Bóng người thực sự rất mờ ảo, không có khuôn mặt hay đặc điểm gì. Ánh lửa kéo dài bóng người đến vô tận, khiến nó trở nên méo mó và đáng sợ.

Con đường phía trước đã biến mất, hai anh em không thèm nghĩ ngợi đã quay đầu bỏ chạy, nhà dù nhỏ thế nào thì ít nhất cũng có cửa, dập lửa trước đã rồi nghĩ bước tiếp theo sau.

Chỉ tiếc, kế hoạch này còn chưa bắt đầu đã chết non.

Ngay khi Miêu Thắng Nam và Khổng Duy Cần quay lại, một ngọn lửa lớn từ mặt đất phừng lên, Miêu Thắng Nam hét lên rồi nhìn Khổng Duy Cần bên cạnh, cô nhóc trợn to hai mắt: “Sư huynh, tóc, tóc, tóc của anh!”

Lúc này, Khổng Duy Cần đang để kiểu tóc của a ca thời nhà Thanh, Miêu Thắng Nam hoảng hốt, vội đưa tay sờ trán, may mà chân tóc vẫn còn nguyên.

Nhưng giây tiếp theo, tay cô nhóc chạm vào mặt mình.

… Lông mày của mình đâu?!

Lúc này còn có tâm trạng đau lòng cho đôi lông mày, Khổng Duy Cần thực sự muốn nâng hộp sọ của sư muội lên để xem cấu tạo bên trong khác người như thế nào. Đường phía trước và phía sau đã bị phong tỏa, xung quanh hừng hực lửa, bóng người vẫn còn ở trong ánh lửa, nhưng nó càng ngày càng đến gần cả hai.



Trên lầu có động tĩnh lớn như vậy mà lầu dưới lại không hề phát hiện. Bữa tiệc vẫn đang diễn ra, bà Adams lần lượt giới thiệu ba cô con gái của mình, sau khi giới thiệu xong còn muốn họ chào Công tước.

Bà Adams đẩy Đại tiểu thư ra trước, “Amy, mau chào đi.”

Đại tiểu thư đã quên hết chuyện xảy ra ngày hôm nay, hắn biết mình thiếu một đoạn ký ức, nhưng không biết tại sao đoạn ký ức này lại thiếu, hắn không dám hành động hấp tấp, chỉ có thể cứng đờ người làm theo những lời bà Adams nói. Nhóm Du Luân đứng quan sát, nhìn thấy bà Adams như vậy, hình như bà ta không biết thực ra Đại tiểu thư là con trai.

… Thế cũng hơi lạ đấy, cho dù không phải là con ruột thì nuôi nấng nhiều năm như vậy mà bà ta vẫn không hề phát hiện ra sao?

Con gái đầu đã chào, tiếp theo là con gái thứ hai. Trong ba vị tiểu thư, chỉ có thái độ của cô con gái thứ hai là hợp lý, không cần bà Adams thúc giục, cô đã chủ động bước ra, nhẹ nhàng nhấc váy rồi khuỵu gối cúi chào Công tước.

“Mĩ Linh, con gái ngoan, “Bà Adams có vẻ rất hài lòng, bà quay đầu lại gọi cô con gái nhỏ cuối cùng, “Daly, Daly?

Sau nhiều lần gọi, cuối cùng cô con gái nhỏ cũng ngẩng đầu lên, cô nhìn bà Adams một cách vô cảm rồi lặng lẽ giấu tay phải ra sau lưng.

Du Luân không nhận ra sự khác lạ của đối phương, trong đầu cậu đang spam một câu.

Mĩ Linh là cô con gái thứ hai!

Cuối cùng cũng có một bí mật phù hợp với lẽ thường của con người trồi lên khỏi mặt nước rồi!

……

So với con gái cả, lý do cô con gái thứ hai không muốn gả cho Công tước thật sự bình thường đến mức khiến cho người ta muốn khóc, cô đã có người trong lòng, vì thế không muốn gả cho Công tước. Tiếp theo, họ sẽ điều tra xem A Phổ là ai, nếu anh ta cũng thích cô con gái thứ hai thì cổ có thể rời khỏi danh sách chờ. Tuy Vương miện hơi lạ đời nhưng vẫn rất có nguyên tắc, nó sẽ không khuyến khích người vượt cửa đi chia rẽ tình yêu của người khác đâu.

Nghĩ vậy, Du Luân thầm gật đầu. Chú ý quá nhiều đến ứng cử viên làm cô dâu, bấy giờ Du Luân mới nhận ra chàng rể Công tước đã bị mình ngó lơ như một tấm bảng nền, cậu nhìn Công tước, phát hiện ra rằng cho dù là cô con gái nào, vẻ mặt của Công tước vẫn y nguyên, không thể biết được gã đang có hứng thú với ai.

Hơn nữa, cách gã nhìn ba cô con gái, thay vì nói là chọn cô dâu, còn không bằng nói là chọn lựa một món hàng, có lẽ là đã nhìn đủ rồi, gã thu hồi tầm mắt. Du Luân nhíu mày, cũng cúi đầu.

Hai giây sau, cậu lại bỗng chốc ngẩng đầu lên.

Nhìn Công tước một lần nữa, Du Luân mở to mắt.

Tịch Viễn đâu rồi???



Tịch Viễn đứng ở tầng cao nhất của lâu đài, cau mày.

Chiếc nhẫn cho thấy Khổng Duy Cần và Miêu Thắng Nam đều đang ở đây, nhưng hắn lại không nhìn thấy ai cả. Chiếc nhẫn chỉ có phản ứng với sảnh tiệc tầng dưới và căn phòng ở tầng trên, vậy có nghĩa là cả hai thực sự đang ở đây, chỉ là, vì một số lý do nào đó, họ đã bị vô hình.

Ống loa cũng vô dụng, những gì hắn nói giống như đá chìm đáy biển, không thể nhận được bất kì phản hồi nào. Im lặng đứng trong phòng khoảng một giây, Tịch Viễn đưa ra quyết định.

—— Siêu trộm thế kỷ.

Ngay khi chộp một cái vào không khí, Tịch Viễn đã nắm lấy cổ áo của Khổng Duy Cần đang mặt xám mày tro xử lý ngọn lửa, quần áo đã bị đốt ra vài lỗ thủng. Ngay lúc cổ áo bị túm, Khổng Duy Cần phản xạ có điều kiện kéo Miêu Thắng Nam, sau đó cả hai rơi xuống căn phòng nhỏ ban đầu.

Ho khù khụ mấy lần nhưng cảm giác khói trong cổ họng vẫn không giảm bớt, Miêu Thắng Nam sống sót sau tai nạn ngồi dưới đất, vừa định xem ai đã cứu mình thì thấy Tịch Viễn sải bước vọt đến bên cạnh Khổng Duy Cần, giữ vai y rồi kiểm tra y từ trên xuống dưới, “Sao cậu lại thành ra thế này, bị thương à?”

Miêu Thắng Nam bị coi như không khí: “……”

Em biết, anh quan tâm sư huynh của em hơn.

Nhưng cũng đừng tiêu chuẩn kép đến vậy chứ!

Chẳng lẽ em không phải đồng đội yêu dấu đã cùng anh vào sinh ra tử ư!

Miêu Thắng Nam buồn bực, không muốn nói chuyện, Khổng Duy Cần chỉ có thể nói qua loa những chuyện vừa xảy ra.

“Sau khi đám cháy bùng lên, bọn tôi không thể thoát ra ngoài được, bọn tôi có kêu cứu với mọi người nhưng lại không nhận được hồi âm. Bọn tôi đã sử dụng ba món quà, nhưng vẫn không thể dập lửa.”

Tịch Viễn càng nghe càng nhíu mày: “Ngọn lửa bị bóng người kia khống chế sao?”

Khổng Duy Cần thành thật gật đầu, “Bóng người đó không có thực thể, nhưng nó đi bên nào thì lửa bên đó sẽ bừng lên, tôi cố đánh hai lần nhưng không trúng, lông chân bị cháy xém.”

Tịch Viễn: “……”

Khổng Duy Cần nhanh nhẹn nên mới có thể nhanh chóng rút lui khỏi đám cháy, nếu người thường làm vậy thì đã cháy thành than cốc rồi. Miêu Thắng Nam ở đằng kia đã lấy lại tâm trạng, cô nhóc thò qua, rụt rè hỏi: “Có phải là ma không ạ?”

“Vừa bước vào nơi này, em đã cảm thấy bất thường rồi. Bây giờ đã xuất hiện cả phù thủy và bóng người không thể đánh trúng, có phải nó vẫn luôn đi lang thang trong lâu đài, ghét ai là nổi lửa thiêu hắn luôn không.”

“Tôi cũng không biết nó là gì,” Tịch Viễn đáp với tâm trạng tồi tệ, “Nhưng nó có thể đưa hai người vào một không gian mà chẳng ai có thể nhìn thấy hay bước vào.”

Dừng một chút, Tịch Viễn đột nhiên hỏi: “Trước khi nhìn thấy cái tên đó, cuốn nhật ký mới bốc cháy?”

Miêu Thắng Nam gật đầu lia lịa, “Đúng vậy ạ, em sắp nhìn thấy luôn rồi, sau đó cuốn nhật ký nhanh chóng bốc cháy, tay của em bị bỏng, muốn dập lửa cũng đã muộn.”

Sau khi cân nhắc một lúc, Tịch Viễn rũ mắt nói: “Đọc nhiều trang nhật ký như vậy vẫn không có vấn đề gì, mãi đến khi có cái tên đó mới không được phép đọc. Người đã tấn công hai người chỉ không muốn hai người biết cái tên đó thôi.”

Như vậy, phạm vi của kẻ tấn công đã được thu lại rất nhỏ. Một là Tam tiểu thư Daly, hai là người mà Daly nói sẽ cứu cô ấy, nếu không nữa thì…. Không phải là một con người.

Nào có chuyện trùng hợp như vậy, vừa nhìn thấy tên đã bốc cháy. Kết hợp với thuật ngữ “phù thủy” đột nhiên xuất hiện, nói không chừng đây là một loại ma thuật, phép thuật xóa sổ tất cả những ai nhìn thấy cuốn nhật ký này và những ai có thể gây ra mối đe dọa cho Daly.

Tâm trạng của Tịch Viễn càng thêm tồi tệ.

Từ ‘phù thủy’ xuất hiện, bọn họ mới biết có ở đây có phù thủy, nhưng không có câu chuyện xưa đầy kỳ ảo mà chỉ có một sinh vật siêu nhiên là ‘phù thủy’ này tồn tại một mình.



Trong lâu đài đã về tối, một số nơi thậm chí còn thắp đèn cầy, nhưng ở lưng chừng sườn núi vẫn còn nắng.

Từ Tử Nguyên không nhạy cảm với thời gian, nhưng anh cũng cảm thấy có gì đó không đúng, anh đã đói như vầy rồi, tại sao Mặt Trời vẫn còn sáng thế chứ.

Chẳng lẽ một ngày ở đây không phải là 24 giờ ư?

Từ Tử Nguyên muốn hỏi A Phổ điều gì đó, nhưng giám thị đã quay lại, mọi người đều đứng dậy tiếp tục làm việc. Từ Tử Nguyên khẽ liếc chú ý tới giám thị, đợi một hồi vẫn không thấy bóng dáng của hai người họ.

Trương Nhi Thả và Mao Thân đâu rồi? Không phải bọn họ đang theo dõi giám thị sao?

Hai người mà Từ Tử Nguyên nhớ thương đang đi vòng quanh ngọn núi.

Bọn họ vốn đi theo sau giám thị và quản gia, không dám tới quá gần nên chỉ nghe được mấy câu ngắt quãng. Tổng hợp lại, có lẽ là do Công tước đã đến, sau khi Công tước rời đi thì gửi đứa trẻ xuống, hơn nữa còn phải kiểm tra.

Nói xong thì liền quay trở về, Trương Nhi Thả và Mao Thần không nghe hiểu gì, vội vàng quay lại theo họ. Nhưng vừa đi được nửa đường thì lóa mắt một cái, giám thị và quản gia đều biến mất, dù có đi về phía trước cũng không thấy bóng người nào.

Rõ ràng bọn họ cách mỏ đá không xa, nhưng đi một hồi lâu vẫn không tìm thấy mỏ đá.

Trương Nhi Thả tưởng mình bị lạc nên muốn tiếp tục tìm đường, nhưng lại bị Mao Thân ngăn lại.

“Đừng di chuyển.”

Trương Nhi Thả không biết tại sao: “Có chuyện gì vậy?”

Mao Thần tuy lùn nhưng lời nói rất có trọng lượng, cậu ta nói gì thì Trương Nhi Thả tin đó, ngoan ngoãn đứng yên.

“Anh không thấy nơi này rất kỳ quái sao, tất cả mọi người đều khai thác quặng, nhưng những viên đá chúng ta đập ra hoàn toàn không phải quặng. Cho dù là đá thường thì cũng không thể khai thác bừa bãi như vậy được. Giám thị yêu cầu chúng ta làm việc, nhưng hắn lại không nói cách làm việc, Phong Hoằng đập nát đá, hắn cũng không nói gì, bọn hắn hoàn toàn không cần chúng ta khai thác mà chỉ đang tìm việc cho chúng ta làm thôi. Hơn nữa, vừa nãy chúng ta không thể ra khỏi mỏ, bây giờ lại không thể quay lại mỏ đá, về cơ bản đều giống nhau, chúng ta đang bị mắc kẹt.”

Trương Nhi Thả sửng sốt một chút, “Nói vậy là…”

“Chúng ta đã bị phát hiện.”

Khi giọng nói của Mao Thân dừng lại, quản gia bước ra từ một bên, trông hắn vẫn còn rất trẻ. Hắn thong thả cởi đôi găng tay trắng ra, mỉm cười nhìn hai người.

“Không tệ, ở đây mà vẫn có thể tỉnh táo đúng là không dễ dàng,” quản gia trẻ tuổi chậm rãi đi về phía họ, ánh mắt cũng dần nguội lạnh, “Vậy có thể nói cho ta biết, hai người là khách do ai phái tới không?”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play