, cố ý nói: "Tốt, tôi cũng lười quản cô làm gì, chỉ là tối mai cô để trống một buổi cho tôi đi, tôi dẫn cô đi gặp người trong giới."

Lạc Hưu Du ngẫm một chốc: "Vào một vai quần chúng mà thôi, còn phải phỏng vấn sao?"

"Không phải vụ điện ảnh, là một bữa tiệc rượu, dẫn cô đến để quen mặt, sau này kiếm nhân vật kịch cho cô cũng tiện hơn."

Chủ yếu là lo có người không có mắt chọc tới tổ tông này, thế nên Cố Đình muốn dứt khoát dẫn cô ra ngoài dạo một chốc, thế cũng có thể giảm không ít phiền toái.

Lạc Hưu Du nghĩ nghĩ rồi nói: "Thế đi."

*

Đại học Ninh Hải.

Là một trường đại học thuộc top 10 quốc tế, nơi này có vô số tinh anh tụ tập.

Lạc Hưu Du đi thẳng một đường, chỉ dựa vào khuôn mặt đã hấp dẫn vô số ánh mắt.

Cô đứng trước cổng trường mua một que kem, vừa ăn vừa đi dạo, đi một hồi thấy hơi mệt, vừa vặn bên hồ có chiếc ghế dài thế nên cô liền tìm một chỗ ngồi xuống.

Phong cảnh không tồi, chỉ là… Không biết vì gì mà rõ ràng đây là hồ để ngắm cảnh thế mà lại có mấy con vịt lượn bên trong?

Chẳng lẽ là nguyên liệu nấu ăn của nhà ăn trường học?

Lạc Hưu Du trầm mặc ba giây, vứt vấn đề cho "hàng xóm" ngồi cùng một ghế dài với cô.

Người đàn ông ấy im lặng một cách đáng ngờ.


App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play