“Tôi phải đi rồi, có cơ hội sẽ gặp lại mọi người.”
Du Luân mỉm cười tạm biệt mọi người. Đi cùng cậu là ba nam hai nữ, tuy rằng sáng sớm đã đồng ý sẽ tách nhau ra ở đây, nhưng họ vẫn có chút không nỡ.
“Không thì chúng ta đi cùng nhé, trên đường cũng tiện giúp đỡ nhau.”
“Đúng đó đúng đó, cậu mà đi thì hành trình kế tiếp của bọn tôi sẽ nhàm chán lắm.”
Người nói thứ hai là một cô gái, Du Luân bật cười: “Tôi đã đặt khách sạn rồi, bây giờ không thể hoàn lại tiền nữa. Vả lại, hành trình của tôi khác với mọi người, mọi ngươi dự định đến Lhasa trong vòng một tháng, nhưng tôi là hai tháng. Dù bây giờ tôi đi với mấy cậu thì sớm muộn gì vẫn phải tách nhau ra thôi mà.”
Nói đến đây mọi người cũng không níu kéo được nữa.
Họ đứng ở ngã ba đường, lưu luyến tạm biệt, mỗi người thêm WeChat của nhau. Du Luân vẫy vẫy tay, sau đó phóng xe rời đi.
……
Bọn họ là phượt thủ, tất cả đều chuẩn bị đi từ tuyến nam Tứ Xuyên – Tây Tạng đến cao nguyên Thanh Hải – Tây Tạng. Hoạt động này kiểm tra cả tính kiên trì và thể lực, so với đam mê nồng cháy về việc đi xe đạp và du lịch của người khác thì Du Luân thảnh thơi như đang đi mua nước mắm vậy.
Người khác đều đi theo nhóm, chuẩn bị đầy đủ mới xuất phát, còn Du Luân thì đột nhiên hứng lên, cậu đến trung tâm thương mại mua một chiếc xe đạp chất lượng cao rồi một mình lên đường.
May là cậu còn biết sức mình đến đâu nên đã kéo dài thời gian đi đường, bằng không chưa kịp đến Tây Tạng thì cậu đã nằm bẹp dí giữa đường rồi.
Người thường xuyên tập thể dục sẽ khác với người béo chỉ ở lì trong nhà, mặc dù Du Luân không béo nhưng cậu ở lì. Cái thân thể nhỏ bé này của cậu tuyệt đối không thể đến Lhasa trong vòng một tháng.
Cho nên Du Luân chưa từng nghĩ đến việc tham gia một đội cố định, cậu định đi chậm rãi và ngắm nhìn những danh lam thắng cảnh trên đường cơ. Khi lên quốc lộ có thể tìm một đội cùng đồng hành tâm sự, ra khỏi quốc lộ thì tự mình hành động, như vậy vừa không cô đơn vừa tiết kiệm được sức lực.
Hôm nay là ngày thứ ba Du Luân khởi hành. Mấy người cậu vừa tạm biệt đều là những người trẻ cậu mới gặp ngày hôm qua, có nhiều chủ đề chung để trò chuyện, hơn nữa Du Luân trông đẹp trai và nói chuyện hóm hỉnh nên mọi người đều rất thích cậu, vậy nên họ mới luyến tiếc khi cậu rời đi nhanh như vậy.
Đi từ ngã ba, mất gần một tiếng đồng hồ cuối cùng Du Luân cũng đạp xe đến nơi.
Đây là một ngôi làng nhỏ ở Nhã An, nó đã bị đóng cửa cách đây vài năm, rất ít người biết đến nơi này. Về sau tuyến đường Tứ Xuyên – Tây Tạng đã thúc đẩy nền kinh tế xung quanh, dần dà có người ngoài tới đây, một nơi thế ngoại đào nguyên như này mới được khám phá.
Ngôi làng này dựa núi gần sông, có một danh lam thắng cảnh tên là Cửu Hồi Loan, người từng đến đều nói tùy tiện chụp một bức ở đó cũng đẹp như tranh vẽ. Nhưng bởi vì ngôi làng này thật sự quá hẻo lánh nên nhiều người cũng ngại đi đường vòng dù biết ở đây có danh lam thắng cảnh.
Ngoài trừ những du khách vừa có thời gian rảnh vừa nhàn rỗi như Du Luân.
Trong làng chỉ có một khách sạn duy nhất, Du Luân đi theo hướng dẫn tận hai lần mới tìm thấy. Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà này khá ấn tượng, một ngôi nhà nhỏ ba tầng, tường trắng ngói đỏ, trước cửa trồng rất nhiều hoa, nhưng đáng tiếc, Du Luân không biết loại nào trong số đó cả.
Đây là khách sạn kiểu gia đình nên không có nhiều phòng lắm, công việc của ông chủ cũng không chỉ kinh doanh mỗi khách sạn này. Ưu điểm khi ở đây là sẽ không bị chặt chém, đã vậy còn có thể trải nghiệm những phong tục tập quán nguyên bản nhất, nhược điểm là cơ sở vật chất của các khách sạn gia đình thường không tốt lắm, dịch vụ cũng không thể nào hoàn thiện.
Khóa kỹ xe ở trong sân, khi Du Luân đứng thẳng dậy thì cậu nhìn thấy ba chiếc ô tô đang đậu ở đằng xa, một chiếc mang biển số địa phương, còn hai chiếc là đến từ nơi khác.
Xem ra người có ánh mắt tốt như mình cũng không ít nhỉ.
Du Luân xách ba lô vui vẻ vào khách sạn.
Bước vào cửa chính là sảnh tiếp tân được cải tạo từ phòng khách, phía sau bàn đăng ký là một cụ bà 60 tuổi, đằng trước còn có một người đàn ông cao lớn đang đứng.
Âm thanh nói chuyện nho nhỏ truyền tới từ phía trước.
“Tên gì?”
“Nhan Hành Thạc, Nhan trong ‘Nhan đan tấn lục*, Hành trong ‘Chỉ hành lập danh, Thạc trong ‘Học giả uyên thâm thạc học’.”
Cụ bà hơi hé miệng, bút bi cầm trong tay hồi lâu vẫn chưa đặt xuống, “Hả? Cậu nói Lục gì?”
Nhan Hành Thạc: “……”
Du Luân: “……”
Du Luân mím môi cố nén tiếng cười không phúc hậu của mình về.
Nhan Hành Thạc ở đằng trước rất phiền muộn, anh đưa tay, cứu vớt cụ bà cũng đang phiền muộn nốt, “… Để cháu tự viết ạ.”
Cụ bà đưa cuốn sổ đăng ký trong tay qua rồi cầm kính viễn thị, lớn tiếng hỏi Du Luân: “Ở trọ sao? Có đặt trước không?”
Du Luân vốn đứng cách bọn họ hai mét, cậu nghe vậy liền vội vàng đi qua, “Có ạ có ạ, chứng minh thư đây bà.”
Cụ bà cầm lấy chứng minh thư, nghiêm túc soi dưới ánh đèn bàn. Du Luân im lặng, chẳng lẽ vào lúc mình không biết, chứng minh thư đã phát triển đến mức có thể phân biệt thật giả rồi sao?
Có vẻ đã xác nhận được chứng minh thư này là thật, cụ bà khom lưng lấy ra hai tấm thẻ phòng. Du Luân đứng sau Nhan Hành Thạc, chờ đăng ký.
Nhan Hành Thạc quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt dạo một vòng trên mặt Du Luân, anh cầm bút, “Cậu tên gì, để tôi viết giùm cậu.”
Du Luân đang nhìn trang trí của đại sảnh, cậu nghe vậy thì quay đầu lại, tầm mắt hai người giao nhau, Du Luân sửng sốt.
Móa ơi.
Thành thật xin lỗi, từ nhỏ môn cậu tệ nhất chính là ngữ văn. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, đã bốn năm rồi cậu không học Hán ngữ, thế nên bây giờ ngoại trừ ‘Móa ơi’, cậu hoàn toàn không thể nghĩ ra từ nào khác để hình dung.
……
Sống hai mươi cái xuân xanh, cậu chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp như vậy. Vóc dáng tỉ lệ vàng, khuôn mặt điển trai hoàn mỹ, khí phái nam tính ập vào mặt, mỗi một bộ phận đều khiến các sinh vật nam trên Trái Đất phải tức đến đấm ngực dậm chân.
Ngoại trừ Du Luân.
Vì sao lại ngoài trừ Du Luân?
Nói nhỏ nhé, bởi vì cậu là gay.
……
Du Luân chỉ ngây người khoảng một giây đã tỉnh táo lại, sắc mặt cậu vẫn như thường cười rộ lên, “Du Luân, Du trong vui sướng du hữu nửa bên, Luân trong vòng tuổi*.”
Vòng tuổi*: vòng năm của cây, (Du niên).
Cách nói này dễ hiểu hơn Nhan Hành Thạc, Nhan Hành Thạc nhanh chóng viết ra. Ở địa phương nhỏ như này không cần đăng ký chứng minh thư, chỉ cần đưa cho ông chủ xem là được, cụ bà nhìn của Du Luân xong lại nhìn của Nhan Hành Thạc, hai người đều không có vấn đề gì. Cụ bà đưa thẻ phòng và cho bọn họ hai chai nước suối.
Phòng của hai người tình cờ đối diện nhau, họ lịch sự cùng nhau lên lầu tìm phòng. Trước khi đi vào, Du Luân có chào tạm biệt đối phương.
Nhan Hành Thạc ngước mắt, gật đầu với cậu rồi bước vào phòng.
Nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng lại của đối phương, Du Luân nhướng mày.
Đúng là lạnh lùng mà.
Du Luân mở cửa phòng mình, kiểm tra bên trong một lượt, xác nhận không có vấn đề gì mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Căn phòng này khá lớn, không ngờ lại có phòng tắm riêng, có phòng tiếp khách và ban công nhỏ, trong phòng tắm còn có bồn tắm lớn. Không được hoàn mỹ là những cơ sở này rất cũ, không biết đã được sử dụng bao nhiêu năm.
Du Luân thu dọn đồ đạc xong thì gọi bữa tối từ cụ bà ở dưới lầu. Sau bữa ăn, cậu lướt điện thoại một lát, xác nhận lại lộ trình cho ngày mai rồi tắm rửa.
Mệt mỏi ba ngày cuối cùng cũng có thể ngâm mình trong nước giảm bớt đau nhức, Du Luân suýt thì thoải mái thiếp đi. Lúc đi ra khỏi bồn tắm trời cũng đã khuya, Du Luân sờ mái tóc ướt, quyết định mặc kệ mà ngủ luôn, dù sao bây giờ là mùa hè, cũng không sợ bị bệnh.
Lợn chết không sợ nước sôi, Du Luân đập đầu xuống gối ngất xỉu, từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ đến Nhan Hành Thạc ở đối diện.
Tuy rằng Nhan Hành Thạc rất đúng gu của cậu, nhưng Du Luân không phải nhan khống, cậu không mê trai và cũng không có tật xấu vừa thấy soái ca đã tưởng tượng lung tung. Theo Du Luân thấy, cậu và Nhan Hành Thạc chỉ là bèo nước gặp nhau, cả đời chỉ gặp mỗi lần này thôi, thực sự không cần để ý nhiều.
Du Luân ngủ say, hoàn toàn không biết tối nay mình phải giác ngộ một đạo lý —— Làm người, thật sự không thể quá tự tin được.
……
Khi đang ngủ thì Du Luân nghe thấy có người nói chuyện với mình, hình như còn hỏi cậu một câu, nhưng cậu ngủ say như chết nên không hề để ý, chỉ lẩm bẩm một tiếng, sau đó thanh âm kia liền biến mất.
Mặc dù thanh âm đã biến mất, nhưng giấc ngủ của Du Luân vẫn bị ảnh hưởng, cậu di chuyển, cảm thấy nằm như thế này không thoải mái, vì thế nhắm mắt nghiêng mình sang trái.
Kết quả vừa mới lật người, cậu liền tỉnh.
Còn là vì đau đến tỉnh.
Trước khi đi ngủ cậu mặc một chiếc quần đùi, thân trên không mặc gì cả. Một thứ sắc nhọn nào đó đã vô tình sượt qua phần mềm nhất trên eo cậu, chỗ đó vốn mẫn cảm, Du Luân hít một hơi khí lạnh, lập tức bật dậy.
Trên giường có đinh, khách sạn này có kiểm tra không vậy, muốn mưu sát khách hàng hả trời?!
Du Luân dùng một tay che eo, nhe răng trợn mắt nhìn ra phía sau, cậu muốn xem xem cái đinh nào đã sượt qua mình. Nhưng…… Sao không thấy cái đinh?
Du Luân trợn tròn mắt.
Không có đinh thì thôi kệ vậy, nói không chừng là cái khác đã sượt cậu. Vấn đề là —— Cái giường của cậu đâu rồi?!
Giường không có, tường cũng không có, Du Luân ngơ ngác ngồi giữa cánh đồng bát ngát, xung quanh là lớp lớp cỏ dại. Đầu sỏ gây tội cho cậu là một cây cỏ dại, ánh mặt trời xuyên qua khẽ lá chiếu vào tấm lưng trần của Du Luân.
Chắc đây là cảnh lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu trong truyền thuyết rồi.
Một sự tiếp xúc nguyên sơ và gần gũi như vậy với Đất Mẹ là điều mà nhiều trẻ em thành thị luôn ao ước từ khi còn nhỏ, và giờ đây, nó đã được hiện thực hóa trên người Du Luân, thật tốtttt——
Tốt cmn chứ tốt!!!!!
Năm cái dấu chấm than cũng không thể diễn tả hết sự bàng hoàng và hoảng sợ trong lòng cậu. Vết thương trên eo vẫn còn đau như kim châm, lúc nào cũng nhắc nhở cậu rằng đây không phải là mơ. Nhưng cái kiểu ngủ một giấc ở trên giường trong khách sạn xong xuyên qua đến rừng rậm nguyên thủy cũng quá hoang đường rồi! Cậu không đọc tiểu thuyết, không đụng đến đồ cổ, cũng không gặp phải tai nạn gì, vậy sao loại chuyện ‘xuyên qua’ phi khoa học này lại xảy ra với cậu chứ?!
Du Luân ù ù cạc cạc, mặc dù khu rừng tràn ngập ánh nắng nhưng nhiệt độ không cao, một cơn gió thổi qua khiến Du Luân rùng mình. Lúc này cậu mới phát hiện dưới chân mình có một bộ quần áo, chính là bộ buổi sáng cậu đã mặc, còn có một đôi giày, cũng là giày của cậu.
…… Thật tri kỷ, sợ mình ở lổ nên đưa cả quần áo và giày dép đến đây.
Thành thạo mặc quần áo vào, khi đụng vào mái tóc thì Du Luân phát hiện nó vẫn chưa khô, điều này làm cậu càng thêm chắc đây không phải là một giấc mơ, trong mơ không có chuyện chân thật như vậy, càng không có nhiều chi tiết logic thế này.
Khi cậu đang suy nghĩ thì đằng sau vang lên tiếng sột soạt.
Du Luân lập tức quay đầu lại, cậu tưởng là dã thú nhưng không ngờ lại là người.
Còn là người quen.
Nhan Hành Thạc cũng mặc bộ đồ ban ngày, trông không khác gì buổi sáng, anh nhìn Du Luân, Du Luân cũng nhìn anh, một lúc lâu sau, anh đi về phía Du Luân.
Nhan Hành Thạc đứng trước mặt Du Luân, cúi đầu nhìn cậu, anh cao hơn Du Luân, đôi mắt khẽ rũ xuống trông nghiền ngẫm và làm càn hơn ban ngày, ánh mắt anh vỗ về gương mặt Du Luân, không hề cố kỵ. Ánh mắt đánh giá thẳng thừng của đối phương khiến Du Luân tê dại cả da đầu.
“…… Anh làm gì vậy?”
Nhan Hành Thạc không trả lời ngay mà nhìn cậu trong chốc lát rồi mới chậm rãi nói: “Không ngờ lại gặp nhau trong mơ nhanh như vậy.”
Nhan Hành Thạc khẽ nhếch môi, bước về phía trước, Du Luân đang định lùi lại thì thấy đối phương hít hít mũi, “Mùi thơm quá, cậu xức nước hoa à?”
Khóe miệng Du Luân co giật, “Ừm.”
Nhan Hành Thạc rất hứng thú hỏi: “Nước hoa gì vậy?”
Du Luân: “Bộ chăm sóc dưỡng ẩm và phục hồi da Head & Shoulders Beauty, phiên bản du lịch.”
Nhan Hành Thạc: “…………”
Vẻ mặt của anh bỗng trở nên phức tạp vô cùng, chắc do không ngờ người trong mơ sẽ không hiểu phong tình như vậy. Khi đang định nói gì đó thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng “Ding dong” trong trẻo lại quen thuộc.
Nhan Hành Thạc và Du Luân đồng thời phản xạ có điều kiện sờ túi quần, nhưng lại không thấy điện thoại của mình đâu.
“Cậu có nghe tiếng WeChat vang lên không?”
“Có.”
“Là điện thoại của cậu à?”
“Không phải, điện thoại của tôi không có ở đây.”
Nhan Hành Thạc ngẩn người: “Vậy……” Rốt cuộc là tiếng WeChat của ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT