Chiếc xe việt dã đã chết máy, cũng may không có ai bị thương đến gân cốt.
Lệ Uẩn Đan lấy đao cắt túi hơi ra, mở cửa xe ra không được liền dỡ cả cửa xe xuống, lại vươn một chân dài chạm xuống đất, ung dung chờ cho ba người kia lấy các loại tư thế kỳ quái từ trong xe bò ra ngoài.
Tuy nói bọn họ bị đâm xe đến thất điên bát đảo, nhưng cũng không quên mang theo mấy túi noãn ngọc. Mắt thấy ba người này rất có giác ngộ của mấy tên tuỳ tùng, Lệ Uẩn Đan cũng vội vã rời đi, ngược lại quyết định trước mắt để bọn họ đi theo mình, thuận tiện nhìn xem kế tiếp bọn hắn lại muốn làm gì.
Quả thật diệt sát dị chủng là chuyện đại sự, nhưng đối với phiên bang tìm hiểu đại khái cũng quan trọng không kém.
Từ cái lồng sắt dài không thấy đuôi đến mấy cái hộp sắt, hết thảy sự vật đều vượt xa mọi tưởng tượng của cô. Dưới nhận thức có hạn của mình, nếu chỉ dựa vào tích lũy kinh nghiệm của cô đã không đủ để ứng phó những tình huống khẩn cấp, cho nên nếu đi theo bọn họ, học tập bọn họ, cô mới có thể nhanh chóng thuận lợi nắm giữ địa hình, có thể sử dụng mấy công cụ phù hợp với mình trong một vài trường hợp.
Ví dụ như chiếc hộp sắt này chạy trốn nhanh hơn so với ngực lại còn có thể chở đồ, có thể dùng thay cho việc đi bộ. Nếu như cô biết thao tác, sẽ không cần mất nhiều thời gian để truy đuổi đám dị chủng, còn có thể tiết kiệm một chút sức lực để giết nhiều hơn mấy con quái vật.
“Chúng ta nên đi chỗ nào để tránh tạm đây?”
“Trực tiếp vào trong trung tâm thương mại đi!”
Không biết là do tác dụng tâm lý hay vẫn là do nguồn năng lượng thạch thực sự có tác dụng kỳ diệu, di chứng bị đâm xe thật sự biến mất rất mau. Ba người lanh lẹ mà tiến vào trong trung tâm thương mại, mà lần này không cần bọn họ nhắc nhở, Lệ Uẩn Đan cũng tự giác đi theo ở phía sau.
Kết quả khi vừa thấy xung quanh, cô thật sự là được mở mang tầm mắt ——
Một loạt các mặt hàng rực rỡ muôn màu, những mặt tiền của cửa hàng rất mới lạ và đa dạng, lương thực chất thành đống núi nhỏ, những hình nộm sinh động như thật giả …… Mái vòm cao áng chừng mười trượng, phía trên có những dải lụa buông xuống; nội thất trống trải tựa cung đình, hoa đăng tinh trản lâu ngày không tắt. Từng thứ từng thứ một, linh tinh vụn vặt, có rất nhiều thứ rất nhiều đồ vật cô chưa từng gặp qua, mà ở chỗ này lại không thiếu một thứ gì.
Lệ Uẩn Đan cho rằng chính mình đang lạc vào một vào một tư khố của một tòa thành nào đó, nhưng khi cô quay đầu lại nhìn về phía ba người, lại thấy biểu tình của bọn họ không có gì thay đổi, lại là một bộ bộ dáng hiển nhiên không có gì đáng kinh ngạc.
Có vẻ như đã thấy qua nhiều nên không hề để ý đến, xem ra những thứ này chỉ là chuyện bình thường……
Cho nên lại là một vấn đề cũ: Rốt cuộc phiên bang đến tột cùng giàu có và đông đúc cỡ nào chứ? Nếu như so sánh với đất nước phiên bang này, Đại Lệ tựa hồ còn kém xa quá nhiều.
Lệ Uẩn Đan trầm mặc bước đi, và yên lặng đi theo sau.
Theo đoàn người dần dần đi sâu vào trong, tình cảnh trong trung tâm thương mại tình huống càng ngày càng khoa trương. Lối vào càng rộng rãi hơn, trừ bỏ mấy cửa hàng thưa thớt trưng bày giày cao gót cùng với túi xách, không nhìn ra được dấu vết gì bị xáo trộn.
Nhưng mà càng đi vào bên trong, càng thấy những chiếc kệ lớn để hàng đổ nghiêng ngả, mặt kính vỡ vụn, vết máu rải đầy đất, trên tường rất nhiều dấu tay cùng vết cào bằng máu, nhưng lại không lưu lại một khối thi thể nào, thực hiển nhiên, những người bị hại đều bị kéo đi rồi.
Khắp nơi trước mắt đều bị đập phá, khắp nơi hỗn độn. Xung quanh không có nấy một người sống, chỉ còn khu vực đồng hồ cổ đang quay tí tách, thời gian hiển thị đã là 10 giờ 30 phút buổi tối.
“Tại sao bây giờ mới có 10 giờ 30 phút?”
Tuyên U Nghi lẩm bẩm ra tiếng, tiếng trừ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Ta làm tiếp viên hàng không, thường hay lưu ý đến thời gian. Lức vừa mới bị chuyển dời đến trạm tàu điện ngầm khi ấy ta đã xem qua đồng hồ, lúc ấy là hơn chín giờ tối một chút. Bởi vì trải qua nhiều việc hiếm lạ, cho nên bảy người chúng ta còn hàn huyên một lát, lúc ngồi xe điện ngầm là 9 điểm 28 phút, sau đó……”
Sau đó liền có chuyện xảy ra.
Tuyên U Nghi: “Còn nhớ rõ không? Nhiệm vụ chủ tuyến của Trường Thí Luyện là tồn tại trong vòng 8 giờ. Nếu bắt đầu tính từ lúc sự kiện đột phát xảy ra, như vậy chúng ta mới trải qua được một giờ.”
Bọn họ cảm giác như sống một giây bằng một năm, hận không thể lập tức đến trời sáng, nhưng sự thật so với tưởng tượng càng tàn khốc hơn, vẫn còn lại 7 tiếng đồng hồ phải chịu đựng nữa.
Tư Vọng Đông nhìn với góc độ sắc sảo hơn: “Không phải chứ…… Cho nên chỉ mới trải qua một giờ, cái đám tiền sử dị chủng này còn có thể tiến hóa giống như con người? Cá biệt còn có con mọc ra hai cái đầu?”
“Ngọa tào, tốc độ này còn phải chờ nữa! Còn phải chờ thêm 7 giờ nữa, nó có phải hay không sẽ tiến hóa thành Godzilla?”
Như vậy thì còn đánh cái gì a, cứ nằm yên chờ chết được.
Tẻ ngắt.
“Trước tiên đừng lo lắng về việc này, ta nhớ rõ những trung tâm thương mại lớn ở nước ngoài đều có bán súng ống.” Ứng Thế Uông nói: “Nó thường được khóa ở trong quầy lớn, chỉ cần ngươi có đủ điều kiện hợp pháp để sở hữu một khẩu súng, là có thể mua một cây mang đi.”
Tuyên U Nghi: “Tiểu Ung thực hiểu biết về mấy vấn đề này đó nha……”
Ứng Thế Uông gật đầu: “Bởi vì tôi thường cùng bằng hữu đi Úc Châu đánh chuột túi, cho nên tôi đối với súng đạn còn tính là hiểu biết. Đúng rồi, Tuyên tỷ ngươi đừng gọi ta tiểu Ung, ta ở trong vòng bằng hữu, bọn họ đều kêu ta là ‘ Ung ca ’ đấy.”
Tuyên U Nghi: “Oh, tiểu Ung ca?”
Tư Vọng Đông: “Oh, Ung tiểu ca?”
Lần thứ hai tẻ ngắt.
Có lẽ là đều đã xem qua phim kinh dị, mấy người theo bản năng cự tuyệt ngồi thang máy. Bọn họ thừa tự động lần mò thang cuốn để đi lên đến lầu 3, trước tiên ở khu vận động thay trang phục thể thao, giày chạy đua, sau đó lấy ra ba lô leo núi và cho noãn ngọc vào.
Bọn họ vơ vét dây thừng, bật lửa, dụng cụ cắt gọt cùng gậy bóng chày, sau một hồi thật lâu tìm kiếm, cuối cùng ở góc chỗ lầu 3 tìm được một chiếc quầy bán súng lớn.
Mạng nhỏ có thể được cứu rồi, mấy người mừng rỡ như điên.
Bọn họ bắt đầu lục tung để tìm chìa khóa, mà vào lúc này, Lệ Uẩn Đan lại cảnh giác mà quay đầu lại, theo giác quan thứ sáu của người tập võ mà nhìn lại về phía dưới.
Xuyên thấu qua độ cao chênh lệch của tòa nhà cao tầng, cô thấy mười mấy con dị chủng bò vào trong trung tâm thương mại. Chúng đi theo đội mà đến đây, rồi lại phân tán ra mà đi, có mấy con còn bò lên trên thang cuốn tự động, cách lầu 3 ngày càng gần.
Mà ở phía sau, ba người đang tìm kiếm đồ vật cũng ngừng lại.
Tuyên U Nghi: “Trước khi xảy ra chuyện chìa khóa hẳn là ở trên người quầy viên, đối phương nếu như đã bị kéo đi, chúng ta cứ đi tìm như vậy cũng là uổng phí thời gian.”
Nghe thấy vậy, Tư Vọng Đông nhặt lên cây gậy bóng chày làm bộ dạng như muốn đập. Nhưng hắn nhanh,thì Lệ Uẩn Đan càng nhanh hơn, vẫn thiết hoành đao chọc vào khe hở của quầy hàng, lách dọc theo ổ khóa một đường đi xuống, khóa khấu liền mở ra.
Cả ba người đều kinh ngạc sau đó là vui mừng.
Kinh ngạc chính là lão đại còn sẽ ra tay giúp đỡ những việc lặt vặt, mừng rỡ chính là lão đại giúp đỡ tương đương với việc là đã tán thành đoàn đội mấy con gà mờ (cùi bắp) bọn họ.
Mấy người đang muốn nói lời cảm tạ, lại thấy Lệ Uẩn Đan ánh mắt lạnh nhạt, còn ra hiệu một ngón tay để ở bên môi dựng thẳng lên, làm ra động tác im lặng đừng lên tiếng.
Vẻ tươi cười trên mặt dần biến mất, cảm giác sởn tóc gáy cảm giác lần thứ hai đánh úp lại. Bọn họ tựa hồ lại nghe thấy được tiếng đuôi rắn đang bò vang lên nho nhỏ, khoảng cách rất gần rất gần……
Lệ Uẩn Đan một tay nắm lấy con đao, rồi lại dịch chuyển lùi về phía sau.
Ba người tay chân nhẹ nhàng mà lui ra phía sau quầy hàng, không giảm tốc độ mà lấy ra súng ống cầm tay, còn lấy ra những viên đạn tương ứng .
Cách một quầy vật phẩm cao 3 mét, mùi đất tanh bốc lên rất nồng nặc. Đám dị chủng đang “Tuần tra” bốn phía, mới từ bên trái đi lướt qua, nhưng khi nó khó khăn lắm mới thò ra nửa cái đầu, Lệ Uẩn Đan đang ở gần mặt quầy liền trở tay đánh xuống, vô thanh vô tức mà chém xuống một đao.
Trong nháy mắt, thân thể dị chủng như là bị ấn nút tạm dừng. Sau khoảng ba giây, phần đầu của nó bị cắt ngang rồi rơi xuống dưới.
Trong một giây tiếp theo, tổ ba người nhanh chóng lao tới, một người nâng phần đầu, hai người khiêng thân thể dị chủng —— chậm rãi, chậm rãi đặt ở trên mặt đất, nhẹ nhàng cố gắng để không phát ra thanh âm nào.
Sau khi làm xong, bọn họ thở sâu một hơi, cũng đối với Lệ Uẩn Đan giơ ngón tay cái lên, thể hiện sự tán thành độ cao cùng khẳng định đối với cô. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Lệ Uẩn Đan:……
Sau khi giải quyết một con dị chủng, khu vực súng ống liền trở nên không an toàn nữa.
Mấy người lại lặng yên không một tiếng động mà thay đổi phương hướng, nhưng khi trên đường đi qua khu vực giường ngủ, đám dị chủng phân tán không biết vì sao lại bắt đầu kích động lên, cư nhiên nhanh chóng tập hợp ở bên nhau, tất cả đồng loạt có mục đích muốn bò lên trên lầu 3.
“Lệ, Lệ!” Tiếng rít ngắn ngủi bén nhọn, tựa như đang triệu tập đồng bọn.
Tư Vọng Đông phun ra một câu mắng chửi, ngay tại chỗ lăn đến vào trong gian giường đệm, một giây bắt đầu phòng thủ.
Ứng Thế Uông đeo bao tay da vào, nhanh chóng mà chuyển động cuộn dây, rồi kéo căng một dây thép cực mỏng ngang qua cửa.
Hắn tỏ ra tương đối gan dạ, thậm chí còn dám tiếp cận gần chỗ hành lang mà đám dị chủng đang hướng lên trên bò đến, cũng thành thạo mà đem dây thép vòng ở chỗ thang cuốn tự động 2 đoạn.
Ứng Thế Uông hô: “Tới rồi!” Rồi hắn cầm súng lên.
Hắn chuẩn xác mà bắn chết một con dị chủng, ngay sau đó một đường trở lại trốn vào khu bán giường. Trong khoảnh khắc, toàn bộ đám dị chủng cố gắng lao lên trên đều bị dây thép hoa vắt ngang cắt thành hai nửa, liên tiếp cắt đứt ba con, dây thép mới “Phựt” một tiếng rồi đứt đoạn.
Tuyên U Nghi lập tức nhấc lên khăn trải giường, lấy đầu che lại đường đi của đám dị chủng. Tư Vọng Đông nhân cơ hội liền mở súng bắn thêm nhiều phát giết chết được một con dị chủng, lại phối hợp với Ứng Thế Uông đánh lùi được một con khác.
Nhưng đám dị chủng vẫn cuồn cuộn không ngừng mà tràn đến khu này, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sớm hay muộn cũng bị vây chết ở chỗ này.
“Mẹ kiếp! Chúng nó rốt cuộc là làm sao phát hiện được ra chúng ta?” Tư Vọng Đông hô lên: “Rõ ràng lúc trước còn ngu ngốc giống nhau ở phía dưới du đãng, vì sao đột nhiên lại xông hết lên trên này thế hả?”
Là do mùi vị sao?
Nhưng khi ở trong tàu điện ngầm số dị chủng bị lão đại giết chết không ít, cũng không thấy chúng nó lao tới ồ ạt như vậy.
Ứng Thế Uông: “Cái này không quan trọng! Nghe kỹ đây, ở gần trung tâm thương mại này nhất định sẽ có bãi đỗ xe hoặc đại lí xe, chúng ta cần thiết phải giết một đường xuống mới có thể rời đi! Chúng ta cần phải đi xuống, tuyệt đối không thể lên trên lầu, nếu không bị dồn đến sân thượng thì chúng ta liền xong luôn!”
Nếu bị ép đến sân thượng chỉ còn lại một đường là “Nhảy” xuống mà thôi.
“Không có biện pháp nào khiến cho chúng nó không lên được đây sao?”
“Ngươi cảm thấy lời này của ngươi phù hợp với hiện thực sao?”
Bọn họ bắt đầu loạn thành một đoàn rồi bắt đầu lao vào tranh cãi, căn bản không chú ý tới Lệ Uẩn Đan vòng về hướng bên kia, tay thì đang cầm noãn ngọc mài đao.
Từ lúc cắt ra túi hơi đến khi tiêu diệt đám dị chủng, đao khí đã biến mất. Lệ Uẩn Đan ý thức được rằng noãn ngọc có thể kích phát được đao khí của hoành đao, nhưng đây là vật phẩm tiêu hao, nếu không kịp thời bổ sung sẽ vô lực duy trì.
Tuy nói cô luôn là người làm đến nơi đến chốn, không thích đi đường vòng để dành chiến thắng bằng ngoại lực, nhưng hiện giờ tình thế cấp bách, có một số quy tắc vẫn nên gác lại thì hơn.
Giơ tay, nâng đao lên, ổn định lại nhịp thở.
Lệ Uẩn Đan trong óc chỉ còn một mảnh rõ ràng.
Tiếng súng, tiếng kêu to, tiếng đấu võ mồm tất cả đi xa, trong mắt cô chỉ có hai đoạn thang lầu tự động lên xuống kia, cùng với đám dị chủng đang hướng lên trên lầu mà bò.
Đột nhiên, đao khí bạo phát!
Chỉ thấy thang cuốn tự động đột nhiên đứt gãy, chỗ lỗ thủng tuôn ra những tía lửa chói mắt. Khói đen bốc lên, những thanh thép bị đứt gãy, rồi rơi xuống một hướng vuông góc, “Ầm vang” một tiếng nện ở sàn nhà của lầu hai gạch, đẹp bẹp cả một đám dị chủng.
Ứng Thế Uông: “Thật đúng là không thể leo lên……”
Hắn bừng tỉnh, thì ra chỉ cần một đao đem thang máy chém đứt liền không leo lên được.
Chỉ cần đem thang máy chém đứt……
Thực tốt, cái này có thể thực hiện được.
Lệ Uẩn Đan còn sợ không đủ, cô nhón mũi chân một cái lao ra phía rào chắn, nhẹ nhàng treo lên tranh chữ quảng cáo, lại xoay cái bảng tròn tin tức đến lầu hai.
Cái Trên đỉnh khinh khí cầu kia bị một trận rung lắc, tức khắc thay đổi lộ tuyến, Lệ Uẩn Đan dựa thế bay vút qua một nửa bên đại sảnh, hoành đao chém ra điên cuồng, giải quyết chín mươi % đám dị chủng.
“Phanh, bang bang!”
Viên đạn cùng cô đi ngang qua nhau, bắn nát bụng một con dị chủng. Lệ Uẩn Đan ngước mắt, liền thấy Ứng Thế Uông đang ghé vào bên cạnh hành lang có chỗ thang máy vừa gãy bên cạnh, trong tay cầm một cây “Ám khí” dài .
Nhìn xem thi thể dị chủng, rồi lại nhìn lại cây súng trong tay của Ứng Thế Uông .
Lệ Uẩn Đan bỗng nhiên muốn biết đây là cái thứ gì.
……
Mười phút sau, mấy người bám vào khăn trải giường được xoắn thành một sợi dây thẳng, nối thẳng xuống đến tận mặt đất, lại lấy chiếc xe làm vật che chắn, rồi cẩn thận tránh đi đám dị chủng.
Bọn họ chọn trúng một chiếc RV không có người trong xe, theo thứ tự tiến vào, tính toán cẩn thận rồi nghỉ ngơi một lát. Trước mắt đã là 11 giờ đêm, cơ bản đã tới lúc nên nghỉ ngơi, nhưng bọn hắn cũng hiểu rõ, ở bên trong xe nghỉ ngơi cũng không an toàn.
Nhưng tạm thời cũng không tìm thấy địa phương nào tốt hơn……
Tuyên U Nghi đóng lại cửa sổ xe, kéo kín bức màn, sờ soạng rồi sau một lúc mở ra ngọn đèn nhỏ, sau đó dỡ xuống ba lô leo núi đi vào phòng vệ sinh.
Tư Vọng Đông chiếm một cái giường nhỏ rồi nằm dạng ra hình chữ X, thấp giọng thở dài: “Trước kia 11 giờ là bắt đầu thức đêm để tu tiên, bây giờ 11 giờ là muốn ngủ cũng không dám ngủ……”
Ứng Thế Uông đạp hai chân hắn một cái nói: “Tránh ra!”
Lại chuyển hướng đến Lệ Uẩn Đan đang ở trong phòng xe đánh giá một lượt, thay đổi ngữ khí: “Lão đại, ngồi đi.”
Hắn thuận tay vuốt phẳng những nếp uốn của ga trải giường, còn trải lên trên một tấm thảm.
Tư Vọng Đông:……
Việc này tất nhiên không thể thua a! Làm một người công chức hàng năm giao tiếp, hắn ở phương diện lấy lòng người khác sao lại có thể thua bởi tên nhãi ranh còn chưa có tốt nghiệp đại học được!
Tư Vọng Đông mở ra tủ lạnh trong phòng xe, lấy ra trái cây rửa sạch rồi lột vỏ cắt miếng rồi cắm tăm lên, làm sạch sẽ, rồi cẩn thận đặc biệt mang đến trước mặt Lệ Uẩn Đan.
“Lão đại, nếm thử đi!”
Hắn cười thật giống Cửu thiên tuế ở trong cung hòa ái dễ gần.
Lệ Uẩn Đan:……