Lệ Uẩn Đan không chạm vào thức ăn, cũng không ngồi lâu trên cái giường nhỏ.
Cô đứng dậy quan sát một phương không gian chật chội này, đầu tiên là duỗi tay ấn đèn chốt mở trực đêm, lặp đi lặp lại mở ra công tắc, rồi lại lặp lại động tác đóng lại vài lần, sau đó men theo lối đi chen vào phòng bếp, sờ đến chỗ mở điện cửa chiếc tủ lạnh nhỏ.
Khi mở tủ lạnh ra, khí lạnh đập vào mặt, cô xem một lần đồ ăn ở bên trong, lại lấy tay thử thử độ ấm.
Thật là lạnh.
Một lát sau, Lệ Uẩn Đan lại vặn vòi nước ra, rồi lật xem đồ làm bếp cùng gia vị, lúc sau lại đi vào phòng điều khiển, dùng ánh mắt “ mê hoặc nhân gian” nhìn chăm chú vào tay lái cùng một loạt những nút điều khiển phức tạp ……
Nếu cái hộp sắt này là “Thiên lý mã” của phiên bang, vậy cái mâm tròn này chính là bộ“Dây cương” của con ngựa *đi?
(*đang ví xe thành con ngựa )
Thật là kỳ quái, nó rõ ràng chỉ là một vật chết, cư nhiên còn có thể chạy được.
Sau khi suy nghĩ một lát, Lệ Uẩn Đan thật sự không có tùy tiện chạm vào nó. Anh mắt cô nhanh chóng bị sách trong phòng điều khiển hấp dẫn, không khỏi tò mò cầm lên một quyển rồi lật xem.
Bất đồng với cổ triện thể đoan chính ổn trọng của Đại Lệ, văn tự của phiên bang như là kiểu chữ dùng bút ký hiệu, cùng tương tự như ngôn ngữ dị tộc mà cô biết, nhưng không phải tất cả đều giống nhau.
Hơn nữa, cuốn sách này không phải từ mặt trước lật xem, mà là từ phía sau lật xem, trình tự đọc cũng không phải từ trên đi xuống, mà là từ trái hướng sang phải …… Một điểm chết người chính là, ngay cả khi có tranh để minh hoạ, nhưng cô xem vẫn không hiểu được.
Ở phía sau, ba người đang ngồi ăn trái cây thập cẩm khe khẽ nói nhỏ.
Tư Vọng Đông: “Lão đại có phải ở trong núi sâu rừng già ngốc lâu rồi hay không, cho nên đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả? Cô ấy vừa rồi đem phòng điều khiển bên trong xe chơi một lần, rồi lại ở trong phòng bếp đến cả nắp đậy của thùng rác cũng không buông tha.”
“Ừm, hơn nữa đến nay còn chưa có uống một giọt nước.” Tuyên U Nghi nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ võ hiệp trong tiểu thuyết viết đều là sự thật, thân thể có chút cao thủ mạnh đến cấp độ nhất định có thể không cần ăn uống?”
“Không cần ăn uống? Như vậy không phải là thành bán tiên sao?”
Ứng Thế Uông: “Cô ấy làm sao còn đang xem 《 sổ tay phòng xe duy tu 》…… Không đúng, cô ấy biết chữ sao? Cao thủ lánh đời hẳn là không có thời gian tiếp thu chín năm thể chế giáo dục bắt buộc chứ hả?”
Mấy người mạc danh an tĩnh lại.
Không ra, nhưng điểm này càng nghĩ càng có khả năng!
Tư cập Tuyên U Nghi từng nói qua “Lão đại không hiểu ngôn ngữ của chúng ta, chỉ biết ngôn ngữ của người câm điếc” đoạn lời nói này, bọn họ cơ bản chứng thực danh hiệu cổ võ cao thủ của Lệ Uẩn Đan, cũng tự động bổ sung thân phận và bối cảnh của cô, và lấp đầy những lí do sở hữu những điểm không hợp lý.
Cô lớn lên ở trong núi sâu, cho nên không hiểu ngôn ngữ; cô ở trong đó lánh đời không ra, cho nên mới ăn mặc theo kiểu trang phục cổ; cô là vì ứng kiếp mà đến đây, cho nên mới tế thế cứu dân……
Đến việc cô cái gì cũng không hiểu như thế nào để đi vào trạm tàu điện ngầm, nga, nhưng mà cao thủ khẳng định đều có thủ đoạn, bọn họ chỉ là một phàm nhân làm sao có thể nghĩ đến.
Tuyên U Nghi: “Cô ấy thật sự không phải là người dự thi sao?”
Tư Vọng Đông: “Không có khả năng, nếu như cô ấy là người dự thi, giết một con dị chủng được 100 điểm, ngươi đếm xem cô ấy được bao nhiêu điểm rồi? Ít nhất phải trên một vạn! Mà nói chung là trò chơi đều có cơ chế cân bằng, hẳn là sẽ không tha cho một cái người chơi để cho người đó có điểm không giới hạn đâu, cái này đối với người chơi khác là không công bằng.”
“Người chơi? Công bằng?” Ứng Thế Uông nói nhỏ: “Ngươi cảm thấy là chúng ta đang chơi trò chơi, hay vẫn là trò chơi đang chơi chúng ta đây?”
“Khi đến trạm tàu điện ngầm có bảy người, bốn người bị kéo đi thật sự đã chết, chúng ta đã tận mắt nhìn thấy, ngươi còn cảm thấy đây chỉ là một trò chơi thôi sao?”
Nhất thời mọi người không nói gì.
Lệ Uẩn Đan vừa đang chuẩn bị đổi quyển sách khác, nhưng mà không biết lý do gì, bên ngoài lại vang lên một tiếng nổ mạnh.
“Ầm ầm ầm!”
Ánh lửa chiếu sáng trong đêm tối, mặt đất rung động không thôi. Phòng xe RV rung động mãnh liệt, chấn động đến mức trong phòng bếp ly nước vang lên “Leng keng”, không ngừng di chuyển ra chỗ mép bàn.
Nhưng thanh âm này rất nhỏ đã bị tiếng nổ mạnh lần thứ hai vang lên che lấp đi mất, mấy người bên trong xe nhìn lại bên cửa sổ, nhưng ai cũng không phát hiện ra đế ly nước đã có non nửa bị dịch ra mặt bàn.
“Đó là…… Phi cơ trực thăng sao?”
Chỉ thấy trong màn đêm đen tối, phi cơ trực thăng nhấp nháy cất cánh ở những mái nhà tòa cao ốc khác nhau.
Bởi vì tiếng động của cánh quạt quá lớn, cho nên đã hấp dẫn một đống dị chủng lớn chạy như điên về phía những tòa nhà cao ốc. Những tứ chi có lưỡi hái của chúng bám chặt vào trong bề mặt bê tông cốt thép, móc câu bám chặt rồi ra sức hướng vọt lên trên, tốc độ leo lên nhanh ngoài sức tưởng tượng.
Mà trong nháy mắt phi cơ trực thăng bay khỏi mái nhà, đã có dị chủng mạnh mẽ phi thân ra ngoài, cái đuôi dài với tần suất huy động cao bắt đầu đạp vào trong không trung, ở trên trời lướt đi một khoảng cách thật dài .
Nó thành công treo lên cái bệ của phi cơ trực thăng, tiếp theo là con thứ hai, rồi con thứ ba…… Đám dị chủng kéo phi cơ trực thăng về phía tòa nhà cao tầng, sau đó chỉ nghe được một tiếng vang lớn, rồi ánh lửa bốc lên tận trời.
“Lệ, Lệ!”
Thanh âm ma quỷ bắt đầu lại vàng lên lọt vào tai.
“Chúng nó rốt cuộc số lượng là bao nhiêu con thế?” Trên mặt Tuyên U Nghi không còn chút máu nào, ngay cả đường đi hàng không cũng không thể rời đi Trường Thí Luyện, tình cảnh này quả thực làm cho người ta sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
“Làm sao ta lại có cảm giác càng ngày càng nhiều hơn vậy?”
Cái này không phải là ảo giác, số lượng của đám dị chủng này đúng là tăng lên rất nhiều. Chúng nó tựa như cảnh tượng đàn châu chấu đi qua vậy, sớm hay muộn sẽ ăn sạch tòa thành này rồi lại chuyển hướng đến tòa thành tiếp theo, thẳng đến khi nhân loại bị diệt sạch, đến khi sinh vật tuyệt chủng mới thôi……
“Ầm Ầm!”
Có không ít dị chủng đi qua bên ngoài phòng xe RV, theo hướng bắt đầu của ánh lửa mà chạy đi. Hưng phấn, thích giết chóc, điên cuồng, phảng phất giống như quần ma loạn vũ, mang địa ngục đem đến nhân gian này vậy.
Đúng lúc này, ly nước bị vỡ rơi xuống mặt đất——
“Choang!” Chiếc ly bị rơi vỡ chia năm xẻ bảy.
Trong nháy mắt, cảnh tượng bên trong xe và bên ngoài xe hình ảnh phảng phất như bị dừng lại, bị cắt thành một bức tranh có động tác chậm.
Đám dị chủng đang đi chậm rãi quay đầu lại, rồi hướng đến phía phòng xe tối om mà nhìn “Xem”. Ứng Thế Uông dùng sức đẩy ra hai người ở bên cạnh, đi nhanh về phía ghế điều khiển của phòng xe RV.
Tuyên U Nghi thì giơ súng lên, Tư Vọng Đông nhanh chóng cầm lấy con dao gọt hoa quả. Lệ Uẩn Đan khẽ dịch chuyển thân mình, để cho Ứng Thế Uông chuẩn bị hành động.
Thiếu niên nhảy lên lấy đà, khụy gối, chen chân vào, một giây liền nhảy đúng chỗ, thuận lợi một đường nhảy vào ghế điều khiển rồi hô lên : “Bám chắc vào!”
Chân ga giẫm một phát, phòng xe lấy tốc độ 6 người cũng không bằng tại chỗ lao vụt đi, “Rầm rầm” một tiếng đâm vào đám dị chủng, phóng xe nhả khói bỏ trốn mất dạng.
Cũng không biết là do ấn sai nút điều khiển, hay là do phòng xe vốn bị hỏng chưa kịp sửa chữa, theo tốc độ xe tăng vọt, thì cánh cửa trên nóc xe cũng theo đó mà bị mở ra! Gió mạnh tạt vào, một số con dị chủng thấy thế liền nhảy lên trên đỉnh nóc xe.
Không thể để cho chúng nó tiến vào được.
Lệ Uẩn Đan một tay bám lấy cửa sổ ở bên cạnh nóc xe, một tay dùng sức leo đến đỉnh chóp xe. Hai chân cô mở ra, vững vàng mà bám ở hai đoan cửa sổ của nóc xẻ, gió to thổi mạnh khiến cho hoa phục của cô bay phấp phới, thế đao của cô lại không một thất bại.
Cô bảo vệ cho phía cửa sổ của nóc xe, khi đi trên đoạn đường kính tiếp theo của đường phố cô đột nhiên khom lưng, khó khăn lắm cùng một cái biển quảng cáo đi ngang qua nhau.
Liền nghe được một thanh âm “Bang” vang lên, tấm biển quảng cáo bay vào đám dị chủng. Khiến cho nó bị rơi ở phía xa sau xe, thân trên bị đập đến nát nhừ, nghĩ đến là hẳn đã chết không phải bàn cãi.
“ Lão đại thật là trâu bò mà!” Bên trong xe truyền đến tiếng hò hét của Tư Vọng Đông.
Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, cả quảng trường bị chiếm đóng cư nhiên vẫn còn có người sống đi lại.
Ở địa phương có khoảng cách xe RV hơn 300 m, một người đàn ông vạm vỡ mặc váy da thú vây quanh hông chính đang múa may cầm 2 đoạn lưỡi hái lấy từ trên người con dị chủng xé xuống đang chém giết điên cuồng, đang cùng một con dị chủng đánh đến khó phân thắng bại.
Hắn rít gào, rống giận, các loại âm thanh ý vị không rõ đang kêu gào, thanh âm một lần còn muốn lấn áp cả tiếng kêu to của dị chủng. Mà cũng chính là điểm này, mới làm cho Ứng Thế Uông xác định nơi xa có người sống.
“Muốn mệnh!”
Là một người, còn sống!
Ứng Thế Uông rống to: “Các ngươi giữ chặt vào! Ta muốn phanh lại!”
Khoảng cách 300m quá ngắn, mà xe RV đang ở tốc độ cao nhất. Vì để đảm bảo không gây ra bất kỳ thương vong nào, cơ hồ trước vài giây khi giọng nói của hắn rơi xuống, phanh đã được dẫm xuống.
Trong khoảnh khắc, tiếng âm thanh cọ xát rất lớn, tiếng thét chói tai còn lớn hơn nữa.
Toàn bộ chiếc xe RV xoay tròn rồi ma xát lao đến, một đường mở ra vòng vây của đám dị chủng, tạo ra một khoảng trốn. Lệ Uẩn Đan còn chưa kịp ổn định thân hình, một đao đánh chết một con dị chủng trên nóc xe, sau đó cùng người đàn ông to cao bên dưới đối mắt. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Người đàn ông to cao vỗ ngực, rống lên vài tiếng: “A nỗ! A nỗ a nỗ!” Dũng sĩ!
Như là đang ca ngợi tư thế cô đánh chết dã thú rất oai hùng.
“Nỗ ngươi cái đầu ấy!” Tư Vọng Đông một phen mở cửa xe ra, hướng đến chỗ người đàn ông cao to quát lên: “Lên xe đi! Nhanh lên! A không đúng, tiểu Ung, chiếc xe RV này còn có thể sử không?”
“Sử dụng cái đầu ngươi đó, lốp xe đều nổ rồi, xuống xe đi! Nhanh lên!”
……
Con gió đưa tới một cỗ hương vị máu không giống người thường.
Chỉ cần ngửi nhẹ, là có thể phân biệt ra kẻ mạnh hay không; chỉ cần tới gần, đều sẽ cảm nhận được chấn động.
Mùi máu này bắt đầu dừng ở trên hải đăng bờ biển của quặng thành, nơi mà cách xa chỗ phát sinh những chuyện như này ở trạm tàu điện ngầm nhất. Chỉ là gió biển đang rất lớn, nên đã thổi mùi hương này bay vào nội thành, tuy chỉ có một mùi rất nhẹ thoảng qua, nhưng vẫn là khiến cho đám dị chủng tiến hóa này chú ý.
Con dị chủng hai đầu dừng lại động tác vùi đầu cuồng ăn, từ trong đống hài cốt ngẩng đầu, yên lặng nhìn về một phương hướng.
Chẳng sợ cách xa nhau vạn dặm, lịch sử có tàn đi chăng nữa, gien của nỗi sợ hãi nguyên bản từ chỗ sâu trong thâm tâm chưa bao giờ biến mất. Nó không biết vì sao phải sợ hãi sẽ đổ máu vì thứ “Đồ ăn” kia, nhưng theo bản năng lại co rúm, lại kháng cự, phảng phất như thể nó sẽ bị đổ máu dưới tay kẻ chưa từng gặp mặt kia.
Đó là thứ đồ ăn gì? Vì sao lại làm nó cảm thấy sợ hãi như vậy?
“Rống……” Yết hầu phát ra tiếng âm thanh trầm thấp, con dị chủng hai đầu bực bội dạo bước.
Nhưng cuối cùng, cái bản năng thèm ăn vẫn chiến thắng tất cả sự băn khoăn, nó đá văng hài cốt của con người sang một bên, dùng tốc độ cao nhất chạy như bay về phía mùi máu kia.
“Rống!”
Hải đăng bên bờ biển năm từ lâu chưa được tu sửa, nhưng vẫn còn được sử dụng; trên đỉnh lan can đã rỉ sét loang lổ, nhưng cũng đủ chắc chắn. Bốn phía không có ánh sáng, chỉ có ánh sáng của một vài ngôi sao le lói. Gió biển lạnh băng thổi mãi không ngừng, có hải âu và mấy con mòng biển ở phía xa xa triều lượn qua lượn lại, có bọt sóng vỗ dập dờn vào các rạn san hô và đá ngầm.
Rầm, rầm, rầm……
Tự nhiên tiếng động đã đánh thức gần một tia thần trí của một người nam tử đang gần hấp hối.
Chỉ thấy trong một góc mọc đầy rêu xanh, có một người nam tử đang nằm trong vũng máu.
Mặt hắn như quan ngọc, băng thanh như sương tuyết, dáng vẻ rất đặc biệt như mặt trăng sáng trên bầu trời đêm. Chỉ tiếc, đan điền hắn bị thương nặng có một lỗ thủng rất lớn, trong chiếc áo dài màu vàng bị máu nhiễm đỏ, thanh trường kiếm dài trong tay cũng dính đầy máu, nhìn có một bộ dáng không sống được bao lâu nữa.
Có lẽ là bị thương nặng không duy trì được sự sống, trên cánh tay hắn bắt đầu xuất hiện từng khối vảy……
Thủy triều cuộn lên, làn nước ôn nhuận khiến cho hắn như hồi quang phản chiếu.
Nam tử chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt hắn là những ngôi sao thưa thớt trên bầu trời.
Hắn không gợn sóng mà nhìn bầu trời cao, bình tĩnh mà nghênh đón những giờ phút cuối cùng của sinh mệnh. Cũng không biết vì sao rất khó tĩnh tâm, còn không chịu khống chế mà nhớ tới một việc rất quỷ dị.
Vừa rồi hắn đang ở đâu?
Chư thiên hạo kiếp, tiên ma ác chiến.
Vừa rồi hắn đang làm cái gì nhỉ?
Hắn đào ra nguyên đan của chính mình để tế kiếm, một kiếm tru diệt dị ma. Kiếm phong còn lại đủ mạnh để phong ấn đường thiên giới, bảo đảm cho tam giới an toàn một thời gian dài.
Đúng rồi……
Trong lúc đã dùng hết sức chuẩn bị cạn kiệt sức lực, hắn nhớ rõ có một thanh âm đột phá trong tiềm thức, chui vào não nội: 【 Ngươi là muốn lấy thân tuẫn đạo rồi hồn phi phách tán, hay vẫn muốn nghịch thiên sửa mệnh không vào luân hồi? 】
Tiếng nói như thế vang lên ba lần.
Chỉ là hắn trước nay xem thường sinh tử, tất cả nhân quả đều tùy duyên. Không đồng ý cũng không cự tuyệt, chỉ là xuất phát từ sự tò mò trước khi chết, hắn tùy tâm hỏi một câu: “Ngươi là ai?”
【 Đinh! Đã thu hoạch thân phận tin tức của ngài, đã xác nhận thời không tọa độ của ngài. Vị càn thiên thượng cổ thần những năm cuối, người dự thi “Tạ Thử Hằng”. Quá trình chuyển đổi lập tức bắt đầu, xin mời ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng. 】
【 Âm dương vô tướng, tạo hóa nhập mệnh. Thiên địa ban sơ, càn khôn chung định. 】
Sau đó, hắn đi tới nơi này.
Cái này…… Cái địa phương này một chút linh khí đều không có.
Là để cho hắn đổi một địa phương khác để chờ chết sao?
Đột nhiên, có tiếng tứ chi quẹt đất chạy vội truyền đến, Tạ Thử Hằng cảm giác có hơi thở của yêu ma đang tới đây.
Mặc dù đối phương thập phần nhỏ yếu, nhưng ánh mắt của Tạ Thử Hằng đột nhiên trở nên sắc bén, hắn giống như thể biết trước chỗ mà đám yêu ma này sẽ chui ra từ đâu. Cũng không thèm nhìn tới mà chỉ giơ tay rút kiếm, nhắm hướng Đông mà đâm tới.
“Phịch!”
Bạch mang chảy ngược, kiếm khí đâm con quái vật hai đầu tan thành tro bụi, ngay cả tro cốt cũng không lưu lại.
Có lẽ là sự tồn tại của yêu ma đã kích thích ý chí sinh tồn của hắn, sau đó Tạ Thử Hằng chống trường kiếm lảo đảo đứng dậy, bắt đầu sờ soạng dò dẫm tìm đường muốn đi xuống dưới tháp.
Hắn dò dâm từng bước từng bước một, máu tươi theo đó mà rơi xuống. Khi hắn đang đi đến nửa đường, trong đầu hắn lại vang lên thứ âm thanh kia: 【 Đinh! Thành công đánh chết 1 con “Tiền sử dị chủng · tiến hóa thể”, hoàn thành cấp bậc có độ khó là “Canh”, khen thưởng 300 điểm. 】
Hắn đột nhiên hỏi.
“Xin hỏi các hạ là ai?”
Thấy đối phương không hề đáp lại, hắn lại bổ sung nói: “Tại hạ là Tạ Thử Hằng, chủ nhân của cửu trọng đỉnh phong thiên các.”
“Các hạ?”
Chờ đợi một lát, Tạ Thử Hằng không hề lên tiếng.
Hắn chống trường kiếm đi đến lối ra của tòa tháp cao, đang chuẩn bị linh lực đi ra ngoài muốn tru diệt yêu ma, ai ngờ đi đến cuối cùng thế nhưng bị một phiến cửa bằng hợp kim có mật mã cản lại.
“Xin chào! Xin bạn hãy đưa ra tin tức thân phận của mình.” Loa điện tử ở cửa vang lên.
“Tia ánh sáng quét qua không mặt…… Thực xin lỗi, không có tin tức nào trùng khớp với nhân viên công tác, xin mời bạn chờ một lát, lại lần thứ hai tiến hành rà quét.”
“Thực xin lỗi, không có tin tức nào trùng khớp với nhân viên công tác.”
Tạ Thử Hằng:……
Nghe không hiểu, vì thế hắn đã một kiếm bổ đôi cánh cửa này ra.
Mà thẳng đến đi ra phía sau cánh cửa, hắn mới phát hiện ra tòa tháp này còn mở ra một phiến cửa sổ sát đến mặt đất.