Trăm triệu lần không ngờ, đây là một thế giới ma pháp.

Trăm triệu ngàn lần không ngờ, người đầu tiên bọn họ đấm nhau, chính là Boss max level.

Tại sao Trương Nhi Thả có thể nói như vậy à? Bởi vì quản gia nói cho hắn biết.

Sau khi thay đổi vẻ mặt nhu hòa, quản gia lập tức trở nên điên cuồng, thấy Trương Nhi Thả và Mao Thân chật vật vắt chân lên cổ chạy, hắn bình tĩnh nói: “Các ngươi thú vị hơn đám người tọc mạch vừa rồi đấy. Nếu gặp chủ nhân lâu đài, có lẽ các ngươi đã thành công rồi, chỉ tiếc, các ngươi gặp phải ta.”

“Giải quyết các ngươi trước, rồi ta sẽ giải quyết con rồng ác độc trong lâu đài sau. Ngày nào ta cũng có thể chịu đựng rắc rối của đám các ngươi, chỉ có hôm nay, là tuyệt đối không thể.”

*

Từ Tử Nguyên vung búa, đột nhiên chiếc nhẫn sáng lên.

Từ Tử Nguyên khựng lại, lập tức ném cây búa, chạy về hướng chiếc nhẫn chỉ, hai người khác cũng làm thế. Giám thị vẫn đang theo dõi mà bọn họ lại ngang nhiên bỏ chạy như vậy, A Phổ hết hồn, vội ngăn lại: “Quay lại đi! Mọi người không muốn sống nữa à!”

Từ Tử Nguyên không có thời gian để giải thích, họ phải chạy đến cứu người.

*

Những người ở thời Trung cổ coi trọng lễ nghi, vì vậy, bữa ăn này kéo dài cả tiếng đồng hồ.

Du Luân cũng đứng nhìn họ ăn cả tiếng đồng hồ.

Cậu nhìn tình hình trên bàn ăn một lúc, yên lặng cúi đầu, xoay chiếc nhẫn của mình, nhìn nhóm Tịch Viễn lại chạy đi đâu.

Du Luân không hề cảm nhận được nguy hiểm cháy phòng vừa nãy, cậu chỉ biết, không chú ý một cái Tịch Viễn đã chạy đi rồi, lại không chú ý lần nữa, Tịch Viễn và nhóm sư huynh Khổng đã hội họp, họ đứng một chỗ khoảng mười phút, sau đó mới bắt đầu di chuyển.

Du Luân ngứa ngáy trong lòng, cậu rất muốn biết bọn họ đang làm gì, nhưng chỉ có thể đứng đây đến khi bữa tối kết thúc.

Dần dần, thái độ của Công tước cũng lộ rõ.

Hắn rất lãnh đạm với ba vị tiểu thư, nhưng thực tế lại có chút khác thường, ví dụ như, hắn nhìn Tam tiểu thư nhiều hơn hai lần.

Giống như nhóm Du Luân, vợ chồng Adams cũng để mắt đến Công tước nên nhận ra gã hứng thú với cô con gái nhỏ hơn, bà Adams ngầm hiểu, không dấu vết dẫn chủ đề sang cô con gái nhỏ.

Bà càng nói, sắc mặt của cô con gái nhỏ càng lạnh.

Sau bữa tối, mọi người đều không vội rời đi, bà Adams ra lệnh đốt hết đèn dầu và nến lên. Dưới ánh nến lung linh, bà Adams hết sức tán dương Công tước, nhân tiện khen ngợi cô con gái nhỏ của mình.

Nhưng lời khen này, nghe có vẻ hơi gượng gạo.

“Daly là cục cưng tôi quý nhất. Tuy nói lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, nhưng con người khó tránh khỏi sẽ bất công. Quần áo, thức ăn, phòng ở và phương tiện đi lại của Daly đều tốt hơn hai chị của nó, ngài nhìn sắc mặt của con bé là biết chúng tôi đã chăm sóc nó tỉ mỉ thế nào.”

Lúm đồng tiền của bà Adams như hoa, “Daly nhút nhát, ít nói chuyện với người ngoài, ngay cả người làm ba mẹ như chúng tôi, con bé cũng hiếm khi gần gũi. Có thể nói Daly là người sạch sẽ và thuần khiết nhất trong tất cả cô con gái của tôi. Dù là thể xác hay linh hồn, Daly đều là người tốt nhất!”

Du Luân càng nghe càng thấy khó chịu.

Đây là đang khen con gái mình đấy hả?

Sao lại giống như tú bà đang đẩy mạnh tiêu thụ kỹ nữ vậy…

Nghe những lời này, vẻ mặt của những người có mặt cũng khác hẳn.

Cô con gái lớn cau mày nhìn cô con gái nhỏ với vẻ lo lắng và thương cảm, nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu xuống. Có lẽ là bởi hắn cho rằng mình cũng khó lo cho mình, không cứu được bản thân cũng đừng nghĩ đến việc cứu người khác.

Cô con gái thứ hai nghịch dao, ngón tay rất linh hoạt, con dao trên tay như một cây bút ngoan ngoãn. Cô không nhìn ai, chỉ yên lặng nghe người khác nói, khi nghe đến chữ “linh hồn”, cô cười thầm, sau đó dao ăn quay nhanh hơn trước.

Con gái út là người dễ để lộ cảm xúc nhất, nói thế nào nhỉ… Nếu đây mà là phim hoạt hình, cảm xúc trong mắt cô ấy nhất định sẽ hóa thành hai ngọn lửa.

Cô ấy trông rất tức giận…

Nhan Hành Thạc cũng đang nhìn cô con gái út, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một lúc lâu, sau đó khẽ cau mày.

Cuộc trò chuyện sau bữa tối này vẫn do Công tước kêu dừng. Trong trang viên này, Công tước là người cao quý nhất, mọi người đều nghe lời gã, ở trước mặt gã, vợ chồng Adams chỉ là hai con chó vẫy đuôi lấy lòng. Nếu gã không hứng thú với cái gì thì cứ việc rời đi, không cần kiên trì nhẫn nại gì cả.

Thấy Công tước đi về, vợ chồng Adams lập tức đứng dậy để tiễn. Trước khi đi, ánh mắt của Công tước lại rơi vào cô con gái nhỏ, không đợi Công tước nói, bà Adams đã giục con gái: “Nào Daly, con đưa Công tước về phòng đi”.

Cô con gái nhỏ nắm chặt tay, giây sau mới nở một nụ cười dè dặt đúng chuẩn tiểu thư khuê các rồi đứng dậy đi đến bên Công tước.

Vợ chồng Adams hài lòng nhìn họ rời đi.

Khi Công tước đi xa rồi, bà Adams mới mang hai cô con gái trở lại phòng, ông Adams lại thổi râu trừng mắt, “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau thu dọn, nếu sáng mai ngài Công tước xuống ăn sáng mà phát hiện có chỗ nào bẩn thì coi chừng ta trừng phạt các ngươi!”

Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đều cúi đầu bắt tay vào làm việc, người hầu bên cạnh Du Luân thậm chí còn run bần bật. Cậu giả vờ dọn dẹp cùng, nhưng trong lòng lại thấy quái lạ, hình phạt nào có thể khiến họ sợ hãi như thế này nhỉ.

Ngoài cửa vang lên tiếng ho, Du Luân nhìn sang và thấy Tịch Viễn đang đứng đó, hắn nháy mắt với cậu, Du Luân hiểu ra, vội gọi Nhan Hành Thạc và Triệu Tòng Huy. Không có ông Adams, ba người lặng lẽ di chuyển ra khỏi cửa.

Đại Cát vừa lau bàn vừa nhìn họ.

Kim Vãn cầm cái dĩa trên bàn lên, nhỏ giọng hỏi: “Muốn đi theo không?”

Đại Cát ngẫm lại, lắc đầu, “Người ta có việc không muốn nói, chúng ta cũng có việc không muốn nói với họ, cứ độc lập thì hơn. Nói với mọi người 10 phút nữa tập hợp ở mái nhà.”

Kim Vãn nở nụ cười xinh đẹp, “Ok, boss.”

Vị trí đội Hòa Bình chọn là mái nhà, vị trí đội Khăn Quàng Đỏ chọn là tầng hầm, bởi vì người nào đó đã có bóng ma tâm lý với mái nhà.

……

Sắp xếp lại thông tin đã thu thập được, Du Luân Sparta, “Không phải chứ, ở đây còn có phù thủy á?!”

“Có thật đó ạ!” Miêu Thắng Nam sợ cậu không tin, còn cường điệu, “Sẽ đốt phòng, còn tạo ra một không gian khác nữa!”

Du Luân có chút rối loạn, “Nhật ký nói Nhị tiểu thư là phù thủy, vậy người tấn công mọi người chính là Nhị tiểu thư à?”

Nếu Nhị tiểu thư là phù thủy thì có thể giải thích được sự khác thường của chiếc lá, chiếc lá đó chắc chắn đã bị cô ta sử dụng ma thuật, còn người đã tấn công Miêu Thắng Nam…

Tịch Viễn: “Không ai quy định nơi này chỉ có một phù thủy.”

Khổng Duy Cần gật đầu, học đến đâu dùng đến đó, “Cũng không có cái nào quy định chỉ có phù thủy mới là sinh vật siêu nhiên.”

Du Luân sửng sốt vài giây, mờ mịt hỏi: “Vậy ngoài phù thủy ra thì còn có sinh vật nào nữa?”

Triệu Tòng Huy là người có kiến thức sâu rộng nhất trong lĩnh vực này, cậu ta ngồi trên mặt đất, cáu kỉnh vò đầu, “Nhiều lắm ạ, tinh linh, người lùn, kỳ lân, tiên nữ, thiên thần.”

Nhan Hành Thạc nhắc nhở, “Theo tình hình hiện tại, cậu vẫn nên đưa ra vài ví dụ tà ác.”

Dùng ngón chân nghĩ cũng biết, không đời nào Vương Miện sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ là một con kỳ lân bling bling rồi.

Triệu Tòng Huy: “… Vậy thì quỷ hút máu, ác ma, xác sống, người sói.”

Miêu Thắng Nam chớp mắt, “Con nào sẽ đốt nhà?”

Triệu Tòng Huy chớp mắt, sau đó hất cằm, “Cái này, hình như ác ma có thể…” Dưới tầng hầm không có ánh sáng, sáu người túm tụm lại đây, sợ có người bên ngoài nghe thấy, thậm chí còn nói chuyện bằng hơi, vừa rồi không có cảm giác gì, khi nói ra lời này, bọn họ liền cảm thấy chung quanh lạnh buốt.

Sinh vật siêu nhiên.

Một sinh vật không thể nhìn thấy bằng mắt người.

Miêu Thắng Nam cảm thấy sống lưng hơi lạnh, cô nhóc vừa quay đầu định chuyển chủ đề thì chợt nghe thấy một tiếng va chạm mạnh từ phía sau.

“Rầm!”

Miêu Thắng Nam sợ tới mức lập tức hét thất thanh, hiện trường lập tức hỗn loạn, quỷ khóc sói gào. Sau hai giây mọi người mới phản ứng kịp, không cần kêu dừng, tất cả đều ngậm miệng lại, ăn ý giơ tay trái lên, dùng chiếc nhẫn làm đèn chiếu sáng khẩn cấp.

Du Luân nheo mắt và cuối cùng nhìn thấy thứ từ trên trời rơi xuống.

Là Từ Tử Nguyên à!

Từ Tử Nguyên: “……”

Triệu Tòng Huy kinh ngạc nhìn đội Bông Tuyết đầu tóc rối bù, “Mọi người từ đâu ra vậy?”

Trương Nhi Thả lau mặt mình, tang thương nói: “Một lời khó nói hết.”

Tình bạn của Khăn Quàng Đỏ và Bông Tuyết đã kéo dài tận vài cửa, vì vậy sau khi nói việc nhiệm vụ không giống nhau, chẳng cần phải hỏi, cả hai bên đều nói hết những gì mình biết.

Còn bày mưu tính kế giúp nhau.

Miêu Thắng Nam dậm chân: “Em nói cho mọi người biết, trang viên này có vấn đề, có vấn đề trầm trọng! Có lẽ vợ chồng Adams chính là thủ phạm, mọi người nhất định phải để mắt đến hai người này. Em cam đoan bọn họ chắc chắn là những người phải ở lại!”

Mao Thân dường như đã nhận ra, “Hóa ra là con rồng độc ác người đàn ông đó nói đang ở đây, khi mọi người bị tấn công, gần như cùng một lúc với khi chúng tôi bị phát hiện, có thể chính con rồng đó đã tấn công mọi người đấy.”

Du Luân: “Hướng đi này càng ngày càng kỳ quái… Phù thủy xuất hiện, rồng cũng ra tay, thế quản gia đó là thứ gì vậy!”

Từ Tử Nguyên khẽ lắc đầu, “Tôi không biết, tôi chỉ có thể nói, nếu như mọi người gặp quản gia thì lo chạy đi, năm người chúng tôi xử lý một mình hắn mà suýt nữa chết cả lũ. Chúng tôi có thể chạy thoát, không phải vì chạy nhanh, mà bởi vì hắn bị chặn lại bởi một thứ khác nên ngừng đuổi theo chúng tôi. Tin tôi đi, người đàn ông đó thực sự rất đáng sợ!”

Phong Hoằng cũng lộ vẻ sợ hãi, “Nếu Bối Bối không chọn đúng đường thì chắc bây giờ bọn tôi còn chưa chạy thoát ấy chứ. Bối Bối, em thật sự là ngôi sao may mắn của đội chúng ta mà.”

Bối Bối ngượng ngùng cười.

Khăn Quàng Đỏ rất buồn phiền.

Bây giờ mọi người đều có xu hướng nghĩ rằng cô dâu phù hợp nhất không nằm trong số ba vị tiểu thư.

Đại tiểu thư là con trai, Nhị tiểu thư là phù thủy, còn có crush, Tam tiểu thư đi theo đường sự nghiệp chứ không phải con đường tình duyên, cô ấy cực kì căm thù Công tước và ba mẹ mình, mặc dù được Công tước coi trọng nhưng người khó có thể là cô dâu nhất trong ba người chính là cổ.

Bàn bạc một hồi, Khăn Quàng Đỏ quyết định đến phòng Nhị tiểu thư, các phòng khác đều đã được lục soát, tất cả manh mối văn bản nên có cũng đã tìm thấy, nhưng vẫn chưa lục soát phòng của cô ta, thế nên cần phải xem xét.

Về phần đội Bông Tuyết, nhiệm vụ của họ hoàn toàn khác Khăn Quàng Đỏ, nên phạm vi xem xét của họ tập trung vào bản chất của toàn bộ trang viên, vì vậy họ đến phòng của vợ chồng Adams.

Xét thấy căn phòng đó đã bị lục tung nên họ không định xem xét lại nữa.

Mục tiêu của họ là chính vợ chồng Adams.

Quyết định xong, hai đội tách ra, nhóm Du Luân đi rất nhanh, trong khi đội Bông Tuyết thì chậm hơn một chút, vì họ không quen đường trong lâu đài.

Phong Hoằng đi vài bước, phát hiện đồng đội đang nhìn chằm chằm về hướng Khăn Quàng Đỏ rời đi, gã hỏi: “Sao vậy?”

Bối Bối chớp mắt, thu mắt lại: “Em không biết, em cứ có cảm thấy có thứ gì đó ở đó, có lẽ là ảo giác của em.”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play