Tên Lệ Uẩn Đan, hai mươi ba tuổi, quyền oai hùng mạnh, quý phái vô cùng.
Ngày năm tháng chín quả là ngày lành tháng tốt để đăng quang. Tân đế phải mặc áo bào, đi từ Đông Cung đến giữa điện, dẫn trăm quan viên đến bái kiến tổ tiên, bái đăng vị, sau đó tiếp nhận ấn ngọc, đổi quốc hiệu, và cuối cùng ân xá thiên hạ, miễn giảm tô thuế.
Quá trình này vừa rườm rà lại tẻ nhạt, không được để xảy ra sai sót, thế nên bầu không khí trong Đông Cung chẳng những không rộn ràng, trái lại còn rất nghiêm trang.
Tỳ nữ nối đuôi nhau nhập cung, dâng hoàng long bào. Ấy thế mà tân đế chẳng nhìn lấy một lần, nàng vẫn đang nghịch hai lá bùa hộ mệnh, tựa hồ đang suy nghĩ xem nên giao nửa binh quyền kia cho ai.
Không kẻ nào dám làm phiền.
Cả đại điện im lặng, chỉ còn hương khói tổ tiên thoang thoảng.
Khí sắc tân đế lãnh đạm, lạnh lùng như tiên nữ trên mây, cảm giác như thoáng cái sẽ bị gió đưa đi.
Thấy thế, lão ma* liền lên tiếng nhắc nhở: "Điện hạ nên tắm rửa thay y phục rồi."
*Bà ngoại hoặc cách gọi phụ nữ lớn tuổi một cách tôn trọng.
Lão ma gọi điện hạ thay vì bệ hạ quả là đã đắn đo suy tính rất nhiều, hẳn sẽ không để tân đế chưa đăng quang rơi vào miệng lưỡi quan lại. Chỉ là thánh tâm khó lường, tâm tư người bề trên hiển nhiên không có trong nàng.
Lệ Uẩn Đan quay đầu lại hỏi: “Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"
Lão ma sững sờ, lắng nghe một hồi lâu sau mới nói: "Thứ cho lão nô tuổi đã cao, không nghe thấy âm thanh gì."
Đại lễ sắp diễn ra, người ở Đông Cung thận trọng lời ăn tiếng nói còn không kịp, làm sao có gan mà nói chuyện. Nhưng hoàng đế cảm thấy có là có, nô tỳ trong cung cũng không thể đinh ninh nói không có, tuyệt đối cấm kỵ.
“Lẽ nào là tư lễ nhã nhạc?” Lão ma cẩn trọng suy đoán.
Lệ Uẩn Đan không nói gì, nàng quét mắt qua những nô tỳ yên lặng trong cung điện, rồi nhìn hoàng long bào đầy ẩn ý. Trầm mặc một lúc, nàng đột nhiên chẳng còn hứng đăng quang.
Lệ Uẩn Đan cất bùa hộ mệnh đi, không cầm long bào, mà lấy thiết hoành đao ngày thường quen dùng, xoay người bước ra ngoài đại điện.
Các tỳ nữ thị vệ lập tức quỳ rạp khắp đất.
“Điện hạ?” Sắc mặt lão ma tái nhợt, vội vàng khuyên nhủ: “Điện hạ hãy suy nghĩ cẩn trọng! Chiến đao có hung khí, không thể bái kiến tổ tiên, hôm nay phải dùng nghi kiếm... Điện hạ!"
Tân đế rời đại điện, không ngoảnh đầu lại.
“Điện hạ thiên tuế” vang lên bên tai cũng không chuyển lay cảm xúc của Lệ Uẩn Đan. Đúng là sau này, “Ngô hoàng vạn tuế” còn mê hoặc hơn nữa, nhưng lúc này đây, tất cả chúng đều không thể đánh bại một giọng nói vang vọng trong tâm trí nàng…
【Ngươi muốn ngồi trên ghế rồng bị loài người giam cầm, hay muốn bước lên ghế rồng làm chúa tể? 】
Cứ như thế lặp lại ba lần.
Chưa biết âm thanh ở đâu mà đã nảy sinh dã tâm rồi!
Nàng cam tâm làm nữ hoàng, chiến đấu đến long trời lở đất cốt là để kiểm soát vận mệnh mình hoàn toàn.
Vốn tưởng rằng trở thành hoàng đế sẽ là một khởi đầu tuyệt vời của sự tự do, nhưng nào ngờ rằng trong vương đình Đại Lệ được canh giữ nghiêm ngặt, lại còn có một con quái vật không ngừng quanh quẩn trong tâm trí nàng, hỏi nàng muốn làm hoàng đế của loài người hay làm chúa tể?
Khẩu khí không nhỏ, ẩn chứa hiểm nguy rất lớn. Bây giờ nó nói với nàng, nhưng sau này thì sao?
Ai có thể đảm bảo nó sẽ luôn bằng lòng với việc “nói chuyện” mà không làm gì đến nàng?
Cảm giác bị người khác thao túng khiến nàng rất khó chịu, vả lại, đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng quyền lực.
Lệ Uẩn Đan ra hiệu những ám vệ lui đi, bước lên nơi tối cao của Đông Cung, trông hoàng thành phía xa.
Mọi thứ trong cung điện đều có vẻ tầm thường, nhưng theo kinh nghiệm bản thân của nàng thì chúng chẳng phải là giả.
Một cơn gió nam ấm áp thổi qua, Lệ Uẩn Đan nhìn "Triều Thiên Điện" và chín mươi chín bậc thang dài nơi thờ cúng tổ tiên, chợt nghĩ đến những đại quân vương đang nằm trong lăng đế thì động lòng.
Giang sơn xưa nay trường tồn, còn vua quan chẳng biết đã biến đổi bao nhiêu. Minh đế không lo việc nước, quần thần dua nịnh, dù có leo lên cao đến đâu, thì cũng vẫn chỉ là con người, dù hôm nay dựng nhà nhiều lầu, mấy năm sau rồi cũng sẽ sụp đổ.
Khi nhà Cảnh diệt Ân, lấy quốc hiệu là “Vinh”; nhà Chung diệt Vinh, lấy quốc hiệu là "Tông". Sau đó, nhà Lệ lật đổ chế độ cũ, lấy tên “Đại Lệ”... Triều đại đổi thay là lẽ thường tình, quyền lực, địa vị khó bền lâu.
Nếu đã không thể tồn tại cùng đất trời, dù nàng có ngồi trên bàn dân thiên hạ, bất quá cũng chỉ được đến trăm năm, rồi sẽ được lăng tẩm, bầu bạn với xương khô hoàng thổ*.
*Hoàng thổ là tên gọi của các trầm tích đất bùn đọng lại từ các trận bão trên cao nguyên trong quá khứ.
Thế thì, ngai vàng cũng chẳng khác gì một con kiến, thân thể này cũng chỉ như một hạt bụi...
Lệ Uẩn Đan rũ mắt, trong lòng chợt dâng lên một ý tưởng điên rồ.
Nếu đã như vậy, sao lại không thử? Thế gian có quái vật nói chuyện trong đầu, vậy hẳn sẽ có những kẻ bất tử thăng thiên chứ? Dù gì cũng là trăm năm, thắng cược thì được trời cao biển rộng, thua cược cùng lắm là chết thôi.
Miêu Cương có độc Cổ Vu Vũ, Giang Hồ có công pháp tuyệt học, Kỳ Môn có ngũ hành bát quái, nhiều quái vật và tiên nhân như vậy, xem ra không phải là chuyện không thể.
Lệ Uẩn Đan bắt đầu suy nghĩ.
Nàng không hỏi con quái vật đến từ đâu hay nó là gì, trong đầu chỉ đáp lại một câu kiểm tra độ nông sâu của nó: “Ta muốn làm chúa tể, ngươi sẽ làm gì?"
Nàng không nói, không biết nó có nghe được suy nghĩ của nàng không nhỉ?
Đặt vấn đề, xem nó giải quyết thế nào, thấy cách nó giải quyết vấn đề là đủ để nàng biết khả năng của nó rồi.
Không ngờ bên kia phản ứng rất nhanh, giải quyết vấn đề như một cuộc gọi: 【 Đinh! Đã thu thập xong thông tin về thân phận của ngài, đã xác nhận tọa độ thời gian và không gian của ngài. Tổn Vị Hỏa Lôi - năm 1615 sau công nguyên, thí sinh “Lệ Uẩn Đan”. Quá trình sẽ bắt đầu ngay lập tức, xin mời chuẩn bị sẵn sàng.】
Là ý gì đây?
【Âm dương vô tướng, tạo hóa nhập mệnh. Thiên địa quá sơ, càn khôn chung định.】* Một giọng ái nam ái nữ nói những lời khó hiểu: 【Chúc ngài có một trải nghiệm thú vị. 】
*Tạm dịch:
Âm dương bất phân, tạo hóa vào đời. Trời đất sơ khai, vũ trụ vô tận.
Lệ Uẩn Đan chưa kịp phản ứng đã thấy mấy con chim bị đông cứng trên không trung, những tỳ nữ trong cung đứng yên tại chỗ, gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, vạn vật không chuyển động. Mọi thứ trước mặt nàng đều biến mất, hình ảnh mơ hồ, dịu lại thành một thứ ánh sáng ấm áp bao trùm lấy nàng.
Đây là!
Bóng dáng khuất dần.
【 Quá trình chuyển đổi đã hoàn tất. 】
…
Thành phố mỏ A Tạp Khắc Thác.
Lúc này là hai mươi mốt giờ khuya, ánh đèn dầu rực rỡ, không một ánh sao.
Một đoàn khách không mời xuyên qua bóng tối lặng lẽ xuống phố, hoặc tản ra từ trong các tòa nhà văn phòng, hặc dừng tại các khu chung cư.
Từ những hình ảnh hư ảo dần trở nên sự vật thực hữu, từ ngờ nghệch dần nên tỉnh táo. Vài người trong số họ mặc áo tay ngắn, một số mặc áo khoác bông, số khác thậm chí còn áo da thú và cầm giáo, tựa như người nguyên thủy.
Họ đi thành từng nhóm bảy tám người, một số ít nhóm chỉ có hai ba người, còn ở một mình thì rất hiếm.
Sau khi tỉnh táo, họ hỏi chuyện nhau, và kinh hoàng bởi sự việc xảy đến với họ gần như giống hệt nhau.
Lúc trước, họ không biết nhau, mỗi người ở mỗi nơi khác nhau, mùa màng khác nhau, công việc khác nhau. Chỉ trong chớp mắt họ đã thay đổi vị trí, quả thật rất khó tin.
"Có một giọng nói vang lên trong đầu tôi, hỏi tôi có muốn trở thành người giàu nhất thế giới không. Tôi tưởng là một trò lừa đảo mới, nên nói đùa là muốn..." Có người thật thà nói: “Không ngờ lại gặp quỷ thật, đó chẳng phải là một loại chương trình tạp kỹ lừa đảo sao?"
Họ cố gắng trao đổi thông tin, thăm dò môi trường xung quanh. Không bao lâu, mọi người rời khỏi chỗ, vô tình tụ lại thành nhóm, không biết nên đi đâu.
Các biển quảng cáo trên đường phố được viết bằng tiếng Anh, giữa đêm trong công viên, có người nước ngoài chạy vào, người đi người lại lướt qua vòng tròn trung tâm.
"Đây là nước ngoài á? Này, nước ngoài nào đây? Mấy ông anh đưa tôi đi với, tôi không biết tiếng Anh!"
"Trước tiên mua một tấm bản đồ. À phải rồi, mấy người có ai mang đô la Mỹ không? Tiền mặt cũng được, rồi ra ngân hàng đổi, ở nước ngoài, thanh toán qua di động không phổ biến đâu."
"..."
Cùng lúc đó, tàu điện ngầm ở phía đông của thành phố mỏ hoạt động trở lại, bắt đầu một vòng tham quan thành phố mới.
Tiếng người râm ran, nhịp cuộc sống vận động. Lệ Uẩn Đan mở mắt, thấy mình bị bị nhốt trong một chiếc lồng sắt dài.
Nó giống như bụng của một con rắn "nuốt chửng" rất nhiều người sống. Nó có thể tự sáng mà không cần đuốc, tự chạy mà không cần ngựa, dùng ngọc lưu ly làm cửa sổ, dùng vàng sắt làm tường. Nó đi cực nhanh, lại còn dừng lại để mọi người ra vào.
Sau khi nhìn vài lần, Lệ Uẩn Đan hiểu ra, đây là "cỗ xe" chở người, tuy trông kì lạ, nhưng cũng không đáng lo.
Cô cùng với đám người tạm thời không xuống xe, tiếp tục ngồi yên chờ đợi, âm thầm quan sát.
Trên xe này có nhiều nhân viên thường xuyên đi lại, phần lớn là người mắt sâu mũi cao trông như người Di. Họ mặc đủ loại quần áo kì quặc, có người còn gần như khỏa thân, nói chuyện gì đó mà nàng chẳng thể hiểu được, còn lấy ra một chiếc hộp dài kỳ lạ, khoa tay múa chân với nàng.
Thỉnh thoảng, có mấy người kì dị dùng giọng điệu thân thiện hỏi nàng: "Thưa cô, xin hỏi, tôi có thể chụp một tấm ảnh với cô được không?"
Lệ Uẩn Đan không nói lời nào, chỉ giơ tay, dùng ngôn ngữ ký hiệu mà những nô lệ câm trong cung hay sử dụng, rằng "Tôi không hiểu" và "Tôi không nói được".
Quả nhiên, trong tích tắc, hầu như mọi rắc rối đều biến mất, họ nhìn nàng với ánh mắt đầy tiếc nuối và thương hại.
Lồng sắt dài dừng lại, một lúc lâu sau, Lệ Uẩn Đan cũng gặp không ít người tóc đen mắt đen. Tuy nhiên, đàn ông không để tóc dài, phụ nữ không mặc yếm, nàng với họ xem ra cũng chẳng hợp nhau.
Phần lớn mọi người vẫn tò mò về trang phục và phụ kiện trên tóc của nàng, cứ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.
Thế nên, nơi nàng rơi vào là địa phận của những người Di, họ không phải là người bổn tộc?
Xem ra, khả năng của “quái vật” quả thực không nhỏ... Có thể chuyển dịch nàng tư vương đình Đại Lệ đến vùng đất kì lạ này ngay tức khắc, phương thức dời sao chuyển vật thần tiên như vậy khiến nàng không khỏi kinh ngạc, càng suy nghĩ nhiều hơn ý nghĩa của “chúa tể”.
Thật may là nàng không từ chối lời đề nghị.
Đang miên man suy nghĩ thì lại đến trạm tàu điện ngầm.
Người cũ đi xuống, người mới đi lên. Càng về đêm, càng ít người đi tàu điện ngầm.
Lệ Uẩn Đan không định ở lại, những thứ ở nơi kì dị này rất lạ lẫm, nàng muốn đi xung quanh xem. Ví dụ như cái lồng sắt dài này, nàng vẫn chưa biết hình dạng, tên gọi, chức năng của nó, chỉ biết nó có thể đi hàng nghìn dặm một ngày, chuyên chở tướng sĩ. Nếu Đại Lệ có được “cỗ xe” này, thử hỏi nơi nào chẳng thế đi, nước nào chẳng thể đánh, muốn san bằng bốn bể cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng con ngựa tốt như vậy mà nước này lại dùng để chở người thường...
Rốt cuộc thì, đất nước này giàu có và đông đúc đến dường nào?
Dân số, lương thực, vũ khí và thủy lợi luôn là bốn yếu tố mà các hoàng đế quan tâm nhất. Lệ Uẩn Đan cũng không ngoại lệ, dù sao đi nữa, một khi dính đến từ "hoàng đế", việc điều hành, củng cố đất nước, học hỏi từ các bậc tiền bối đã trở thành bản năng rồi.
Nàng chậm rãi đứng dậy, lựng khựng ở cuối đám đông, vì không thích chen lấn, nên nàng quyết định xuống xe sau cùng.
Cửa xe mở, trái vào phải ra.
Tuy nhiên, lần này nhiều người tóc đen mắt đen đi vào, họ lập thành nhóm trò chuyện với nhau, khí chất khá oai phong.
Lệ Uẩn Đan thấy bọn họ, mà họ không mấy cảnh giác, không biết mình đang bị theo dõi, nên vẫn không giảm âm lượng nói chuyện.
"Tôi chưa nghe tên thành phố A Tạp Khắc Thác bao giờ.” Thiếu niên đội mũ lưỡi trai, đi ván trượt nói: "Với cả, vị trí của đất nước cũng rất kỳ lạ, cái gì mà liên bang Tác Bố Tư Tù chứ?"
"Không có." Tiếp viên hàng không trả lời hắn: "Tôi đã bay đến rất nhiều quốc gia và thành phố, nhưng chưa từng nghe qua hai cái tên này."
"Hẳn là không có khả năng ra ngoài vũ trụ rồi chứ? Hay là, chúng ta tới thế giới song song rồi?"
"Nhảm nhí! Tôi cược cả gói que cay này, đây chắc chắn là một chương trình tạp kỹ lừa đảo!"
"Chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu không thì phải giải thích hoàn cảnh của chúng ta thế nào đây? Tôi thấy ngày trên báo ghi là “ngày 6 tháng 6 năm thứ 6 tân lịch”... Thôi bỏ đi, theo bản đồ đi tàu điện ngầm trước, dạo quanh thành phố một lúc rồi tính sau."
Lệ Uẩn Đan nghiêng tai, phát hiện ngôn ngữ của họ khác với của mấy người Di, nhưng mà nàng vẫn không thể hiểu được.
Nhóm này có bảy người, bốn nam ba nữ, tất cả đều còn trẻ. Họ bước vào xe liền đi về bên phải, càng lúc càng xa vị trí của nàng.
Lệ Uẩn Đan thu ánh mắt, bước tới cửa ra. Ngay lúc này, giọng nói bí ẩn lại vang lên.
【Đinh! Chào mừng tất cả các thí sinh đã đến Thí Luyện Trường - A Tạp Khắc Thác. Thử thách dành cho người mới sắp bắt đầu. Độ khó là “một phần trăm", nhiệm vụ là “Sống sót trong tám giờ”. 】
Điều kỳ lạ là mặc dù có một số từ không rõ nghĩa lắm, nhưng nàng có thể hiểu được ý của chúng.
Các thí sinh? Có vẻ như nàng không phải là người duy nhất đến đất nước này.
Sống sót trong bốn giờ ở Thí Luyện Trường?
Sống sót...
【 Kích hoạt nhiệm vụ phụ ẩn sẽ tăng tỷ lệ tử vong lên rất nhiều, cơ chế bảo vệ người mới bắt đầu sẽ được kích hoạt ở một xác suất nhất định. Mong các thí sinh vui lòng lựa chọn cẩn thận. 】
Âm thanh biến mất không một dấu vết.
Quá tam ba bận, nàng đã thấy được sự kỳ diệu của nó rồi, sẽ không gọi nó là "quái vật" nữa. Trong lúc thực lực không quan trọng, che giấu tài năng luôn là lựa chọn tốt nhất.
Thế giới đã mở ra cho nàng một cánh cửa khác, dù phía sau cánh cửa đó là tốt hay xấu, thì đó cũng là một bàn đạp độc nhất vô nhị.
"Tạm thời gọi ngươi là “lời của thần” đi."
Lòng bàn tay Lệ Uẩn Đan vuốt ve hoành đao: "Quốc sư đầu tiên của Đại Lệ có nói “quân quyền thần thụ*”, ta chỉ muốn biết lời này là thật hay giả thôi."
*Quyền lực của vua là do thần ban cho.
Lời lẽ, ngôn ngữ sắc bén từ lúc ban đầu đủ để gợi ý, cũng đặt ra những bẫy rập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT