Mĩ Linh?

Mĩ Linh???

Ba thành viên Khăn Quàng Đỏ đều trầm ngâm.

Nghe hơi quen… Nhưng lại không thể nhớ ra là đã nghe ở đâu.

Nhan Hành Thạc nhanh chóng nhớ ra, nhưng sau khi nhìn Đại Cát và Kim Vãn, anh lại không nói gì cả.

Đại Cát nhận ra vẻ mặt của họ không đúng, hỏi, “Sao vậy, mọi người đã nghe nói về người này rồi à?”

Tên nhóc Triệu Tòng Huy ngu ngơ ngốc nghếch lập tức gật đầu, “Nghe rất quen tai, anh chưa từng nghe qua à?”

Nhan Hành Thạc mím môi, anh nhìn Triệu Tòng Huy, có xúc động muốn đá cậu ta ra khỏi phòng.

Giây tiếp theo, giọng nói từ tính lại hiểu lòng người của Đại Lợi vang lên: “Đã từng nghe cũng bình thường thôi, không phải tên vợ ai cũng là Mĩ Linh sao, phát âm giống nhau nhưng khác chữ.”

Ngay khi những lời này vừa nói ra, mọi người đều tỉnh ngộ ‘à’ một tiếng, không bận tâm về vấn đề này nữa.

Du Luân ngồi xổm xuống, tò mò hỏi Kim Vãn: “Sao cô biết bà Adams sẽ giấu bí mật ở đây?”

Kim Vãn nhìn cậu một cách kỳ lạ, “Phụ nữ giấu đồ, một là giấu dưới gầm giường, hai là trong bộ quần áo không mặc. Đây không phải là chuyện bình thường sao? Quần áo ở đây không có túi nên chỉ có thể giấu trong kẽ đồ thôi.”

Ngay khi cô nói những lời này, tất cả đàn ông đều chìm vào im lặng.

Kim Vãn nhìn bọn họ, đã hiểu.

Cô tiếp tục lục soát quần áo còn lại, đồng thời nhẹ giọng nói: “Một đám chó độc thân nha.”

Những người còn lại: “……”

Du Luân không phải là chó độc thân, nhưng mấy vấn đề cá nhân này, không cần phải giải thích. Cậu chỉ cười rồi trêu ghẹo: “Đội trưởng của mọi người không phải đã có vợ rồi sao?”

Kim Vãn sững sờ một lúc, sau đó cười ha ha, “Đúng vậy, anh ấy đã có vợ rồi. Boss, Hinh Lan nhà anh thường giấu đồ ở đâu vậy?”

Đại Cát cũng ngồi xổm xuống tìm kiếm với Kim Vãn, ngay cả thắt lưng cũng không tha, gã ‘hừ’ một tiếng, có chút kiêu ngạo nói: “Hinh Lan nhà tôi khác mấy người, em ấy không giấu giếm gì cả, có gì tốt đều cho tôi. Cái cảm giác được yêu thương hết lòng này, mấy người không hiểu được đâu.”

Kim Vãn ê răng liếc gã một cái, lắc đầu, không nói nữa.

Sau khi kiểm tra xong, đống quần áo chỉ có giấu một chiếc lá mà thôi.

Tất cả đều không biết A Phổ và Mĩ Linh là ai, cũng như tại sao thứ này lại được giấu ở một nơi mờ ám như vậy, đấy cũng là một bí ẩn.

Triệu Tòng Huy vân vê chiếc lá, tò mò hỏi: “Mĩ Linh có phải là tên của bà Adams không? Bà ta ngoại tình với người tên A Phổ này, sợ ông Adams phát hiện nên chỉ có thể giấu chiếc lá này vào kẽ quần áo, khi rảnh rỗi thì lấy ra nhìn?”

Cũng có lý, nhưng sau khi đặt cảnh yêu đương vụng trộm này vào mặt của bà Adams, họ có chút buồn nôn.

……

Nhan Hành Thạc lấy chiếc lá qua, soi dưới ánh sáng bên ngoài. Sau khi có kết luận, anh nói: “Lá còn tươi và có nhiều gân, cùng lắm mới được hái bốn tiếng.”

Điều này rõ ràng là bất khả thi, bốn tiếng trước bà Adams còn đang bận chào đón Công tước, sao có thể vào đây viết thư tình một cách bí mật rồi khâu vào áo được.

Có điều gì đó bất thường thì ắt có trá. Tất cả nhìn nhau, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Nhan Hành Thạc suy nghĩ, cầm mép lá, nhẹ nhàng xé ——

Xé ——

Xé không được.

Đột nhiên, chiếc lá không mấy nổi bật này lại trở thành tâm điểm nghiên cứu của mọi người.

Sợ vợ chồng Adams quay lại nửa chừng, mọi người sửa sang lại căn phòng. Về phần quần áo bị rách thì giấu vào chỗ sâu nhất trong tủ đồ, miễn là bà Adams không cố tình lấy ra thì sẽ không phát hiện nó đã bị xé.

Công tước có phòng riêng, mấy người hầu của Công tước cũng có, ngoại trừ Kim Vãn phải sống với hầu gái trong trang viên thì nhóm Đại Cát sống trong một căn phòng nhỏ riêng biệt. Bọn họ tập trung trong căn phòng nhỏ này, bắt đầu nhiều thí nghiệm khác nhau.

Chiếc lá này cứ như được khai quang, xé không được, cắt không đứt, không nhuộm được, không sợ lửa, không sợ nước. Cuối cùng, vẫn là Đại Cát không tin nó có trá nên đã hy sinh một món quà mới phá hủy được nó.

Nhìn thấy chiếc lá biến thành một đống bụi nhỏ, vài người lặng lẽ nhìn tro tàn của chiếc lá, không lên tiếng.

Đại Cát ho khan: “Chà, có vẻ nó chỉ có thể chống lại các đòn tấn công vật lý chứ không thể chống lại đòn tấn công bằng phép thuật được.”

Du Luân: “……” Anh cũng biết à!

Khi xuống tay không thể lưu tình một chút sao!

“Trang viên này không đơn giản.” Thấy boss đuối lý, Đại Lý sâu kín nói, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mọi người.

Từ khi chiếc lá này xuất hiện, mọi người đã biết trang viên này không hề đơn giản, thứ gì có thể khiến một chiếc lá bình thường biến thành bất khả xâm phạm?

Kết hợp với bối cảnh thời Trung cổ, mọi người chợt nhớ đến những câu chuyện cổ tích Andersen quen thuộc thuở ấu thơ.

Những hình ảnh về phù thủy, nữ hoàng độc ác,… Vụt qua trong tâm trí.

Bà Adams đúng là cao thủ biết che giấu mà.

Du Luân đột nhiên cảm thấy có gì đó không đơn giản, “Nếu bà Adams thực sự mạnh như vậy, vậy tại sao bà ta còn phải nịnh nọt Công tước? Lẽ nào Công tước mạnh hơn bà ta?”

Nhan Hành Thạc cũng nói, “Mĩ Linh không nhất thiết phải là bà Adams. Chiếc lá này là một món quà dành cho A Phổ, đáng lẽ bây giờ nó nên nằm trong tay A Phổ, chứ không phải người tặng quà.”

Xuôi theo dòng suy nghĩ, Đại Cát ngập ngừng nói: “Ý cậu là bà Adams không phải là Mĩ Linh, nhưng ông Adams là A Phổ? Vụ ngoại tình giữa Mĩ Linh và A Phổ đã bị bà Adams phát hiện, trong lòng bà ta đau khổ nhưng bên ngoài vẫn phải giữ bình tĩnh, dù gì bà ta cũng là bà chủ của Trang viên, phải giữ phong độ cho mình cùng cả hình ảnh của trang viên và chồng. Vì vậy, bà ta đã kìm lại, thậm chí bà ta còn khâu bằng chứng vào quần áo của mình để che giấu tình yêu mà thế giới không thể chấp nhận này, nhưng ông Adams lại không hề hay biết, bởi vì tình yêu của bà ta thầm lặng mà sâu đậm, không ai hay biết.”

Đại Cát tự mình nói đến rưng rưng, “Đây là người phụ nữ có tình có nghĩa cỡ nào chứ!”

Nhóm Du Luân: “………”

Đại Cát quay đầu, đi sang một bên để bình tĩnh lại. Kim Vãn thấy nhiều nên không trách, cô mỉm cười, “Boss bọn tôi hơi tinh tế, xin thứ lỗi.”

“……”

Sau một giây im lặng, Nhan Hành Thạc nói tiếp: “Ý tôi là, có thể Mĩ Linh là một người khác, không phải bà Adams, nhưng cô ấy có thể để bà Adams giấu nó giúp mình, hơn nữa bà ta còn giấu ở một nơi mà ông Adams không thể tìm thấy, có nghĩa là, ông Adams cũng không biết điều này, và có lẽ cũng không thể để ông ta biết.”

Kim Vãn đột nhiên hỏi: “Mọi người có biết Nhị tiểu thư tên gì không?”



Bữa tiệc sắp bắt đầu, tất cả những người hầu có thân phận đều đến sảnh tiệc đợi. Tịch Viễn và đồng đội gặp nhau trong sảnh tiệc, hắn đang đứng bên cạnh Công tước, hắn không nhìn thấy Khổng Duy Cần và Miêu Thắng Nam nên dùng ánh mắt dò hỏi Du Luân.

Thành thật mà nói, ánh mắt của Tịch Viễn dễ hiểu hơn Nhan Hành Thạc nhiều, bởi vì 99% những thứ khiến hắn tò mò đều liên quan đến sư huynh Cần.

Du Luân lặng lẽ chỉ lên trên, ý bảo hai anh em họ vẫn còn trên lầu.

Tịch Viễn cau mày.

Miêu Thắng Nam có lợi thế là con gái nhưng bởi vì ba vị tiểu thư đều không muốn gặp người khác nên cô nhóc không hề có đất dụng võ. Những người khác ít nhiều đã tìm thấy thứ hữu ích, chỉ có cô nhóc là chưa tìm thấy gì.

Miêu Thắng Nam không vui nên đã kéo Khổng Duy Cần đến canh bên cạnh phòng của ba vị tiểu thư.

Trước đây cũng như vậy, mỗi khi muốn làm chuyện gì xấu, cô nhóc đều kéo Khổng Duy Cần đi cùng. Thứ nhất, Khổng Duy Cần lợi hại hơn cô nhóc nhiều, là một cỗ máy võ thuật, thứ hai, sau khi bị phát hiện, có sư huynh gánh nồi, ba cô để ý đến thể diện sẽ đánh cô nhóc ít lại vài cái.

……

Họ đợi một lúc thì thấy ba vị tiểu thư lần lượt đi ra ngoài. Vẻ mặt Đại tiểu thư lạnh nhạt, Nhị tiểu thư không cảm xúc, vẻ mặt Tam tiểu thư đầy độc ác.

… Đây nào phải bữa tiệc hẹn hò, rõ ràng là Hồng Môn yến.

Đợi ba tiểu thư bị đám người hầu cứng rắn ép đi, Miêu Thắng Nam và Khổng Duy Cần mới chạy ra ngoài.

Vốn dĩ bọn họ muốn vào phòng của Nhị tiểu thư, nhưng mày mò hồi lâu mà cánh cửa vẫn không có động tĩnh gì, không còn cách nào khác, họ đành phải vào phòng của Tam tiểu thư.

Không giống như nhóm Du Luân, hai người họ lấy trộm đồ bằng cách lục tung lên, khi tìm thấy thứ gì hữu ích thì lập tức mang đi mà không hề khôi phục lại hiện trường vụ án.

Họ ôm những gì mình tìm thấy vào trong lòng, cả hai bâng khuâng một lúc, quyết định tiếp tục đi lên lầu. Bây giờ mọi người đều ở dưới nhà, nếu hấp tấp đi xuống, có thể sẽ bị coi là mấy tên trộm lén lút.

Họ đã quên mất rằng, mình đang đi trộm thật.

……

Có một căn phòng rất nhỏ trên đỉnh của tòa nhà, có vẻ đã không có ai ở đó nhiều năm. Hai người đi vào rồi đóng cửa lại, bắt đầu xem xét những thứ đã trộm.

Phòng Đại tiểu thư chỉ có một mảnh giấy da, nhưng Tam tiểu thư lại có cả một quyển giấy da, có vẻ đó là nhật ký của cô, khá là tuyệt đây.

Miêu Thắng Nam nóng lòng mở nó ra và đọc.

“Các chị không thích mình, mình có thể cảm nhận được điều đó. Mình đã nói với mẹ, nhưng bà ấy nói đó là do mình tưởng tượng mà thôi, bọn mình đều là chị em cùng một mẹ, thế sao mình lại không được ai thích chứ? Mình rất buồn.”

Lật sang một trang, cô nhóc tiếp tục đọc: “Chị hai thích đọc sách, mình cũng vậy, hôm nay mình thấy chị hai trên gác xép. Mình hỏi chị đang đọc gì, chị ấy nói chỉ là một cuốn sách bình thường, thật ra mình đã thấy rồi, chị ấy đang đọc một cuốn sách về thuốc độc. Chị hai thông minh thật đấy, mình không thể hiểu được những cuốn sách đó nói gì cả, sau này chị ấy có thể trở thành một phù thủy quyền năng, mà mình chỉ có thể là một người bình thường thôi.”

Miêu Thắng Nam mở to mắt, phù thủy???

Sao lại xuất hiện phù thủy?

Cô nhóc và Khổng Duy Cần nhìn nhau rồi vội vàng đọc tiếp.

Cuốn sách da không dày, nhiều nội dung ở phần giữa là cuộc sống gia đình hàng ngày được Tam tiểu thư kể lại. Có thể thấy cô ấy rất hâm mộ chị gái mình qua những dòng chữ, cô mong chờ mái ấm của gia đình, đồng thời cũng cảm thấy có chút tự ti, nhưng dù có nhìn thế nào đi nữa cũng không liên quan gì đến sự hận thù mà cô thể hiện ngày hôm nay cả.

Lúc đầu cô nhóc vẫn còn cẩn thận đọc, nhưng khúc sau đã lướt nhanh như gió, phải đến khi lật gần hết cuốn sách, cô nhóc mới thấy điểm chính thực sự.

“Hóa ra… Hóa ra là như thế! Mình đã bị lừa! Bọn họ đều là kẻ dối trá! Thời gian không còn nhiều, 10 năm là thời hạn, đã sắp tới thời hạn rồi. Mình rất sợ! Mình không thể tin tưởng bất cứ ai cả, không ai có thể cứu mình hết, mình phải làm sao đây, phải làm sao đây…”

Câu chữ ở trang tiếp theo còn kích động hơn trang này, Miêu Thắng Nam đọc mà lo lắng thay cho người viết nhật ký.

“Nơi này không phải nhà, là nhà tù! Mình bị nhốt ở đây, không thể thoát ra được! Ra ngoài cũng sẽ quay trở lại, bọn họ sẽ phát hiện, sẽ biết hết, Sau khi họ biết, mình sẽ chết… Mình không muốn chết, tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tại sao lại nói dối tôi, ba mẹ, và cả chị, tất cả đều là giả tạo. Mình là một con vật được vỗ béo để làm thịt, mình không thể trốn thoát, sẽ không ai biết chuyện của mình cả, sẽ không ai nhớ tên của một con vật…”

Miêu Thắng Nam giật mình, “Sư huynh……”

Khổng Duy Cần cũng nghiêm mặt, y ra hiệu Miêu Thắng Nam đọc tiếp: “Xem xong đã.”

Miêu Thắng Nam mím môi tiếp tục lật, qua mấy trang, cảm giác tuyệt vọng mới biến mất, chủ nhân của cuốn nhật ký đột nhiên hưng phấn.

“Anh ấy nói anh ấy sẵn lòng cứu mình, tốt quá! Mình tin anh ấy, anh ấy khác với mọi người trong trang viên, anh ấy nói sẽ đưa mình ra ngoài, mình không biết anh ấy có thể đánh bại những kẻ dối trá đó hay không, nhưng chỉ cần anh ấy sẵn sàng làm điều đó, mình đã rất vui rồi. Anh ấy là người bạn duy nhất của mình, có thể hơn cả một người bạn. Anh ấy nhớ tên mình, và mình cũng sẽ nhớ tên anh ấy, tên anh ấy là —”

Nhìn đến đoạn này, đột nhiên toàn bộ giấy da bốc cháy, Miêu Thắng Nam giật mình, ném quyển sách ra ngoài theo bản năng. Cô nhóc vẫn muốn dập lửa, nhưng còn chưa cúi xuống, cảm giác sợ hãi bị một con quái thú nhìn chằm chằm lập tức cuốn lấy cô nhóc.

Cô nhóc cứng đờ người quay lại nhưng không thấy gì cả, nét mặt của Khổng Duy Cần thay đổi, y túm lấy Miêu Thắng Nam và kéo cô nhóc ra khỏi căn phòng nhỏ, nhưng những bậc thang ban đầu đã biến mất và thay vào đó là một ngọn lửa hừng hực. Trong ánh lửa, loáng thoáng có một bóng người đang đối mặt với họ.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play